[Mỗi khi gặp tiết nhớ vợ biết bao]
***
Mặc dù ngoài mặt Cận Phù Bạch hờ hững thờ ơ, nhưng thật ra mấy ngày nay trong lồng ngực luôn chứa đựng một sự bực bội, bất cứ lúc nào cũng muốn trào lên để quấy rầy tâm trạng.
Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, anh giống như đang trừng phạt, cắn đến mức đầu lưỡi Hướng Dụ đau nhói.
Khi kết thúc nụ hôn, mắt Hướng Dụ như cơn sóng dồn dập: “Đường Dư Trì là bạn thân từ nhỏ của em, bọn em cùng nhau lớn lên, bố mẹ của cậu ấy là bố mẹ nuôi của em.”
“Cùng nhau lớn lên?”
Ngữ khí của Cận Phù Bạch ẩn chưa sự nguy hiểm, anh vân vê dái tai của cô, sau đó nói bên tai cô: “Ồ, hay là có hôn ước từ nhỏ?”
“Không phải.”
Hướng Dụ luồn tay vào trong áo khoác của Cận Phù Bạch, chỉ cách một lớp vải sơ mi mỏng manh, ôm chặt lấy eo anh.
Cô rất hiếm khi có khoảnh khắc chủ động như vậy, Cận Phù Bạch không nhẫn nhịn được, ghì chặt cô vào trong lòng.
Hướng Dụ ở trong lòng anh ngước đầu, đôi mắt sáng ngời: “Những ngày qua không chỉ có mình anh giận, em cũng đang giận, sao anh không nói người phụ nữ ăn kem ốc quế cùng anh ở nước ngoài là ai?”
Cận Phù Bạch hiển nhiên không ngờ tới câu hỏi này của cô, anh nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi mới từ trong ngóc ngách của ký ức nhớ lại được chút ít: “Đó là em gái họ của anh.”
“Là người có hôn ước từ nhỏ với anh?” Hướng Dụ học theo ngữ khí của anh hỏi.
“Có quan hệ huyết thống thì sao có hôn ước từ nhỏ được? Ghen đấy à?”
Cận Phù Bạch không phải người thích so đo, lúc này sắc mặt cũng đã nguôi giận. Ở trên cây cầu dài, anh và cô tiếp tục ôm hôn nhau.
Có lẽ là gần tới Tết nên trên cây treo đèn màu, khiến cho màn đêm trở nên rực rỡ hơn.
Nụ hôn của anh dịu dàng và kéo dài, nếu như cuộc gặp gỡ dừng lại ngay lúc này, thì kỳ thực cũng được coi là một đêm viên mãn.
Chỉ có điều giờ phút này Hướng Dụ lại càng tham lam nhiều hơn, cô không hề từ bỏ.
Vào trong phòng bao, bọn họ ngồi đối diện nhau, cô chợt lên tiếng hỏi: “Lúc đầu anh nói em đi theo anh, em đồng ý, có điều em không hiểu, trong thế giới của anh, giữa tình nhân với tình nhân cũng sẽ ghen tuông, sẽ giận dỗi sao?”
Khi cô hỏi câu hỏi này, Cận Phù Bạch đang rót trà cho cô.
Nghe thấy câu nói của cô, động tác trên tay anh hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục từ từ rót trà vào trong ly.
Hương thơm của trà Ô Long bốc lên nghi ngút, anh ngước mắt: “Em muốn nói gì?”
Hướng Dụ cười khẽ: “Cận Phù Bạch, em rất tham lam.”
“Sự yêu thích của anh dành cho em vẫn không đủ sao?” Anh đặt khẽ ly trà trước mặt cô.
Hướng Dụ không trả lời, cô bưng ly trà lên nhấp một ngụm, trà vào miệng, tràn ngập hương thơm.
Nhưng thanh âm của cô không vì được nhuốm hương thơm của trà mà trở nên dịu dàng, mà nó còn trái ngược lại, có phần nghiêm túc: “Em không cần yêu thích, em cần yêu!”
Cận Phù Bạch ngồi đối diện không lên tiếng, nhìn biểu cảm cũng rất khó để đoán được cảm xúc.
Hướng Dụ biết thứ mà bản thân muốn đã khiến anh khó xử, cô cũng không giục anh, tự mình nhàn nhã uống trà, sau đó lại đưa ly trà qua để Cận Phù Bạch giúp cô rót đầy.
Cận Phù Bạch cười khẽ một tiếng: “Sao vậy, hôm nay thân phận của anh là người rót trà à?”
Mặc dù anh nói vậy, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại, anh nhấc bình trà làm bằng đất sét lên rót đầy ly trà trống không của cô.
Tay của người đàn ông rất dài rất đẹp, ngón tay tuy dài nhưng không quá nhỏ, các khớp xương rắn rỏi mạnh mẽ, làn da sạch sẽ như một viên ngọc hiếm không tạp chất, vừa nhìn đã biết ngay là một bàn tay được sống trong nhung lụa.
Nhìn anh rót trà cũng coi như là được thưởng thức cảnh đẹp ý vui.
Thưởng thức xong, câu đầu tiên Hướng Dụ nói là: “Nếu không phải yêu, thì em không cần đâu!”
Dáng vẻ dứt khoát này đã khiến cho một người từng chứng kiến sóng to gió lớn như Cận Phù Bạch phải sững sờ, tim đập loạn nhịp.
Nói xong câu đó, Hướng Dụ giống như chớp mắt được thả lỏng, thái độ thay đổi hoàn toàn, trông có vẻ không còn coi Cận Phù Bạch là người khác giới nữa.
Trong lúc ăn cơm vẫn có thể thảo luận với anh về các món ăn một cách vô cùng bình tĩnh, nói gì mà ‘món tráng miệng khoai lang nướng phô mai ở quầy hàng ngoài cổng trường ngon hơn nhiều, sau này có thể dẫn anh đến ăn thử.’
Nói xong cũng không đợi Cận Phù Bạch phản ứng lại, tự bản thân trợn to hai mắt ngẩn người một lúc, sau đó phì cười thành tiếng, ngón trỏ thon thon đung đưa, cô nói: “Xin lỗi xin lỗi, em quên mất không còn sau này nữa, cái lời hứa này phải xóa bỏ thôi.”
Thật ra ngay trước lúc chưa vào trong phòng bao, hoặc có lẽ là còn sớm hơn thế, khi Cận Phù Bạch ý thức được việc mấy hôm nay bản thân đều đang bực bội, thì anh đã âm thầm cảm thấy mối quan hệ này bắt đầu có chút mất kiểm soát rồi.
Nhưng anh không hề cảm thấy có bất cứ vấn đề gì cả, dù sao thì phương hướng không mất kiểm soát là được rồi.
Kết quả người con gái này vừa mở lời lại muốn cắt đứt với anh?
Thật ra Cận Phù Bạch cũng biết, cắt đứt là phương thức giải quyết tối ưu nhất, có thể yêu thích, có thể nuông chiều, dỗ dành thế nào cũng đều được.
Nhưng còn yêu… thì thật sự thôi bỏ đi.
Ăn xong bữa cơm, Hướng Dụ nhân lúc anh không để ý, tự mình đi thanh toán.
Cận Phù Bạch không vui: “Em thanh toán gì chứ?”
Cô vừa cười vừa lắc lắc ví tiền: “Cứ bảo mời anh ăn cơm mà vẫn không có cơ hội, bữa cơm chia tay để em mời đi. Khoảng thời gian này đi theo anh em rất vui, nếu vẫn tiếp tục có lẽ sẽ chẳng vui nữa, vậy nên, đến đây thôi.”
Lời nói đều đã bị cô nói hết, dứt khoát trôi chảy, khiến người ta không còn lời nào để nói được nữa.
Ví tiền dáng dài ở trong tay Hướng Dụ quên không kéo khóa lại, vừa mới lắc một chút thôi là thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, còn cả tiền xu lẻ thi nhau rơi lả tả xuống dưới mặt đất.
Cô mặc nguyên quần áo đi làm ra ngoài ăn cơm, áo sơ mi trắng và chân váy công sở màu xám đậm.
Khi khom người xuống nhặt đồ, chân váy bó sát ôm chặt lấy vùng hông.
Các đường cong vô cùng chặt chẽ, tròn trịa.
Cận Phù Bạch liếc nhìn, sau đó đi vòng tới trước mặt cô ngồi xổm xuống giúp cô nhặt đồ.
Nhặt lên một đồng xu cuối cùng, anh nhìn Hướng Dụ, bắn đồng xu vào trong tay cô: “Em đi đâu, anh tiễn em.”
Hướng Dụ lắc đầu: “Không cần đâu, ra khỏi cánh cửa này chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa, anh mà còn tiễn em thì không hay đâu, em tự ngồi taxi về là được.”
Thế giới của anh, trước giờ đều là đàn ông sợ phụ nữ không rõ ràng, sợ khi xa nhau sẽ gặp phiền phức, sợ bị phụ nữ bám riết không buông.
Một cô gái rõ ràng như Hướng Dụ, Cận Phù Bạch đúng là lần đầu tiên gặp được.
Miêu tả thế nào đây nhỉ? Đột nhiên anh lại có chút trách cứ cô đã quá rõ ràng, rõ ràng một cách quá đáng.
Cận Phù Bạch ngồi vào trong xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Người con gái bước đi vô cùng thoải mái, cầm túi xách không hề quay đầu lại, ở bên vệ đường bắt một chiếc taxi rồi ngồi vào bên trong.
Xe taxi lái qua xe anh, vẫn còn khách khí nhấn còi, ra hiệu với anh: “Em đi đây, bye bye.”
Cận Phù Bạch phì cười một tiếng, khởi động xe, lái ra khỏi bãi đậu.
Được, cơm chia tay thì cơm chia tay!
Lẽ nào anh lại thiếu một người phụ nữ là cô?
…
Sau ngày hôm đó, thời gian bước vào tháng hai, cách giao thừa cũng chỉ còn mười mấy ngày.
Mới đầu Cận Phù Bạch không hề cảm thấy có gì không thoải mái cả, chỉ có thỉnh thoảng quay về khách sạn nhìn thấy đống đĩa CD trên đầu giường là anh mới nhớ đến dáng vẻ Hướng Dụ ngồi trên giường cầm CD nghiêm túc đọc giới thiệu vắn tắt cho anh nghe.
Trong đêm khuya, cô tươi cười nghiêm túc lựa chọn phim, dáng vẻ đó làm trái tim anh mềm nhũn, buông tha cho cô hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng vẫn chưa thật sự ‘ngủ’ cô.
Có lẽ đêm khuya là thời gian thích hợp khiến người ta miên man bất định, bỗng dưng Cận Phù Bạch nghĩ đến dáng vẻ nhíu mày, ngước cổ khẽ rêи ɾỉ của cô.
… Đúng là không thể sống trong cái khách sạn chết tiệt này nữa rồi, cứ luôn khiến người ta nghĩ về những điều không nên nghĩ.
…
Hôm sau, Cận Phù Bạch bay qua nước ngoài thăm bà ngoại.
Trùng hợp là trưởng bối trong nhà đều đang bận rộn việc hợp tác quốc tế, sáng sớm tinh mơ chỉ có anh và bà ngoại ở trong phòng ăn dùng bữa sáng.
Người nước ngoài không đón giao thừa, có rất nhiều hợp tác quốc tế cũng không để ý tới việc bạn có phải đoàn tụ với gia đình hay không, những công việc nên làm vẫn như cũ không hề vơi bớt chút nào.
Bà ngoại ăn một bát cháo hải sản, dặn dò anh: “Mấy hôm nay cháu rảnh rỗi thì giúp đỡ bố cháu với chú của cháu nhiều một chút.”
Cận Phù Bạch ngồi trên ghế, đợi đầu bếp Quảng Đông bưng phần cháo của anh lên, anh nhàn rỗi đáp lại một câu: “Sao bà biết được cháu không bận?”
“Cháu bận cái gì? Mấy hôm nay bọn họ tới tặng quà, bà thấy có mấy cô gái trông cũng được lắm, muốn chọn một người để làm cháu dâu.”
Mặc dù là ở nước ngoài, nhưng có rất nhiều người biết người Trung Quốc sẽ đón năm mới, vậy nên đã nghe ngóng dựa theo tập tục để đến tặng quà cho bà ngoại.
Đoán chừng đám người đó vô tình cố ý đã dẫn theo cả con gái của mình đến, suy nghĩ của bà ngoại cũng đã lay động, bà muốn có cháu dâu cũng không phải là ngày một ngày hai nữa.
Chủ đề này đã làm mất khẩu vị của Cận Phù Bạch, đến cả nụ cười anh cũng thu bớt lại, cháo cũng chỉ ăn có hai miếng là buông xuống không động vào nữa.
Ánh nắng ban mai đúng lúc rọi qua ô cửa sổ sát sàn hắt lên trên mặt bàn, không hiểu sao Cận Phù Bạch lại nhớ đến món ‘khoai lang nướng phô mai’ của một cô gái nào đó đã từng nói với anh, anh quay đầu hỏi đầu bếp: “Bác có biết làm món khoai lang nướng phô mai không?”
Đầu bếp còn chưa trả lời thì anh lại nhớ tới Hướng Dụ từng nói ‘phải là quầy hàng ở ngoài cổng trường mới ngon’, thế là anh lại xua tay coi như không có gì.
…
Mấy ngày đó Cận Phù Bạch tự mình chui đầu vào lưới, bị người trong nhà bắt làm cu li, giúp đỡ sàng lọc thông tin của công ty kêu gọi đấu thầu.
Thư ký đi theo trưởng bối là người Tứ Xuyên và người Trùng Khánh, ngoài thứ tiếng Quảng Đông bập bõm phục vụ theo sở thích ra, thỉnh thoảng thư ký còn nói vài câu tiếng Anh và khẩu âm Tứ Xuyên.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, Cận Phù Bạch ngồi trên chiếc ghế giám đốc làm bằng da thật, nhìn tập tài liệu bảng biểu chất thành đống, đột nhiên lại có chút nhớ nhung tiếng Đế Đô của Hướng Dụ.
Cũng không biết đại học cô học chuyên ngành gì, bạn cùng phòng là người ở những đâu?
Cô là một người sinh ra và lớn lên ở thành phố Đế Đô, tiếng Đế Đô tới bên miệng cô có một sự ung dung thong thả, và đặc biệt còn rất có hương vị.
Thư ký vẫn đang báo cáo thông tin đấu thầu của công ty, Cận Phù Bạch vô duyên vô cớ bực bội, rút một điếu thuốc ra, nhét trầm hương vào bên trong sau đó châm lửa.
Thấy anh không kiên nhẫn nghe, thư ký cũng dừng lại đúng lúc.
Cận Phù Bạch mở một cánh cửa sổ, trong sân, đứa con của nhà cậu đang cùng chơi với đứa bé da trắng nhà hàng xóm, thằng bé với giọng điệu non nớt đang dạy thơ cổ cho người ta: “Mỗi khi gặp tiết nhớ vợ biết bao!”
“Nhớ vợ biết bao?”
Không phải là ‘nhớ nhà biết bao’ ư?
Thằng bé bị mất một chiếc răng cửa, nói chuyện thều thào.
Cận Phù Bạch rướn cong khóe môi, thầm nói, đến bản thân còn không đọc rõ được từng chữ, vậy mà lại đi dạy người khác?
Anh hút hết điếu thuốc, ấn đầu lọc vào trong gạt tàn, quay đầu nhìn thấy một đống tài liệu trong thùng lưu trữ.
Tập tài liệu ở trên cùng, người kêu gọi đấu thầu họ Hướng.
Cận Phù Bạch cầm lên tùy ý lật giở vài trang xem một chút: “Vì sao không cân nhắc đến tài liệu kêu gọi đấu thầu trong thùng lưu trữ này?”
Thư ký nói: “Đó đều là những công ty nhỏ không có bối cảnh.”
Mối quan hệ lợi ích giữa các công ty rất phức tạp, có một số không phải vì sản phẩm, mà là trực tiếp hợp tác với nhau, vậy nên phải luôn nể mặt.
Cận Phù Bạch không lo được nhiều như vậy, anh đập tài liệu xuống mặt bàn: “Chọn công ty này đi, tôi thấy họ của người đấu thầu rất ấn tượng!”
Thư ký ở đằng sau có biểu cảm thế nào Cận Phù Bạch còn lâu mới thèm để ý, anh cầm áo khoác bước xuống dưới tầng.
‘Mỗi khi gặp tiết nhớ nhà biết bao’ cái shit! Theo anh thấy thì cô gái nào đó ở trong nước khéo đã sớm quên anh rồi cũng nên.
Bữa cơm chia tay gì chứ, bây giờ anh lại không muốn chia tay nữa!
~Hết chương 18~