Thâm Không Bỉ Ngạn
Chương 50: Thần Vật Hiếm Có
Trước nhất là Vương Huyên đi tới khu trang viên quen thuộc ngoài an thành, đợi người đến đầy đủ sau đó sẽ xuất phát.
“Cậu muốn đeo mặt nạ mô phỏng da người sao?” Thanh Mộc hỏi.
Vương Huyên gật đầu, giai đoạn hiện giờ lực phòng ngự của gã còn chưa hoàn toàn chống lại được súng năng lượng và đạn đặc chủng, có thể khiêm tốn làm việc thì cố gắng khiêm tốn một chút.
“Giờ không phải ngày xưa, mỗi người đều sẽ để lại dấu vết, nếu như thực sự muốn điều tra một người, hoặc sớm hoặc muộn sẽ tìm được manh mối thôi.” Thanh Mộc thông báo, cho dù cẩn thận thế nào, thân phận thực sự cũng không che giấu được lâu, sớm muộn cũng bại lộ thôi.
Dĩ nhiên Vương Huyên hiểu rõ, song gã cần thời điểm đó chậm lại đôi chút, một khi gã luyện đến tầng bảy hoặc tám Kim Thân thuật, có khả năng nhất định, đến lúc ấy thì súng ống thông thường không thể giết được gã nữa.
“Địa điểm lần này ở đâu?” Vương Huyên gặng hỏi.
“Vốn dĩ ban đầu hai bên ước định là trên mặt trăng, hoặc hỏa tinh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lần này họ không có thiện cảm với Cựu Thuật, nên ổn thỏa nhất vẫn nên ở Cựu Thổ,”
Dẫu sao, một khi đi vào tinh không, nếu có biến cố gì đó xảy ra, không ai có thể dự liệu được sẽ phát sinh chuyện gì, mà đám cường giả cơ giáp rõ ràng là chiếm ưu thế rất lớn. Cuối cùng quyết định địa điểm lần này là Thông Lĩnh của Cựu Thổ.
Lão Trần tới, mái tóc ngắn mà dày màu sáng bạc, khí chất cũng hoàn toàn khác, ánh mắt sắc bén như dao, tựa như là mũi kim đâm người.
Nếu như không phải ông ta mở miệng nói chuyện, Vương Huyên thực có chút không tin tưởng đây là lão Trần, so với ngày thường điềm đạm ung dung thì hôm nay giống như thay đổi một người khác vậy.
Nhất là sau khi đeo một tấm mặt nạ màu bạc lạnh như băng, hoàn toàn nhận không ra, căn bản không thể liên tưởng đến một người mà ngày thường luôn tỏ ra bộ dáng ôn hòa như lão đồng sự được.
Lão Trần gật đầu chào Thanh Mộc và Vương Huyên, không nói gì, đi tới một gian tĩnh thất nghỉ ngơi, cả người xa xăm, an tĩnh, bất động tựa như núi.
Lần này Vương Huyên chọn mặt nạ mô phỏng da người kiểu gương mặt phổ biến của người trẻ tuổi phương đông, thanh xuân phơi phới, cực kỳ phấn chấn.
Gã nghe Thanh Mộc nói thì bên đối thủ loại người nào cũng có, chủng tộc khác không hiếm, tới từ những tổ chức liên minh khác nhau, cho nên gã mới chọn loại mặt nạ này.
“Đi thôi.” Thanh Mộc đứng trước cửa sổ, nhìn thấy một chiếc phi thuyền loại lớn màu xám tro xuất hiện từ nơi xa tít chân trời, đoạn thả chậm tốc độ, đáp xuống nơi dành cho phi thuyền loại lớn phía sau trang viên.
Thế mà là người của Ngô gia, có nhân vật quan trọng tới, dự định đi theo lão Trần đến Thông Lĩnh, đương nhiên cũng để tận mắt chứng kiến một trận quyết chiến rất được mong đợi.
Nói như thế nào đi nữa thì loại sự kiện trọng đại như này, tương lai không sáng tỏ, thậm chí nói có khả năng tình cảnh sẽ rất ảm đạm, nhà họ Ngô lại tới, hơn nữa còn phụ trách hộ tống lão Trần đã đủ để nói rõ thành ý của họ rồi.
Vương Huyên biết, Ngô gia dường như gặp phải chuyện phiền phức gì đấy mà chỉ những người luyện Cựu Thuật mới có thể giúp đỡ, điều này làm gã nghĩ mãi không thông.
“Chỉ có ba người chúng ta?” Vương Huyên kinh ngạc, trừ gã và lão Trần còn có Thanh Mộc ra thì không có ai khác đi cùng.
“Chúng ta bên này ba người đã đủ rồi, chủ yếu là sư phụ ta ra tay mà.” Thanh Mộc tâm tình nặng nề, nhìn bóng lưng của sư phụ, trong lòng chưa hề chuẩn bị.
Hắn bổ sung, dĩ nhiên những nơi khác cũng có cao thủ Cựu Thuật khởi hành, cùng nhau gặp mặt ở Thông Lĩnh, đồng thời các ban ngành Cựu Thổ cũng sẽ tới, xem như là người làm chứng, và chấn nhiếp.
Ngô Thành Lâm đích thân đi ra nghênh đón lão Trần, khá là khách khí và tôn trọng. Ngô Nhân đi theo bên người lão Ngô, trang phục lộng lẫy, dáng người cực đẹp, gương mặt mỹ lệ trắng nõn kèm theo nét tươi cười dịu dàng mà ngọt ngào, sau khi chào hỏi bậc tiền bối thể hiện sự tôn kính bèn nhiệt tình quay sang chào hỏi Thanh Mộc và Vương Huyên.
Vương Huyên kinh ngạc, đại Ngô vậy mà cũng có loại bộ mặt như này, xem ra phải nhìn người mà cư xử rồi, mấy lần tình cờ gặp gỡ đều là bộ dạng nóng tính của cô nàng.
“Vị này là—–” Ngô Nhân mỉm cười, duyên dáng yêu kiều, da dẻ trắng nõn rực rỡ, lịch sự song không mất đi vẻ dịu dàng.
“Hắn là Vương Tiêu.” Thanh Mộc giới thiệu.
“Cô có thể gọi tôi là tiểu Vương.” Vương Huyên giọng nói mang theo từ tính, không còn cách nào khác, sau khi đổi giọng nói thì loại chất giọng này là bình thường nhất, đồng thời cũng xem như dễ nghe nhất.
Ngô Nhân cười không thành tiếng, song trong lòng có chút lạ thường, thậm chí là không thích, bởi vì nghe đến hai chữ tiểu Vương, cô có một loại liên tưởng khác.
Ví như, gần đây kẻ khiến cô lửa giận sục sôi Vương Huyên, hình như trong đám bạn thân của hắn Tần Thành thường gọi hắn là lão Vương.
Chẳng là xem ra, nam tử trước mặt ánh mắt tinh khiết, trong suốt có thần, khá sáng rỡ, lúc cười vậy mà toát lên vẻ xán lạn, nhìn như thế nào cũng hơn hẳn tên Vương Huyên kia.
Nếu như để Vương Huyên biết được suy nghĩ của cô, nhất định sẽ cảm thán không thôi, thành kiến lần đầu tiên gặp gỡ thực đáng sợ, đủ để ảnh hưởng thẩm mỹ và phán đoán về một người. Gã cảm thấy, gương mặt hiện tại còn kém xa so với gương mặt thật của chính mình.
“Tiểu Vương rất giỏi đấy, đừng nhìn cậu ta còn trẻ, nhưng thiên phú ở lĩnh vực Cựu Thuật cực cao, hiện tại, ta cũng không phải đối thủ của cậu ta đâu.” Trong giọng nói của Thanh Mộc mang theo chút cảm khái, lần này gã nói chuyện không hề khách sáo, lộ ra nét tiu nghỉu không thèm che đậy, con đường của gã xem như đã hết rồi.
Ngô Nhân bị dọa sợ, người thanh niên này tuổi tác độ hai mươi mà lợi hại như vậy? Không khỏi quá kinh người a!
Thời đại này, Cựu Thuật lụi tàn, khó mà tìm được người trẻ tuổi có thể lặng lẽ hạ quyết tâm nghiên cứu Cựu Thuật, thậm chí có thực lực cũng không quá đáng tin, dẫu sao vẫn là người trẻ tuổi mà.
Chẳng lẽ là Trần Vĩnh Kiệt thứ hai sao? Cô cực kỳ ngạc nhiên, người trước mắt dù không so sánh được với lão Trần thời còn trẻ, song cũng chẳng yếu hơn mấy.
Mọi người đều biết, từ nhỏ lão Trần đã bắt đầu luyện Cựu Thuật, một đường tiến nhanh, hơn hai mươi tuổi đầu đã bắt đầu có tiếng tăm rồi.
Ngô Nhân tập tức nhìn kỹ gã một lượt, lần này trong nhà hợp tác với tổ chức thám hiểm, mục đích làm sao để vời được một vài cao thủ bên Cựu Thuật tới.
Dẫu không thể mời lão Trần, cũng phải mời cao thủ Cựu Thuật có tiếng tăm chút, tiểu Vương trước mắt này trẻ như vậy, tuyệt đối là đáng giá mời chào nhiệt tình.
Đồng thời Ngô Nhân cũng nảy sinh suy nghĩ khác, nếu như có thể kéo vào tổ chức thám hiểm của gia đình, trở thành người nhà, sau đó để gã đi dạy dỗ tên Vương Huyên xấu xa kia, nhất định sẽ rất thú vị.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một đường này mọi người nói chuyện hòa hợp, vui vẻ.
Ngô Nhân tư thế đoan trang, duyên dáng thướt tha, đưa Vương Huyên tham quan phi thuyền, sau khi ngồi xuống, lời nói như châu ngọc, ăn nói khéo léo, cho dù Thanh Mộc đã đi theo lão Trần, chỉ còn lại hai người cô và Vương Huyên cũng không cảm thấy tẻ nhạt.
Vương Huyên ngẩng đầu lướt thấy trang sức của cô nền nhã, khuôn mặt tinh tế mỹ lệ, sống mũi dọc dừa, đôi môi óng ánh sáng bóng, giọng nói hiền dịu, ăn nói lanh trí, quyến rũ song không mất đi thẩm mỹ.
Không khỏi khiến gã hoài nghi liệu có phải là người khác? Phải chăng Đại Ngô có em gái sinh đôi, Ngô Nhân trước mắt vô luận là khí chất hay cách đối đãi người vật đều khác với những gì gã biết.
“Người với người thực không giống nhau, tiểu Vương cậu thực khiêm tốn, rõ ràng rất mạnh, lại khiêm tốn như vậy, thực là hiếm có, không giống một số người bằng tuổi—–” Ngô Nhân nói đến đây bèn lắc đầu.
Vương Huyên vừa nghe liền biết đây là đang làm nền, chẳng qua cô rất thành thạo kỹ xảo nói chuyện, lần này cũng chỉ nhắc nhẹ mà thôi, không nói nhiều, có lẽ sau này lại gặp mặt sẽ tiếp tục chủ đề này.
Gã sinh ra lòng oán thầm, đại Ngô cô thật không phúc hậu, không nên có suy nghĩ sau này để chính ta đánh ta à?!
Thông Lĩnh tuy xa, song tốc độ của phi thuyền cực nhanh, dù lấy tốc độ chậm nhất bay đi, cũng sắp đến rồi.
Nơi đây là một vùng cao nguyên, độ cao trung bình so với mặt nước biển chừng bốn nghìn năm trăm mét, rất nhiều đại sơn to lớn vô cùng, có ngọn núi hơn sáu nghìn mét.
Khi xưa Thông Lĩnh là nơi mà con đường tơ lụa phải đi qua, hậu thế gọi nó là cao nguyên Tác Mạt Mễ Nhĩ(Pamir).
Mực nước biển quá cao, nhất là tiết trời đã vào thu muộn, trên cả vùng cao nguyên đều là màu nâu xám, cây cối khô héo, điều kiện tự nhiên khắc nghiệt.
Vùng rộng lớn này đã đậu rất nhiều phi thuyền, mà trên các đỉnh núi nơi xa có nhiều thuyền loại nhỏ, thậm chí trong không trung cũng có phi thuyền, không đáp xuống.
Vương Huyên ý thức được, các thế lực tới đây gặp mặt đều đề phòng lẫn nhau, tránh bị người khác dùng chiến thuyền loại lớn chặn đường rút lui, vì vậy các bên hỗ trợ kiềm chế lẫn nhau.
Ngoài ra, các ban ngành Cựu Thổ cũng tới, không chỉ làm chứng và chấn nhiếp, còn vì lần này liên quan đến một kiện bảo vật trong truyền thuyết cổ xưa mới vừa xuất thế.
Ngô Nhân khẽ nói: “Tùy Hầu Châu, đây có thể nói là một thứ viển vông xa vời, trong sử sách từng ghi chép, nó ngang hàng với Hòa Thị Bích, là hai kiện bảo vật nổi tiếng nhất thời xuân thu chiến quốc.”
Vương Huyên tự nhiên cũng biết lần này tranh đoạt là vì có người toan mang đi Tùy Hầu Châu, dĩ nhiên cũng có người muốn ngăn cản, cuối cùng hai bên tới Thông Lĩnh gặp mặt, nhìn xem sẽ giải quyết thế nào.
Lão Trần từng nói riêng với gã, viên châu này là do phương sĩ Tiên Tần giết rồng lấy được, truyền thuyết bên trên có khắc kinh văn chi chít, là một thần vật hiếm có. Chỉ là ông ta cũng không xác định được Tùy Hầu Châu lần này là thật hay giả, dẫu sao qua nhiều thế hệ đào bới thì phát hiện đều là hàng giả.
Cơ thể Ngô Nhân mang theo hương thơm thoang thoảng, đứng cùng với Vương Huyên, họ sớm đã xuống phi thuyền, trông về vùng núi non nơi xa.
Sau khi lão Trần xuống, tức thì có một đám người mời đi, cho dù đối đầu cũng tốt, hay những người bạn cũ nhiều năm không gặp, đều rất xem trọng ông ta, không dám quá tùy ý.
Đương nhiên, đó là đại đa số mà thôi, cũng có một số người phản ứng lãnh đạm, đứng nơi xa không di động tới một bước chân.
“Trần tiên sinh!” Có người kêu lớn, đoạn mau chóng chạy tới, nghe giọng là đàn ông, người mặc cơ giáp nhân cách hóa loại nhỏ, cao chừng ba mét, chân giẫm mặt đất trầm trọng mà có lực, khiến người ta sinh ra cảm giác áp bách nhất định.
“Ta nghe câu chuyện của Trần tiên sinh mà lớn lên, nên rất kính phục người, chỉ là Trần tiên sinh nhiều năm không ra tay, hiện nay sắp sáu mươi tuổi rồi, còn có thể xuất chiến sao? Người luyện Cựu Thuật đến độ tuổi này xem như đã qua bên kia sườn dốc, khí huyết dần dần khô kiệt. Để an toàn, ta tới thăm dò trạng thái thân thể của Trần lão tiên sinh trước đi, tránh để lát sau chân chính quyết đấu lại xảy ra vấn đề, phát sinh bi kịch máu chảy đầu rơi.”
Chớp mắt, cả một vùng rộng lớn đều yên tĩnh, nhiều người đều không nghĩ tới, vậy mà có kẻ trực tiếp tới khiêu chiến lão Trần.
Thanh Mộc nhất thời tức giận, cuộc gặp mặt lần này, quả nhiên có người mang theo ác ý bất mãn mà tới. Họ mới xuống phi thuyền, một tên cơ giáp chiến sĩ chả có tiếng tăm gì tới khiêu khích, làm cho ai nhìn hả?!
Ai cũng hiểu chuyện này ý nghĩa thế nào? Làm như vậy không ngoài cố ý bôi nhọ lão Trần, chọc giận những người luyện Cựu Thuật.
Đối phương cũng biết, việc này không hề thông minh, thậm chí có chút bỉ ổi, song vẫn an bài sắp xếp như vậy, đơn giản mà thô bạo, nhằm vào lão Trần là một loại khiêu khích nghiêm trọng.
Mà theo như Thanh Mộc thấy, đây cũng là sự sỉ nhục với sư phụ, lão Trần tên tuổi lớn nhường nào, tùy tiện một tên chẳng đâu vào đâu dám càn rỡ khiêu chiến, thực quá phận.
Trên thực tế, cho dù không đối phó lão Trần, song những người thuộc trận doanh khác cũng có người bất mãn, sầm mặt lại, cảm thấy quá đáng.
Cơ giáp, ghen chiến thể, Tân Thuật những trận doanh này đều có không ít người ra mặt quát mắng, cảm thấy làm như vậy thực hơi quá.
Lão Trần giơ tay, để Thanh Mộc lùi ra sau, trực tiếp đi ra, nói thẳng: “Được, ngươi tới thăm dò trạng thái của ta.”
“Tốt, vì kính lão, ta không dùng vũ khí nóng.” Vị cơ giáp chiến sĩ cheng một tiếng, rút ra một cây đại kiếm dài chừng hai mét, đoạn chạy nhanh, khiến mặt đất đều chấn động, sau khi tới gần, gã vung mạnh cây đại kiếm trong tay, một đạo ánh sáng sắc bén vạch qua, tựa như lôi điện chói mắt.
Lão Trần ban đầu không động, cho đến khi tên kia tiếp cận vung kiếm, mới lách người né tránh, cùng với đó đột nhiên nhanh chóng tiến lên, bành một tiếng, một bàn tay đánh trúng lồng ngực tên cơ giáp chiến sĩ.
Răng rắc!
Âm thanh đáng sợ phát ra, cỗ cơ giáp lóe lên tia lửa, xuất hiện chi chít vết nứt, sau đó bành một tiếng vỡ nát, rơi xuống đất.
Một tên nam tử hỗn huyết độ ba mươi tuổi từ trong rơi xuống, khoé miệng chảy máu, bành một tiếng ngã trên đất không cử động được nữa.
“Đây—–” Vương Huyên nghẹn họng nhìn trân trối, có chút không dám tin tưởng, lão Trần vậy mà tay không đánh nát cơ giáp, thực vượt ngoài dự liệu của y!
Chung quanh an tĩnh không một tiếng động, nhiều người đồng tử thu nhỏ!
“Mười năm chưa ra tay, nhiều người đều không nhớ ta a.” Lão Trần lãnh đạm mở miệng, trên đầu mái tóc ngắn mà dày màu bạc, lại mang theo mặt nạ lạnh như băng màu trắng bạc y hệt, ông ta đứng tại chỗ quét mét nhìn bốn phương, ánh mắt đi đến đâu, nhiều người không dám đối mặt liền cúi đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!