Hôm nay ta đi dự tiệc ở phủ Trưởng công chúa.
Vừa bước vào đã nhận được rất nhiều ánh mắt phức tạp.
Lưu Tích Nhược lại lắc lư trước mặt ta.
Mặc dù đầu nàng ta cắm đầy châu vàng nhưng giá trị vận khí đã giảm rất nhiều.
Nàng ta bởi vì có thân phận Tề phu nhân cũng rất có mặt mũi, vừa vênh váo tự đắc, âm dương quái khí nói:
“Bây giờ danh tiếng của Lý nhị tiểu thư như mặt trời ban trưa. Khuyên nữ tử bỏ chồng. Đúng là cái gì cũng vậy, có kinh nghiệm thì sẽ làm tốt hơn.”
“Ngươi nói sai rồi. Nếu như duyên phận vẫn còn thì chẳng ai muốn rời đi. Tất cả đều là chủ ý của các nàng, chính các nàng mới là người ra quyết định. Ngoài ra thì đâu phải ai ta cũng khuyên hoà ly, chẳng phải ta đã chúc ngươi cùng Tề Minh Tiêu bách niên giai lão, trăm năm hảo hợp đừng để xổng nhau ra hại đời người khác sao.”
Lưu Tích Nhược trầm mặt, lạnh giọng nói: “Đúng là được người khác khen ngợi hai câu đã vênh váo tự đắc. Chờ khi phụ thân ngươi bị bãi quan xử trí, ngày lành của ngươi mới chính thức bắt đầu.”
Ta chỉ cười không nói, ánh mắt nhìn nàng ta giống như nhìn thiểu năng.
Nàng lại cho là mình chiếm thế thượng phong, chế giễu nói: “Nếu như có một ngày nhà ngươi bị tịch thu gia sản, đến mức không thể không bán mình. Ta nhất định sẽ thu nguơi làm nha hoàn rửa chân, cho ngươi một phần cơm ăn.”
Ta gật đầu: “Ngươi xác thực đủ độ lượng. Nếu là ta gặp ngươi ở đầu đường đều không muốn nhìn nhiều thêm nửa cái, thậm chí một cái màn thầu cũng lười bố thí.”
Ta với nàng châm chọc nhau thẳng đến lúc trưởng công chúa gọi ta đi nói chuyện mới dừng.
Trưởng công chúa gọi một mình ta tới là vì có chuyện muốn nói riêng với ta.
Nhưng ta đại khái cũng đoán được nàng muốn nói gì.
Nghe nói trưởng công chúa cùng phò mã là thanh mai trúc mã. Thế nhưng hiện tại phò mã đà đầy phòng mỹ thiếp, trưởng công chúa nhiều lúc cũng phải nhường nhịn.
Sau khi ta hành lễ, trưởng công chúa bảo ta ngồi cạnh nàng.
Nàng hỏi: “Lý nhị tiểu thư, bản cung có chút hiếu kỳ nên mạo muội hỏi ngươi một câu. Tề tướng quân mang Lưu thị về, cùng lắm thì chỉ có thể nạp làm thiếp. Ngươi vì sao nhất quyết phải hoà ly với hắn?”
“Hồi trưởng công chúa, Tề Minh Tiêu từng hứa với thần nữ cả đời không nạp thiếp hay lêu lổng bên ngoài. Kết quả hắn đã nuốt lời. Thần nữ nhượng bộ lần này, lần sau sẽ càng trầm trọng thêm. Dù sao cũng sẽ uỷ khuất chính mình, Lưu thị cũng không ngừng bày trò trước mặt thần, chẳng bằng sớm ngày buông xuống, giải thoát lẫn nhau.”
“Sau khi hoà ly, ngươi có từng hối hận chưa?”
“Thần nữ cảm thấy may mắn khi mình đã đưa ra một lựa chọn vô cùng chính xác.”
Trưởng công chúa có chút đăm chiêu, gật đầu.
Trong yến hội, Lưu Tích Nhược còn muốn khó dễ ta.
Chưa chờ ta phản kích, trưởng công chúa đã thay ta giáo huấn nàng một trận.
Ta nhìn thanh khí vận trên đầu trưởng công chúa, thầm nghĩ có lẽ nàng đã quyết tâm rồi.