Đừng nói là một tiếng, từ lúc dậy đến giờ giỏi lắm mới được mấy phút, tức là thời gian hiển thị trên điện thoại có vấn đề.
Đường Tâm Quyết ra hiệu cho bạn cùng phòng im lặng, nhỏ giọng đếm: “1, 2, 3, 4, 5…”
Đếm đến giây thứ năm thì thời gian nhảy lên thành 9:01.
Tiếp năm giây nữa, màn hình biến thành 9:02.
Hai người Trịnh Quách nín thở, đồng tử mắt co lại.
Thế này là sao?
“Từ đó có thể thấy,” Đường Tâm Quyết đặt điện thoại xuống, kết luận: “Thời gian trong lúc kiểm tra nhanh gấp 12 lần thời gian thực.”
Tức là từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, nghe thì có vẻ như là 12 tiếng đồng hồ, nhưng thời gian để các cô hành động thật ra chỉ có một tiếng mà thôi!
Nói đúng hơn thì, nếu trừ đi 5 phút vừa rồi, hiện giờ bọn họ chỉ còn có 55 phút.
Chỉ có chút thời gian đó, dù có thể lục tung phòng ngủ cũng chưa chắc đã biết thứ Tiểu Hồng muốn là gì, huống hồ Trương Du đang mất tích không rõ sống chết, chỉ còn có ba người các cô.
Quách Quả sụp đổ: “Trò chơi này lừa đảo quá đi!! Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Không thể mù quáng như ruồi mất đầu được, cũng giống như làm bài thôi, trước tiên phải hiểu rõ đề bài rồi mới suy luận bóc tách được.”
Đường Tâm Quyết bình tĩnh lại.
Cô lấy giấy bút viết hai chữ: Tiểu Hồng, phòng ngủ.
Giữa Tiểu Hồng và phòng ngủ có một sợi dây liên kết: “Theo đề bài, Tiểu Hồng là một thành viên trong phòng ngủ của chúng ta, ở đây có đồ nó làm mất, có bàn học của nó, đêm xuống nó sẽ đi đi lại lại trong phòng ngủ.”
Quách Quả rùng mình một cái, nhưng vẫn rụt cổ nghiêm túc lắng nghe.
Đường Tâm Quyết vẽ một vòng tròn trên sợi dây: “Vậy thì nhất định Tiểu Hồng có để lại dấu vết trong phòng ngủ.
Có lẽ là đồ dùng sinh hoạt, có lẽ là manh mối khác, tìm được mấy thứ này chúng ta sẽ giải mã được phần nào tin tức về thân phận của Tiểu Hồng.”
Trong phần gợi ý của đề kiểm tra có nhắc đến việc “Tiểu Hồng có bạn trai”, “Tiểu Hồng thích sạch sẽ” các thứ, nếu như tin tức về Tiểu Hồng không quan trọng thì sẽ không có mấy cái gợi ý này.
Xác định sơ bộ những việc cần làm, ba người lập tức hành động.
Bởi vì mọi người đều biết rõ đồ đạc của mình nhất nên ba người tìm giường, bàn học, tủ quần áo và giá để đồ dùng vệ sinh của mình đầu tiên, một khi phát hiện ra thứ gì đó chưa thấy bao giờ, vậy hơn nửa là nó có liên quan đến “Tiểu Hồng”.
“Lúc tìm nhớ cẩn thận chút.”
Đường Tâm Quyết cụp mắt: “Dù sao Tiểu Hồng cũng không thích bàn học của mình lộn xộn.”
Trịnh Vãn Tình đồng ý một cách sảng khoái nhưng động tác lục lọi vẫn nhanh như gió.
Quách Quả lại sửng sốt một chút, dường như chợt nhận ra điều gì đó, sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy, cẩn thận từng li từng tí một đến gần chỗ mình tìm kiếm.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn tiếng lục lọi tìm kiếm.
Khoảng chừng năm phút sau, Quách Quả bỗng kêu lên sợ hãi: “Chỗ tớ có một quyển nhật kí!”
Quách Quả run run chỉ lên giá sách nhỏ trên bàn, trên đó có một quyển nhật kí bìa màu đỏ sậm mới rút ra một nửa.
Hiển nhiên là lúc tìm thấy, Quách Quả sợ quá nên không dám rút hẳn ra, mới rút được có một nửa.
Đường Tâm Quyết đi tới rút ra.
Làn da tiếp xúc với bìa quyển sổ cảm nhận được cái lạnh không bình thường, khiến cô nhớ tới con quái vật màu trắng kia, nó cũng lạnh lẽo y như vậy…!Đây là điểm chung của quỷ quái trong trò chơi này sao?
Mở quyển nhật kí ra, tờ thứ nhất vẽ một con người que xiêu vẹo mặc váy, tóc dài đến đùi, đặc điểm nhận dạng rõ ràng.
“Trông giống như Tiểu Hồng.”
Đường Tâm Quyết lật sang trang thứ hai, bên trên viết ngoáy mấy dòng.
[1/9: Sắp hẹn hò rồi, lo lắng quá đi, lỡ như *bị xóa* không thích phải làm sao bây giờ? Bạn cùng phòng đề nghị mình nên chuẩn bị thật tốt, ôi, bọn họ thật là thân thiện, bạn cùng phòng của mình là bạn cùng phòng tốt nhất trên đời.]
Trang tiếp theo.
[2/9: Đồ trang điểm mua qua mạng ngốn sạch tiền đến rồi, mình không biết dùng như thế nào, chỉ có thể ngồi trước gương khóc.
Bạn cùng phòng lại trốn ra xa không giúp mình trang điểm, bọn nó cố ý sao? Nhất định muốn để mình bị xấu mặt, nhìn mình bị chê cười! Lũ khốn buồn nôn! Mình phải trừng phạt bọn nó…]
Trang tiếp.
[3/9: Tốt rồi, bọn chúng đã phải trả giá rất lớn…!Tạm tha cho bọn chúng vậy.]
[Đúng rồi, đêm nay mình phải hẹn hò với *bị xóa*, mình phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Bạn cùng phòng nói sẽ giúp mình chuẩn bị, đồ mất thì tìm bọn họ đòi là được rồi, ôi, bọn họ thật là thân thiện, bạn cùng phòng của mình là bạn cùng phòng tốt nhất trên đời.]
Xem đến câu cuối cùng, mọi người không hẹn mà cùng âm thầm phỉ nhổ: Tin mày cái quỷ ấy.
Ấy, không đúng, hình như nó đúng là quỷ thật mà.
Lật tiếp mấy trang sau chỉ thấy toàn để trống, nhật kí ghi đến đấy là hết.
Không khí bỗng chốc yên tĩnh, Quách Quả đột nhiên hỏi nhỏ: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 4 tháng 9.”
“…!Thế chẳng phải hôm nay chính là…”
Dựa theo mốc thời gian trên nhật kí, hôm nay Tiểu Hồng sẽ phải ghi trang mới.
Kết hợp với ngày 2/9 thì không khó để đoán ra, nếu hôm nay mấy người Đường Tâm Quyết không tìm được thứ Tiểu Hồng làm mất thì sẽ bị trừng phạt giống mấy người bạn cùng phòng không trang điểm cho nó.
Trừng phạt như thế nào? Không ai biết được.
Để quyển nhật kí về chỗ cũ, Đường Tâm Quyết nhìn thời gian.
Dòng chảy thời gian nhanh gấp 12 lần, bây giờ đã là 11 giờ trưa.
Bụng Trịnh Vãn Tình kêu ọt ọt một cái, sau đó đến lượt Quách Quả, hai người đều tỏ vẻ khó xử và không biết làm sao nhìn Đường Tâm Quyết.
Đường Tâm Quyết ấn bụng dưới: “Tớ cũng thấy đói bụng, cảm giác đói cồn cào cứ như là đã nhịn đói lâu lắm rồi vậy.”
Nếu chỉ là tối qua mạo hiểm mấy tiếng đồng hồ cộng thêm một buổi sáng không ăn cơm thì các cô vẫn chịu được, nhưng cảm giác đói bất chợt xuất hiện này lại không thể chịu được.
Đường Tâm Quyết quyết định: “Chúng ta ăn gì đi đã.”
Trịnh Vãn Tình cắn môi: “Các cậu ăn trước đi, tớ vẫn nhịn được…”
Còn chưa dứt câu đã thấy cơ thể Đường Tâm Quyết lảo đảo một cái, vội vàng đỡ cô ngồi xuống ghế: “Cậu không sao chứ?!”
Đường Tâm Quyết vốn đã trông như thiếu dinh dưỡng, bây giờ gương mặt tái nhợt gió thổi là bay, gầy yếu không sao tả được.
Cô mở mắt, nhỏ nhẹ trấn an: “Không sao đâu, tớ chỉ tụt huyết áp thôi, hơi chóng mặt chút ấy mà.”
Trịnh Vãn Tình không nghe lọt tai, vội vàng ôm đống đồ ăn vặt trên bàn mình đến, xé túi bánh mì định nhét vào miệng Đường Tâm Quyết: “Quách Quả, còn chần chừ gì nữa, nhanh lấy nước, cậu không thấy Tâm Quyết sắp ngất rồi hả?”
“Tớ không sao thật mà, ăn chút gì đó là được, các cậu không cần lo…”
Nhìn ánh mắt “tớ không tin” của Trịnh Vãn Tình, Đường Tâm Quyết thở dài đầy bất đắc dĩ, cô biết mình nói gì cũng vô ích, dù sao cái dáng vẻ liễu lay trong gió này của cô cũng không có sức thuyết phục.
Với lại, cảm giác không đúng ban nãy của cô hoàn toàn chính xác, nhìn mục [Thông tin cơ thể] thấy lại có thêm một dòng trạng thái xấu:
[Đói khát quá mức, mức độ khỏe mạnh -3.]
Trịnh Vãn Tình và Quách Quả cũng bị -5 điểm và -7 điểm.
Thanh trạng thái của Quách Quả tụt từ màu xanh xuống thành màu vàng, từ [khỏe mạnh] biến thành [bị thương nhẹ].
Quách Quả khóc không ra nước mắt: “Sao thanh trạng thái của tớ lại hết nhanh thế cơ chứ! Có ai quan tâm đến tớ không vậy!”
Giày vò một lúc, người nhìn như yếu đuối nhất là Đường Tâm Quyết lại bị thương nhẹ nhất, chỉ cần ăn hai cái bánh mì bơ nhỏ, nghỉ ngơi chưa đầy một phút là đã đứng lên: “Tớ ổn rồi, tiếp tục trước đây.”
Để đề phòng hai người kia không tin, cô mở [Thông tin cơ thể] ra cho họ nhìn.
Trạng thái đói khát biến mất, ngay cả ô nhiễm tinh thần cũng mất tiêu, thanh trạng thái hồi phục 100%.
Hai người vẫn còn đang ăn như hổ đói chống chọi với trạng thái xấu: “…???”
Quách Quả: “Quyết thần, chắc chắn vẻ bề ngoài và tố chất cơ thể cậu tỉ lệ nghịch với nhau đúng không? Khá lắm, Lâm Đại Ngọc nhổ gốc liễu lấy cậu làm mẫu đúng không?”
“Cậu đã thấy Lâm Đại Ngọc cầm cây thông bồn cầu bao giờ chưa?” Đường Tâm Quyết cười cười, vỗ vỗ tay đi về phía tủ quần áo.
Hai cái tủ quần áo đôi ở ngay lối vào phòng ngủ, trên cửa tủ đánh số từ 1 đến 4.
Chắc do tiết kiệm không gian chật chội của phòng ngủ nên tủ quần áo vừa hẹp vừa sâu, nhìn vào thấy đen sì, phải vươn người vào trong mới thấy rõ được.
Trước kia thì thấy bình thường, bây giờ mới phát hiện ra, lòng tủ sâu hút toát ra mùi nguy hiểm đủ để mang đi đóng phim kinh dị.
Đường Tâm quyết nhíu mày, đè suy nghĩ này xuống, tập trung tìm kiếm.
Một lúc sau, cô đột nhiên nhìn về phía góc phải trong tủ theo trực giác.
Tuy chưa thấy gì nhưng một loại dự cảm mãnh liệt bỗng nhiên xuất hiện nói cho cô biết hình như chỗ đó có thứ gì đó.
Đè cảm giác tim đập nhanh xuống, cô sờ soạng trong góc vài cái, quả nhiên sờ thấy một thứ bằng kim loại cứng cứng lạnh buốt.
Lúc rút tay ra, trong lòng bàn tay cô xuất hiện một chiếc điện thoại.
“Thứ gì thế này? Điện thoại à?”
“Cậu ngốc à, cái này ở trong tủ quần áo của Quyết thần nhưng lại không phải của cậu ấy, vậy chắc chắn là của nó, của Tiểu Hồng á! Nhưng mà…!Sao trông nó cổ lỗ sĩ vậy?”
Hai người cầm nửa cái bánh mì trên tay nhanh chân chạy lại, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Cũng chẳng trách Trịnh Vãn Tình không nhận ra, cái điện thoại nắp gập màu hồng nhạt đính đầy kim cương giả, là loại hồi xưa lắm rồi, mang lại cảm giác siêu lạc hậu.
Nếu không phải sau khi mở ra dùng được thật thì trông nó giống y như đồ chơi vậy.
Đường Tâm Quyết suy nghĩ: “Xem ra bạn cùng phòng Tiểu Hồng của chúng ta nhập học từ rất sớm.”
Hồi ấy điện thoại còn chưa có mật khẩu, mở nắp gập lên là màn hình sáng.
Bên trong chẳng có gì cả, chỉ có mấy ứng dụng cơ bản kiểu điện thoại, tin nhắn với camera.
“Không có tín hiệu 4g nhưng có tín hiệu sóng điện thoại nè.”
Mở danh bạ ra, bên trong chỉ có vỏn vẹn bốn số điện thoại.
Phần số chỉ có một đống mã lộn xộn, chỉ còn phần tên là đọc được.
Nền trắng chữ đen, lần lượt là “anh yêu”, “bạn thân Tiểu Lục”, “cố vấn học tập”, “ông chủ siêu thị”.
Đường Tâm Quyết đọc lần lượt từng cái, cô nhướn mày, chưa kịp làm gì thì cái điện thoại trong tay đã rung lên.
“Reng reng reng…!Reng reng reng…”
Màn hình xuất hiện thông báo số lạ đang gọi.
“Má nó, quỷ gọi à?” Quách Quả núp ra sau lưng Trịnh Vãn Tình, hiển nhiên là do sợ nhiều quá hình thành phản xạ có điều kiện, trong mắt đong đầy sợ hãi: “Cậu đừng nghe được không?”
Giờ phút này, trong đầu cô ấy đã hiện ra một trăm kiểu chết trong các bộ phim cuộc gọi lúc nửa đêm, chưa nghĩ hết đã thấy Đường Tâm Quyết chỉ suy nghĩ có hai giây đã bấm nhận cuộc gọi.
“Tút…!Tút…”
“Này, a lô, có nghe được tiếng tôi không?”
Lẫn trong tiếng thở dốc dồn dập, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói vừa quen thuộc vừa lo lắng..