Giang Châu là đóa hoa thanh cao ở trường cấp ba của chúng tôi, cách anh đối xử với người khác không quá lạnh lùng, nhưng có rất ít người dám tự nhiên nói chuyện với anh.
Ngoại trừ tôi.
Tôi thích tới phòng nhạc của trường, bởi vì ở đó có thể thường xuyên gặp Giang Châu.
Tiếng đàn luôn truyền từ trong phòng ra ngoài hành lang, tôi lúc nào cũng nhón chân bám vào cửa sổ nhìn vào bên trong.
Tấm rèm màu trắng bị gió thổi bay, ánh nắng lấp lánh đậu trên những phím đàn đen trắng, chàng thiếu niên cụp mắt cúi đầu đánh đàn.
Đợi anh đàn xong, tôi cười khúc khích gọi tên anh, thẳng thắn mà nồng nhiệt.
“Giang Châu.”
Một lần không đáp, tôi lại gọi mấy lần.
“Giang Châu.”
“Giang Châu.”
Anh mới chịu quay qua nhìn tôi, con người màu đen trông rất ảm đạm.
Tôi thành danh từ thời niên thiếu, mười sáu mười bảy tuổi đã nổi như cồn nhưng lại thích bám lấy Giang Châu, nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh viết cho em một bài được không?”
Lần nào Giang Châu cũng lắc đầu.
Cho đến năm anh sắp tốt nghiệp, chuẩn bị rời khỏi trường cấp ba Nhã Nam thì lại không từ chối.
Bởi vì anh thấy tôi khóc, khi đó là lần đầu tiên scandal của tôi xuất hiện trên mạng.
Có một câu nói như thế nào nhỉ, cách tốt nhất để hủy hoại một người con gái là tung tin đồn thất thiệt về cô ấy.
Giang Châu ngồi xuống lau nước mắt cho tôi, anh nói:
“Đừng khóc, tôi sẽ viết nhạc cho em.”
Anh sẽ viết nhạc cho tôi, nhưng chưa nói là khi nào.
Là ngày mai, năm sau, hay là chờ đến khi tôi không thích anh nữa? Tôi cũng không biết.
Có đôi lúc, chính tôi còn quên mất lời hứa này.
Không ngờ nhiều năm về sau, lời hứa ấy lại được thực hiện.
7.
Tôi muốn đi tới studio của Giang Châu hát thử cho anh nghe.
Studio của anh nằm ở một khu phố có tính bảo mật rất tốt trong nội thành, nhiều nhân vật có tên tuổi đều sống ở đây.
Đã lâu rồi tôi không sửa soạn cho bản thân như vậy. Tôi cắt tóc mới, để diện mạo mình trông có tinh thần hơn.
Sau cơn mưa trời lại sáng, có lẽ đây lại là một mùa xuân mới của tôi. Ít nhất, tôi tự nói với bản thân mình như vậy.
Nhưng tôi không ngờ lại xảy ra chuyện. Mới bước xuống khỏi xe, tôi đang đứng ở cổng khu dân cư tìm bóng dáng Giang Châu thì bất ngờ bị đẩy lùi về sau mấy bước.
Vài tay săn ảnh chĩa súng ngắn súng dài vào tôi.
Nhận được tin gấp quá nên tôi vẫn chưa tuyển trợ lý mới.
Người đàn ông vừa mới đẩy tôi lại đi tới kéo tôi, thật khó tưởng tượng một khuôn mặt tầm thường như vậy lại mang cảm xúc thù hận méo mó đến thế.
“Chu Miên, lần này cô phải lên giường mới cướp được cơ hội hợp tác với Giang Châu của Hứa Đại phải không!”
“Chu Miên, rốt cuộc Hứa Đại của chúng tôi chọc tới cô chỗ nào vậy? Trước đây là bắt nạt cô ấy, giờ là cướp tài nguyên.”
“Sao cô không đi chết đi? Sao cô không chết đi!”
Antifan là thứ đáng sợ, nhất là antifan đối diện này.
Những từ ngữ như vậy bám lấy tôi hơn nửa năm nay, có đôi lúc tôi đứng trước cửa sổ, nhìn dòng người vô tận bên dưới cũng tự hỏi mình, vì sao tôi không chết đi?
Người đàn ông vặn nắp bình trong tay, đổ chất lỏng trong đó về phía tôi.
Mặt tôi trắng bệch, không thể cử động được. Lần trước fan của Hứa Đại đổ keo vào trong ly nước của tôi, khiến tôi không hát được nốt cao nữa. Lần này lại là gì? Hủy dung sao?
Bỗng nhiên có người kéo cánh tay tôi, xoay người ôm tôi vào lòng, ngăn chất lỏng ập tới.
Tôi ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn anh.
Hương vị thanh mát ập đến, tôi tìm thấy một chút thân quen giữa lúc lòng đang rối loạn.
Là Giang Châu.
May mắn là cái chai chỉ chứa nước bình thường, nhưng mấy tay săn ảnh đã chụp được bức ảnh tôi và Giang Châu ôm nhau, bọn họ đã có đề tài để nói, cho dù là bọn họ tìm antifan tới gây sự, nhưng bây giờ là thời đại mạng xã hội, ai còn để ý đến nguyên nhân kết quả nữa.
Bọn họ sẽ chỉ biết nói rằng, Chu Miên ngủ với người ta nên mới có cơ hội trở nên nổi tiếng.
Giang Châu buông tay ra, tôi đứng yên tại chỗ.
Sau khi anh xác nhận tôi không sao thì mới xoay người lại, giật tay áo, đầu tiên là hất văng máy ảnh của tay phóng viên, sau đó lại thản nhiên đè người đàn ông mới đẩy tôi xuống đất, hung hăng đấm lên mặt gã ta. Gương mặt anh chứa đầy sự tức giận. Bọn họ đông người như vậy nhưng không thể đánh trả lại Giang Châu, chỉ có thể chịu đòn.
Đội an ninh của tiểu khu vội vàng chạy tới, Giang Châu đứng dậy, nhân tiện gọi cảnh sát.
Tôi không biết phải làm sao, chưa bao giờ tôi nghĩ bàn tay mà Giang Châu dùng để viết nhạc chơi đàn sẽ có ngày dùng để đánh người.
Anh quay người lại, lặng lẽ đánh giá tôi một hồi.
Giang Châu nói: “Chu Miên, đã qua rồi.”
Một câu này khiến nước mắt tôi suýt nữa rơi xuống.
8.
Tôi uống trà trong phòng khách của Giang Châu, bên ngoài trời bắt đầu mưa nhỏ, hạt mưa hắt vào cửa kính thủy tinh.
Nhà và studio của anh được trang trí rất đơn giản sạch sẽ, giống như con người anh vậy.
Giang Châu đổi một bộ quần áo mới bước ra, chiếc áo gió anh vừa mặc bị nước hắt vào, ướt sũng. Tôi ngồi rất căng thẳng, ngón tay vô thức mân mê nước trong ly.
Anh ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi cụp mắt nhìn xuống sàn, mím môi không biết nói gì.
Tôi vừa đến đã xảy ra chuyện như vậy, nếu tôi là Giang Châu, chắc chắn sẽ dừng hợp tác ngay lập tức.
Nhưng giọng anh vang lên, anh hỏi:
“Thường xuyên gặp những chuyện như vậy sao?”
Bấy giờ tôi mới ngước mắt lên nhìn Giang Châu. Thật ra anh cũng không thay đổi nhiều. Chỉ là cứng cáp hơn so với thời niên thiếu, mắt mày lạnh lùng hơn.
Nhưng tôi đã thay đổi.
Nếu nói Chu Miên năm 17 tuổi dám tỏ tình với Giang Châu qua đài phát thanh.
Thì đó là vì cô ấy còn trẻ, nổi tiếng, tỏa sáng, cho nên có dũng khí vô hạn.
Nhưng Chu Miên năm 24 tuổi không như vậy, cô còn không có can đảm để nhìn anh.
Cô đã bị thế giới đánh bại.
Tôi giả vờ không để ý nhún vai, nén nước mắt nói: “Đã quen rồi.”
Giang Châu im lặng hồi lâu, trước đây cũng vậy. Anh luôn là người không giỏi giao tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn tôi một lúc.
Anh vươn tay kéo bản nhạc được viết bằng tay trên bàn tới trước mặt tôi, những nốt nhạc xinh đẹp đung đưa trên trang giấy.
Giang Châu trầm trọng nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Sau này tôi mới biết ý nghĩa của câu nói này – Tôi sẽ một lần nữa tỏa sáng, và anh, mãi mãi bảo vệ tôi.
Có một hôm tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết.
Sau khi đọc xong, tôi đã hiểu ánh mắt anh nhìn tôi hôm nay, như muốn hỏi:
“Chu Miên của anh, thế giới đã bắt nạt em như thế nào vậy?”