Thứ bảy là mùi nước mưa gột rửa vạn vật, chủ nhật là mùi hạt dẻ thơm nồng như kem sữa.
Cho nên thứ hai Trì Tuyết Diễm đứng trước máy lọc nước, nhìn dòng nước trong vắt rót vào chiếc ly thủy tinh trong suốt, nhịn không được nghĩ, đó đúng là một dịp cuối tuần đủ vui vẻ.
Một dịp cuối tuần mùa hè khiến người ta vĩnh viễn khó quên.
Một tuần mới đến, khi cậu bước vào phòng khám, liền đi kiếm lãnh đạo xin nghỉ phép vài ngày tới để chuẩn bị cho đám cưới vào thứ bảy.
Ngay lập tức, khắp trên dưới phòng khám đều thảo luận tin tức bác sĩ Trì xin nghỉ phép để kết hôn, phòng khám của Trì Tuyết Diễm làm như trở thành phòng nghỉ công cộng, vừa đến giờ nghỉ trưa, đã chen chúc từng đôi mắt bát quái, nhằm tìm hiểu cho ra dáng vẻ người yêu của cậu.
Nghĩ đến bối cảnh cùng với danh tiếng có thể có trong tương lai của gia đình Hạ Kiều, để tránh bị truy hỏi nhiều hơn, Trì Tuyết Diễm thông minh lựa chọn lừa gạt cho qua.
“Bác sĩ Trì, tại sao chưa bao giờ nghe anh nói có bạn trai! Bàn chuyện kết hôn khi nào vậy chứ?”
“Bàn chuyện kết hôn tương đối nhanh, là kết hôn chớp nhoáng.” Trì Tuyết Diễm nói, “Tuần sau mang kẹo mừng đến cho mọi người.”
“Kết hôn chớp nhoáng à, thật lãng mạn! Có phải là quen do xem mắt không? Nghe nói đối phương điều kiện rất tốt nha.”
Nghe thấy vấn đề này, Trì Tuyết Diễm nhìn đồng nghiệp đang mang vẻ mặt đầy tò mò, nhớ tới bác sĩ Từ gần đây không đến làm phiền mình, trên mặt lộ ra một nụ cười vi diệu.
“Không, anh ấy rất bình thường, ưu điểm lớn nhất là tính tình tốt.”
Không cần phải chính thức giới thiệu Hạ Kiều, dù sao bọn họ cũng chỉ là thỏa thuận kết hôn.
Chỉ là thỏa thuận kết hôn thôi.
Cuối cùng cũng tiễn hết đồng nghiệp bát quái đi, Trì Tuyết Diễm nhìn về phía điện thoại di động nhiều lần sáng lên trên mặt bàn, trong màn hình khóa đã tràn ngập tin nhắn chưa đọc.
Chín mươi phần trăm đến từ cùng một người.
Luật sư kiêm bạn thân Tô Dự, người đã giúp anh soạn thảo thỏa thuận tiền hôn nhân.
[Tô Dự: Thứ năm tám giờ tối, đừng quên.]
[Tô Dự: Tớ đã sắp xếp xong hết rồi, cậu chỉ cần đến đúng giờ là được.]
[Tô Dự: Thứ năm, thứ năm! Ngay tại SCA yêu thích của cậu!]
Từ khi ngày kết hôn sắp đến gần, mỗi ngày Trì Tuyết Diễm đều phải nhận được tin nhắn oanh tạc không ngừng từ Tô luật sư, giống như sợ cậu không đến.
Dùng gót chân cũng có thể đoán được Tô Dự sẽ làm gì, Trì Tuyết Diễm quả thật không muốn đi lắm.
Nhưng giống như Hạ Kiều muốn dẫn cậu đi gặp bạn bè công bố chuyện tình cảm, cậu cũng không có lý do gì để cự tuyệt một đám bạn tốt nhiệt tình chuẩn bị bữa tiệc độc thân trước khi kết hôn cho cậu.
Bất quá điểm khác biệt chính là, buổi tụ tập này không cần phiền Hạ Kiều phối hợp tham dự.
Cũng may Hạ Kiều không cần đến.
Tối thứ Năm, cách đám cưới chỉ còn chưa đầy 48 giờ nữa.
Chiếc xe sang màu đen dừng lại ở cửa quán bar SCA đã được bật sáng đèn neon.
Trì Tuyết Diễm ở ghế sau chuẩn bị mở cửa xe, Hạ Kiều ở bên cạnh hỏi cậu: “Sau khi kết thúc có muốn tới đón cậu không?”
“Không cần, có thể sẽ chơi đến nửa đêm, bọn họ sẽ gọi xe đưa tôi về.” Trì Tuyết Diễm xuống xe, quay đầu vẫy vẫy tay với anh, “Ngày mai gặp.”
Nghe thấy tới nửa đêm, Hạ Kiều vốn định nói gì đó, nhưng vẫn ôn hòa đáp: “Được, ngày mai gặp lại.”
Chờ Trì Tuyết Diễm đóng cửa xe lại, tài xế đạp chân ga, chiếc xe sang màu đen chậm rãi rời đi.
Họ vừa trở về từ địa điểm tổ chức đám cưới, đã được trang trí rất đẹp, dưới sự chỉ đạo của các nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Mấy ngày nay hai người đều không lái xe của mình nữa, bởi vì chuyện linh tinh khá nhiều, thường xuyên không ngừng nhận đủ các thể loại cuộc gọi điện thoại, còn phải thảo luận chi tiết hôn lễ đột nhiên thay đổi bất kỳ lúc nào, cho nên dứt khoát để tài xế lái xe.
Đúng lúc, Hạ Kiều có được thân phận mới sau khi tiếp xúc với sản nghiệp gia đình, đương nhiên xứng đáng có một tài xế, cùng với một chiếc xe mới khí chất trầm ổn hơn.
Anh luôn giỏi mượn cớ để phát huy.
Huống chi Hạ Kiều còn có vận khí rất tốt trong đêm mưa bão nhặt được một kỳ tài kinh doanh, khiến cho người cha lúc đầu cho rằng anh lại vì tình yêu mà quậy phá phải kinh ngạc hoảng sợ.
Mọi thứ diễn ra như anh mong đợi.
Anh trở thành người kiểm soát thực sự của công ty Vạn Gia Media, còn là nhà đầu tư của công ty Diệp Kình.
Đáng lẽ phải trang bị một chiếc xe phù hợp với thân phận lúc này hơn.
Trì Tuyết Diễm nhìn theo chiếc xe rời đi, quay đầu đi vào quán bar, đẩy cánh cửa lớn treo biển tạm dừng kinh doanh.
Cậu vừa xuất hiện, đã va vào một cơn mưa ruy băng bay đầy trời.
Còn có những tiếng hoan hô cực kỳ không đứng đắn đột nhiên vang lên ở chung quanh.
“Tân hôn vui vẻ!!”
“Tôi muốn độc thân!!”
“Không yêu đương!!”
……!Loạn xạ lung tung, câu gì cũng được hét lên.
Trong quán bar hôm nay không có máu giả toả mùi ngọt ngào, ánh đèn vẫn u ám mờ ảo như trước.
Nhưng ngay phía trước sân khấu nhỏ vốn được trang trí đặc biệt để ca sĩ biểu diễn, một tấm áp phích quá quen thuộc dán ở bức tường phông nền, trên sân khấu bày bốn phụ kiện lớn của ban nhạc, đàn phím, guitar, bass, trống, giống như có ban nhạc sắp lên sân khấu biểu diễn.
Tất cả những người trước mắt đều là bạn bè thời đại học, trên các gương mặt quen thuộc tràn đầy nụ cười, bầu không khí náo nhiệt ào về phía cậu.
Trì Tuyết Diễm cười gỡ xuống dải ruy băng rơi trên tóc, nhìn về phía Tô Dự vẻ mặt đắc ý nhất trong đám người, sau đó lại dứt khoát chĩa ngón giữa về phía hắn.
Cậu biết chuyện này sẽ xảy ra.
Trên tấm áp phích bên cạnh sân khấu, in logo đại học và tên chương trình, trên đó có bốn gương mặt ngây ngô nhưng tràn đầy sức sống.
Đây là ban nhạc mà Trì Tuyết Diễm từng chơi thời đại học.
Trên tấm áp phích có ca sĩ chính kiêm chơi đàn guitar đang tươi cười rạng rỡ, người chơi đàn phím khí chất dịu dàng, còn tay trống nữ trang điểm rất ngầu.
Hôm nay bọn họ đều đến, gương mặt trưởng thành hơn trước kia rất nhiều, nhưng tạo hình mỗi người đều là bản sao của năm ấy.
Chiếm vị trí trung tâm của tấm áp phích chính là người chơi đàn bass với vẻ mặt ngang tàng, mang mái tóc ngắn hơi lộn xộn, bên vành tai trắng nõn đeo một chiếc bông tuyết màu đen nho nhỏ.
Khi đó Trì Tuyết Diễm vẫn là tóc đen.
Tô Dự hoàn toàn không quan tâm đến ngón giữa của cậu, cười tủm tỉm giang hai tay ra, từ xa gửi tới một cái ôm vui sướng khi người gặp họa: “Cậu biết không, tụi tớ mong chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Trì Tuyết Diễm không chút lưu tình tặng cho hắn một chữ cút, nhưng vẫn cười đi về phía những người bạn không thường xuyên gặp mặt sau khi tốt nghiệp.
Khi còn học đại học, có một người bạn cùng phòng rất thích chơi nhạc cụ, hầu như biết chơi tất cả mọi thứ, đặc biệt muốn tìm ai đó để thành lập một ban nhạc để chơi.
Trì Tuyết Diễm ngày nào cũng nghe cậu ta biểu diễn độc tấu một mình trong phòng ngủ, nảy sinh hứng thú, bèn quyết định học thử xem.
Người học guitar quá nhiều, chơi đàn phím thì phải luôn cúi đầu mỏi cổ, đánh trống thì quá tiêu hao sức lực.
Chọn tới chọn lui, cậu chọn đánh guitar bass khiêm tốn nhất.
Trong ban nhạc được thành lập sau đó, người đánh đàn bass vốn thường không có cảm giác tồn tại đã trở thành người sáng rực nhất trên sân khấu.
Trì Tuyết Diễm cảm thấy, đó là vì đàn bass là một loại nhạc cụ quyến rũ.
Những người khác cảm thấy, chủ yếu là vì người đánh đàn bass quá đẹp trai.
Trong đêm tiệc chào đón người mới vào năm hai, Trì Tuyết Diễm rốt cuộc từ đàn em đã trở thành đàn anh, cùng các thành viên ban nhạc lên sân khấu biểu diễn.
Tiếng hát sáng rõ trong veo vang vọng vào một đêm đầu thu.
Cậu vẫn còn nhớ tên bài hát là Mùa hè hoàn hảo.
Đây là bài hát thích hợp nhất để hát cho người yêu vào mùa hè, chín trong số mười ban nhạc đã chơi bài hát này.
Bài hát vừa kết thúc, trong đám sinh viên đang hoan hô vỗ tay dưới sân khấu, có một nữ sinh mặt đỏ bừng xông lên, không nói tiếng nào nhét một bó hoa xinh đẹp cho cậu, làm như khẩn trương đến mức nói không nên lời.
Sinh viên phía dưới lập tức gào thét như điên, hormone tuổi trẻ lan tràn khắp nơi, có người hô to một tiếng thay cho cô ấy: “Bạn đánh đàn bass! Nói chuyện yêu đương hay không!”
Ngay sau đó, bất kể nam hay nữ đều cùng nhau bắt đầu hô to.
Trong làn sóng ầm ầm đánh tới, người đánh đàn bass trên sân khấu nhìn bó hoa gần trong gang tấc, làm như suy nghĩ một lát, sau đó rất bình tĩnh giơ tay về phía ca sĩ chính.
Ca sĩ chính đang xem náo nhiệt bất chợt thông minh lên, liền đưa micro ở trước mặt qua.
Mái tóc đen dài trước trán ướt đẫm mồ hôi, cứ thế tùy ý cầm lấy giá micro đưa nghiêng qua, rũ mắt xuống, giọng điệu trực tiếp.
“Xin lỗi, tôi thích độc thân hơn.”
Giọng nói trong trẻo lãnh đạm xuyên qua micro truyền đi khắp mọi ngóc ngách của hội trường.
Học sinh lại vì vậy mà càng thêm sôi trào, tiếng thét chói tai thiếu chút nữa lật tung nóc nhà, qua thật lâu mới dần dần bình ổn lại.
Theo như lời Tô Dự, Trì Tuyết Diễm đã một trận thành danh.
Toàn trường đều biết có một nam sinh viên năm hai rất đẹp trai biết chơi đàn bass không muốn yêu đương, thích độc thân hơn.
Ý định ban đầu của cậu là để tránh phiền toái, dứt khoát một lời cự tuyệt triệt để.
Kết quả là sau đó, càng nhiều người theo đuổi cậu hơn.
Có một dạo Trì Tuyết Diễm rất khó hiểu nổi suy nghĩ của mấy người này.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ giống như chuyện cậu đơn phương theo đuổi Lục Tư Dực vậy.
Mọi người cứ luôn thích đuổi theo những giấc mộng viễn vông.
Cũng giống vậy, bọn họ cũng thích giấc mộng viễn vông vốn nói là sẽ không nói chuyện yêu đương, chợt khoảnh khắc đó rơi vào nhân gian.
Chẳng hạn như sân khấu được đặc biệt dựng lại y chang vào tối nay.
Bên ngoài sắc trời dần dần tối xuống, bầu không khí trong quán bar lại càng lúc càng ầm ĩ hơn.
Đồ uống và đồ ăn vặt cung cấp không giới hạn, ông chủ Vương Thiệu Kinh ở phía sau quầy bar vui vẻ pha chế rượu, nghe bạn bè Trì Tuyết Diễm nói chuyện bát quái và những câu chuyện thú vị trong quá khứ.
Đây là cơ hội hiếm hoi để các bạn học tụ họp sau khi tốt nghiệp.
Không ít người rất tò mò về bạn đời mới cưới của Trì Tuyết Diễm, nhưng lại biết rõ tính tình của cậu, nên không hỏi nhiều, chỉ đơn giản tán gẫu vài câu, dù sao ngày mốt cũng có thể tận mắt nhìn thấy trong tiệc cưới.
Trong số những người ở đây, Tô Dự – người duy nhất đã gặp Hạ Kiều – là cảm khái sâu sắc nhất.
Cậu ta gần như say rồi, ở bên cạnh Trì Tuyết Diễm than vắn thở dài: “Nói thật, hôm đó tớ đặc biệt kinh ngạc, cho dù cậu có đối tượng, tớ cho rằng đối phương hẳn là càng, càng…”
Tô Dự rối rắm nửa ngày cũng không tìm ra được tính từ thích hợp, Trì Tuyết Diễm liền thuận miệng tiếp lời: “Càng điên hơn?”
“……! Đó là cậu nói nhé, không phải tớ nói!” Tô Dự cười ngây ngô, một bộ giọng điệu thiếu đánh, “Hơn nữa hai người các cậu đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân lạnh lùng như vậy, trong nháy mắt tớ còn tưởng rằng cậu là vì ứng phó với dì nên mới phải kết hôn giả.”
“Nhưng mà tớ nghĩ, cậu không phải là kiểu người sẽ ủy khuất chính mình.
Hơn nữa cậu còn thêm điều khoản như thế, cho tới bây giờ tớ chưa từng thấy có người viết điều này vào thỏa thuận —— Không cho phép tự mình đơn phương đề nghị ly hôn?”
Một luật sư ngày thường nghiêm túc biến thành tên say rượu lải nhải: “Cho nên tớ đoán rằng hai người chắc chắn là yêu nhau, dù sao tình yêu có rất nhiều kiểu mà, biết đâu hai người các cậu yêu nhau thật sự ly kỳ đặc biệt…”
Lúc Trì Tuyết Diễm nghe được một câu yêu nhau này, đầu ngón tay đang lấy rượu từ trên quầy bar khựng lại một chút.
Một giây sau, cậu vẫn đặt ly rượu ở trước mặt Tô Dự đang nói nhăng nói cuội, nghĩ phải nhanh chóng chuốc say cậu ta.
Đáng tiếc Tô Dự cho dù uống đến nói năng ngọng nghịu rồi, cũng không quên chính sự nhất định phải hoàn thành trong đêm nay, thỉnh thoảng lại thúc giục một tiếng: “Mau, mau lên sân khấu! Tiết mục!”
Gần nửa đêm, bầu không khí thấm đẫm mùi rượu dần dần đạt đến đỉnh điểm, mọi người đều ồn ào.
Trì Tuyết Diễm liếc nhìn nhau với các thành viên ban nhạc đã sớm có dự tính, chỉ đành bất đắc dĩ đi về phía sân khấu tràn ngập ánh đèn kia.
Hy vọng cậu vẫn chưa quên sạch các ngón đàn.
Giai điệu du dương động lòng người nhanh chóng lan tỏa khắp trong không gian.
***
Bên ngoài quán bar, chiếc xe màu đen dừng lại dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một người đàn ông mặc sơ mi trắng bước ra từ ghế sau.
Anh đi tới cửa quán treo biển tạm dừng kinh doanh, nghe thấy bên trong rò rỉ ra tiếng nhạc văng vẳng.
Bước chân Hạ Kiều dừng lại một chút, mới đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trì Tuyết Diễm nói đêm nay không cần anh đến đón, sẽ gọi xe về nhà.
Nhưng lúc này đã là nửa đêm.
Vì nghĩa vụ của mình, anh hẳn là nên quan tâm đến người bạn đời uống rượu với bạn bè cho đến tận đêm khuya.
Có lẽ, cũng bởi vì một chút hiếu kỳ mờ nhạt.
Ngoại trừ Tô Dự, anh chưa từng tiếp xúc với những người bạn khác của Trì Tuyết Diễm.
Hạ Kiều đi vào quán bar, ngay lập tức tiếng nhạc vang lên bên tai rõ ràng hơn.
Anh đi qua huyền quan, thích ứng với ánh đèn bỗng nhiên tối xuống, ánh mắt lướt qua đám đông đang yên tĩnh lắng nghe chung quanh, tìm kiếm hình bóng càng ngày càng quen thuộc.
Trong quán bar có ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu, là màn trình diễn âm nhạc unplug sạch sẽ thuần tuý, làm nổi bật giọng hát tràn đầy nội lực trong trẻo.
Giọng nam xa lạ hát một bài hát dành cho người yêu, về một mùa hè nóng bỏng không thể nào quên trong ký ức.
Lúc này chính là đêm hè khi bão đã tan hết.
Người nọ hát đến cuối bài, giai điệu cũng nhỏ dần đi, khi người chơi đàn phím ấn xuống nút đàn cuối cùng, giữa đám đông khán giả vốn đang hết sức yên tĩnh đột nhiên bộc phát ra tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô kịch liệt.
Như thể họ đã chờ đợi rất lâu cho thời khắc này.
Hạ Kiều nghe thấy có người hô to một tiếng: “Bạn đánh đàn bass! Nói chuyện yêu đương hay không!!”
Tiếng hô này giống như đốt lên chùm pháo hoa rực rỡ, tất cả mọi người đều hô lên theo, hoa không biết từ đâu ném đầy lên sân khấu, bầu không khí trong quán bar gần như sôi trào.
Hạ Kiều theo tầm mắt của bọn họ cùng nhìn qua.
Sau đó bước chân của anh dừng ngay tại chỗ vì kinh ngạc.
Anh nhìn thấy người mà anh không thể tìm thấy trong đám đông.
Trên sân khấu, thanh niên tóc đỏ khí chất phô trương đeo một cây guitar bass, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn những bông hoa che trời lấp đất bay về phía cậu ấy.
Trên bức tường phông nền phía sau dán tấm áp phích lớn, trên đó cậu ấy vẫn là tóc đen, mặt mày tinh xảo mà ngây ngô, mang một nụ cười như có như không, có vẻ gần gũi hơn với đám đông.
Đây là Trì Tuyết Diễm mà Hạ Kiều chưa từng thấy qua.
Cho dù là trong áp phích hay trên sân khấu.
Khán giả hưng phấn hô to bạn đánh đàn bass nói chuyện yêu đương hay không, làn sóng âm thanh như thủy triều dâng lên, tựa như không có đáp án thì sẽ không chịu bỏ qua.
Vì thế chàng thanh niên tóc đỏ từ bỏ việc chống cự, buông ngón tay đang đặt ở dây đàn, giống như thời sinh viên, cúi người cầm giá đỡ micro do giọng ca chính đưa tới, rũ mắt xuống, nhưng không che được ý cười lóe lên trên gương mặt trắng nõn.
Trong tiếng thét chói tai nồng nhiệt đến cực điểm, giọng nói lười biếng của người đánh đàn bass vượt qua khoảng cách xa xôi, cực kỳ rõ ràng rơi vào tai người yêu.
“Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi.”.