Trong tầm mắt rõ ràng là đêm khuya tối tăm dày đặc, mái tóc đỏ gần trong gang tấc là màu sắc tươi sáng duy nhất, tràn ngập những âm thanh ồn ào không dứt trong thời tiết xấu, tiếng ồn ào và sự hỗn loạn không có hình dáng.
Lời chúc ngủ ngon này giống như tuyết rơi trên cành thông.
Giọng nói rất nhẹ nhưng lại rất nặng, cây thông màu xanh thẫm đột nhiên rung động, tuyết đọng trắng tinh gần như rơi vào màn mưa mờ mịt.
Khi lớp tuyết ảo giác rơi xuống, Hạ Kiều bất giác siết chặt tay cầm ô.
Những giọt mưa nghiêng nghiêng lặng lẽ thấm ướt lòng bàn tay.
Anh nghĩ rằng đây dường như không phải là câu trả lời cho câu hỏi đó.
Nhưng Hạ Kiều không hỏi nữa.
Hướng mưa đã thay đổi, anh lặng lẽ nghiêng cán ô về phía bên kia, che vai người bên cạnh.
Giống như thường lệ, Hạ Kiều đưa Trì Tuyết Diễm về nhà, lịch sự nói lời tạm biệt, một mình trở về.
Mưa gió bão bùng kéo dài suốt một ngày, dần dần kết thúc vào buổi đêm dài đằng đẵng.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Trì Tuyết Diễm không cần đi làm.
Không giống như Hạ Kiều thời gian tự do, cậu có một công việc sáng chín chiều năm, vì vậy chỉ có buổi tối và cuối tuần là có thời gian rảnh rỗi.
Nhưng bởi vì thứ bảy tuần sau là hôn lễ, nên thứ hai Trì Tuyết Diễm sẽ đến phòng khám xử lý bệnh nhân có tình huống khẩn cấp, sau đó xin nghỉ kết hôn bốn ngày, dành thời gian an tâm chuẩn bị.
Dựa theo danh sách quy trình mà các bà mẹ sắp xếp, hôm nay hai người phải cùng nhau đến Gia Cư Thành để chọn đồ trang trí.
Nhà tân hôn đã được chọn xong, là Thịnh Tiểu Nguyệt đã chuẩn bị sẵn cho Hạ Kiều từ rất sớm, Hàn Chân Chân vốn định tranh thủ một chút đề cử ngôi nhà mình chuẩn bị cho Trì Tuyết Diễm, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy ngôi nhà chỉ có thể dùng từ lãng mạn để hình dung, thì ngay lập tức thu hồi những gì định nói ban đầu.
Thịnh Tiểu Nguyệt gia cảnh khá giả, lớn lên trong sự hun đúc của nghệ thuật, sau đó học chuyên ngành thiết kế trang sức và trang phục, có óc thẩm mỹ khá tốt.
Ngôi nhà mới sắp vào ở đã được trang trí từ lâu, đồ nội thất đầy đủ, chỉ thiếu một vài món trang trí nhẹ nhàng được dùng để tô điểm.
Ban đầu đáng lẽ là chỉ có hai người Hạ Kiều và Trì Tuyết Diễm đi đến Gia Cư Thành, tuỳ ý chọn vài món đồ trang trí yêu thích.
Nhưng Hàn Chân Chân sau khi nhìn thấy món đồ trang trí nhỏ mà Thịnh Tiểu Nguyệt tiện tay vẽ, lần này thuyết phục con trai, bảo cậu nhất định phải nghe lời khuyên của dì Thịnh một chút.
Hai người đi thì thoải mái không câu nệ, đảo mắt một cái biến thành bốn người đi cần phải ngụy trang.
Hạ Kiều cũng không ngại, anh đã quen diễn kịch rồi.
Sáng sớm Thịnh Tiểu Nguyệt dậy thay quần áo trang điểm, ngược lại làm cho anh cảm thấy mới lạ.
“Chiếc váy liền này đẹp hơn, hay là bộ váy rời này đẹp hơn?”
Thịnh Tiểu Nguyệt gõ cửa phòng anh, trông như sắp tham gia một cuộc hẹn đã được mong đợi từ lâu.
Là người đàn ông thứ ba trong gia đình được hỏi ý kiến theo thứ tự độ tuổi, Hạ Kiều đã chuẩn bị trước câu trả lời: “Váy liền.”
Thịnh Tiểu Nguyệt ướm bộ váy, biểu tình rất rối rắm: “Hai so với một rồi, nhưng mẹ tiểu Trì hình như không mặc váy, có phải mẹ cũng nên mặc…! phóng khoáng một chút không?”
Giọng điệu của Hạ Kiều rất thuyết phục: “Cho nên mẹ càng nên mặc váy liền, như vậy mới bổ sung cho nhau.”
“Có lý! Vẫn là con thông minh.” Ánh mắt Thịnh Tiểu Nguyệt sáng lên, trước khi xoay người rời đi, không quên nhắc nhở vỗ vỗ vào cửa phòng của con trai, “Con cũng chọn quần áo đàng hoàng vào, nửa tiếng sau mới xuất phát.”
“Nhớ mặc bộ nào tiểu Trì thích ——”
Âm cuối nhảy múa văng vẳng dưới chân cầu thang.
Nhìn bóng lưng mẹ rời đi, Hạ Kiều bật cười.
Anh đã thay quần áo xong, là một bộ tiện tay lấy từ trong tủ quần áo.
Nhưng lời nói của Thịnh Tiểu Nguyệt bất ngờ gợi lên suy nghĩ trong anh.
Bộ tiểu Trì thích ư.
Anh đã biết Trì Tuyết Diễm không thích tất cả những gì câu nệ và cố ý, cho nên sẽ lấy một chiếc quần tây đủ nghiêm túc để đi đến quán ăn vỉa hè ồn ào nhộn nhịp, rồi lấy chiếc áo sơ mi trắng thiết kế riêng cao cấp đã bị lừa vào quán cà phê internet tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Hạ Kiều nhớ ở hành lang nhà hàng KTV có ánh đèn mờ ảo kia, đối phương từng mỉm cười như có như không nói rằng, chiếc áo sơ mi này cũng không tệ lắm.
Phong cách này không đủ tinh tế, không đủ sang trọng, nhưng đủ thoải mái để họp mặt với bạn bè.
Trở lại phòng thay đồ, Hạ Kiều do dự một lát, lựa chọn một chiếc áo sơ mi trắng giống đêm hôm đó.
Trong lúc bất tri bất giác, anh đã nhớ được càng lúc càng nhiều chi tiết hơn.
Các chi tiết giống như đang yêu đương.
***
Sau một cơn mưa giông bão tố toàn diện, thành phố sạch sẽ như mới, chỉ còn sót lại một chút cảm giác mát mẻ trong không khí, giống như chuẩn bị trước cho thời tiết đầu thu.
Ánh mặt trời buổi sáng nồng đậm, chiếu sáng rực rỡ chiếc váy hoa nhỏ màu sắc cổ điển ở ghế sau, ánh sáng xuyên qua cửa sổ xe, rơi lên mu bàn tay vẫn còn vết sẹo ở cuối chiếc cổ tay áo trắng tinh.
Hạ Kiều cầm vô lăng, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa Gia Cư Thành.
Hai bên của cuộc hẹn đến nơi gần như cùng lúc.
Trì Tuyết Diễm lại mặc một chiếc áo thun đen cùng quần jeans không thể sảng khoái hơn, giống như ngày đi xem mắt.
Hàn Chân Chân có phong cách tương tự với con trai, chiếc áo sơ mi vừa dáng người kết hợp với quần jeans xanh đậm, cộng thêm một cặp kính mát rất ngầu, oai hùng hiên ngang.
Không giống như mùi cỏ xanh ướt nước mưa lan tràn bí ẩn của đêm qua, Hạ Kiều lúc này dưới ánh mặt trời vô cùng chói chang tiến đến gần Trì Tuyết Diễm, ngửi thấy một mùi hương hoa hồng thoang thoảng.
Thời gian trôi qua mới mười hai tiếng đồng hồ, nhưng làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác giống như đã qua một đời.
Đồng lõa hành động bí mật vào đêm khuya, đã trở thành bạn đời cùng nhau đi dưới ánh mặt trời.
Trong hương thơm lãng mạn như có như không, cậu cười nhìn về phía Hạ Kiều: “Chào buổi sáng.”
Trì Tuyết Diễm không dùng nước hoa.
Hạ Kiều nghĩ như vậy, vẻ mặt ôn hoà trước sau như một: “Chào buổi sáng.”
So với cặp đôi mới cưới còn có vài phần rụt rè này, hai bà mẹ bên cạnh đã nhanh chóng đến cạnh nhau.
Hàn Chân Chân nhanh chóng tháo kính râm xuống, ánh sáng lấp lánh trong mắt: “Màu sắc của chiếc váy này thật là đẹp.”
“Phải không? Giống với tấm thảm len mà em muốn mua, phối màu kiểu này trông sẽ đặc biệt có cảm giác chân thực.
“
“Ah, chị nhớ rồi! Em đã cho chi xem ảnh, ở đây có không?”
“Có, em đã đặc biệt gọi điện thoại hỏi thăm, trong một cửa hàng trên lầu ba, chúng ta đi qua đó trước một chút.”
Trì Tuyết Diễm nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người phụ nữ thân mật bên nhau rời đi, không khỏi lắc đầu, cảm khái nói: “Ba của tôi đã hai ngày nay không bị mắng rồi.”
“Tại sao?” Hạ Kiều thích ứng tốt đối với những lời nói không đầu không đuôi của cậu, “Tâm trạng dì rất tốt à?”
“Không.” Trì Tuyết Diễm lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia cười trêu chọc, “Bởi vì ông ấy bị thất sủng.
“
Hàn Chân Chân sấm rền gió cuốn mỗi ngày đều ở cùng với ông chồng thô hán không hiểu phong tình, cùng với đứa con trai phản nghịch không đủ đáng yêu, thỉnh thoảng còn bị cấp dưới công ty chọc tức giận đến mức siết nắm tay răng rắc, cho đến một ngày nào đó, bỗng nhiên kết bạn được với một người cùng trang lứa xinh đẹp lại có sức hút như búp bê.
Cậu hiểu rất rõ sự thay lòng đổi dạ của mẹ mình.
Mới đầu Trì Tuyết Diễm còn lo lắng cuộc hôn nhân chớp nhoáng bất thình lình này, mang đến cho người nhà nhiều phiền toái và lo lắng hơn, nhưng bây giờ xem ra, ít nhất nó đã mang đến cho Hàn Chân Chân một người bạn tốt ở chung rất vui vẻ.
Tính cách của Thịnh Tiểu Nguyệt tuy rằng đơn giản thẳng thắn, nhưng lại có một kiểu thông minh trực giác.
***
Ngày đó sau khi nhìn thấy bản vẽ nhẫn cưới do chính tay dì ấy thiết kế, Trì Tuyết Diễm đã lén gửi tin nhắn cho bà, bày tỏ lời xin lỗi vì đã không chủ động đến nhà thăm hỏi.
Ban đầu, cậu chưa từng nghĩ sẽ diễn vở kịch này một cách chu toàn như thế, lúc đó khi thế giới đột nhiên đảo lộn hoàn toàn, trong lòng Trì Tuyết Diễm chỉ lo lắng không nên để ba mẹ nghi ngờ.
Là Hạ Kiều mang theo quà tặng và hoa hồng, bỗng nhiên gõ cửa nhà cậu.
Sau đó, Trì Tuyết Diễm nghĩ tới mối quan hệ có sóng ngầm dưới vẻ ngoài hạnh phúc của người Hạ gia, nghĩ tới Hạ Kiều chưa bao giờ nói rõ nguyên nhân đằng sau tất cả những chuyện này với cậu, còn có điều khoản không can thiệp lẫn nhau đã hứa từ ban đầu, cho nên theo bản năng không muốn xen vào.
Nhưng Thịnh Tiểu Nguyệt có một sự chân tình khiến người ta không nỡ phụ lòng.
Cậu nghiêm túc gửi tin nhắn cho vị trưởng bối chưa quen biết, Thịnh Tiểu Nguyệt trả lời lại vừa gấp vừa nhanh, giọng nói hoạt bát to rõ như ở bên tai.
“Không cần xin lỗi, tiểu Trì, đừng lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt này, nếu phải nói, thì Hoài Lễ còn chưa đánh tiếng đã tới phòng khám xem con đó, ông ấy nên xin lỗi con mới đúng.”
“Nói chuyện yêu đương là các con, sẽ trải qua cuộc sống cũng là các con, chúng ta chỉ là ba mẹ của Hạ Kiều, không phải là nhân vật chính trong cuộc sống của hai đứa, cũng không thể đột nhiên trở nên quan trọng như ba mẹ đã nuôi dưỡng con hơn hai mươi năm.
Con sẵn sàng vui vẻ gọi chúng ta một tiếng chú dì, đã là rất tốt rồi.”
Trì Tuyết Diễm lúc này mới biết được, người mẹ chỉ mới gặp qua một lần này của Hạ Kiều, lại có quan điểm về tình cảm giống mình như thế.
Hôn nhân vốn hẳn là chuyện của hai người.
“Tuy rằng trong sách có nói, phải cố gắng trở thành bạn bè với thế hệ sau, nhưng dì cảm thấy, chuyện này thật kỳ lạ, cho dù dì muốn, cũng chưa chắc con sẽ bằng lòng làm bạn với một người lớn tuổi như dì, nhưng so với thân phận là mẹ của Hạ Kiều, hiện giờ dì còn có thêm một thân phận nữa, là bạn của mẹ con.”
“Con và Hạ Kiều là bạn đời, đồng thời chắc chắn cũng là người bạn tốt nhất, vậy dì và mẹ con cũng là bạn tốt —— có lẽ thân phận này sẽ làm cho con cảm thấy thân thiết hơn một chút, đúng không?”
Trì Tuyết Diễm ngẩn người một lúc lâu, mới trả lời bà bằng giọng điệu nhu hoà: Dạ đúng.
Từ nhỏ cậu đã cảm thấy mình có một cặp ba mẹ rất tốt, cho nên bất kể người nào khác có cuộc sống giàu có vượt quá mức tưởng tượng như thế nào, cậu cũng không bao giờ hâm mộ.
Giờ phút này, cậu quyết định âm thầm hâm mộ Hạ Kiều một giây.
Nếu hâm mộ quá rõ ràng, sẽ bị mẹ ruột đánh một trận.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, Trì Tuyết Diễm cũng là may mắn.
Bởi vì kết hôn với Hạ Kiều, cho nên người nghe được những lời này của mẹ của đối phương, chính là cậu.
Cuộc hôn nhân này được bao phủ một lớp hạnh phúc lóng lánh trong suốt.
***
Trong không khí mát mẻ của Gia Cư Thành, mẹ và người bạn của mẹ đã lấp đầy chiếc xe đẩy mua sắm, trong khi hai thanh niên thong thả tản bộ ở phía sau.
Mặc dù các bà mẹ đã nói rõ trước, nếu Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều không thích mấy đồ vật trang trí nhẹ nhàng mà các bà chọn, thì hoàn toàn có thể không dùng, các bà sẽ vui vẻ mang về tự mình dùng.
Nhưng Trì Tuyết Diễm sao có thể không dùng, Hạ Kiều càng không cần phải nói.
Thẩm mỹ của dì Thịnh thật sự rất tốt.
Cậu đưa tay ra, hờ hững chạm vào những chiếc ly được trưng bày ngay ngắn trên kệ.
Đầu ngón tay trắng nõn ngay lập tức có màu sắc huyền ảo, khiến người ta theo phản xạ nhớ tới, khung cửa sổ kéo dài hết bức tường trong phòng khách của căn nhà tân hôn.
Khung cửa sổ bằng gỗ màu xanh lá cây Morandi ngăn chia từng tấm kính, bên ngoài là bóng cây lớn xanh mát đung đưa, ánh mặt trời màu cam vàng tràn vào không hề kiêng dè, giống như kem tan chảy trên chiếc bàn dài màu trắng ấm áp, đồng thời chiếu rọi mảng gạch mosaic trang trí xen kẽ trên bức tường bên cạnh, chiếc lò sưởi mùa hè vẫn giữ nguyên vẻ yên tĩnh khô ráo.
Đó là một ngôi nhà với tông màu cực kỳ ấm áp, màu sắc có độ bão hòa thấp vừa phong phú vừa được sử dụng một cách hợp lý ở mọi nơi, dường như cuộc sống có bình đạm đến đâu đi nữa, vẫn có thể tạo ra sự ngọt ngào như một câu chuyện cổ tích ở đây.
Thịnh Tiểu Nguyệt đã chuẩn bị cho con trai mình một ngôi nhà tràn đầy những lời chúc tốt đẹp từ rất sớm, bất kể người mà anh mang về nhà trong tương lai là ai.
Thấy Trì Tuyết Diễm dừng bước, Hạ Kiều đi bên cạnh cũng nhìn về phía những chiếc ly tách đang treo thành hàng.
“Cậu thích loại ly nào?”
Trì Tuyết Diễm nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Những cái này đều rất đẹp.”
Cậu tưởng tượng một chút, có vẻ như mọi chiếc ly đều tương xứng với ngôi nhà xinh đẹp đó.
Hạ Kiều đọc hiểu ý của cậu, trong giọng nói mang theo một chút tươi cười: “Vậy mua thêm mấy cái khay.”
Chẳng bao lâu, giỏ hàng của họ bắt đầu trở nên nhiều hẳn lên.
Những chiếc ly toả sáng lấp lánh dưới ánh đèn của trung tâm mua sắm, bằng thủy tinh, bằng gốm sứ, bằng nhựa…
Trong ngôi nhà đầy màu sắc sống động ở xa xa, có lò sưởi cho mùa đông giá lạnh, ghế sofa mềm mại và thoải mái, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn với phong cảnh tuyệt đẹp.
Xung quanh là các cặp tình nhân và vợ chồng ở các độ tuổi khác nhau, cúi đầu chọn đồ trang trí còn thiếu trong nhà, nói cười đi lướt qua bọn họ.
Trong bầu không khí an toàn bình yên như vậy, trong nháy mắt, Trì Tuyết Diễm suýt nữa cho rằng mình thật sự đã cùng người khác rơi vào bể tình, hơn nữa không chút do dự bước vào hôn nhân.
Một cuộc hôn nhân thực sự yêu thương nhau.
Thẳng thắn mà nói, trong lòng cậu lại vô cớ sinh ra vài phần tiếc nuối.
Cuộc hôn nhân này có tất cả điều kiện hoàn hảo khiến mọi người ngưỡng mộ, có vô số con đường thông thoáng có thể dẫn đến hạnh phúc.
Vấn đề tồn tại duy nhất, tình yêu cốt lõi nhất lại là một lời nói dối.
May mắn thay tình bạn phát sinh từ đó là có thật.
Giờ ăn trưa, dòng người nườm nượp trong các nhà hàng của trung tâm thương mại, Hàn Chân Chân và Thịnh Tiểu Nguyệt đi dạo mua sắm cả một buổi sáng, gọi người đến chở các món đồ đã chọn xong, lúc này đang ngồi đối diện ăn cơm, vẫn thân mật tán gẫu như cũ.
“Tiểu Nguyệt, tranh trang trí có phải mua hơi nhiều rồi không?”
“Không đâu, có thể căn cứ vào mùa và các chủ đề lễ tiết khác nhau mà thay đổi cho phù hợp, em còn cảm thấy chưa chọn đủ, đúng rồi, trong nhà em cũng nên thay đổi cái mới……”
Hai chàng thanh niên ở bàn bên cạnh vừa đặt thực đơn xuống.
Trì Tuyết Diễm nhìn chằm chằm Hàn Chân Chân một hồi lâu, không hề nhận được chút xíu phản ứng nào, giọng của cậu tỏ ra kinh ngạc: “Hai chúng ta hơi bị dư thừa rồi đúng không?”
Hạ Kiều cũng nhìn về phía Thịnh Tiểu Nguyệt, ánh mắt cũng bị coi như không khí, cho nên anh cười trả lời: “Chút chút.
“
Trì Tuyết Diễm âm thầm lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh lưu niệm hai nhân vật chính đang hẹn hò, còn không quên càu nhàu: “Hai người hẳn là rất vui vẻ vì chỗ này chỉ còn lại bàn đôi.”
Hôm nay cậu không hiểu sao lại mua một đống lớn ly tách, những chiếc ly đó cũng đã bỏ vào trong xe, cùng nhau vận chuyển đến căn nhà tân hôn.
Hy vọng rằng sẽ không có thiệt hại khi vận chuyển.
Đợi Trì Tuyết Diễm cất điện thoại di động và quay đầu lại, thì nhìn thấy trên mâm cơm trước mắt, xuất hiện món đồ dùng nhỏ giống nhau.
Một cặp thỏ mini bằng sứ trắng.
Cậu sửng sốt một lát, mới ngẩng đầu nhìn Hạ Kiều: “Đồ gác đũa?”
Hạ Kiều vẻ mặt thản nhiên gật gật đầu: “Lúc trước tình cờ nhìn thấy, nên thuận tay mua.”
Thân thể tròn trịa giống như chiếc bánh mochi, đôi tai dài vui vẻ vểnh lên, đôi mắt là một chấm đỏ linh động.
Trì Tuyết Diễm không có sở thích đặc biệt đối với những thứ đáng yêu, cậu thích những thứ kỳ lạ hơn.
Nhưng hai con thỏ nhỏ này lặng lẽ nằm sấp trong một nhà hàng náo nhiệt đông đúc, thực sự có chút quá đáng yêu.
Trì Tuyết Diễm thử tưởng tượng một chút, khoảnh khắc lúc Hạ Kiều đưa tay lấy chúng từ trên kệ xuống.
Tính cách của anh ta dường như không chỉ là bình tĩnh và lý trí.
Cho nên Trì Tuyết Diễm nhéo nhéo đôi tai bằng gốm sứ không thể cử động này, cười nói: “Kế tiếp có phải còn đi mua đôi đũa phù hợp với chúng nó hay không?”
Hạ Kiều cũng cười: “Buổi chiều có việc để làm rồi.”
Lần này, đổi thành bọn họ bỏ qua ánh mắt lặng lẽ của hai người phụ nữ bàn bên cạnh.
Thịnh Tiểu Nguyệt dùng động tác chống cằm ôm má để che dấu ý đồ nhìn trộm của mình, nhỏ giọng nói: “Đó là đồ gác đũa phải không? Dễ thương quá.”
Hàn Chân Chân vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm ôm má giống vậy, cũng lén mở điện thoại ra chụp ảnh, không biết là đang chụp con trai hay đang chụp con thỏ: “Lát nữa chị cũng đi mua mấy cái.”
Những chiếc đĩa ăn màu trắng tinh như mới phản chiếu nụ cười mơ hồ trên khuôn mặt của mọi người.
Chuyến mua sắm buổi chiều thoải mái hơn.
Trì Tuyết Diễm đi dạo khắp nơi, mua một con heo búp bê sẽ phát ra tiếng kêu ủn ỉn khi ấn xuống, tác phẩm điêu khắc bằng đá hình gối ôm có bề mặt giả vải, còn có một bóng bay hình người dài mảnh không ngừng lắc lư thân thể trong gió….
Nói tóm lại, một đống các đồ vật nhỏ đẹp đẽ nhưng đầy kỳ quái và vô dụng.
Hạ Kiều tỏ ra bao dung cực lớn đối với chuyện này, để mặc cho giỏ hàng trong tay mình biến thành một rạp xiếc mini kỳ quặc nhất.
Trong góc rạp xiếc, trên vài chú thỏ bằng sứ trắng trẻo mập mạp đang nằm sấp, còn có rất nhiều đôi đũa màu sắc khác nhau.
Đó là thu hoạch của anh.
Đợi đến gần chạng vạng, rời khỏi Gia Cư Thành, Trì Tuyết Diễm vẫn còn có chút chưa hoàn hồn.
Cậu vốn tưởng rằng đây sẽ là một ngày dài khó chịu đựng, phải đi dạo phố, phải nói chuyện phiếm, phải tỏ ra ân ái.
Kết quả thời gian chớp mắt đã trôi qua.
Hàn Chân Chân quay trở về với đầy ắp đồ đạc gọi Thịnh Tiểu Nguyệt lên xe của mình, không nói hai lời ném Trì Tuyết Diễm cho Hạ Kiều, hai vị ma ma đeo kính râm nghênh ngang rời đi, bóng lưng như gió.
Hai chàng thanh niên nhìn lẫn nhau, đứng sững tại chỗ.
Vết thương trên tay đang dần hồi phục, Hạ Kiều chủ động nói: “Đưa cậu về nhà?”
Trì Tuyết Diễm chú ý đến một cảnh đường phố quen thuộc, ánh mắt ngó qua nói: “Chờ tôi một chút.”
Hạ Kiều nhìn cậu bước nhanh vào dòng người, một lát sau, lại xách theo một cái túi giấy nhỏ nóng hổi trở về.
Hương hoa hồng trên người Trì Tuyết Diễm không biết do đâu mà có đã trở nên rất nhạt, bị mùi thơm nồng đậm hấp dẫn thay thế hoàn toàn.
Thật bất ngờ, cậu đã mua một túi hạt dẻ rang đường.
Cậu lắc lắc chiếc túi trong tay về phía Hạ Kiều, từng hạt dẻ bên trong theo đó phát ra tiếng lạo xạo: “Ăn không?”
Hạ Kiều đương nhiên sẽ nói ăn.
Anh vẫn chưa bao giờ từ chối chàng thanh niên trước mắt.
Vì thế Trì Tuyết Diễm rũ mắt xuống, động tác nhẹ nhàng bóc ra một hạt dẻ mượt mà tròn trịa, sau đó cười ngẩng đầu nhìn anh, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Dừng lại bên con đường phong cảnh nườm nượp, Hạ Kiều theo bản năng xoè ngửa bàn tay ra.
Anh đoán, đây là một món quà đáp lễ cho mấy cái gác đũa bằng sứ.
Có lẽ cũng xuất phát từ ý tốt cảm thấy anh tạm thời không lột được hạt dẻ của Trì Tuyết Diễm.
Thịt hạt dẻ màu vàng nhạt nằm trong lớp vỏ hình bầu dục, toả ra mùi hương thơm lừng sau khi rang ở nhiệt độ cao, giống như một con thỏ nhỏ lặng lẽ thò đầu ra.
Lại giống như một nhúm tuyết ấm áp, cuối cùng đột nhiên rớt xuống từ cành cây xanh thẫm.
Giây tiếp theo, nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay của anh..