Thần kinh mọi người lập tức căng lên.
Phàm là những người đã từng xem qua thể loại phim zombie, chỉ từ cái tên “Thực hành zombie bao vây” là có thể nhìn ra đặc điểm của kẻ địch có số lượng khổng lồ trong phó bản này.
Thời kì ủ bệnh, phát bệnh, cắn người, lây bệnh, biến dị…
Mấy cái từ chuyên ngành này xem phim cũng nghe nát rồi, nhưng một khi nó xuất hiện chân thật ngay bên cạnh vẫn đem lại sự sợ hãi hoàn toàn khác biệt với nỗi sợ quỷ quái, không ai muốn nhận được phần quà đặc biệt trải nghiệm miễn phí cảm giác biến dị hết á.
Đường Tâm Quyết nhắm mắt lại, sau đó mở ra ngay: “Tinh thần lực của tớ không dùng được.”
Cô rút cây thông bồn cầu ra, dấu hiệu hình đầu lâu trên cán cây thông bồn cầu biến thành màu xám nhạt u ám, tượng trưng cho việc thuộc tính kĩ năng của nó đã mất hiệu lực.
?!
Ba người còn lại hoảng sợ, lập tức kiểm tra ngay kĩ năng của mình.
Nhưng chưa kiểm tra xong thì tiếng động ngoài cửa đã dừng lại, hiển nhiên chủ nhân tiếng chân đang đứng ngay trước cửa.
Tiếng gõ cửa trong dự tính chưa xuất hiện, chỉ có tiếng cọ xát sột soạt chợt thoáng qua rồi biến mất ngay chỗ khe cửa. Sau đó tiếng bước chân vang lên lại, người ngoài cửa vội vàng chạy đi.
Đường Tâm Quyết đến bên cửa, tay áp lên ván cửa. Tuy dị năng tinh thần lực đã biến mất nhưng năm giác quan nhạy bén của cô không hề yếu đi.
“Ngoài cửa không có ai, khe cửa nhét tờ giấy.” Cô ghé mắt nhìn ra ngoài: “Phải mở cửa mới lấy được.”
Bên cạnh, Trịnh Vãn Tình lắc đầu, cánh tay kim loại lấp lánh ánh sáng bạc nắm rồi lại buông: “Dị năng nắm đấm của tớ cũng không còn!”
Tay phải của cô ấy chỉ giữ lại hình dáng và chức năng cơ bản nhất, không khác gì tay người bình thường.
Trương Du bỏ túi không gian xuống: “Tất cả đạo cụ ma pháp và lá chắn bảo vệ mất hết hiệu lực.”
Trong số bốn người thì Quách Quả đỡ hơn chút, chỉ bị phong ấn khả năng trừ tà, mắt âm dương và mặt dây chuyền còn dùng được.
Nhưng đối với một phó bản chủ đề zombie, có mắt âm dương hay không cũng chả khác gì nhau.
“Tại chúng ta không kịp thời dự đoán được tình huống này.” Trương Du thở dài: “Dị năng của chúng ta ảnh hưởng đến phó bản, vậy loại hình phó bản cũng có thể hạn chế chúng ta.”
Về điểm này, các cô nên nhận ra ngay từ lúc còn trong phó bản thi lên lớp đại học.
Chỉ mỗi nắm đấm sắt của Trịnh Vãn Tình thôi, trước mặt bốn con quỷ Hồng Lam Lục Tử cũng đủ thành bug rồi, chứ nói gì đến thế giới không có quỷ quái chỉ có zombie?
Để cân bằng, trò chơi chắc chắn sẽ hạn chế bớt năng lực của bọn cô.
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?” Quách Quả nắm chặt mặt dây chuyền, đôi mắt mở tròn xoe như hai quả nho đen.
Hai phút sau.
Mỗi người thủ một cây xẻng sắt, đứng thành vòng tròn bọc quanh cánh cửa.
Giá vũ khí mới toanh lúc này như đang tỏa ra ánh sáng thần thánh lấp lánh, khiến ba người hận không thể xuyên về hôm đại tiệc khui hàng hôm trước, đẩy toàn bộ blind box cho Trịnh Vãn Tình mở, tốt nhất là mở ra được cái đinh ba chín răng nữa thì tuyệt vời.
Trong tay các cô bây giờ là xẻng ư? Không, đây chính là thứ vũ khí cao cấp nhất với kiểu dáng bình thường nhất, là món vũ khí đỉnh cấp nắm giữ chân lí sinh tồn!
Trịnh Vãn Tình nghiêm mặt ngồi xổm trước cửa, đưa hai ngón tay về phía trước vung lên: “Hướng 12 giờ, mở cửa đi.”
Đường Tâm Quyết đang cầm tay nắm cửa: “… Cậu lùi lại chút đi, cẩn thận cụng vào đầu.”
Cô ấn tay nắm cửa xuống, cửa phòng ngủ luôn luôn đóng kín mít lặng lẽ hé ra, một tờ giấy rơi khỏi khe cửa.
Hành lang im lặng, hoàn toàn không có một chút tiếng động nào. Bọn cô nhanh chóng đóng cửa lại, nhặt tờ giấy lên, mặt trên viết mấy dòng chữ vội vàng.
[Tình huống kinh khủng nhất sẽ xuất hiện ngay lập tức, bây giờ đi không còn kịp nữa rồi.]
[Đừng ra khỏi phòng, tuyệt đối đừng ra khỏi phòng.]
[Đừng tin bất kì một ai.]
[Sống sót.]
Những dòng chữ càng về sau càng khó đọc, dòng chữ cuối cùng giống như sự im lặng sau cơn hoảng loạn tột độ. Tờ giấy không ghi tên người viết, người bỏ tờ giấy lại đã mất hút khỏi hành lang, không thể xác định thân phận.
Là “Lớp trưởng” kia sao?
Tờ giấy nhắc nhở xuất hiện, thường tượng trưng cho việc nguy hiểm đã cận kề.
Đường Tâm Quyết mở di động ra, giao diện nhóm chat vẫn không có ai trả lời như cũ. Cô ấn vào tin nhắn [Cậu đang ở đâu?] rồi chuyển tiếp cho toàn bộ người trong danh bạ.
Kiểu gì cũng có một người đang online chứ nhỉ?
Sau đó cô làm y vậy với di động của ba người Trương Du. Nếu không phải bị kẹt chết ở cái giao diện app nhắn tin này thì toàn bộ phương thức liên lạc thời đại 5G đều bị cô thử hết rồi.
Trịnh Vãn Tình cảm thấy hơi khó hiểu: “Có thể gọi trực tiếp không?”
“Nhắn tin là cách liên lạc im lặng nhất.” Đường Tâm Quyết trả lời: “Có một vài thể loại zombie được thiết lập là nhạy cảm với âm thanh.”
Nếu bọn cô gọi điện đúng lúc “Lớp trưởng” đang trốn khỏi zombie, mà di động thì không để chế độ im lặng, vậy thì rất có khả năng NPC đó sẽ bị bọn cô tiễn thẳng đi luôn.
“Nhưng lỡ không ai trả lời tin nhắn thì sao?” Trương Du hỏi.
“Vậy chứng tỏ cốt truyện diễn biến rất nhanh.” Đường Tâm Quyết giơ tờ giấy ghi đầy những câu cảnh báo kia lên: “Đã đến lúc chúng ta phòng thủ rồi.”
Vừa nói xong thì di động Quách Quả rung lên, cô ấy vội vàng cầm cho mọi người xem: “Có người trả lời tớ này!”
Đó là một người trong danh sách bạn tốt của Quách Quả, nickname “Tất cả đều là chồng của tui”, người đó nhắn tin trả lời: [Wa, không ngờ cậu lại có thể biết trước đó! Tớ đến cổng trường các cậu rồi này! Hôm nay tớ đột kích trường học tới tìm cậu đi chơi, kinh ngạc không bất ngờ không?]
Quách Quả:… Bất ngờ thì đúng là có bất ngờ, còn kinh ngạc hay kinh hoàng thì chưa chắc.
Quả nhiên trò chơi này vẫn chó má như thường, nếu không nhắn tin cho cả danh bạ thì cô ấy còn không biết mình có một người “Bạn thân”… Cho đến khi người đó tìm tới tận cửa.
Chưa đầy hai giây sau người kia nhắn tiếp.
[Trong trường các cậu yên tĩnh thật đấy, người cũng ít nữa, ít hơn so với mấy lần trước tớ đến nhiều, đang có hoạt động gì à?]
Quách Quả bấm chữ theo bản năng, bỗng dưng dừng lại hỏi: “Nếu tớ nói trong trường có zombie mau chạy đi, liệu người này có tin không nhỉ?”
Đường Tâm Quyết: “Nếu cậu là NPC đó thì cậu có tin không?”
Quách Quả:… Nếu trước đây có người nói với cô ấy là cô ấy sắp phải tham gia một trò chơi kinh dị tên là “Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ”, chắc chắn cô ấy sẽ nhắn lại là “Được nghỉ học hả? Tốt quá!”
Quả nhiên sau khi trả lời [Trong trường có zombie], Tất cả đều là chồng của tui nhắn tiếp: [Vậy có phải cả trường cậu đều được nghỉ học không? Tốt quá!]
“…”
Ngón tay Đường Tâm Quyết múa trên màn hình vài cái: [Thật ra hôm nay có bệnh nhân tâm thần cầm dao xông vào kí túc xá.]
Tất cả đều là chồng của tui: [?]
Tất cả đều là chồng của tui: [Móa móa thật sao đừng lừa tớ sao cậu không nói sớm phải làm sao bây giờ tớ đang đứng trước cửa kí túc xá của cậu rồi nè cứu cứu cứu cứu cứu cứu]
Đường Tâm Quyết: [Quay lại hoặc là tìm chỗ gần đó trốn đi, đừng quên tìm thứ gì đó phòng thân, hiện giờ bọn tớ không thể ra khỏi phòng được.]
Đầu bên kia yên tĩnh một lát rồi gửi hình ảnh, trong ảnh là một loạt màn hình theo dõi và vài cái bàn cái ghế.
Tất cả đều là chồng của tui: [Vừa nãy sợ quá nên tớ chạy thẳng vào phòng an ninh, không ngờ không có một ai trong này cả. Bây giờ tớ còn sợ hơn, trong màn hình theo dõi mọi nơi đều vắng vẻ một cách kì lạ.]
Tất cả đều là chồng của tui: [Đợi bảo vệ về tớ phải nhờ họ đưa tớ ra cổng trường mới được. Bạn tốt à có duyên sẽ gặp lại nha.]
Tất cả đều là chồng của tui: [Không nói nữa, hình như có người tới…]
Tin nhắn đột ngột đứt đoạn.
Quách Quả sờ sờ mũi: “Trong tình huống bình thường ấy mà, đây có phải là dấu hiệu ra nhận cơm hộp không?”
Đường Tâm Quyết mở giao diện một nhóm chat khác: “Bên đó thì chưa chắc, nhưng bên đây thì chắc chắn này.”
Chỉ thấy trong nhóm chat “1801 (Miễn làm phiền)”, sau tin nhắn hủy tiết đầu sáng nay của lớp trưởng bỗng xuất hiện thêm một đoạn tin nhắn với những kí tự hỗn loạn khó hiểu.
Không chỉ tin nhắn trông như cấn bàn phím ấn lung tung, người đó còn nhắn liên tục vài tin như thế, sau đó lại bắt đầu cuộc gọi nhóm, chưa đầy nửa giây đã tắt đi.
Nhưng điều khiến các cô chú ý là thế mà cả nhóm chat đều lặng ngắt như tờ, không một ai nhắn tin dù chỉ là dấu hỏi chấm.
Mấy tin nhắn này như gợn nước loang trên mặt hồ tĩnh lặng, chỉ xôn xao vài giây rồi lại chìm xuống.
Rõ ràng chưa hề xuất hiện bất cứ thứ gì nhưng áp lực giông tố sắp tới lại đè nặng lòng mọi người, càng ngày càng khiến người ta hít thở không thông.
Trịnh Vãn Tình cảm thấy hơi bực bội bấm loạn màn hình, muốn vào app sinh tồn xem tình hình cụ thể và tỉ mỉ của bài kiểm tra này xem sao, nhưng hiển nhiên di động đã bị kẹt trong app nhắn tin rồi, không thể nào cung cấp thêm tin tức gì cho các cô nữa.
“Hiện giờ thứ khó giải quyết nhất không phải nguy hiểm có thể xuất hiện bất kì lúc nào, mà là không biết.”
Trương Du nhíu chặt mày, nhấn mạnh: “Chúng ta hoàn toàn không biết gì về phó bản này hết.”
Quách Quả có hơi không hiểu: “Chẳng phải phó bản đã cung cấp rất nhiều tin tức rồi sao?”
Ví dụ như bối cảnh phó bản, mối nguy hiểm, cách thức sinh tồn…
Trương Du hỏi ngắn gọn: “Vậy làm sao để qua màn?”
Quách Quả hít vào thật mạnh.
Đúng vậy! Phó bản này nhìn qua thì cái gì cũng nói, nhưng vấn đề quan trọng nhất và cũng là cơ bản nhất thì không nói gì cả. Hiện giờ ngay cả điều kiện qua màn bọn cô còn không biết.
Nếu điều kiện duy nhất để qua màn là “Bạn tốt” của Quách Quả còn sống, vậy chẳng phải bây giờ bọn cô gần như xong phim rồi à?
“Hiện giờ chỉ có một cách, là chờ cốt truyệt phát triển.”
Đường Tâm Quyết kết luận.
Từ những tin tức xuất hiện trong đầu khi mở màn phó bản, đến đủ loại nhóm chat sau này, đều chứng minh tầm quan trọng của cốt truyện trong phó bản này.
Vậy rất có thể là khi cốt truyện diễn biến đến một lúc nào đó thì nhắc nhở của trò chơi mới xuất hiện. Mà khoảng thời gian bắt đầu này chính là lúc để các cô thích ứng và chuẩn bị.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, bốn người không nói một lời bắt đầu hành động.
Sinh tồn chiến đấu thủ thành khi bị bao vây, quan trọng nhất dĩ nhiên là “Thành” rồi. Hiện giờ “Thành” chính là phòng ngủ 606 của bốn người, chỉ cần không để zombie bước vào phòng ngủ, về lí thuyết thì bọn cô sẽ không gặp phải nguy hiểm, trừ khi cả tòa kí túc xá bị nổ tanh bành luôn.
Trương Du lôi đạo cụ ra từ trong ba cái túi không gian siêu bự, gồm hai đoạn dây xích sắt thô to cộng thêm ổ khóa vạn năng, trước tiên khóa kĩ cửa ra vào và cửa sổ ban công cái đã.
Ngoài cửa sổ bây giờ vẫn là sương trắng mênh mông, nhưng khó mà biết được liệu sau đó khu vực này có tham gia vào cốt truyện không. Cửa phòng ngủ lại càng quan trọng hơn, cái này phải kể công Quách Quả có dự cảm trước trong quá trình cải tạo nên mọi người mới đổi nó thành cửa sắt, nếu không vẫn giữ nguyên cửa gỗ thì chẳng biết phòng cô chịu được bao lâu.
Bước đầu tiên là phòng thủ của phòng ngủ, bước thư hai là vấn đề về vật tư.
“Oa, may mà chúng ta vừa mới tranh thủ cuối tuần bổ sung một mớ đồ ăn đồ dùng xong.”
Quách Quả vừa cảm thán vừa xách túi đựng đồ ăn dốc ra, vô số lương khô bánh mì bò khô bánh gạo bánh bao… Rào rào trút xuống, chỉ chốc lát sau đồ ăn đã vun thành một ngọn núi nhỏ, mà đồ trong túi không gian vẫn còn chưa rơi ra hết.
“…”
Quách Quả nghiêm mặt: “Chị Du, rốt cuộc cậu cất giấu bao nhiêu đồ ăn thế hả?”
Đồ ăn nhiều như vậy, tại sao trước đây bọn cô còn phải ăn xài tiết kiệm chứ!
Trương Du đẩy gọng kính: “Trước đây không tiết kiệm thì bây giờ có thể có nhiều đồ ăn vậy sao?”
Quách Quả:… Có lí quá, không cãi được.
Kết thúc giai đoạn chuẩn bị, mọi người đều đã lên đồ kín mít tới tận chân răng.
Quần áo làm từ vải vóc bền chắc bọc kín từ đầu đến chân, những chỗ dễ bị tấn công lót đệm dày, bên hông giắt từ một đến ba món vũ khí sắc bén, còn có cả kính bảo hộ che mặt nữa.
Quách Quả soi gương: “Các cậu nói xem, nếu zombie xông vào liệu nó có nghĩ chúng ta là người ngoài hành tinh không?”
Trịnh Vãn Tình vô tình cắt ngang ảo tưởng của cô ấy: “Đầu tiên, zombie không thể nào xông vào được.”
Trải qua quá trình nghiên cứu gian khổ của Trịnh Vãn Tình, cánh cửa đã được thêm ít nhất ba lớp phòng ngự nữa. Nếu zombie muốn xông vào thì trừ khi chúng nó đập gãy cửa làm đôi, còn không thì miễn bàn!
Cánh tay bạc túm lấy một sợi xích khóa cửa lắc lắc kiểm tra, sợi xích đập vào cửa sắt vang lên tiếng kim loại va chạm chói tai.
Đường Tâm Quyết bỗng nhiên quay đầu lại: “Bên ngoài có người.”
Nếu nghe cẩn thận, giữa tiếng kim loại va chạm hình như lẫn cả tiếng sột xoạt quen thuộc trong khe cửa.
Người vừa nhét tờ giấy kia vào quay lại?
Quách quả cách cửa gần nhất ngồi xổm xuống, chờ tiếng động lạ kia biến mất thì lặng lẽ đếm đến ba, khẽ hé cửa ra một chút.
Quả nhiên trên đất xuất hiện thêm một tờ giấy.
Quách Quả vươn tay nhặt lên, chưa kịp nhìn rõ nội dung trên tờ giấy đã cảm thấy trên đỉnh đầu hơi lạnh lẽo.
Từ từ ngẩng đầu lên, một gương mặt máu me be bét, hai con mắt lồi hẳn ra ngoài đang ghé vào khe cửa ngay trên đỉnh đầu, nhếch miệng nhìn chằm chằm cô ấy.