Hô hấp ấm áp dừng lại bên gò má Trì Tuyết Diễm, cậu có một thoáng kinh ngạc, gần như theo bản năng muốn rút người ra.
Cậu chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân thể như vậy với bất cứ ai.
Nhưng dưới ánh đèn u ám chiếu rọi, Trì Tuyết Diễm thoáng nhìn thấy trong mắt người yêu mơ hồ lóe lên sự thấp thỏm.
Bàn tay ôm ở thắt lưng chỉ là bám vào mép góc áo, cách lớp vải mỏng manh của mùa hè, mang đến một chút độ ấm, tư thế xứng đáng là thân sĩ.
Vẫn là Hạ Kiều ôn hoà thân thiện, rất hiếm khi vượt quá khuôn phép trước mặt người ngoài.
Nhưng anh đồng thời là người nhiệt tình, đang vụng về thẳng thắn tuyên bố dục vọ.ng chiếm hữu ngây ngô của mình.
Nhớ tới các khán giả ở cách đó không xa, Trì Tuyết Diễm đột nhiên cười tươi lên.
Cậu không kháng cự nữa, mà vươn tay, vẻ mặt thản nhiên kéo cổ áo hơi bị nhăn của Hạ Kiều
“Áo sơ mi này cũng không tệ lắm.
“
Khoảng cách giữa hai người đã gần như là ôm nhau, Trì Tuyết Diễm lười biếng nhìn thẳng vào mắt người yêu, trong giọng nói lộ ra vẻ không chút để ý: “Chỉ cho anh một tiếng, buổi tối em còn có việc.
“
Câu trả lời của Hạ Kiều đương nhiên là một chữ dịu dàng nghe theo: “Được.
“
Người dựa vào cửa phòng riêng đã xem đủ náo nhiệt, đưa tới những tiếng huýt sáo khe khẽ
Phương Thời Nhĩ che đi cảm xúc nơi đáy mắt, nhướng mày nói với Hạ Kiều: “Hôm nay cuối cùng cũng mời được cậu, đến trễ quá đấy.
“
Hắn cố ý không nhìn Trì Tuyết Diễm khiến mọi người tò mò nãy giờ, khách khí tránh ra một bước, mời cặp tình nhân thoạt nhìn đang yêu nhau nồng cháy đi vào.
Hạ Kiều không hề che dấu tâm trạng tốt của mình, thành thật nói: “Vừa rồi đi đặt nhẫn, thuận đường ăn tối, cho nên đến trễ, xin lỗi.
“
“Nhẫn?” Ánh mắt Phương Thời Nhĩ thuận thế nhìn sang bàn tay đang đặt bên hông Trì Tuyết Diễm của anh, “Không phải đã có rồi sao?”
Đèn hình cầu nhiều màu trong phòng KTV toả ra rải rác những đốm sáng mê ảo, chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản trên ngón áp út của hai người cực kỳ nổi bật.
“Không đủ trang trọng.
” Hạ Kiều nói xong, gấp gáp giới thiệu người yêu với bạn bè, trong giọng nói tràn ngập niềm vui đặc biệt của người mới yêu lần đầu, “Đây là tiểu Trì.
“
Lúc này Phương Thời Nhĩ mới nghiêm túc nhìn qua, chủ động vươn tay: “Xin chào, Phương Thời Nhĩ.
“
Trì Tuyết Diễm cảm thấy hình như đã nghe qua cái tên đọc rất thuận miệng này ở đâu đó.
Cậu đánh giá anh chàng trai trẻ tuổi khá đẹp trai ở trước mắt này, cười một cái, vẫn chưa mở miệng, tựa như lười lịch sự trả lời lại tên đầy đủ của mình.
Kế tiếp, thanh niên tóc đỏ khí chất phô trương không nói một lời thoát khỏi vòng tay người yêu, tự mình đi về phía trước, tùy ý tìm chỗ trống ngồi xuống trên chiếc ghế sofa bằng da xa hoa.
Đám thanh niên đang vui vẻ này vừa nhìn thấy bọn họ xuất hiện, lúc này ồn ào lên, tạo ra một khoảng trống ở chính giữa.
Hạ Kiều đối với hành động của Trì Tuyết Diễm không hề ngạc nhiên, càng đừng nói là bất mãn, chỉ bước nhanh qua, ngồi sát bên cậu.
Mối quan hệ thống trị trong tình yêu này vừa nhìn là thấy ngay.
Phương Thời Nhĩ đứng nguyên tại chỗ nhìn bàn tay mình ở giữa không trung, không hề có chút tức giận vì bị xem nhẹ, đáy mắt ngược lại hiện lên một tia hưng phấn đã sớm đoán trước.
Hắn xoay lưng về phía đôi tình nhân đang bị vây quanh trong đám người náo nhiệt, vẻ mặt tự nhiên đi đóng cửa phòng.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, những người xa lạ trên người lưu chuyển những đốm sáng rực rỡ đang tranh nhau tự giới thiệu, sợ mình lộ ra vẻ yếu thế trước mặt người mới rực rỡ chói mắt này.
Mà Trì Tuyết Diễm dựa trên sô pha, ngẫu nhiên trả lời qua loa, một cái tên cũng không thèm nhớ.
Trên chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch trước mặt bày đầy thịt nguội và món ăn vặt, là Hạ Kiều gọi cho cậu, nói đó là những món đặc sắc của câu lạc bộ này, do đầu bếp được đặc biệt mời tới từ các nhà hàng cao cấp làm ra.
Cậu đã nếm thử vài miếng, hương vị thực sự không tệ.
Bữa nào có thể đưa cha mẹ đến đây ăn thử.
Thiết bị âm thanh ở đây cũng rất tốt, thích hợp hát karaoke, chỉ là nhóm người xung quanh này quá ồn ào.
Cũng may bọn họ rất nhanh nhận thấy Trì Tuyết Diễm không kiên nhẫn, hơn nữa chứng kiến thái độ bao dung vô hạn của Hạ Kiều đối với cậu, nên đã theo đó bớt lại rất nhiều.
Thế nên trong căn phòng vẫn còn ồn ào, có khu vực hiện ra một cảnh tượng đặc biệt.
Ngồi giữa đám người, Trì Tuyết Diễm lười biếng nhìn những người chung quanh chơi đùa, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với Hạ Kiều bên cạnh.
Có người hát hay, cậu liền yên lặng nghe giống như xem biểu diễn live.
Người tiếp theo cầm được micro chạy tán loạn, cậu vừa nhíu mày, Hạ Kiều trước sau luôn chú ý đến cảm nhận của cậu đã kịp thời phản ứng, tiện tay cầm một cái gối tựa trên sô pha ném qua, như đám bạn thân thiết chung quanh, để đối phương nhanh chóng giao ra micro và cút đi.
Cậu thanh niên hi hi ha ha né cái gối tựa bay tới, cố ý cầm chặt micro không buông, hô to một tiếng: “Hạ ca sao anh trọng sắc khinh bạn!”
Câu này tiếp đó truyền âm khuếch tán ra, tràn ngập cả căn phòng ánh sáng mờ ảo.
Trong tiếng cười giỡn, Hạ Kiều không trả lời, trên mặt lộ ra vẻ đương nhiên, anh rất nhanh lại cúi đầu, chăm chú lột vỏ hạt dẻ trong tay.
Cho dù là ai cũng nhìn ra được sự say đắm không thể diễn tả đó.
Vỏ cứng rơi vào khay, phần thịt hạt dẻ nhẹ nhàng bỏ vào lòng bàn tay Trì Tuyết Diễm.
Cắn xuống là hương vị giòn tan đậm đà.
Trì Tuyết Diễm tiếp nhận hết hạt này đến hạt khác, trong mắt cũng hiện ra một chút ý cười.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy cái loại gọi là tiệc tùng này cũng khá thú vị.
Trong nháy mắt tiếp xúc thân mật vừa rồi, cậu bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa ẩn chứa sau vẻ mặt của Hạ Kiều.
Đôi khi, thành kiến cũng là một vũ khí hữu ích.
Bản thân Hạ Kiều cũng không ngại bị coi là kẻ ngốc đang lạc lối trong cái gọi là tình yêu, thì cậu đương nhiên cũng sẽ không để ý.
Thuận theo thành kiến làm một người nắm quyền chủ đạo chơi đùa người yêu ngây thơ trong lòng bàn tay, còn thoải mái hơn so với việc ép mình đối phó với những nụ cười giả tạo của mấy người này.
Dù sao cậu cũng là người được hầu hạ, không tốn sức lực gì.
Không thể không thừa nhận, cậu và Hạ Kiều rất ăn ý.
Không cần nói chuyện, bọn họ cũng phối hợp không một kẽ hở.
Ở một vị trí sát ngoài rìa, biểu hiện của Phương Thời Nhĩ không khác gì bình thường.
Sự khác biệt duy nhất là hôm nay hắn ta đến một mình, không mang theo bạn gái hoặc bạn trai như trước đây.
So với những người trong phòng riêng phần lớn đang âm thầm quan sát Trì Tuyết Diễm, hắn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, rất ít khi đưa ánh mắt nhìn qua.
Nửa tiếng sau, điện thoại di động của hắn khẽ rung lên, và nhân viên phục vụ lại đến truyền lời một lần nữa.
Vừa vặn một bài hát trên màn hình kết thúc, Phương Thời Nhĩ đưa tay giảm âm lượng, làm ra vẻ tùy ý mở miệng: “Tôi còn gọi một người bạn đến.
“
Có người nghe tiếng nhìn qua, hắn thì cố ý nhìn Hạ Kiều cách đó không xa, dặn dò: “Lát nữa cậu cũng đừng để ý nha.
“
Hạ Kiều dừng động tác, làm như là theo bản năng hỏi ngược lại: “Cậu gọi ai vậy?”
Phương Thời Nhĩ không nói rõ, đứng dậy đi mở cửa, giọng điệu chân thành: “Tôi cảm thấy giữa hai người chỉ là có chút hiểu lầm, chuyện gặp nhau một chút là giải quyết xong, không đánh không quen biết, tất cả mọi người đều là bạn bè.
“
Cùng với lời nói của hắn, cửa phòng lại đẩy ra, người tới há miệng chính là một câu: “Ồ, náo nhiệt như vậy.
“
Chàng thanh niên trẻ tuổi đi vào mặc áo thun phối với quần short đi biển, đầu đinh mát mẻ, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng không dày không mỏng, rất có vài phần khí chất nhà giàu mới nổi.
Cậu ta liếc mắt một cái liền chú ý tới Hạ Kiều ở chính giữa, trên mặt lập tức tươi cười, sải chân bước tới: “Anh cũng ở đây à, lần trước thật sự rất xin lỗi.
“
Ngược lại, sắc mặt Hạ Kiều lại không dễ nhìn lắm, hiếm khi lộ ra vài phần khó chịu.
Trì Tuyết Diễm đứng ngoài xem rất hứng thú với tiết mục mới đột nhiên xuất hiện, khẽ hỏi anh: “Đây là ai vậy?”
Vị khách xa lạ này cũng nghe thấy, không đợi Hạ Kiều trả lời, ân cần mở miệng: “Trần Tân Triết, gọi tôi tiểu Trần là được.
“
Người xung quanh tránh ra một chút, Trần Tân Triết ngồi xuống chỗ xéo xéo với hai người, tươi cười nói: “Em nghe nói Hạ ca sắp kết hôn, đang nghĩ chờ dịp hôn lễ này nhận lỗi với anh, quà em đã chuẩn bị xong hết rồi.
“
Nói xong, cậu ta rất áy náy nhìn về phía Hạ Kiều: “Hôm đó thuần túy là vấn đề hên xui, chút chuyện nhỏ mà đánh cược lớn như vậy, em cầm thật sự phỏng tay, nhất định phải trả lại cho ca ca, đúng rồi, còn thêm một phần quà tân hôn bự nữa.
“
Vài ba câu, đã để cho Trì Tuyết Diễm nghe rõ khúc mắc giữa hai người.
Chuyện thường xuyên xảy ra trong đám phú nhị đại nhiều tiền nhàn rỗi.
“Không cần thiết.
” Đối mặt với lời cầu hòa của Trần Tân Triết, giọng điệu Hạ Kiều không tốt, “Có chơi có chịu.
“
Không thấy thái độ của anh dịu đi, Trần Tân Triết suy nghĩ một chút, giật mình nói: “Cái gì mà trả với không trả, coi như em nói lung tung, đừng coi là thật.
“
Cậu ta tiện tay cầm xúc xắc trên bàn trà, cười cực kỳ chân thành: “Hôm nay anh lại thắng trở về, không phải là được rồi sao? “
Phương Thời Nhĩ ở một bên thuận lý thành chương tiếp lời: “Đánh cược hên xui có thắng có thua, chỉ là tìm vui, tất cả mọi người đều là đùa giỡn mà.
Cậu cũng đừng coi là thật, ngàn vạn lần đừng giống lần trước, lại mấy ngày không thèm để ý với bọn tôi! “
Trì Tuyết Diễm ung dung đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Trần Tân Triết là một người giảo hoạt khéo léo, Phương Thời Nhĩ thì có dụng tâm khác.
Hiển nhiên là “Hạ Kiều” tính cách đơn giản không thể nào đối phó được hai người này.
Trong cốc xúc xắc màu đen, hạt xúc xắc xoay với tốc độ cao đập xuống mặt bàn lạnh lẽo, âm vang rõ ràng.
Năm phút sau, Hạ Kiều lại mất một chiếc xe khác.
Đó là chiếc xe đẳng cấp trước khi anh ta mua một chiếc xe mới, một chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu đô la.
Trong mắt Hạ Kiều hiện lên một tia khó chịu thật sự.
Trần Tân Triết thì biểu diễn vẻ kinh ngạc khoa trương, hô to gọi nhỏ nói muốn làm lại, nhằm làm cho ván cược vừa qua loa vừa tốn kém trước mắt giảm xuống thành một trò chơi không quan trọng, những người bên ngoài cũng phối hợp tạo ra bầu không khí sôi động.
Bởi vì lấy bối cảnh gia đình của Hạ Kiều, ai cũng sẽ không ngốc đến mức chọc giận anh ta ngay trước mặt.
Chế nhạo và khinh miệt chỉ có thể để trong lòng, dùng sự tôn trọng hời hợt bên ngoài để che đậy.
Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết rõ.
Chỉ có Trì Tuyết Diễm không nghĩ như vậy.
Trải qua một đêm ở bên nhau, cậu tin rằng Hạ Kiều đang cố ý.
Bất kể là chiếc xe sang vừa thua trước mắt, hay là ván cược lần trước với Trần Tân Triết.
Trì Tuyết Diễm càng ngày càng thích buổi tối đầy âm thanh ánh sáng sặc sỡ này.
Nhưng là một người yêu khó tính và kiêu căng, cậu tỏ ra có chút không vui, đứng dậy rời đi không chút luyến tiếc: “Em đi toilet”.
Hạ Kiều đẩy cốc xúc xắc ra, nhất thời luống cuống nhìn chăm chú vào bóng lưng biến mất của cậu.
Lời an ủi của những người bên cạnh ngay lập tức dâng lên ào ạt.
Phương Thời Nhĩ sau khi nhìn thấy lực chú ý của anh bị dời đi, cũng lặng lẽ đi ra khỏi phòng riêng.
Lần thứ hai xuyên qua hành lang mờ tối của những ngọn đèn này, Trì Tuyết Diễm đã có tâm trạng khác.
Nhìn chăm chú vào bức tường kính phản chiếu xung quanh, cậu nhớ tới Hạ Kiều mới hồi nãy còn đi cùng mình một trước một sau.
Họ như thể sinh ra đã phù hợp để sánh bước bên nhau.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Trì Tuyết Diễm cười cười như có điều suy nghĩ, lập tức dừng lại trước bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, thuận tiện rửa tay.
Bàn tay cậu có mùi hạt dẻ.
Nước chảy tràn qua đầu ngón tay, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
“Thật không nhớ rõ tôi?”
Trì Tuyết Diễm ngẩng đầu, nhìn thấy trong gương phản chiếu bóng dáng Phương Thời Nhĩ.
Hắn dựa vào tường nhìn lại, trong giọng nói mơ hồ mang theo sự thất vọng.
“Anh vừa mới tự giới thiệu qua.
” Trì Tuyết Diễm không rõ nguyên nhân, hỏi thẳng, “Có việc gì?”
“Không phải hôm nay, chúng ta đã từng gặp nhau một lần.
” Phương Thời Nhĩ cười có vẻ bất đắc dĩ, “Tôi hỏi cậu phương thức liên lạc.
“
Sau đó, hắn nói: “Nhưng cậu đã từ chối.
“
Nghe đến đó, Trì Tuyết Diễm cuối cùng cũng phản ứng lại.
Có lẽ tại một bữa tiệc mà cậu đã bị ép phải tham dự một thời gian lâu trước đây.
Tất nhiên là cậu không nhớ.
Ngay cả một đối tượng xem mắt nghiêm túc nói chuyện, cậu còn phải dựa vào đánh số để ghi nhớ, huống chi là một trong vô số những người qua đường bắt chuyện.
Nếu Phương Thời Nhĩ là một học sinh tiểu học làm đủ mọi trò để trốn việc khám răng, thì hắn còn có thể để lại chút ấn tượng.
Thấy phản ứng thờ ơ không thèm để ý một chút nào của cậu, ý cười trên mặt Phương Thời Nhĩ ngược lại càng thêm rõ ràng.
Hắn bỗng nhiên nói một cách chắc chắn: “Cậu không yêu Hạ Kiều.
“
Những lời này làm cho Trì Tuyết Diễm hơi cảm thấy bất ngờ.
Cậu nhướng mày, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, mà là chờ đối phương nói tiếp.
Dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn trên trần, Phương Thời Nhĩ tiến lại gần cậu một bước.
“Nếu đã chơi đùa! ” Trong giọng nói nhẹ nhàng của hắn mang theo vẻ ái muội mơ hồ, “Vì sao không tìm một người chơi vui hơn?”
Trì Tuyết Diễm rốt cục hiểu được ý đồ của hắn.
Tiếp theo, cậu tỏ ra bình thản cúi đầu, tiện tay kéo một tờ giấy, chậm rãi lau khô nước trên tay, thuận miệng nói: “Ví dụ như?”
Phương Thời Nhĩ cho rằng mình nhận được tín hiệu tiếp tục.
Vì vậy, hắn tới gần hơn.
Màu đỏ rực rỡ trước mắt đó, phảng phất như trong tầm tay.
Trong hành lang cách đó mấy thước, Hạ Kiều rõ ràng sợ người trong lòng tức giận nên không có tâm tình ở lại, cũng vội vàng rời khỏi phòng riêng.
Khi anh sắp đi vào toilet, anh nghe thấy một tiếng động lớn của vật nặng rơi xuống đất.
Tầm mắt lướt qua mép cạnh tường, đập vào mắt là một cảnh tượng khiến người ta bất ngờ.
Phương Thời Nhĩ ngã trên mặt đất, giống như vừa bị người ta đấm một cái, đang đau đến mức không kêu lên nổi, chật vật cúi đầu ôm bụng.
Nhưng biểu tình của Hạ Kiều vẫn như cũ không có gợn sóng gì.
Ánh mắt của anh vẫn duy trì sự dịu dàng nóng bỏng của buổi tối nay, trong mắt chỉ có thể chứa được bóng dáng của người yêu: “Sao vậy, tiểu Trì?”
Anh dường như càng ngày càng quen với cách xưng hô vừa bình thường vừa thân mật này.
Trì Tuyết Diễm cùng anh nhìn nhau vài giây, duỗi mấy ngón tay vừa mới dùng lực ra, bên môi nở một nụ cười tươi rói, giọng điệu thản nhiên phóng túng.
“Hắn muốn cắm sừng anh.
“.