Mật độ mờ ảo mông lung trôi nổi trong không khí dưới ánh hoàng hôn, là các hạt tán xạ, làm cho phong cảnh hàng ngày trở nên có kết cấu như tranh sơn dầu.
Hoàng hôn hôm nay là màu hồng nhạt, Trì Tuyết Diễm vừa đi vào nhà vừa nghĩ như vậy.
Căn nhà to lớn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động mơ hồ truyền ra từ trong phòng bếp, thỉnh thoảng bay ra từng đợt mùi thơm thức ăn.
Dì giúp việc chuyên nấu cơm đang bận rộn, nghe tiếng thò đầu ra, mỉm cười chào hỏi cậu: “Tiểu Diễm về rồi à.”
Trì Tuyết Diễm cười đáp lại, hỏi thăm: “Dì Linh, hôm nay ăn gì?”
“Đều là món con thích ăn, còn hầm canh gà.” Dì Linh quanh năm làm việc ở nhà cậu, quan hệ rất thân thiết, “Chân Chân nói muốn uống canh.”
Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một chút: “Có chè giải nhiệt không?”
“Con đang nóng trong người hả? Thời tiết mùa này nóng phát điên.” Dì Linh lập tức liệt kê ra, “Vậy thì hầm tuyết nhĩ? Đậu xanh cũng có thể, vừa vặn nguyên liệu đều có đủ hết, dì đi chuẩn bị liền.”
“Cám ơn dì Linh.” Trì Tuyết Diễm cố ý dặn dò, “Lát nữa nhớ mang cho ba của con một tô lớn.”
Dì Linh ngẩn ra, rồi ngay sau đó bày ra vẻ mặt hiểu rõ, bất đắc dĩ cười nói: “Biết rồi, để dì làm.”
Chuẩn bị xong cách thức giải nhiệt, Trì Tuyết Diễm lên lầu, tìm đến két sắt của Hàn Chân Chân, nghênh ngang đặt cuốn sổ hộ khẩu trở lại, nhắm mắt làm ngơ đối với đèn cảnh báo được kích hoạt ở bên cạnh.
Mười lăm phút sau, dưới lầu đúng giờ truyền đến tiếng nói chuyện quen thuộc.
Đầu tiên là một giọng nữ nóng nảy với tốc độ nói cực nhanh: “Lúc họp anh có chú ý tới vẻ mặt của lão Lý không? Thực sự cho rằng anh dễ bị lừa như vậy hay sao? Sớm muộn gì em cũng sẽ tìm cơ hội trùm bao tải đánh cho lão ta một trận tơi tả ——”
Sau đó là một giọng nam thô ráp mạnh mẽ: “Đã nói về nhà không nói chuyện công việc, ngày mai nói tiếp.”
“Bây giờ vẫn còn chưa đóng cửa không phải sao? Không tính là sau khi về nhà.
Hay là anh mượn danh nghĩa huấn luyện chỉnh đốn lão ta một trận?”
“……!Được.”
Tiếp theo đó là một tiếng đóng sầm cửa kiên quyết.
Sau một khoảng ngắn yên tĩnh, giọng nói dịu dàng của Hàn Chân Chân vang lên từ dưới lầu: “Diễm Diễm, chúng ta về rồi.”
Đối mặt với sự tương phản lớn diễn ra hàng ngày, Trì Tuyết Diễm vẫn không nhịn được, nở nụ cười.
Cậu cất cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong túi, làm như không có việc gì, đi xuống lầu: “Ba, mẹ.”
Hàn Chân Chân mặc một bộ trang phục công sở màu đỏ sậm, khí thế mạnh mẽ, đang tùy ý vứt bỏ đôi giày cao gót ở chân, giơ chiếc túi nylon trong tay về phía con trai: “Chú đối diện công ty rốt cục lại mở bán hạt dẻ rang rồi, ăn lúc còn nóng đi.”
Ngay sau đó Trì Trung Nguyên thành thật ngồi xổm xuống, xếp đôi giày cao gót của vợ ngay ngay ngắn ngắn, động tác thuần thục phối hợp với vóc dáng vạm vỡ cao 1m9 của ông, tạo ra một sự hài hòa quỷ dị.
Trì Tuyết Diễm cầm lấy túi hạt dẻ ngào đường mẹ mua, rửa tay ngồi xuống bàn ăn, an phận bắt đầu bóc hạt dẻ.
Sau khi bóc được viên hạt dẻ thơm lừng đầu tiên, cậu lắc lắc đưa về phía Hàn Chân Chân: “Mẹ.”
Hàn Chân Chân cười tít mắt ăn hết, làm như dỗ trẻ con khen ngợi: “Lần sau lại mua cho con.”
Đợi Trì Tuyết Diễm liên tiếp đưa cho mẹ ba viên nhân hạt dẻ, bà mới nhận ra có chuyện gì đó, chợt cảnh giác: “Cuối tuần con lại muốn đi nhảy bungee hả? Hay con muốn rủ cả hai chúng ta đi dạo nhà ma?”
Hàn Chân Chân quan sát đứa con trai ngoan ngoãn khác thường ngày hôm nay, nhíu mày: “Không đúng, nhìn giống như là giờ trò mới.”
Trì Trung Nguyên đang lấy bia từ trong tủ lạnh xen vào: “Có phải két sắt không?”
Hàn Chân Chân được nhắc nhở: “Đúng rồi, chiều nay con mở két sắt hai lần làm gì? Con đang tìm cái gì vậy? Nếu không phải báo động bên ngoài không có phản ứng, mẹ còn tưởng rằng có trộm rồi chứ.”
Cha mẹ Trì Tuyết Diễm điều hành một công ty dịch vụ bảo vệ quy mô lớn, đứng đầu trong ngành, từ phần cứng công nghệ cao cung cấp các giải pháp bảo mật mang tính hệ thống, đến các dịch vụ an ninh cao cấp được huấn luyện bài bản, tất cả đều được làm rất xuất sắc.
Vì vậy, ngôi nhà của Trì gia bề ngoài không thấy rõ, nhưng thực tế được trang bị rất nhiều thiết bị an toàn.
Trì Tuyết Diễm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời câu hỏi: “Mẹ, mẹ xem kìa, bầu trời hôm nay là màu hồng nhạt.”
Hàn Chân Chân:……
Bà nhìn qua theo ánh mắt của Trì Tuyết Diễm, theo bản năng ngồi thẳng lên, thử suy xét mạch não thần bí khó lường của con trai.
Trì Trung Nguyên nhận thấy bầu không khí bất thường này, lập tức cầm chai bia ngồi xuống.
Đối mặt với cha mẹ ngồi nghiêm chỉnh, Trì Tuyết Diễm lộ ra nụ cười: “Không cần khẩn trương, con chỉ mượn sổ hộ khẩu một chút à.”
Vẻ mặt của Hàn Chân Chân trong nháy mắt ngơ ngác, ngạc nhiên hỏi: “Sổ hộ khẩu? Con lấy cái đó làm cái gì…”
Bà còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy Trì Tuyết Diễm từ trong túi lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ, bình tĩnh đặt trên bàn ăn: “Con đi đăng ký kết hôn với người ta.”
Trong bối cảnh hoàng hôn màu hồng nhạt lãng mạn, ba chữ lớn GIẤY KẾT HÔN bằng nhũ vàng nhấp nháy loé sáng.
Hàn Chân Chân trợn tròn mắt.
Trì Trung Nguyên đang yên lặng uống bia bỗng bị sặc.
Bọt bia bắn tung tóe, dì Linh nhanh tay cầm giẻ lau chạy tới: “Ôi trời, cẩn thận một chút…”
Trong tình cảnh binh hoang mã loạn, Hàn Chân Chân nhanh chóng lấy ra số liên lạc của đại sư đoán mệnh trên điện thoại di động, chuẩn bị lập tức hỏi cách thức hóa giải kiếp nạn trong số mệnh của đứa con trai cố chấp bướng bỉnh.
Trước khi bấm số, bà thở dài thật sâu, đau khổ nói: “Chuyện phải đến sẽ luôn luôn đến, số mệnh chính là số mệnh.”
Cho tới giờ, Trì Tuyết Diễm cứ bị ép tham gia xem mắt, cũng bởi vì khi còn bé Hàn Chân Chân dẫn cậu đi xem bói, lần nào cũng nói tương lai cậu sẽ bởi vì cố chấp theo ý mình trong chuyện tình cảm dẫn đến kiếp nạn, vận mệnh thê thảm, mà Hàn Chân Chân vô cùng tin tưởng vào những dự đoán kiểu này.
Bây giờ nhìn lại, chuyện này lại trùng khớp với cốt truyện mà Hạ Kiều nói.
Nghe Hàn Chân Chân nói như vậy, Trì Tuyết Diễm lại nghiêm túc lắc đầu.
Cậu sẽ không nghe theo số phận đã định trước.
“Con không có làm bậy.” Cậu nói, “Người này là đối tượng mà mẹ hài lòng.”
Hàn Chân Chân kinh ngạc, buông điện thoại xuống, thay vào đó cầm giấy chứng nhận kết hôn của con trai lên, hít sâu một hơi mới mở ra.
Trong tấm ảnh nền xanh, Trì Tuyết Diễm và nửa kia với gương mặt tuấn lãng cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vai kề vai, đều mỉm cười rạng rỡ.
Bà thốt lên: “Là Hạ Kiều à?”
Trì Trung Nguyên chưa hết khiếp sợ tiến lại gần, cũng thốt lên: “Sao không phải là ảnh nền đỏ? Chúng ta có tấm ảnh nền đỏ mà.”
Nói xong, ông lật qua lật lại cuốn sổ nhỏ màu đỏ nhìn một lượt, phán một câu chắc nịch: “Đây chắc chắn là giấy chứng nhận giả!”
Trì Tuyết Diễm im lặng, bất đắc dĩ chỉ chỉ vào mái tóc rực rỡ của mình: “Tóc đỏ không chụp trên nền đỏ được.”
Hàn Chân Chân không chút lưu tình hất bàn tay lộn xộn của ông chồng thô tráng ra, cẩn thận quan sát bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn này.
Một lúc lâu sau, bà ngẩng đầu nhìn con trai, giọng điệu chậm lại một chút: “Khi con chụp ảnh, con cười rất hạnh phúc.”
Người mẹ luôn có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ trong biểu hiện của đứa con.
Trì Tuyết Diễm mặt không đổi sắc gật gật đầu: “Con rất thích anh ấy.”
Kết hôn chớp nhoáng trong vòng một ngày, loại chuyện kí.ch thích lại mới lạ này, đương nhiên sẽ làm cho cậu cười rất vui vẻ.
“Nhưng các con mới xem mắt ngày hôm qua, thế này cũng quá nhanh rồi, mới gặp mặt có một lần.” Hàn Chân Chân nói xong, chính mình sửa lại, “Không đúng, đêm qua con cũng chạy ra ngoài, còn có hôm nay nữa…!Vừa mới quen đã gặp mặt ba lần, hình như rất thường xuyên.”
Trì Tuyết Diễm nói đại: “Vừa gặp đã yêu chính là như vậy, khí thế rào rạt.”
Hàn Chân Chân nhất thời không biết nên hỏi tiếp như thế nào, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác: “Con không nói trước với ba mẹ, Hạ Kiều cũng không nói à? Gia đình cậu ta có đồng ý không?”
Tuy rằng lần xem mắt này do Hạ Tiêu anh trai Hạ Kiều chủ động thúc đẩy, nhưng gia đình hai bên đều kinh doanh, còn là kinh doanh không nhỏ, trong hôn nhân của con cái, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
“Kết hôn là chuyện của hai người, con cảm thấy tình nguyện đến với nhau là quan trọng nhất.” Trì Tuyết Diễm nói, “Hơn nữa chúng con đã ký thỏa thuận trước hôn nhân, tài sản trước và sau khi kết hôn đều độc lập với nhau, không ảnh hưởng đến gia đình.”
Vì vậy không có vấn đề ai lợi dụng ai.
“Trên người anh ấy có một loại khí chất đáng tin cậy khiến cho người ta tín nhiệm, cho nên con bỗng nhiên có xúc động muốn kết hôn, một khi con đã sinh ra cảm giác này, vậy thì gặp mặt anh ấy một lần hay gặp một trăm lần tác dụng cũng như nhau.”
Trì Tuyết Diễm giọng điệu có chút nghiêm túc: “Nếu đã như thế, tại sao phải chờ? Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng con quyết định hôm nay đi đăng ký luôn.”
“Con hy vọng kết hôn là một chuyện đơn giản thuần túy, giữa chúng con không có quan hệ tài sản trói buộc, cũng không có ai lợi dụng ai, chỉ liên quan đến tình cảm, sau này nếu không yêu, thì dứt khoát chia tay.”
“Đương nhiên, nếu ba mẹ cực kỳ phản đối, thậm chí vì thế mà ảnh hưởng đến quan hệ gia đình, con cũng có thể lại đi xin giấy ly hôn.”
Trì Tuyết Diễm buông thõng tay: “Dù sao cũng chỉ là một tờ giấy chứng nhận mà thôi, không phải là chuyện lớn gì.”
Nghe con trai nói xong, Hàn Chân Chân và Trì Trung Nguyên hai mặt nhìn nhau.
Trì Tuyết Diễm từ nhỏ đã thích chơi đùa luôn có bản lĩnh thuyết phục họ cho phép cậu làm những chuyện sai trái lệch lạc trong mắt người khác, đối với chuyện này, hai vợ chồng họ thường là vừa kháng cự vừa chấp nhận, sức chịu đựng của tinh thần không ngừng được tôi luyện.
Nghe như vậy, cuộc hôn nhân chớp nhoáng trong vòng một ngày có vẻ thật sự cũng không phải là chuyện lớn gì.
Bởi vì bọn họ tin tưởng, với tính cách của con trai, ngày mai đi ly hôn cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Khi cả hai đang nhíu mày trầm tư, dì Linh từ phòng bếp đi ra, đúng lúc bưng lên món ăn nóng hổi: “Ăn cơm đi.”
Trì Tuyết Diễm chủ động đứng dậy giúp dì ấy dọn chén đũa.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn vàng ấm áp, thức ăn trên bàn ăn phong phú, trong ngôi nhà tràn ngập bầu không khí nhàn nhã hàng ngày.
Hàn Chân Chân có ấn tượng ban đầu không tồi với Hạ Kiều bắt đầu thử chấp nhận chuyện này.
Bây giờ bà lo lắng nhất về một vấn đề.
Hàn Chân Chân gắp thức ăn vào chén Trì Tuyết Diễm, vẻ mặt nghiêm túc: “Diễm Diễm, con nói thật với mẹ, có phải mẹ bảo con đi xem mắt, làm phiền con, cho nên mới muốn tìm người ứng phó một chút không?”
Nếu là như vậy, bà tuyệt đối không thể đồng ý.
Trì Tuyết Diễm giọng điệu bình thường, hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ cảm thấy con sẽ kết hôn với người con không thích sao?”
Chính vì không hy vọng Hàn Chân Thật thật sự có mối lo lắng như vậy, Trì Tuyết Diễm mới phải giả vờ như cuộc hôn nhân này là do yêu mà có.
Cậu không cách nào nói rõ nguyên nhân thật sự với mẹ, cho nên càng không thể để cho bà gánh lấy sự tự trách có thể xảy ra.
Hàn Chân Chân nhìn chằm chằm con trai, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Con sẽ không làm vậy.”
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, bà chống má lẩm bẩm: “Thật sự là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên à? Thiệt nhanh, không hổ là người trẻ tuổi…”
Ở phía bên kia Trì Trung Nguyên chậm nửa nhịp giận dỗi: “Ba còn chưa từng gặp thằng nhóc này, tại sao đã kết hôn rồi?”
So với Hàn Chân Chân sắp xếp xem mắt, ông hoàn toàn không biết gì về Hạ Kiều, chỉ nhìn được một cái thông qua ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn.
Người xa lạ mơ màng hồ đồ trở thành bạn đời của con trai mình, hình thành một gia đình tương lai.
Trì Trung Nguyên càng nghĩ càng tức giận, cạch một tiếng buông đũa xuống, vô cùng giận dữ nói: “Ba thấy thân thể này của nó không đủ rắn chắc, khẳng định là không đáng tin cậy, ba phải rèn luyện cho thằng nhóc này.”
Dì Linh canh đúng lúc bưng tới một chén chè tuyết nhĩ: “Đừng nóng giận, ăn chút chè đi.”
Nửa chén chè tuyết nhĩ mềm ngọt xuống bụng, Trì Trung Nguyên thích đồ ngọt vừa mới yên tĩnh được hai giây, lập tức tìm được khuyết điểm mới, nghiêm mặt nói: “Đã kết hôn rồi, cũng không chủ động đến gặp chúng ta, không lễ phép, thiếu dạy dỗ.”
Hàn Chân Chân nhịn không được trợn mắt lên: “Giờ mới được bao lâu, hai bọn chúng cũng chỉ gặp nhau được mấy lần thôi được chưa?”
Trì Trung Nguyên đắm chìm trong cơn giận dữ, giọng điệu nặng nề hơn, vẫn nhớ mãi không quên nhấn mạnh: “Ảnh giấy chứng nhận kết hôn sao có thể là nền xanh!”
Dì Linh nghe thấy bật cười, lại vội vàng bưng tới một tô chè đậu xanh lớn: “Chè ướp lạnh, giải nhiệt hạ hoả.”
Trì Tuyết Diễm nháy mắt với dì, dì Linh cũng nháy trở về.
Nghe chồng gây sự vô lý, Hàn Chân Thật nắm chặt tay, tức giận nói: “Đã nói con trai anh là tóc đỏ, không chụp được nền đỏ!”
Trì Trung Nguyên không dám chống đối vợ, trong nháy mắt im bặt, bực bội ăn chè đậu xanh, một lát sau thành thật thốt ra một câu: “Ngày mai tôi đến công ty xử lý lão Lý.”
Hàn Chân Thật thở đều lại một chút: “Ừ, lão ta nên xử lý.”
Trì Trung Nguyên lại phẫn nộ bổ sung một câu: “Sau đó lại xử lý thằng nhóc kia.”
“……” Hàn Chân Thật không muốn để ý tới chồng nữa, “Ông chính là một kẻ võ phu!”
Trì Tuyết Diễm một bên xem náo nhiệt, một bên ăn chè đậu xanh, không khỏi nghĩ đến Hạ Kiều lúc này chắc là cũng đang ở nhà dàn xếp với ba mẹ.
Cậu đã thuận lợi vượt qua, Hạ Kiều sẽ thuyết phục người nhà như thế nào nhỉ?
Trong một khoảnh khắc lơ đãng, chuông cửa vang lên.
Suýt nữa không nhịn được cười, dì Linh bước nhanh tới, nhìn vào màn hình, ấn nút nói chuyện: “Ai vậy?”
Xuyên qua bộ đàm, một giọng nam từ tính hơi bị biến dạng truyền vào trong phòng.
“Xin chào, tôi là Hạ Kiều.”
Nghe được giọng nói ngoài dự đoán này, Trì Tuyết Diễm hiếm khi giật mình ngẩn người.
Lúc này Trì Trung Nguyên bị chè đậu xanh làm cho sặc, ông nghẹn đến đỏ mặt, nhất thời luống cuống chân tay nói: “Tại, tại sao chưa chào hỏi gì đã tới rồi!”
Hàn Chân Chân liếc xéo ông một cái: “Nhiều chuyện quá, lúc thì muốn người ta đến, lúc thì lại không muốn người ta đến.”
Bà rất nhanh bình tĩnh lại, cài nút cổ áo, điềm đạm đứng dậy đi về phía cửa.
Hình dáng Hạ Kiều trên màn hình không khác gì bà nhìn thấy trong tấm ảnh trước đó, chỉ là tóc bị gió thổi hơi rối, loáng thoáng mướt mồ hôi, làm như là vội vàng chạy tới, đôi mắt sáng đến kinh người.
Trì Tuyết Diễm phục hồi tinh thần lại, bước nhanh đến bên cạnh mẹ, trong ánh mắt mang theo hứng thú.
Trì Trung Nguyên thật vất vả mới ngăn được trận ho khan, thuận tay cầm lấy một cây gậy golf, cũng sải bước tới.
Hạ Kiều không biết có một nhà ba người cộng thêm một người dì đang đứng phía sau màn hình, anh ở cánh cổng ngoài sân, thấy bộ đàm bỗng nhiên yên tĩnh, bổ sung: “Xin lỗi, trước khi đến không chào hỏi trước, con chỉ muốn đến đây tặng quà, không muốn quấy rầy mọi người, con đưa xong là đi ngay.”
Anh nói rất chân thành, dì Linh và Hàn Chân Chân liếc nhau, ăn ý bấm một cái vào bên cạnh màn hình, xuất ra hình ảnh giám sát của cửa cổng ngoài sân.
Một mảng lớn màu đỏ chói mắt lấp tức chiếm cứ tầm nhìn của họ.
Một chiếc xe cùng loại với chiếc xe thể thao màu xanh ngọc bích của Trì Tuyết Diễm, thân xe lại là màu đỏ tươi, lúc này mui xe mở ra, toàn bộ ghế phụ và ghế sau đều chất đầy hoa hồng nở rộ.
Dì Linh giật mình: “Nhiều như vậy! Chỗ này bao nhiêu bông lận?”
Hạ Kiều cũng không biết xe và hoa của anh đều đã bị nhìn thấy, giọng điệu có chút thấp thỏm giải thích: “Buổi chiều đi nhận giấy chứng nhận quá vội vàng, quên mua hoa, dịp này nên có hoa, cho nên con mua một ít hoa tới, còn có một vài món quà…”
Nhìn “một ít” bông hoa trên màn hình, Trì Trung Nguyên không rõ ý tứ hừ lạnh một tiếng: “Nông cạn.”
Bàn tay cầm gậy golf buông lỏng một chút.
Ánh mắt Hàn Chân Chân thoáng trở nên nhu hòa, bà ấn nút mở cửa, hỏi: “Quà gì vậy?”
Cánh cổng bên ngoài sân từ từ mở ra, có thể cho xe vào.
Trì Tuyết Diễm đồng thời mở cửa nhà, cách bãi cỏ nhìn qua con đường mòn, hoa hồng ở cuối tầm mắt càng thêm rõ ràng, hương thơm phảng phất quanh quẩn trong hơi thở.
Giọng nói của Hạ Kiều vẫn tràn vào từ trên bộ đàm, thành thật trả lời những câu hỏi của giọng nữ xa lạ.
“Chỉ là món quà nhỏ, tặng cho chú và cô.”
Anh quay người đi đến bên cạnh chiếc xe thể thao, lấy ra hai hộp quà được đóng gói tinh xảo bên dưới những bông hồng, giọng nói trở nên xa xôi hơn một chút: “Có một chai rượu ba con trân quý nhiều năm, còn có một miếng ngọc màu lên rất tốt, mẹ con nói là đã khai quang trong chùa…”
Trì Trung Nguyên thích uống rượu, Hàn Chân Chân nhiệt tình cầu thần bái Phật.
Dì Linh vui vẻ trêu ghẹo nói: “Ái chà, còn rất chu đáo.”
Nhìn người thanh niên ôm quà đi vào trong, Hàn Chân Chân quay đầu lại nhìn chồng mình một cái, Trì Trung Nguyên đành phải dời tầm mắt, không tình nguyện giấu cây gậy golf ra phía sau.
Bà thì thầm với đứa con trai nãy giờ không nói gì: “Tại sao chỉ có quà cho ba mẹ?”
Trì Tuyết Diễm nhẹ giọng nở nụ cười: “Con đoán là con cũng có phần.”
Cậu dường như nên cập nhật ấn tượng về đối tác mới cưới của mình.
Hạ Kiều đi vào thái độ cung kính chào hỏi người lớn, dì Linh nhiệt tình nhận lấy quà trong tay anh.
Tay anh trống rồi, liền lấy ra một hộp nhung nho nhỏ từ trong túi.
Nhìn thấy thứ trông giống hộp trang sức này, Hàn Chân Chân rốt cục nhướng mày, sau khi chào hỏi đơn giản thì đi vào phòng bếp lấy chén, múc chè đậu xanh ướp lạnh.
Trì Trung Nguyên trong lúc nhất thời không nghĩ ra nên nói gì với Hạ Kiều, chỉ đành mang vẻ mặt cứng ngắc buồn bực mở hộp quà đựng chai rượu nổi danh.
Trong khoảng thời gian người lớn không rảnh bận tâm, Hạ Kiều đặt hộp nhung vào lòng bàn tay Trì Tuyết Diễm, xin lỗi nói: “Thời gian quá gấp gáp, không thể lấy ý kiến của em, trước tiên tạm thời đeo cái này, đợi đến khi tổ chức hôn lễ chúng ta lại cùng nhau đi chọn kiểu dáng theo ý thích.”
Trì Tuyết Diễm biết rõ còn cố hỏi: “Đây là cái gì?”
Hạ Kiều cùng cậu chạm mắt trong một tích tắc, hơi cúi người tới gần bên tai cậu, hương hoa hồng nồng nàn vương trên góc áo chợt xông lên, còn có nụ cười dịu dàng thì thầm.
“Là chi tiết yêu đương.”.