Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Pear Val
Cố Từ thay thuốc xong, hai người đi về khách sạn.
Người trong sảnh khách sạn đang chờ họ, thấy được họ lập tức xông lên. Dường như ai ai cũng muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng chỉ hỏi thăm đơn giản vài câu về vết thương, rồi hỏi xem ngã xuống thế nào – dù sao ai cũng hiểu hai người lúc này rất cần nghỉ ngơi, nên không hỏi nhiều.
Quay về phòng, mắt Nhan Lộ Thanh đã ríu lại đến nỗi không mở ra được. Nhưng trước khi vào phòng, cô đột nhiên nhớ ra gì đó rồi quay đầu lại gọi Cố Từ.
“Này, cậu đừng quên bác sĩ nói sau lưng không được đụng nước đó.”
Cô biết Cố Từ mê sạch sẽ, tuy anh không nói gì nhưng một ngày một đêm sống trong hốc cây chắc anh cũng khó chịu lắm.
Dù mỉa nhau là Doraemon với Astro Boy cánh tay sắt, Nhan Lộ Thanh vẫn tự nhận mình là một người vị tha nên phải nhắc nhở người ta.
Cố Từ liếc cô một cái, hơi nghiêng người, ánh mắt như có chuyện muốn nói.
Nhưng Nhan Lộ Thanh không đợi anh đáp lại đã chắn hết mọi con đường dẫn đến chuyện mình bị cà khịa: “Ngủ sớm nhá. Ngủ ngon.” Sau đó lập tức đóng cửa phòng lại.
Lúc sau, màn che hình người họ Cố tên Từ rời đi, Makka Pakka xuất hiện. Nhan Lộ Thanh vừa xả nước ấm ra tắm vừa nói chuyện phiếm với nó một hồi rồi nó lại lặn tăm.
Nhan Lộ Thanh tắm rửa xong xuôi, nhảy vào đống chăn mềm như bông trên giường lớn.
Cô nằm xuống, vớ lấy điện thoại, chuẩn bị đọc WeChat trước khi đi ngủ.
Mở WeChat đỏ lên, nhóm xuất hiện đầu tiên. Nhan Lộ Thanh thuận tay nhấn vào, avatar của mọi người xuất hiện rất nhiều bong bóng. Cô xem qua một lượt, hầu hết đều là vui vẻ vì hai người được cứu.
Màu vàng thuộc về cao dán số một của Cố Từ: “Mẹ ơi tốt quá rồi, cứ tưởng không được gặp lại anh Từ nữa chứ.”
Màu vàng thuộc về cao dán số hai của Cố Từ: “Nhẹ nhõm quá. Nhưng sao cứ cảm thấy anh Từ không vui thế nhỉ? Nhan Lộ Thanh hình như cũng không vui? Rõ ràng hai người này được cứu mà, sao cứ có cảm giác muốn ở một mình nhỉ??”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Cô lại lướt xuống.
Màu hồng của Hạ Tuyết Thiên: “Vãi vãi vãi, càng nghĩ càng high, nàng ngã chàng cũng ngã theo, đây không phải You jump, I jump gì gì đó à?”
Màu hồng của Hạ Vũ Thiên: “Đây là tình yêu, chốt kèo. Chị em nhà mình ship couple không bao giờ bể thuyền!”
“?”
Nhan Lộ Thanh cẩn thận nghĩ lại, hai chị em nhà này chắc đang nói cùng một chủ đề, cũng vì cô giải thích ngắn gọn mà hai người ảo tưởng rõ xa xôi.
Ship couple chắc là… Ship cô với Cố Từ?
Hai cô nàng này quá ồn ào, hơn nữa ngay từ ngày đầu tiên đã cười hì hì, vừa rồi cũng chỉ có hai người gầm gào “Không hôn à thất vọng quá”, có ship cũng không kì quái.
Nhan Lộ Thanh nhìn một lúc, càng nhìn càng thấy mất tự nhiên, nhảy thẳng qua hai người luôn.
Xuống chút nữa là cô bạn chưa nói chuyện được mấy câu – trước khi xuất phát Nhan Lộ Thanh đã quan sát bong bóng của cô ta, biết được tám chín phần mười là cô này từ hồi đi học đã crush Cố Từ, cũng không biết đến bao giờ mới thổ lộ.
Dù nói thế nào đi nữa, Cố Từ được cứu rồi, chắc cô ta vui lắm.
Nghĩ thế, Nhan Lộ Thanh nhìn bong bóng của cô ta. Thấy được bong bóng trên avatar, cô hơi khiếp sợ.
Sao… Sao lại là màu đỏ?
Cô nhấn vào ngay lập tức.
Ân Ninh An: “Nhan Lộ Thanh tự bước hụt nên mới ngã xuống, Cố Từ kéo con đó nên mới bị ngã xuống theo, kết quả nó không bị thương, chỉ mỗi Cố Từ bị?”
Ân Ninh An: “Không biết xấu hổ còn nói ra miệng. Tởm.”
“…”
Bảo sao lại là màu đỏ. Hóa ra là đang chửi cô.
Đại khái người ta cứ bày ra vẻ mặt vui vẻ sung sướng nên cô cũng không ngờ cô ta có cảm xúc trái ngược lại, dù sao thì cô cũng lấy lý do thoái thác là bị “trượt chân” nên mới ngã.
Nhan Lộ Thanh nhìn hai đoạn chữ, đầu óc vốn đang đơ đơ đến lúc này đột nhiên tỉnh táo trong nháy mắt.
Nhưng cô cũng rất mau phản bác lại trong lòng: Con mẹ nó, bà đây cũng áy náy lắm chứ bộ! Bà đây còn lo cho ảnh hơn cả cô!
Hơn nữa, chuyện giữa cô và Cố Từ đâu có đơn giản như khi nói với mọi người. Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, chỉ có hai người tự trải qua tự biết.
Mặc dù đã tắt máy đi, nhưng dù niệm không care không care không care nhiều thế nào, Nhan Lộ Thanh vẫn bị hai câu nói kia ảnh hưởng.
Cả đêm cô có một giấc mơ kì quái, chất lượng giấc ngủ tương đối kém, cho nên sáng hôm sau hai mảnh thâm đen đã thu hút được sự chú ý của Cố Từ.
Anh nhìn quầng thâm mắt của cô như nhìn thấy được cái gì thú vị lắm, hơi mỉm cười: “Ngủ trong hốc cây còn chưa thấy thâm mắt, trở về lại có rồi?”
“…”
Còn không phải là tại người crush anh à! Cái mặt anh đúng là họa thủy!!!
Nhan Lộ Thanh chửi rủa trong lòng, nhưng mặt không cảm xúc đáp lại, “Ờ, sống nghèo quen rồi, không ngủ túi ngủ không chịu được, ô kê chưa?”
“Được.” Mắt Cố Từ sâu thêm, “Về tôi đưa túi ngủ cho cậu.”
…
Buổi sáng bắt đầu với một đoạn thoại tôi một câu cậu một câu như thế.
Rửa mặt xong, hai người xuống tầng ăn chung với mọi người. Nam một bên, nữ một bên, không khéo là Nhan Lộ Thanh lại ngồi ngay bên cạnh Ân Ninh An. Ân Ninh An thích gọi láy tên người ta, hở ra lại “Thanh Thanh ơi” khiến da gà da vịt của cô nổi hết cả lên.
Đây đại khái là nhược điểm của bàn tay vàng – biết được nội tâm của người ta rồi, muốn giả vờ cũng khó.
Ví dụ như hiện tại, Nhan Lộ Thanh biết thừa người ta không ưa mình nhưng vẫn phải giả vờ hòa thuận với Ân Ninh An.
Vì Nhan Lộ Thanh và Cố Từ gặp chuyện, không ai muốn đi leo núi nữa. Bên phái nam nghĩ nên hoạt động trong nhà không bằng cày game, cuối cùng toàn phiếu thông qua, chọn chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Cao dán số một và cao dán số hai nhanh chóng dán lên người Cố Từ: “Đùi này không ai được lấy.”
Ba nam sinh còn lại cười mắng: “Không có tiền đồ, chỉ biết la liếm không biết gánh cho các bạn nữ à?”
Cao dán số một: “Ông có vợ ông không gánh gái.”
Cao dán số hai: “Bố mày thích anh Từ đấy, làm sao?”
“Rồi rồi rồi.” Ba nam sinh cạn lời, quay lại hỏi bên nữ, “Thế các bà có cần tụi tôi…”
“Thôi khỏi.”
Một giọng nữ đột ngột chen vào, lập tức trở thành tâm điểm của cuộc trò chuyện.
“Tụi tôi không cần các ông gánh, các ông kéo bên Ân Ninh An là được rồi.” Biểu cảm của Nhan Lộ Thanh mang đến cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, cô giơ tay lên chỉ chị em Hạ Tuyết Thiên và Hạ Vũ Thiên, tự tin nói, “Tôi gánh hai bà ấy.”
Mấy nam sinh giật mình: “… Đù, trâu.”
Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên bị điểm danh, sửng sốt một chút. Rồi sau đó, một trái một phải ôm lấy tay Nhan Lộ Thanh, bắt đầu ăn nói linh tinh gì mà “A a a ngầu quá đi tỷ tỷ ơi em yêu chị”.
Nhan Lộ Thanh bị kéo đi kéo lại đến hoảng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Makka Pakka.
“Wow, Maria, hồng nhạt thăng cấp rồi này!” Giọng cậu trai nói xong, lại thở dài, “Trong lòng hai cô này bắn tim bùm bùm, cảm thấy cô vô cùng ngầu… Nhưng mà, sao hồng nhạt toàn của con gái thế?”
Nhan Lộ Thanh kệ nó, thăng cấp được là vui rồi.
Nếu cô kéo hai chị em nhà kia, không phải họ càng sùng bái cô, cô càng nhanh thăng cấp à?
Số WeChat của điện thoại này chưa chơi Vương Giả Vinh Diệu, Nhan Lộ Thanh đi hỏi level của hai chị em Hạ Vũ Thiên, lập tức mua một tài khoản vương giả vinh quang có khá đủ skin, sau đó lại mua thẻ đổi tên, dùng tiền để đổi lại tên 7 chữ mình từng dùng, sau đó kết bạn với chị em Hạ Vũ Thiên.
Ba người vào chung một team.
ID Nhan Lộ Thanh: [Không phải chứ lại chết nữa à]
ID Hạ Vũ Thiên: [Chị ơi đừng hiểu lầm nha]
ID Hạ Tuyết Thiên: [Anh ơi hạ hỏa đi nhé]
Một anh chàng Pháp Sư Âm Dương tốt bụng gánh hai nhỏ Bích Loa Xuân, được.
Hầu như vị trí nào Nhan Lộ Thanh cũng có thể chơi, đa số toàn đi rừng.
Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên am hiểu về xạ thủ và support. Nhan Lộ Thanh cảm thấy hai chị em nhà này cứ như có tâm linh tương thông, đi một đường vô cùng thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa, hai cô bạn này còn nghe theo chỉ huy, gọi là đến, chỉ đâu đánh đó.
Tóm lại hai người này không cần phải lo, không ai muốn chửi, rất dễ kéo rank.
Thế là cày rank lên mấy cấp, màu hồng nhạt nhờ đống rắm cầu vồng chân thành của hai chị em mà thăng lên một bậc nữa, ba người sảng khoái vô cùng.
Đương lúc ba người chuẩn bị cho Hạ Vũ Thiên leo rank vương giả thì một giọng nữ mềm nhẹ đột nhiên xuất hiện.
“Thanh Thanh ơi, bạn tôi không chơi nữa, bên các ông kia lại không cùng đẳng cấp với tôi, mấy bà có thể cho tôi chơi chung được không?”
Trong game Vương Giả Vinh Diệu này, đấu rank bốn người có hơi khó. Nhưng mà cô ta cứ léo nhéo làm nũng bên người Nhan Lộ Thanh khiến cô chịu không nổi.
“Bà muốn đấu rank hay solo?” Nhan Lộ Thanh hỏi, “Bốn người không đấu rank được. Muốn đấu rank thì tìm thêm người nữa.”
Ân Ninh An: “Tôi muốn đấu rank.”
Sau đó, ba người chọn đại một người bên ngoài sảnh, cuối cùng đánh chưa được sáu phút đã thua, còn thua khá cay.
Người qua đường kiêm feeder cứ phải cướp chơi xạ thủ, rất nhanh đã tạch lúc đi đường. Ân Ninh An chơi mid, còn gà hơn cả người qua đường, từ đầu đến cuối chỉ canh trụ thôi cũng chết đến 6 lần – không cần đồng đội chết, mình tự toang trước. Gà đến độ người ta phải sôi máu.
Một mình Nhan Lộ Thanh không thể cản được sóng thần, nhìn kết quả 12-2, nghẹn một bụng tức.
[Không phải chứ lại chết nữa à]: Xạ thủ nhìn ID bố mày này
[Không phải chứ lại chết nữa à]: Feeder thì đừng có chơi mid, có nằm thôi cũng phải để bố mày dạy cho à?
Sau đó thủy tinh phát nổ. (?)
Đi ra ngoài rồi, bộ ba vui vẻ bắt đầu im lặng, bong bóng màu hồng không còn nữa.
Ân Ninh An nhìn giao diện xếp hạng năm của mình, nhìn ba người với vẻ vô cùng áy náy, lên tiếng, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi chơi gà quá, không biết đánh thế nào nên mới thua.”
Con mẹ nó cô đâu chỉ có không biết đánh, cô không đánh còn hơn đấy!
Nhưng Ân Ninh An nói xin lỗi thật sự quá nhanh, hơn nữa Nhan Lộ Thanh cũng không nỡ nói nặng lời với con gái, đặc biệt là khi cả hai còn đang đối mặt nhau.
Send help, có ai không, cứu tui với!
Nhan Lộ Thanh quyết định không chơi nữa. Ân Ninh An quá gà, nếu gà đến dưới tầm trung thì có kéo rank cũng không lên.
Cô nhìn người xung quanh, nhận thấy bên Cố Từ không biết sao lại vào trong nghỉ. Lúc này anh đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại.
Nghe hai miếng cao dán kia nói, Cố Từ chắc phải trâu lắm.
Nhan Lộ Thanh đi qua ngồi bên cạnh anh, mở miệng ra nói luôn, “Cố Từ ơi, cứu tớ với!”
Anh lười nhác nâng mày lên liếc cô, “Cứu gì?”
“Mấy cậu đang rảnh đúng không? Chơi 5vs5 đi.” Nhan Lộ Thanh hạ giọng, “Tớ không kéo được bạn kia, cậu ta gà quá, cậu giúp tớ với.”
“Ừ.” Cố Từ ngồi tại chỗ không nhúc nhích, nhưng vẫn hứng thú nhìn cô, “Ý cậu là muốn tôi gánh team cho cậu?”
“…” Nhan Lộ Thanh cảm giác anh đang ám chỉ mấy câu khoác lác của mình, nhanh chóng giải thích, “Tớ gánh được team tớ, nhưng mà cậu ấy không phải team tớ.”
Người ta thuộc team crush anh đó.
…
Nhìn Cố Từ đi theo Nhan Lộ Thanh đến, Hạ Vũ Thiên và Hạ Tuyết Thiên đang uể oải như được thắp sáng hai mắt.
Còn Ân Ninh An… Trong mắt Ân Ninh An không gọi là thắp đèn nữa, mà phải gọi là pháo hoa bắn bùm bùm luôn rồi.
Nhưng chưa kịp đánh thì Đại Hắc đã gọi điện thoại nói đưa Lang đến – ở bệnh viện nó đã hồi sức, nhưng ban ngày rất không nghe lời, làm thế nào nó cũng không muốn ở trong bệnh viện thú y, có lẽ là muốn gặp chủ.
Đại khái là vì Cố Từ là người đầu tiên tới gần nó nên khi Lang nhìn thấy Cố Từ còn vui vẻ nhiệt tình hơn cả gần Nhan Lộ Thanh.
Loài Border Collie này hình như ở đâu cũng rất được yêu thích, mấy nam sinh chơi với chó một lát rồi mới chiến tiếp trận nữa.
Cố Từ vào đội năm người, Nhan Lộ Thanh lần đầu tiên thấy được ID của anh: [Ê này tôi làm sao thế] (?)
“…” Hòa hợp với ID của cô và hai chị em sinh đôi luôn này.
– Không phải chứ lại chết nữa à
– Ê này tôi làm sao thế
– Chị ơi đừng hiểu lầm nha
– Anh ơi hạ hỏa đi nhé
– Tôi là tiên nữ Ninh
Nếu sắp xếp lại thì thành tiêu đề là cái chắc. (?)
Vào trong game rồi, tiên nữ Ninh cấp 1, khóa vị trí xạ thủ.
Cứ thế, bảo vệ xạ thủ rất quan trọng. Cố Từ đúng là nhân tài không được trọng dụng, hai chị em sinh đôi chắc support không nổi. Cuối cùng Nhan Lộ Thanh cân nhắc chọn tướng phụ trợ, Chung Quỳ.
Cô tưởng, cô có thể bắt người rồi khống chế vài giây đưa tới trước mặt cô ta cho cô ta giết.
Nhưng mà lý tưởng tốt đẹp, sự thật mất lòng.
Nhan Lộ Thanh đi cùng đường với cô ta, bị hố đến mức hít thở không thông. Ân Ninh An chọn Tôn Thượng Hương, chỉ số sát thương cao như thế vào trong tay cô ta cũng vô dụng, thịt đưa đến tận mồm rồi vẫn không ăn được, lần nào cũng để người ta chạy mất.
Nhan Lộ Thanh nói, “Cậu không cần sợ, có tôi ở phía sau rồi.”
Cô ta yếu ớt nói xin lỗi, “Tớ xin lỗi Thanh Thanh, lần sau tớ sẽ đánh thật tốt.”
Bên trái Nhan Lộ Thanh là Cố Từ, bên phải là tiên nữ Ninh.
Cô cảm giác tiên nữ Ninh xin lỗi mình một lần là huyết áp mình tăng lên một lần. Mãi cho đến khi cô bỏ không đi đường này nữa và ra ngoài chi viện cho đường khác, tiên nữ Ninh không ngoài ý muốn bị chém chết.
“Thanh Thanh, support không phải là bảo vệ tôi à? Sao bà không qua cứu tôi?”
“…”
Nhan Lộ Thanh không nhịn được nữa. Con mẹ mày muốn nghe ông rap dizz đúng không.
Lúc cô đang tâm trạng thì Cố Từ ngồi bên trái vẫn đang chăm chú chơi game đột nhiên lên tiếng.
“Cậu chơi support khá nhỉ.” Tay Cố Từ thao tác không ngừng, trong miệng phát ra giọng nói ôn hòa, “Tôi vừa nhìn một chút, có Chung Quỳ rồi gánh chó cũng có thể thắng.”
Sau đó, anh như nhớ tới gì đấy, quay đầu sang nhìn Lang bên cạnh, xoa đầu nó, “Xin lỗi, tao không có ý nói mày.”
Đỉnh.
Nhan Lộ Thanh sướng điên rồi.