Về đến chung cư ai về nhà nấy , cô tắm rửa xong thì nhìn thấy Nhị Cẩu đang ăn liền nhớ đến rằng chủ của nó về rồi nên phải giao lại.
Gật gật đầu tán thành sau đó liền vô thay lại bộ đồ ngủ kín đáo hơn rồi dắt Nhị Cẩu sang nhà Lục Tử Ngạn , cô gõ cửa vài cái thì anh cũng ra mở cửa .
– ” Giao lại Nhị Cẩu cho anh ” Cô đưa tay nắm dây xích sang cho Lục Tử Ngạn .
– ” Được cảm ơn em ” Gương mặt anh có chút hốc hác nhìn có vẻ như rất mệt , nhìn bộ đồ đơn giản đang mặc nhưng vẫn luôn cảm giác anh ta có hơi kì , có gì đó nặng nề lắm .
– ” Mặt anh sao nhợt nhạt vậy ” Cô nhiều chuyện mà hỏi .
– ” Em quan tâm tôi sao ? ” anh nghe vậy liền cố nặng ra nụ cười mà đáp .
– ” Xí tôi không thèm quan tâm ” Cô không thèm nói nữa liền quay đi , vừa đến cửa thì nghe tiếng Nhị Cẩu sủa.
Cô quay đầu lại thì thấy Lục Tử Ngạn mất súc ngồi gục xuống sàn nhà , trong tim cô đột nhiên đập nhanh bất thường cảm giác là đang lo lắng liền đi nhanh đến đỡ lấy Lục Tử Ngạn.
– ” Lục Tử Ngạn , anh làm sao vậy ? ” Cô cau mày nhìn anh .
– ” Bệnh dạ dày tái phát thôi , em dìu tôi vô giúp ” Anh mỉm cười nhạt nhòa mà nói .
Cô nghe xong cũng làm theo liền đỡ anh đi vào , Nhị Cẩu thấy vậy cũng đi theo.
Cô để anh ngồi tựa lưng trên ghế sofa , vì ghế khá lớn và dài nên nằm vẫn được.
Cô loay hoay nhìn thấy cái gối nhỏ liền lấy đến đặt ngay bụng cho anh ta.
Liền nghĩ lại , anh ta bị đau dạ dày chứ có phải là đau kinh nguyệt đâu ? Cô liền lắc lắc đầu với suy nghĩ tào lao của mình liền lấy gối ra cười gượng mà hỏi .
– ” Anh để thuốc ở đâu ? ”
– ” Nhị Cẩu ” Anh nói một tiếng Nhị Cẩu như hiểu ý liền chạy vào phòng ngủ của anh , đến đúng vị trí tủ đầu giường rồi chỉ chân vào cái hộc thấp nhất.
Cô nhìn liền mỉm cười không ngờ Nhị Cẩu lại thông minh đến vậy , anh ta cũng khéo dạy lắm.
Chỉ cho Nhị Cẩu vị trí để thuốc , vậy đây là bệnh dạ dày nặng đến nổi có khi phải ngồi một chỗ đi không nỗi lúc đó có gì Nhị Cẩu sẽ giúp sao ? Ôi cái tên thần kinh này , lại không biết chăm sóc bản thân như thế.
Cô kéo tủ ra lấy thuốc rồi đem ra ngoài vừa định đưa anh uống thì giật lại .
– ” Anh đã ăn gì chưa ? ”
– ” Vẫn chưa ” Anh nhỏ giọng đáp .
– ” Vậy anh chờ tôi một chút , tôi đi nấu cháo cho anh ” Nói xong cô liền đặt thuốc lên bàn rồi đi vào nhà bếp.
Anh thấy vậy liền mỉm cười hạnh phúc , nhưng cơn đau vẫn làm anh phải khó chịu mà ngồi mãi một chỗ.
Một lát sau .
– ” Cháo đây , anh ăn đi ” Cô đưa bát cháo trắng đến .
– ” Em đút tôi ” Lục Tử Ngạn anh ta đau nhưng vẫn phải lươn lẹo mà chớp lấy thời cơ.
Ban đầu cô cũng không muốn vì chưa đúc ai ăn cả nên không quen mất lại có chút ngượng ngùng , hành động có hơi thân mật nhưng nghĩ đến tình cảnh của anh ta hiện tại nên thôi đành vậy.
Cô từng chút từng chút thổi cháo rồi đút cho anh.
Vừa ăn một miếng Lục Tử Ngạn liền theo phản xạ mà mở miệng chê .
– ” Em nấu chè à ? ” Vị cháo này có hơi quá ngọt .
– ” Lần đầu tiên tôi nấu , anh ăn tạm đi.
Chê khen cái gì ” Cô ngại đỏ mặt .
Khi nãy vào đến bếp mở tủ ra cũng không nhiều đồ ăn mấy , chỉ toàn nước lọc và chút rau.
Hình ảnh này y chan như cái tủ lạnh nhà cô , lấy gạo rồi vo.
Sau đó lại đứng im một chỗ suy nghĩ tiếp theo nên làm gì , nghĩ không ra nên thôi nấu đại.
Miễn sao cho nó nở và chín là được bỏ rau vô nấu chung là xong.
Lúc nấu cô cũng chẳng nêm nếm gì mà bỏ đại theo quán tính , thấy cái gì hợp lý thì bỏ vô thôi chứ cũng chưa thử qua nên không biết nó quá ngọt.
Anh miễn cưỡng ăn xong liền được cô cho uống thuốc rồi chăm sóc , lấy gối lấy chăn cho anh đắp.
Điều chỉnh nhiệt độ trong phòng một tý , định quay sang nói gì đó với anh nhưng anh đã ngủ mất rồi.
Ninh Hạ Vũ đột nhiên mỉm cười , ngồi xỏm xuống cạnh đấy rồi chăm chú nhìn anh.
– ” Lúc ngủ trông cũng đáng yêu đấy , sao bình thường lại cứ thích trưng ra bộ mặt đáng ghét làm chi chọc cho tôi chửi ” Cô ngồi canh anh một chút rồi đi về.
Trước khi về cũng căn dặn Nhị Cẩu có gì thì chạy qua nhà cô.
Cửa hai nhà cũng mở ra luôn chứ không đóng , không lo sẽ có trộm hay có ai đó vào vì trên tầng này chỉ có hai căn hộ là có người , còn 1 căng còn lại thì vẫn chưa có ai nên cũng không lo mấy.
Vì an ninh khá nghiêm ngặt lên khi lên đến tầng cần phải qua một cái cửa mà cửa đấy có mật mã của các chủ nhân ở trên lầu này mới biết.
Bạn bè muốn đến thăm thì cũng phải nhắn hỏi bạn mình thử mật khẩu là gì.
Tầng lầu nào cũng vậy chứ không riêng gì tầng của cô đang sống.