— Ngôn ngữ của hoa đào: Tù nhân của tình yêu.
Trời tháng bảy tháng tám như lò thiêu, không khí nóng bức bụi bặm.
Người qua đường bị nắng chiếu mệt mỏi lừ đừ, cả khách hàng lẫn tiểu thương đều chảy mồ hôi ròng ròng.
Đầu con phố nhỏ có hai vị nữ tử đương tuổi xuân thì, quần là áo lượt, dung trang thoát tục, dưới ánh mặt trời chói chang không có chút chật vật.
Nữ tử tư thái lười biếng thảnh thơi, phe phẩy quạt tròn tinh xảo, thỉnh thoảng che miệng thầm thì, thỉnh thoảng lại hờ hững cười nhỏ.
“Cô chọn được chưa?” Phượng Anh hỏi nàng, “Ta thấy tên thư sinh kia không tồi, trắng nõn trắng nà, rất tuấn tú.”
Nàng thuận theo ánh mắt của Phượng Anh nhìn sang, thấy một thư sinh đang đứng trước sạp thịt lợn mua thịt.
Thư sinh tướng mạo thanh tú, mặc một thân trường sam màu trắng, tuy tuổi tác không lớn, nhưng đã có vài phần hương vị tao nhã của văn sĩ.
Phượng Anh quan sát cẩn thận một lúc, tận lực tiến cử: “Ừm… nhìn tới nhìn lui vẫn là thư sinh tốt nhất, những người khác quả thật quá không vừa mắt, cách rõ xa vẫn ngửi thấy mùi mồ hôi hôi hám, cô thấy thế nào?”
Ánh mắt nàng di chuyển, rơi trên người nam nhân phía sau sạp thịt lợn nọ: “Chọn hắn đi.”
Phượng Anh ngẩn người:”Tên bán thịt lợn kia?”
Ánh mắt dịu dàng, mơ hồ lộ ra ý cười: “Ừ, chính là hắn.”
“Cô điên rồi.” Phượng Anh kinh ngạc, không đồng ý nói, “Vẫn là thư sinh hơn, da thịt rất vừa miệng, cô nhìn tên nam nhân kia cả người toàn bắp thịt cứng ngắc, làm sao mà ăn được? Nói không chừng còn mẻ cả răng.”
Nàng khăng khăng theo ý mình, vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông bán thịt lợn, “Chính là hắn, không thay đổi.”
Phượng Anh không thuyết phục được nàng, lắc đầu thở dài: “Aiz, tùy cô vậy.”
…
Người đàn ông bán thịt lợn này, là đồ tể.
Cánh tay cường tráng rắn chắc, dao trong tay giơ lên hạ xuống, thịt lợn được cắt thành từng miếng gọn gàng, một chút dư thừa cũng không có.
Buôn bán hiển nhiên là rất tốt.
Nàng đứng ở góc phố quan sát một lúc, quầy thịt đã bán được kha khá, còn dư lại một chút thịt cổ chả ma nào thèm.
Đồ phu dứt khoát thu dọn sạp hàng, xách theo chỗ thịt còn thừa về nhà.
Nàng suy nghĩ, không nhanh không chậm theo sau.
Ra khỏi trấn là một con đường núi, đi qua đường núi có một con sông, trên sông có cầu, hắn ở bên kia cầu, nàng ở bên này cầu.
Bước chân lập tức dừng lại, hắn quay người nhìn nàng, nàng mau chóng dừng bước.
Nàng đã nghĩ xong rồi.
Nếu hắn hỏi: Vì sao cô nương đi theo ta?
Nàng sẽ đáp: Tiểu nữ nhờ vả họ hàng xa không cẩn thận lạc đừng, không biết tráng sĩ có thể giúp đỡ, để ta ở nhờ một đêm không?
Nếu hắn hỏi: Họ hàng xa ở đâu?
Nàng sẽ đáp: Trấn Thanh Ba dưới núi Phù Dung.
Nếu hắn hỏi: Vì sao chưa từng nghe thấy?
Nàng sẽ đáp: Bôn ba nhiều ngày, miệng khô lưỡi đắng, cần nghỉ ngơi một đêm rồi cùng tráng sĩ kể tỉ mỉ.
Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn một cái, trong não nàng đã xẹt qua từng lời đối thoại của hai người.
Nhưng hắn chỉ thờ ơ liếc nàng một cái, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Ánh mắt kia như sóng lớn không để lại dấu vết, tựa như mỹ nhân trước mắt chỉ cái cầu gỗ, bùn đất bên đường, bụi mạt trong không khí, bình tĩnh không mang theo bất kỳ sự yêu ghét nào, lại khiến lòng nàng hỗn loạn, một loại hứng thú không tên trỗi dậy.
Người đàn ông ở cuối thôn, lúc giết lợn kêu gào sẽ không làm ảnh hưởng đến nhà khác, cho nên nhà hắn cực kỳ xa, bốn phía hoang vu.
Nàng vẫn đi theo hắn.
Đến cửa nhà, người đàn ông không có nhìn nàng lấy một cái, bước vào sân liền đóng cửa luôn, cắt đứt tầm mắt đang tìm kiếm kia.
Cực kỳ lạnh lùng.
Nàng không để ý chút nào.
Không nhanh không chậm đi quanh ngôi nhà một vòng, nàng thấy cạnh sân có một khoảng đất trống, trong lòng nảy ra một chủ ý.
…
Giang Nguyên là đồ phu.
Chỉ có điều, đồ phu như hắn cũng giết vài thứ khác, như người chẳng hạn.
Trên đời này có kiểu mời sát thủ giết người, cũng có kiểu mời người giết sát thủ.
Giang Nguyên thuộc về kiểu sau. Hắn không dùng ám khí, cũng không dùng thuốc độc, chỉ dựa vào một cái chủy thủ màu đen, dao trắng đi vào dao đỏ đi ra —- trong mắt hắn giết người hay giết lợn không có gì khác biệt.
Người có thể mời được hắn, cực kỳ ít ỏi, vì vậy Giang Nguyên ngày thường bán thịt lợn cho qua ngày đoạn tháng.
Hôm nay lại xảy ra một chuyện kỳ quái.
Trên đường có một nữ nhân, nhìn chằm chằm hắn cả một buổi chiều.
Điều này thực không bình thường. Hắn chả xấu cũng chả đẹp gì cho cam, khuôn mặt phổ thông, lẫn vào đám người căn bản không tìm được, vậy hà cớ gì nữ nhân kia lại cứ nhìn chằm chằm vào hắn?
Chẳng lẽ là đệ tử của môn phái nào, tự mình đi tìm phiền phức?
…. Cũng không giống.
Thấy cơ thể mềm mại, đi đường eo nhỏ đung đưa muốn rơi ra ngoài, tựa như cành liễu lay lắt trong gió xuân, vừa ngon vừa non.
Rõ ràng không phải là người tập võ.
Lúc đi về, bước chân của hắn cố ý lúc nhanh lúc chậm, nữ nhân kia suốt một đường theo tới tận cửa nhà, có thể thấy được là có chút bản lĩnh.
Giang Nguyên càng nghi ngờ hơn.
Tính hắn lạnh nhạt, không hay tò mò, nhưng cũng không dám tùy tiện mời người lạ vào nhà, trước cứ xem xét tình hình rồi tính.
Buổi tối nằm trên giường, trong đầu hiện lên dáng vẻ của nữ nhân kia.
Nữ nhân…
Buồn bực không tên, hắn nhắm mắt trở mình, nghĩ tới một chuyện cũ.
Mấy năm trước, có một vị hoa khôi danh chấn đất Lỗ Nam.
Dung mạo nàng quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, thực ra là thích khách được một môn phái bồi dưỡng nhiều năm.
Lúc hắn đi, hoa khôi vì mạng sống, cởi sạch y phục, khẩn thiết dời bước ngọc tới, nhưng bị một đao của hắn cắt vỡ cuống họng.
Giết như giết lợn.
Trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới những người hắn đã từng giết, không biết hôm nay bị làm sao.
Ngày hôm sau tỉnh dậy là sáng sớm.
Hắn ra sân rửa mặt, đột nhiên cảm thấy khác thường, ngước mắt nhìn lên, thấy bên ngoài tường vây có thêm một cái đỉnh lều.
Giang Nguyên: “…”
Đứng trong sân một lúc, hắn đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài viện nhà mình trong một đêm bốc lên một gian nhà mới.
Lần đầu tiên Giang Nguyên cảm nhận được tư vị dở khóc dở cười.
Nữ nhân kia rốt cuộc muốn làm cái gì?
(Editor: Muốn ngủ với ngài đấy ạ đại ca)
Tạm thời không đề cập đến việc làm sao nàng thần không biết quỷ không hay xây được gian nhà này, chỉ nói hành vi của vị hàng xóm láng giềng này, có hay không quá khó bề tưởng tượng?
Nếu thật là tới giết mình, sát thủ như vậy, cũng thật là khác với mọi người!
—- Nóc gian nhà làm bằng cỏ, tường vây là ván gỗ lắp ráp cẩu thả, bên ngoài dựng một vòng rào giậu, chắp vá qua quýt thành một ngôi nhà vừa thô sơ vừa buồn cười.
Đừng nói để ở, ngay cả che gió che mưa sợ rằng cũng khó.
Giang Nguyên xoay người bước đi.
…
Sau bữa trưa, Giang Nguyên dọn dẹp bát đũa, ngồi dưới mái hiên sửa dụng cụ trong tay.
Thời tiết rất đẹp, bầu trời xanh lam trôi từng rặng mây, thỉnh thoảng nổi lên một cơn gió đưa tới chút mát mẻ trong ngày hè oi ả.
Có thứ gì đó thổi đến, mềm mại mà xinh đẹp, bay lượn trên không trung, đung đưa đung đưa, cuối cùng rơi vào trong sân…
Giang Nguyên nhìn màn này, hồi lâu không nhúc nhích.
Một cái yếm.
Màu hồng đào, thêu uyên ương nghịch nước.
Lúc này, ngoài sân có người gõ cửa, giọng nói yểu điệu của nữ nhân truyền đến: “Xin hỏi… có người ở nhà không?”
Giang Nguyên im lặng một lúc, đứng dậy mở cửa.
Nữ nhân ngoài cửa nét mặt ửng hồng, ánh mắt ướt át, xấu hổ rụt rè nói: “Ta mới vừa chuyển đến đây, lúc nãy thu dọn hành lý, có trận gió làm… đồ của ta bay vào trong sân nhà huynh, có thể trả cho ta không?”
Giang Nguyên nhìn nàng, đôi mắt tựa cười tựa không, “Vậy sao, cô chờ một lát.”
Vẫn chưa cho nàng vào nhà.
Hắn quay người vào trong sân, nhặt cái yếm trên đất lên, nắm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy lần.
Mùi hương phả vào mũi.
Nét mặt Giang Nguyên không hề thay đổi, trả lại cái yếm cho nàng.
Nàng xấu hổ nói cảm ơn, quay người rời đi. Lúc đi bước chân nhẹ nhàng liên tục, bóng lưng yểu điệu như câu mất hồn người.
Giang Nguyên đưa hai ngón tay lên dưới mũi ngửi, hương thơm vẫn còn lưu lại nhàn nhạt.
… Cái yếm dính mị hương à?
Giang Nguyên quái gở nhạt nhẽo có hàng xóm.
Là một nữ hàng xóm yểu điệu tươi ngon mềm mại.
Không cha không mẹ, tứ cố vô thân, cứ như vậy một đêm dựng một ngôi nhà bên cạnh nhà hắn, im lặng không hề lên tiếng.
Người trong thôn nhiệt tình chất phác, cảm thấy một cô gái yếu đuối như nàng cũng không dễ dàng gì, nhà nọ nhà kia mang bát đũa nồi niêu tới, dạy nàng sinh hoạt.
Giang Nguyên hờ hững, chờ xem nàng có thể chơi được trò gì.
Có lẽ nàng quá đẹp, ở đây mới mấy ngày, trẻ con trong thôn đều thích tìm nàng chơi, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi cũng như có như không đi qua trước sân nhà nàng, đám nam nhân liếc một cái liền như mất hồn, đám nữ nhân nhìn thấy âm thầm nảy sinh cảnh giác: Đây chẳng lẽ là yêu tinh?
… Là yêu tinh sao?
Giang Nguyên nhìn đồ nhắm và rượu ngon trên bàn, tâm tình bị tác động.
Hôm nay hắn ra ngoài buôn bán, sau khi về nhà đã phát hiện trong nhà được thu dọn không dính một hạt bụi, tất cả quần áo bẩn đều được giặt sạch sẽ phơi trong sân, mà trên bàn thì bày gà quay cùng rượu.
Nhưng đây không phải là điều làm cho Giang Nguyên cảm thấy ngạc nhiên nhất.
Hắn kinh ngạc ở chỗ, căn nông gia này nhà hắn nhìn có vẻ thường thường không có gì kỳ lạ, kỳ thực có giấu cơ quan ngầm, rất nhiều nơi bố trí cơ quan trí mạng, nếu người bình thường xông vào, giống như tiến vào điện Diêm Vương, tuyệt đối không thể sống sót ra ngoài.
Nhưng mà…
Hắn cẩn thận kiểm tra cơ quan, phát hiện toàn bộ đều chưa từng bị khởi động.
Chẳng lẽ, nàng thật sự là yêu tinh?
Giang Nguyên ngồi bên bàn, cầm đũa, nếm thử một miếng gà quay, lại uống một hớp rượu.
Hiển nhiên, trong gà quay và rượu có mị hương.
Mấy năm trước, Giang Nguyên từng giết một con mãng xà nghìn năm.
Có phải thật sự sống lâu đến ngàn năm hay không, không biết, tóm lại đều là cách gọi của người dân ở đây, con mãng xà xác thực to lớn, nuốt sống không ít người trong thôn.
Hắn và con mãng xà chém giết ba ngày ba đêm, sau khi mãng xà chết, hắn cũng kiệt sức ngất đi, lúc tỉnh lại phát hiện bản thân đang ngâm trong máu của mãng xà, cả người nhiễm máu.
Nói đến cũng lạ, từ đó về sau, hắn không bao giờ sinh bệnh, đồng thời bạch độc bất xâm.
Mị hương à…
Cũng là độc.
Giang Nguyên thoải mái ăn sạch gà quay, uống cạn bình rượu.
Sau lần đó cứ cách mấy ngày, nhà hắn sẽ sáng sủa hẳn lên. Đệm giường chăn gối được phơi phóng thơm tho, quần áo bẩn được giặt sạch sẽ, trên bàn bày thức ăn nóng hổi thơm phức, trong sân nhà cũng trồng thêm vài loại hoa cỏ.
Lại trôi qua mấy ngày, từ trên trấn trở về, nhìn thấy Lưu đại nương ngồi ở cửa thôn khóc mắng: “Cái đứa trời đánh nào trộm gà nhà tao! Cái đồ tặc tử thiên đao vạn chém! Ngay cả gà mái đang đẻ trứng trong nhà cũng trộm!”
Nhà Triệu đại thúc cũng đang mắng: “Nữ nhi hồng tao chôn trong sân, cũng bị tên tặc tử này đào đi rồi!”
Giang Nguyên: “…”
Sau khi về nhà, theo lệ phát hiện trong nhà được quét dọn qua, trên bàn là gà quay và rượu.
Giang Nguyên ngồi xuống, yên lặng đánh chén, mị hương trong thức ăn vấn vít bên người, hắn ngồi sừng sững ổn định, vẻ mặt không thay đổi.
Bên ngoài dần dần nổi gió.
Sắc trời tối tăm, rất nhanh trong gió xuất hiện mưa nhỏ.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, trở nên dày hạt, mây đen kéo đến từng cơn, tiếng gió gào thét.
Giang Nguyên đóng chặt cửa sổ, trong phòng đen kịt chỉ có một ngọn đèn dầu, ánh lửa lớn chừng hạt đậu soi sáng một góc phòng, quang ảnh theo tiếng gió tiếng mưa chập chờn chập chờn, tối tăm u ám.
Hắn nằm trên giường, nghe cuồng phong bão táp bên ngoài, không khỏi nghĩ tới nữ nhân nhà bên.
Căn nhà đó của nàng, cùng lắm cũng chỉ là một cái lều cỏ rách, chống đỡ được mưa gió không?
Lúc này ván cửa vang vọng tiếng gõ.
Giang Nguyên thoáng nhíu mày.
Cốc cốc, cốc cốc.
Tiếng gõ lần thứ hai truyền đến.
Giang Nguyên ngồi dậy, đẩy mưa gió đi ra, rút then cửa, mở cổng…
Nữ nhân bên ngoài quần áo ướt đẫm, nhìn thấy mà thương: “Mưa gió lớn quá, có thể cho ta tá túc một đêm không?”
Giang Nguyên bình tĩnh nhìn nàng, không nói một lời.
Nữ nhân không rõ suy nghĩ, rũ mi, ánh mắt hơi lóe lên, đang trù trừ, liền nghe thấy Giang Nguyên nói: “Vào đi.”