Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ - Chương 78: Chương 78
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ


Chương 78: Chương 78


Yên Cửu tin chắc rằng cô nhóc kiếm linh nhà mình đã bị người ngoài lừa gạt!
Trường Ly còn trẻ, vẫn chưa hóa hình, lại luôn sống trong Kiếm tông chưa từng thấy thế giới phồn hoa bên ngoài.
Tám phần nàng đã bị kẻ này đó dùng lời ngon tiếng ngọt lừa lú não.
Yên Cửu quyết định đích thân tới tiệm bảo dưỡng kia tìm hiểu thực hư.
Khi màn đêm buông xuống, sau khi Trường Ly ngủ say, Yên Cửu lặng lẽ rời khỏi nhà khách.
Tiệm bảo dưỡng chuyên phục vụ linh vũ khí này rất có tiếng ở Vạn Pháp Tông, Yên Cửu hỏi bừa một đệ tử đi ngang cũng thuận lợi tìm tới đó.
Chàng nhìn tấm biển bên ngoài vài giây, càng chắc chắn nơi này chẳng phải chỗ đứng đắn gì.
Yên Cửu cất bước định đi vào trong, không ngờ lại bị tỷ tỷ tiếp tân khách sáo cản lại.
“Quý khách có pháp khí cần bảo dưỡng ạ?”
Yên Cửu hỏi ngược lại: “Có thì sao mà không thì sao?”
Tiếp tân vẫn giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn, “Nếu có pháp khí cần bảo dưỡng thì cứ giao cho bọn ta là được.”
Yên Cửu khẽ nhướng mày, “Sao hả? Ta không thể vào à?”
Nụ cười trên môi tiếp tân vẫn không đổi, “Xin lỗi quý khách, bọn ta chỉ phục vụ linh vũ khí còn chủ chúng phải sang phòng kế bên chờ ạ.”
Yên Cửu bất mãn hỏi: “Nếu giao luôn linh vũ khí cho các người thì ta yên tâm thế nào được?”
Tiếp tân hiền hòa đáp: “Bọn ta đã mở tiệm nhiều năm mà chưa từng để bất cứ linh vũ khí nào gặp sự cố, hơn nữa bọn ta vốn mở tiệm nhằm phục vụ cho đệ tử Pháp tông, chủ của bọn ta cũng là trưởng lão của Pháp tông, xin quý khách chớ lo.”
Đang nói thì một bóng dáng quen thuộc lướt ngang qua tiệm, rồi vội vàng lùi lại, dừng cạnh Yên Cửu.
“Là huynh à?”
Yên Cửu quay sang, phát hiện đó là vị khách sộp đã chi 200,000 linh thạch.
Gặp trúng khách sộp, Yên Cửu lập tức thân thiện chào hỏi, “Lại gặp đạo hữu rồi.”
Ánh mắt Đường sư huynh có đôi chút kích động, hắn hỏi thẳng: “Ta tên là Đường Xuyên, xin hỏi nên gọi đạo hữu thế nào?”
“Yên Cửu.”

Đường sư huynh nhìn tiếp tân tiệm bảo dưỡng một cái rồi hỏi khẽ: “Yên đạo hữu có thể nói chuyện với ta một chút không?”
Yên Cửu hơi động lòng, bèn theo Đường sư huynh tới một chỗ yên tĩnh gần đó.
Đường sư huynh rút cây quạt Thái Cực bên hông ra, từ từ mở rộng khiến bức tranh thủy mặc trên mặt quạt sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Giọng Đường sư huynh nghe có vẻ phấn khích: “Yên đạo hữu, sau khi quạt Thái Cực của ta ăn hết nồi cháo huynh nấu đã thay đổi khôn lường! Huynh nhìn nan quạt nhẵn nhụi không tỳ vết và linh khí tràn đầy trên mặt quạt này.”
Yên Cửu chẳng thấy hứng thú gì với linh vũ khí của người khác, chỉ gật đầu phụ họa.
“Đó là bí kíp bảo dưỡng linh vũ khí nên linh vũ khí khác lạ là rất bình thường.”
Giọng Đường sư huynh càng kích động hơn, “Lúc trước ta mắt kém không biết nhìn hàng mà.

Ta từng mang quạt Thái Cực tới tiệm bảo dưỡng biết bao năm mà chưa từng thấy nó thay đổi rõ rệt như thế bao giờ.”
Nhắc tới tiệm bảo dưỡng, Yên Cửu không khỏi nhíu mày.
“Đường đạo hữu, chẳng lẽ cái tiệm bảo dưỡng kia là ổ lừa đảo à?”
Đường sư huynh vội lắc đầu, “Không thể nói thế được, tuy bảo dưỡng ở tiệm ấy không lộ rõ hiệu quả nhưng vốn dĩ chuyện bảo dưỡng linh vũ khí chú trọng lâu dài mà.”
Hắn bỗng nhỏ giọng nói, “Hơn nữa người đứng sau tiệm bảo dưỡng này là Minh Chân đạo quân của Vạn Pháp Tông bọn ta, bà ấy có tiếng dữ dằn đấy.”
“Tuy lâu thấy hiệu quả nhưng đám linh vũ khí thích đến đó lắm, toàn bộ sư huynh đệ trong tông ta đều mang linh vũ khí tới đó bảo dưỡng hết.”
Nghe Đường sư huynh nói vậy, Yên Cửu vơi bớt nghi ngờ về tiệm bảo dưỡng này.
Đường sư huynh lại nói: “Nhưng chắc chắn là đạo hữu không cần mang linh kiếm của mình tới tiệm bảo dưỡng rồi, món cháo kỳ diệu của huynh thừa sức bảo dưỡng nó.”
Khóe môi Yên Cửu cứng lại, bởi kiếm linh nhà chàng chẳng những tới đó mà thậm chí còn làm thẻ thành viên luôn rồi.
Nhờ bóng đêm che lấp, Đường sư huynh không phát hiện vẻ mất tự nhiên của Yên Cửu, hắn nói tiếp: “Yên đạo hữu, thật ra ta đang định tới nhà khách tìm huynh đấy, bởi ta có một yêu cầu quá đáng…”
Yên Cửu tỉnh táo lại, “Xin Đường đạo hữu cứ nói đừng ngại.”
Đường sư huynh dè dặt nói: “Chẳng biết Yên đạo hữu có thể cung cấp linh cháo dài hạn cho ta không? Huynh yên tâm, giá cả không thành vấn đề!”
Mắt Yên Cửu sáng lên nhưng không đồng ý ngay.

Chàng ngần ngừ nói: “Đường đạo hữu à, không phải là ta không muốn nhưng mà nguyên liệu nấu linh cháo khan hiếm lắm.”
Đường sư huynh sợ chàng mở miệng từ chối bèn nói ngay: “Chuyện này không gấp đâu, Yên đạo hữu cứ về cân nhắc từ từ cũng được.

Chắc Kiếm tu bọn huynh cũng phải chi kha khá tiền nuôi kiếm linh, nếu chúng ta có thể hợp tác lâu dài thì cả hai bên đều có lợi.”
Yên Cửu vừa nghe vừa bất giác nghĩ bụng: Đâu chỉ kha khá, nuôi kiếm linh tốn linh thạch thấy mồ luôn.
Đường sư huynh tha thiết thuyết phục non nửa canh giờ mới chịu thả Yên Cửu đi.
Yên Cửu hớn ha hớn hở quay lại nhà khách gửi thêm một lá bùa đưa tin cho Thẩm sư huynh.
Chuyện quan trọng như kiếm tiền không thể chậm trễ được, cần phải nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cần thiết để nấu cháo.
Sáng sớm hôm sau, Trường Ly ngủ dậy thấy Yên Cửu phơi phới lạ thường.
Nàng ngơ ngác hỏi, “Yên Tiểu Cửu, có chuyện gì tốt thế?”
Yên Cửu thần bí nói: “Lát nữa nàng sẽ biết.”
Sau buổi tiếp xúc hôm qua, chàng đoán nội trong hôm nay vị Đường đạo hữu kia sẽ tới đây lần nữa.
Quả nhiên, Yên Cửu vừa ăn sáng xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chàng đủng đỉnh đi ra mở cửa, song lúc trông thấy Đường Xuyên lại làm bộ ngạc nhiên hỏi: “Đường đạo hữu, sao mới sáng sớm huynh đã đến đây thế?”
Đường sư huynh cười ngượng, “Yên đạo hữu có tiện để ta vào phòng nói chuyện không?”
Yên Cửu vội mời hắn vào phòng, chàng tạm thời không muốn để đám đệ tử Kiếm tông khác chú ý tới vụ làm ăn này với Vạn Pháp Tông.
Cửa phòng vừa đóng lại là Đường sư huynh đã sốt ruột hỏi ngay: “Yên đạo hữu, huynh cân nhắc đến đâu rồi?”
Yên Cửu chậm rãi nói: “Chúng ta có thể hợp tác nhưng ta hy vọng chuyện ta nấu linh cháo sẽ không bị truyền ra ngoài.”
Đường sư huynh nghe vậy thì cả mừng.
Hắn thoải mái đồng ý: “Yên đạo hữu cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giữ kín chuyện này.”
Trường Ly ở cạnh nghe vậy thì trố hết mắt.

Yên Tiểu Cửu kiếm được một vụ làm ăn lớn thế sau lưng nàng bao giờ vậy?
Yên Cửu và Đường sư huynh đàm phán một lúc rồi ký kết giao kèo đầu tiên.
Theo đó, mỗi tháng Yên Cửu sẽ giao cho hắn một nồi linh cháo theo giá lúc trước, giao kèo có kỳ hạn một năm, sau một năm sẽ căn cứ theo nguyện vọng đôi bên để quyết định xem có tiếp tục gia hạn không.
Bên này, Yên Cửu và Đường sư huynh bàn bạc điều khoản chi tiết.
Bên kia, Trường Ly và quạt Thái Cực bắt đầu trò chuyện với nhau.
Trường Ly nhìn dải tua rua ngọc hình sen màu trắng xanh của quạt Thái Cực rồi chân thành khen: “Tua quạt của huynh đẹp quá!”
Da mặt dày của quạt Thái Cực lúc chúi đầu vào nồi canh đã biến đâu mất, hắn đáp lại với giọng đượm vẻ ngượng ngùng.
“Tua kiếm của cô cũng rất đẹp!”
Trường Ly vui vẻ rung cái tua kiếm yêu quý của mình.
Sau màn khen ngợi lẫn nhau, khoảng cách của Trường Ly và quạt Thái Cực lập tức được kéo gần lại.
Quạt Thái Cực cảm thán chân thành: “Ta ngưỡng mộ tài nấu nướng của Kiếm tu nhà cô quá đi mất, nồi cháo kia là món ngon nhất ta từng ăn gần trăm năm qua đấy!”
Nghĩ đến vô số món kinh khủng Yên Cửu từng nấu, Trường Ly thình lình sặc mấy tiếng.
Ở trước mặt khách sộp, nàng không muốn làm Yên Cửu muối mắt bèn nói lời trái lương tâm: “Đúng là Yên Tiểu Cửu có chút năng khiếu nấu ăn thật.”
Quạt Thái Cực thở dài như ông cụ non.
“Chẳng giống thằng nhóc Đường Xuyên nhà ta ngoài nhiều linh thạch ra thì không còn tài nghệ gì khác.”
Nghĩ tới Đường sư huynh thẳng tay trả 200,000 linh thạch tiền cháo cho quạt Thái Cực, Trường Ly gật đồng tán đồng.
Của cải của Pháp tu dồi dào quá thể!
Trong lúc hàn huyên, Trường Ly nhắc tới chuyện hôm qua mình đã tới tiệm bảo dưỡng, lời lẽ không giấu nổi sự khen ngợi.
Quạt Thái Cực lại không có cảm giác gì, hắn là khách quen của Hương Dịu Dàng nên đã quá quen với dịch vụ VIP ở đó rồi.
Là một vũ khí linh giàu kinh nghiệm, quạt Thái Cực bèn đề cử cho Trường Ly vài dịch vụ và tiểu tỷ tỷ.
“Ta thấy tay nghề của tỷ tỷ số 1 là tuyệt nhất, nặng nhẹ đúng độ, thường khiến ta ngủ tuốt luốt lúc đấm bóp.”
Trường Ly chỉ ước lấy một cuốn sổ ra nghiêm túc ghi lại toàn bộ, “Lần sau ta nhất định sẽ tìm nàng thử xem sao.”
Quạt Thái Cực lại nói tiếp: “Số 7 cũng được lắm, nói năng hiền hòa êm tai, vừa đấm bóp vừa kể chuyện cho cô nghe.

Còn cả số 11 nữa, tỷ ấy cởi mở hoạt bát lại rất thích nói đùa.”

Trường Ly ghi khắc lời quạt Thái Cực vào tâm khảm.
Đây là lợi thế khi quen vũ khí linh bản địa vì chốn nào chúng cũng rành hết.
Trong lúc Trường Ly và quạt Thái Cực trò chuyện vui vẻ, Yên Cửu và Đường sư huynh cũng gần bàn bạc xong.
Bọn họ lập tức soạn ra một bản thỏa thuận, từng người lưu linh lực vào đấy rồi Đường sư huynh thanh toán khoản tiền đặt cọc đầu tiên.
Sau khi Yên Cửu và hắn ấn định thời gian giao hàng mỗi tháng xong, Đường sư huynh phấn chấn rời khỏi đó.
Có linh cháo thì hắn đỡ tốn tiền đưa quạt Thái Cực tới Hương Dịu Dàng nên kể ra cũng không lỗ!
Trường Ly nhìn đơn đặt hàng có giá trị khổng lồ được ký kết ngay trước mặt mình thì không khỏi cảm khái: “Yên Tiểu Cửu, huynh trưởng thành rồi!”
Yên Cửu hài lòng nhoẻn môi cười, mặt đầy vẻ đắc ý.
“Ta quen Thẩm sư huynh lâu ngày, mưa dầm thấm đất nên cũng học được chút đỉnh.”
Trường Ly nhìn khoản tiền đặt cọc Đường sư huynh để lại, bất giác lẩm bẩm: “Lần sau tới Hương Dịu Dàng ta phải dùng dịch vụ cao cấp hơn mới được.

Nếu quạt Thái Cực ăn một bữa hết 200,000 linh thạch thì chắc ta chi mấy chục nghìn linh thạch cho việc bảo dưỡng không hề quá đáng ha?”
Yên Cửu nín thính hồi lâu.

Má ơi, thu nhập của chàng tăng thì chi tiêu của cô nhóc kiếm linh cũng tăng theo.
Đêm đó, Yên Cửu lại tới tiệm bảo dưỡng.
Tỷ tỷ tiếp tân vẫn nhớ chàng, bèn cười bất đắc dĩ nói: “Thưa quý khách, quy định của Hương Dịu Dàng bọn ta là thế, không thể tùy tiện phá lệ được.”
Yên Cửu im lặng ngắm tấm biển Hương Dịu Dàng rồi quyết đoán hỏi: “Ta biết, lần này ta tới là muốn hỏi xem chỗ bọn cô có tuyển nhân viên thời vụ không?”
Tiếp tân ngớ người, suốt mấy trăm năm qua, kể từ hồi Hương Dịu Dàng của họ mở cửa đến giờ chưa từng gặp phải chuyện này.
Nàng hơi cúi đầu nói với Yên Cửu, “Ngài chờ một lát, để ta đi hỏi quản sự xem sao.”
Yên Cửu dõi theo bóng nàng, thoáng híp mắt lại.
Chàng không tin là có kỹ xảo bảo dưỡng khiến bé Trường Ly nhớ mãi không quên như vậy.
Mà nhỡ có thật thì cùng lắm là… là chàng lẻn vào học lỏm nghề của người ta vậy!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN