Phố Dài - Chương 19: Gặp lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Phố Dài


Chương 19: Gặp lại


[Sợ em cô đơn]

***

Giao thừa, Hướng Dụ ở lỳ trong ‘trung tâm hoạt động của người cao tuổi’ đánh mạt chược.

Di động trên bàn mạt chược kêu không ngừng nghỉ, cô lấy một quân Cửu Sách đánh ra rồi mới nghe điện thoại.

Đường Dư Trì ở trong điện thoại gào thét: “Hướng Dụ, cậu có còn là bạn thân mình không vậy? Tặng quà xong là chạy mất dạng luôn? Mình chỉ đi mua câu đối thôi mà cậu cũng không đợi mình quay lại?”

Buổi chiều Hướng Dụ đến nhà họ Đường tặng quà mừng năm mới cho bố mẹ nuôi.

Lúc ấy Đường Dư Trì không có nhà, cô cũng không đợi anh ấy quay lại, tặng đồ xong, nói chuyện với bố mẹ nuôi mấy câu rồi đứng dậy xin phép rời đi.

Trong điện thoại truyền đến tiếng Đường Dư Trì đang ăn cái gì đó, mồm vừa nhai vừa oán trách: “Nếu như không phải ban nãy mình hỏi ‘là ai mua dâu tây này vậy’, thì mình cũng không biết là cậu tới nhà. Bây giờ cậu đang ở đâu? Mình đi tìm cậu.”

“Quán mạt chược mà chúng ta từng đến, cậu tới không?”

“Tới, đợi mình!”

Nửa tiếng sau, Đường Dư Trì lái xe tới nơi, thay thế Hướng Dụ, cầm hai trăm tệ mà Hướng Dụ thắng được bắt đầu vào ván.

Hướng Dụ lấy một chiếc ghế ngồi ở bên cạnh chơi Rắn tham ăn.

Hai tiếng liên tiếp, Đường Dư Trì thua sạch hai trăm tệ, tự bản thân còn bỏ thêm vào hơn bốn trăm tệ nữa, anh ấy nói vận may của bài mình không được tốt, muốn kéo Hướng Dụ rời đi.

Ba người thắng tiền trên bàn không nỡ để vị thiếu gia từ thiện là anh ấy rời đi, níu giữ lại nửa ngày trời.

“Không chơi nữa, các người tiếp tục đi.”

Hướng Dụ để lại túi hướng dương lúc trước mua lên trên bàn cho đám bạn đánh bài, khi đó bọn họ mới chịu cười haha thả người đi.

Đường Dư Trì thua tiền đến mức miệng lưỡi khô khốc: “Cậu mua nước chưa?”

“Cậu có uống cái này không?”

Hướng Dụ chỉ xuống dưới bên cạnh ghế, thùng nước khoáng 2,5 lít, đã bị uống hết một phần ba.

Đường Dư Trì trợn to mắt: “Không phải chứ, sao cậu uống được cái thứ này vậy?”

“Bê thùng lên uống chứ sao, có gì mà không uống được?”

“Cậu dù gì cũng là một người đẹp, vậy mà ở trong quán mạt chược lại không chú ý đến hình tượng? Cứ bê cả thùng nước lên uống?”

“Đã là người đẹp thì làm gì cũng vẫn đẹp, hiểu không hả?”

Đường Dư Trì quả thật bế tắc, bê thùng nước lên uống hai ngụm, bị văng một ít lên trên áo: “Cậu không thể mua mấy loại bình thường được à? Uống thế này không cảm thấy vất vả sao?”

Hướng Dụ thản nhiên, vén rèm cửa lên đi ra ngoài: “Cái này rẻ.”

Đường Dư Trì ở đằng sau hình như đã nói một câu ‘đi theo kiểu người tiêu tiền như như nước như Cận Phù Bạch mà vẫn chẳng sửa được cái tật xấu này của câu’.

Trong quán mạt chược ồn ào, rèm cửa bằng nhựa trong suốt va chạm vào nhau rồi rủ xuống, Hướng Dụ không nghe được rõ ràng.

Chỉ khi cái tên của người đó loáng thoáng xuất hiện ở bên tai, cô mất tự nhiên dịch chuyển ánh mắt, nhìn về mặt trời ở phía chân trời đằng xa.

Ra khỏi quán mạt chược, Đường Dư Trì hỏi cô: “Lúc nãy thua hai trăm tệ, có cần trả lại cho cậu không?”

“Không cần, coi như là cho cậu tiền mừng tuổi.” Hướng Dụ cười nói.

“Hướng Dụ, buổi tối cậu theo mình đến nhà bà nội mình ăn cơm đi, cậu cũng đâu phải chưa từng gặp bà nội mình. Dì Trần về quê rồi, một mình cậu về nhà thì có ý nghĩa gì? Ăn há cảo đông lạnh à?”

Hướng Dụ lắc lắc di động: “Ai bảo cậu là mình ăn há cảo đông lạnh, mấy hôm trước mình tìm được một app giao đồ ăn nhanh, đặt một lần rồi, thấy cũng được lắm, có thể mang đồ đến tận cửa nhà.”

Đường Dư Trì lái xe đến tiểu khu nơi Hướng Dụ ở, bên cạnh tòa nhà của nhà cô là một công viên mini.

Hai người dựa vào dụng cụ tập thể dục, đứng bên cạnh hàng rào nói chuyện.

Bốn giờ, trời vẫn chưa tối, nhưng đã có ánh đèn lần lượt sáng lên, tận mắt nhìn thấy quá trình này cảm giác cũng khá là lãng mạn.

Đường Dư Trì châm một điếu thuốc, Hướng Dụ nghiêng đầu hỏi anh ấy: “Cậu học hút thuốc từ khi nào vậy?”

“Vậy cậu thì sao? Thay đổi phong cách từ khi nào vậy?”

Tóc Hướng Dụ đã cắt ngắn hơn, là kiểu tóc thẳng ngắn ngang xương quai xanh thịnh hành nhất bấy giờ, trên mạng gọi kiểu tóc này là ‘kiểu tóc mối tình đầu’.

Đường Dư Trì nhìn cô, ngờ vực hỏi: “Trông cậu càng nhỏ hơn rồi, giống như học sinh cấp ba ấy, Cận Phù Bạch thích kiểu này à?”

“Liên quan gì tới anh ấy chứ!”

Hướng Dụ hơi cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Là thợ làm tóc đề xuất.”

Trước kỳ nghỉ bọn họ đều không liên lạc, Đường Dư Trì lại còn tưởng Hướng Dụ và Cận Phù Bạch đã làm lành từ lâu rồi, vì dù sao thì lần trước ở nhà anh ấy, cô đã nói là phải suy nghĩ thật kỹ.

Nghe cô nói như vậy, anh ấy ngẩn người mấy giây: “Sao thế? Hai người xảy ra chuyện gì à?”

Hướng Dụ vịn vào một đoạn hàng rào sắt, ngắm nhìn dòng sông nhân tạo có sóng gợn lăn tăn ở phía xa xa, rồi lại nhìn cây Tùng treo đầy đèn màu: “Hôm đó ăn cơm xong là chia tay rồi.”

“Là vì người phụ nữ trong video? Anh ta có người phụ nữ khác?”

“Đó là em gái họ của anh ấy.”

Hướng Dụ không nói nhiều, chỉ nói qua loa đại khái, cô nói Cận Phù Bạch sẽ không coi cô là bạn gái, thế nên nếu tiếp tục bên nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Khụ khụ khụ… nói cắt đứt là cắt đứt à? Không còn liên lạc gì nữa sao? Khụ…” Đường Dư Trì vẫn chưa hút thuốc thành thạo nên bị sặc, vừa ho vừa hỏi.

Hướng Dụ vỗ vỗ lưng cho anh ấy, cười nhạt nhòa: “Mình chặn số điện thoại của anh ấy rồi.”

Đường Dư Trì: “…”

Anh ấy giơ ngón tay cái tới trước mặt Hướng Dụ.

Đổi thành bất kỳ ai đánh giá thì cũng sẽ đều cho rằng Hướng Dụ làm như vậy là đang tự chuốc lấy khổ.

Có lẽ vẫn sẽ có người cảm thấy, một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, không nỗ lực làm việc lại đi tìm kim chủ, bây giờ kim chủ chơi chán rồi không cần cô nữa, thì đó cũng là đáng đời cô.

Nhưng bất luận người khác nghĩ thế nào, Đường Dư Trì đã trông thấy dáng vẻ lạc lõng của Hướng Dụ.

Anh ấy trông thấy một cô gái vừa vô tư vừa không có ước mơ như cô sa sút tinh thần mấy ngày liền, ngày nào cũng vùi mình trong chăn xem Chân Hoàn Truyện, rồi khi nhìn thấy Cận Phù Bạch và người phụ nữ khác bên nhau trong video, cô bĩu môi nói ghen tuông đến mức muốn cắn chết người đàn ông đó.

Vậy nên, anh ấy biết cô thật sự thích Cận Phù Bạch, không có bất cứ liên quan gì tới mấy thứ xung quanh.

Đường Dư Trì thở dài một hơi, ấn đầu của Hướng Dụ lên trên bả vai mình: “Tới đây, cho cậu mượn bờ vai vững chãi, muốn khóc thì khóc đi, mình không cười cậu đâu.”

Hướng Dụ đập vào cánh tay anh ấy, vừa cười vừa ngẩng đầu: “Mình khóc từ lâu rồi, bây giờ đang là giao thừa, khóc lóc gì chứ?”

Hai người cười cười nói nói, không chú ý đến có một chiếc xe ô tô đã dừng lại ở đằng sau từ lúc nào.

Đó là một chiếc SUV màu đen, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, một cánh tay kẹp điếu thuốc trắng muốt như ngọc thò ra ngoài, búng búng tàn thuốc.

“Tết năm nay cô chú Hứa cũng không về à?” Đường Dư Trì hỏi.

Nói đến vấn đề này, Hướng Dụ bắt đầu có chút tinh thần hơn: “Họ nói mùng ba là có thể quay về rồi, nếu như thời gian rảnh của họ nhiều thì gia đình mình còn có thể đi tắm suối nước nóng nữa.”

Gia đình ba người bọn họ đã rất lâu rất lâu rồi không quây quần bên nhau ăn bữa cơm.

Lần trước có lẽ là khi vẫn còn đang học cấp ba, bốn năm đại học không có lần nào cả.

Không biết từ lúc nào mặt trời đã khuất xuống một nửa, gần như vùi sâu vào trong dãy núi đằng xa, Hướng Dụ vẫy vẫy tay, đuổi người: “Chẳng phải cậu vẫn phải đến nhà bà nội đón giao thừa sao, mau đi đi, đừng có lề mề nữa.”

Đường Dư Trì không yên tâm: “Vậy cậu có chuyện gì thì phải gọi cho mình đấy, nếu chán thì tới nhà bà nội mình tìm mình.”

“Mình biết rồi.”

Trước lúc Đường thiếu gia rời đi, Hướng Dụ giơ tay ra trước mặt anh ấy: “Đưa thuốc lá cho mình, mẹ nuôi ghét nhất người hút thuốc, cậu muốn bị mắng à?”

“Được được được, cho cậu cho cậu.”

Đường Dư Trì đưa thuốc lá cho Hướng Dụ, rồi lại quàng khăn quàng cổ cho cô: “Cậu cũng đừng ở bên ngoài lâu quá, ngày mai mình tới tìm cậu chơi.”

Hướng Dụ gật gật đầu: “Ừm, ngắm hoàng hôn xong mình sẽ về.”

Đợi xe của Đường Dư Trì lái ra khỏi tầm nhìn, Hướng Dụ dựa người lên lan can bên cạnh, cầm bao thuốc của anh ấy nhìn mấy lượt.

Loại thuốc này khá đặc biệt, không có chữ Trung Quốc, trên bao thuốc vẽ một con quỷ nhỏ màu đỏ, sừng dài, cầm một cái xiên.

Khi nãy anh ấy hút còn có một mùi socola rất dễ ngửi, Hướng Dụ cũng châm một điếu, nhớ lại dáng vẻ hút thuốc của cánh mày râu, bắt chước rít một hơi.

Mùi socola là giả, rít vào bên trong chỉ có vị đắng chát.

Cái thứ này rốt cuộc có gì hấp dẫn mà lại khiến đàn ông không dứt ra được?

Di động trong túi áo đổ chuông, Hướng Dụ kẹp điếu thuốc, nhấn nút nghe máy.

Là dì Trần, dì lo cô một mình đón năm mới không có gì ăn, dặn dò cô bên trong tủ lạnh có há cảo dì đã gói xong, chỉ cần hấp lên là ăn được.

Hướng Dụ mỉm cười: “Cảm ơn dì Trần, chúc dì năm mới vui vẻ.”

Cận Phù Bạch ngồi nửa ngày trong xe, sau khi anh về nước đã gọi hai cuộc điện thoại cho Hướng Dụ, nhưng đều không gọi được.

Anh lái thẳng xe tới bên dưới nhà cô, ở đằng xa nhìn thấy cô và người bạn thân từ nhỏ cười cười nói nói.

Gần mười ngày không gặp, người con gái trông có vẻ rất phấn khởi, nét mặt không hề có bất cứ tia buồn bã chán nản nào vì chia tay với anh cả.

Cận Phù Bạch cứ nhìn thấy người đàn ông đó là bực bội, anh nhíu mày hút liên tiếp hai điếu thuốc.

Cũng đã thử cố gắng cắt ngang cuộc nói chuyện vui vẻ đó của bọn họ, nhưng lúc gọi điện thoại không hiểu vì sao lại không gọi được.

Di động của cô hỏng rồi sao?

Một lúc lâu sau, cái người tên Đường Dư Trì đó cuối cùng cũng rời đi.

Cận Phù Bạch hít một hơi, cẩn thận quan sát Hướng Dụ.

Hướng Dụ cắt tóc ngắn, mặc một chiếc áo phao bánh mỳ dáng ngắn màu vàng nhạt.

Cô bám lên trên lan can, tay kẹp điếu thuốc, chỉ hút có một hơi rồi không còn đưa tới bên miệng nữa.

Động tác bám dựa lên trên lan can này đã khiến vạt áo khoác kéo cao lên trên, để lộ ra vòng eo thon thả và vòng mông đầy đặn được bao bọc bởi chiếc quần jean bó sát cạp cao.

Dáng mông rất đẹp, là hình trái tim ngược.

Một lát sau, Hướng Dụ nhận điện thoại, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay để mặc cho cơn gió thổi chầm chậm đốt cháy.

Cận Phù Bạch bỗng nhíu mày, gì chứ? Di động của cô có thể gọi được?

Anh cầm di động lên gọi tiếp một cuộc, nhưng vẫn là hàng loạt âm thanh báo máy bận.

Lại còn chặn số điện thoại của anh?

Gió mát lúc hoàng hôn đã hơi lạnh, điếu thuốc trong tay Hướng Dụ đã cháy mất một nửa, cô ngắt điện thoại của dì Trần, bỗng nghe thấy có âm thanh đóng cửa xe ô tô ở đằng sau.

Lúc vô tình ngước mắt, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn lẫn trong tia sáng mờ ảo của hoàng hôn đang chậm rãi bước tới.

Đó là Cận Phù Bạch.

Chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ở ngay trong tiểu khu nhà mình, Hướng Dụ ngẩn người, Cận Phù Bạch đã bước tới bên cạnh, anh lấy điếu thuốc trong tay cô, sau đó ngậm vào giữa môi.

Khi nhìn người ta, anh vẫn luôn giữ một dáng vẻ thâm tình như vậy, nhả ra một hớp khói trắng xanh: “Năm mới vui vẻ.”

Cô cũng không hoàn toàn bình tĩnh thản nhiên, nếu không sẽ chẳng chần chừ không rút lại ngón tay đang kẹp điếu thuốc.

Mấy giây sau cô mới hết ngơ ngác, bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Cận Phù Bạch cười khẽ, ngữ khí dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người ta: “Sợ em cô đơn, nên đến ăn bữa cơm tất niên với em!”

~Hết chương 19~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN