Sau khi Lâm Nhất bị ché.m đ.ầ.u. Tề Minh Tiêu và những viên quan có liên quan khác cũng bị phán xử trảm.
Nhà ta ngược lại người đến bái phỏng không ít.
Phải nói là đông như trẩy hội.
Thậm chí còn có kẻ nhàn rỗi muốn làm mai cho ta.
Lý gia nước lên thuyền lên, người đến cầu thân muốn đạp nát bậc cửa nhà ta.
Thời gian xử trảm Tề Minh Tiêu đã được xác định.
Hắn tuyền lời muốn cùng ta gặp mặt lần cuối.
Lại nghĩ nếu như đến nhà lao nhìn cũng chỉ thấy hình ảnh hắn lúc thất thế, cùng lắm là chế giễu thêm vài ba câu.
Ta lắc đầu trả lời: “Không cần đâu.”
Tề Minh Tiêu bị xử trảm ngày đó, ta ngồi một mình trên trà lâu nhìn đoàn xe tù chạy ngang qua.
Tề Minh Tiêu bị ném đầy trứng ung cùng rau héo, vô cùng chật vật.
Thanh khí vận đã cạn kiệt.
Bất chợt hắn ngẩng đầu nhìn lên, cùng ta bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt đờ đẫn dần có chút tinh thần, lại như vô cùng hối hận.
Đã ra nông nỗi này, hối hận có ích gì đâu.
Vốn dĩ sự nghiệp vẫn có thành tựu, lại cứ nhất quyết muốn leo lên đại thụ Lâm Nhất, tự dấn thân vào vũng nước đục đó.
Bây giờ hối hận cũng đâu thay đổi được gì.
Xe tù đi đến đâu, bách tính ở phía sau chạy theo thoá mạ đến đó.
Ta chợt cảm thấy không còn thú vị, đứng dậy rời đi.
Trên đường hồi phủ, Lưu Tích Nhược ngăn trước xe ngựa của ta.
Nàng đứng trước xe ngựa, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía ta, vẫn là bài cũ: “Lý Hữu Ninh, ngươi có gì lợi hại hơn người khác chứ, cũng chỉ là đầu thai tốt hơn kẻ khác mà thôi.”
Ta ngồi trong xe vui vẻ nhìn xuống nàng: “Lưu Tích Nhược, kẻ có tâm hại người cuối cùng sẽ tự gieo gió gặt bão.”
Sau khi ta nói xong, Bảo nhi hạ màn xe xuống, ra hiệu cho xa phu rời đi.
Châu nhi nghi hoặc nhìn về phía ta: “Lưu Tích Nhược bụng sao vẫn chưa nổi lên, nàng thật sự có thai sao? Hay là vốn dĩ từ đầu nàng đã lừa dối mọi người?”
Bảo nhi lại nói: “Quan tâm nàng ta làm gì.”
Đúng vậy, quan tâm làm gì chứ.
Nghe nói Lưu Tích Nhược sau này vào thanh lâu trở thành kỹ nữ.
Lời ta nói lúc trước, muốn sinh chưa hẳn sinh được đã ứng nghiệm. Nàng ta cũng thật đủ nhẫn tâm.