Thâm Không Bỉ Ngạn - Chương 59: Kích Phát Nhiệt Huyết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Thâm Không Bỉ Ngạn


Chương 59: Kích Phát Nhiệt Huyết


Cả người lão Trần phát sáng, tay cầm trường kiếm, đoạn quét mắt nhìn tất cả đối thủ, không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ta, phàm ánh mắt quét đến người nào thì trong lòng người đó đều sinh ra hoảng sợ, không tự chủ được mà lui lại.

Phần đa mọi người đều ý thức được, quá nửa lão Trần sắp chết rồi!

Không phân địch ta, toàn bộ đều nhìn ra được vẻ khác thường của y, lồng ngực có tia sét chạy toán loạn, mà trong đó còn phát ra những âm thanh trầm đục nghe rất đáng sợ.

Thân thể lão Trần đang lung lay, tùy thời đều có thể ngã xuống, song ông ấy lại đứng rất thẳng, chống kiếm nhìn về tận cuối cùng nơi chân trời Thông Lĩnh, ánh sáng chói mắt trước đó dần dần được thay thế bằng cảnh tượng ảm đạm.

Tứ lão Cựu Thuật từng đánh giá, nếu như lão Trần được sinh ra ở thời cổ đại, ít nhất cũng có thể khai sơn lập phái, nếu phát huy được khí phách của mình, nói không chừng có thể trở thành cao thủ đẳng cấp bồ tát trong phái Cựu Thuật cũng nên.

Sống mũi Vương Huyên cay cay, linh cảm của gã rất nhạy bén, sức sống trên người lão Trần đang giảm dần, quả thực là không ổn rồi.

Gã lăng không đá vào người một vị cao thủ khiến đối phương bay ngã ra sau, hai mắt đỏ hồng, quét sạch những người chung quanh xông về phía lão Trần, chưa từng nghĩ đến lão đồng nghiệp vậy mà sắp chết rồi.

“Sư phụ!” Thanh Mộc hét lên, trong tiếng hét mang đầy vẻ tuyệt vọng và thương tâm, trong mắt gã lão Trần là người vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn rất thông minh, sao có thể chết được?

“Lão Trần!” Nhiều người đều hét lớn, có chút không thể tiếp nhận sự thực này.

Trước đó không lâu lão Trần còn tung hoành nơi đây, giống như chiến thần giáng lâm, một mình đánh bại ba vị đại tông sư, hiện ra phong thái vô địch, song lúc này hai mắt của ông ta lại trở nên ảm đạm, rõ ràng sắp rời khỏi trần thế.

Trong phái Cựu Thuật có rất nhiều người lao tới, trong lòng họ khó chịu vô cùng, lão Trần quá mạnh mẽ, một người đánh bại cả trận doanh phía Tân Thuật, giết nhiều đến mức mà đối phương cũng cảm thấy sợ hãi, mà mấy người họ lại cách rất xa.

“Ngươi dám!” Vương Huyên phẫn nộ, nhìn thấy bên trận doanh Tân Thuật có người to gan, cầm một thanh trường đao bằng hợp kim đi về phía lão Trần, toan chém rụng đầu lâu của ông ta.

Dưới loại hoàn cảnh này, thì nhiều người thuộc lĩnh vực Tân Thuật lựa chọn không động thủ, tuy họ căm hận lão Trần; song không thể không khâm phục sự dũng mãnh của ông ta, mắt thấy ông ấy sắp chết, chẳng cần thiết phá hủy thi thể ông ấy làm gì.

Chỉ là có một số người không nghĩ như vậy, dù hai mắt của lão Trần sắp mất đi ánh sáng, cũng có vài tên muốn xông lên bêu đầu ông ấy, ban cho ông một cái chết không có tôn nghiêm.

Chiến lực của Vương Huyên không cần phải nghi ngờ, lúc lão Trần xuyên thủng trận doanh của Tân Thuật, quả thực cách chỗ đứng của gã không xa, so với những người khác bên phía Cựu Thuật thì gần hơn nhiều, và cũng là người gần lão Trần nhất.

Hiện tại gã nộ khí xông trận, nhặt một bộ thi thể quăng về phía trước, bỗng nhiên oanh một tiếng, chuẩn xác trúng vào người trẻ tuổi đang định xông về phía lão Trần.

Bành một tiếng, người trẻ tuổi bị quăng trúng ngã ngửa ra sau, mồm miệng đều đầy máu, thanh đao hợp kim rơi trên mặt đất.

Hắn ôm mũi đứng dậy, căm phẫn nhìn Vương Huyên, không hề sợ hãi mà tiếp tục nhặt lên thanh trường đao trên đất, đoạn lần nữa xông về phía lão Trần.

Hôm nay, hắn muốn làm một chuyện lớn tày trời! Bất kể người khác đánh giá như thế nào, nguyền rủa cũng được, chỉ trích cũng được, hắn muốn chặt đầu một vị đại tông sư Cựu Thuật!

Trừ hắn ra thì còn có mấy tên cũng đang có ý tiếp cận, tất cả đều là người trẻ tuổi, khá cấp tiến, sau khi máu nóng xông lên não thì chẳng quản gì hết, chỉ muốn thủ cấp của đại tông sư Cựu Thuật, hoàn toàn không hề suy nghĩ chuyện đấy sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào.

Vương Huyên đã tới rất gần rồi, đôi mắt biểu lộ sự tức giận tới tột đột, nếu như để người khác chặt đầu lão Trần ngay trước mắt, y cảm thấy phần đời còn lại sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

Y không kịp nhặt thi thể ném vào đám người kia nữa, song mặt đất màu tro tàn có rất nhiều đất đá, y giẫm mạnh chân đá một hòn to tằng cái chậu, đúng lúc trúng vào ngực người thanh niên cầm đao bằng hợp kim.

Lần này hắn bị thương rất nặng, người xung quanh đều nghe được tiếng răng rắc, xương cốt của hắn đã bị gẫy mất vài cái, chỉ có thể nói lực lượng một cước này của Vương Huyên quá lớn.

Dù sao, y cũng đã luyện Kim Thân thuật đến tầng thứ năm sơ kỳ, máu thịt cả người sức sống dồi dào, ẩn chứa lực lượng kinh người.

Người trẻ tuổi thuộc phái Tân Thuật ngã trên mặt đất, trong miệng không ngừng ho ra máu, tuy chưa chết, song lồng ngực đã sụp đổ, đau đớn khiến hắn vô cùng căm phẫn.

Mấy người trẻ tuổi còn lại đang định xông về phía lão Trần con ngươi bỗng nhiên thu hẹp lại, song không hề dừng bước mà vẫn muốn xông về phía trước một bước toan chặt đầu lão Trần, chỉ là tất cả đã muộn, cuối cùng thì Vương Huyên cũng đã tới chắn trước người ông ấy.

Gã nhảy lên một cái, trong lúc thân thể vẫn còn ở trên không trung, một chân đá mạnh vào ngực vị thanh niên kia, rõ ràng loại lực lượng này quá đỗi đáng sợ, chỉ đá một cái mà thân thể người kia ngã lui ra sau rất xa.

“A…….” Người đấy đau đớn kêu gào, vô cùng thê thảm, bởi vì loại đau đớn này khó mà chịu đựng được.

Có thể nói loại cảnh tượng này có chút máu me, khiến người ta nhịn không được muốn nhắm mắt lại, song bên trận doanh Cựu Thuật lại truyền tới tiếng la hét sảng khoái, cực kỳ kích động.

Ban nãy nhiều người đều sắp trở nên điên cuồng, lão Trần chưa từng thua một trận nào cả, nếu như sau khi chết thi tể lại bị người ta lăng nhục, chắc chắn họ sẽ rất đau khổ, căn bản không nhịn được mà nhắm mắt để tránh phải nhìn cảnh tượng đấy phát sinh.

Đồng thời, bên ngoài chiến trường các phương đều nhìn thấy một màn này, có người nhìn chằm chằm Vương Huyên, một cước đấy rõ ràng còn sắc bén hơn dao thép, vậy mà có thể đánh xuyên cơ thể con người.

Bàn chân Vương Huyên khẽ dùng lực, thoát khỏi người đó, sau đấy bước ra một bước liền vượt qua, tới trước người thanh niên lúc nãy bị y đá viên đá bay trúng người, đoạn đá một cái vào đầu, không hề nương tay, cứ như vậy liền giải quyết hai người.

Còn có ba người không kìm được lui lại, nhìn Vương Huyên sát khí đằng đằng, tựa như một gáo nước lạnh dội lên đầu bọn họ vậy, lần lượt lui ra sau, không dám xông tới.

Đến loại cảnh giới này, tuy hai mắt lão Trần hoàn toàn ảm đạm, chẳng còn tiếng thở nữa, song vẫn như cũ chống kiếm xuống đất, không hề ngã xuống.

Vương Huyên lau đi vết máu trên mũi lão Trần, đoạn đỡ cánh tay ông ta.

“Sư phụ!” Hốc mắt Thanh Mộc như muốn nứt ra, gã cũng đã giết tới, ôm lấy sư phụ, nước mắt nóng hổi tức thì rơi xuống.

“Đừng có ôm chặt quá, sư phụ anh tuy không còn hơi thở, nhưng trong lồng ngực ông ấy còn có sấm sét đan xen, rất dễ khiến chúng nổ tung đấy!” Vương Huyên nhỏ giọng nhắc nhở.

Trạng thái của Lão Trần quả thực đã tới mức cực kỳ tồi tệ rồi, hô hấp đã ngừng lại, song trong ngũ tạng sấm sét vẫn như cũ hiện lên, nếu như không cẩn thận có thể khiến thân thể chia năm sẻ bảy, chết thê thảm, đây không phải là cái chết mà đại tông sư Cựu Thuật nên có.

Vương Huyên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người trẻ tuổi trước mặt, không có ý định xông lến giết sạch mà khẽ dìu lão Trần lui lại sau, sợ động tĩnh quá lớn, những luồng sấm sét trong người ông ấy sẽ nổ tung.

“Chỗ này quá phức tạp, nhớ bảo vệ lão Ngô cẩn thận vào.” Vương Huyên nhỏ giọng.

Thanh Mộc gật đầu, lão Trần nhạy bén như vậy, làm đệ tử của ông ấy bao nhiêu năm qua, dĩ nhiên cũng không thể là một người đơn giản được.

Lúc đầu khi Vương Huyên còn chưa tốt nghiệp, thần không biết quỷ không hay sắp xếp ổn thỏa công việc của y ngay bên cạnh lão Trần, liền biết Thanh Mộc tuyệt đối không phải là “một gốc rạ”.

“Bảo vệ Ngô tiên sinh cho cẩn thận.” Thanh Mộc hét lên, mang theo đám người lao về phía Ngô Thành Lâm, vây xung quanh, giống như kế hoạch mà lão Trần đã sắp xếp từ trước.

Vô luận là gã hay Vương Huyên, đều có chút lo lắng, vạn nhất có người đột nhiên nhớ tới sử dụng pháo năng lượng, đợi đám người làm chứng chạy tới thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Lão Ngô không thốt nên lời, dĩ nhiên ông ta biết chuyện gì đang xảy ra, bản thân tới từ siêu cấp gia tộc bên phía Tân Tinh, có lẽ không ai dám coi nhẹ mà để ông xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Vương Huyên hộ tống lão Trần về xong, đoạn trực tiếp quay người lại, bởi vì bên phía Tân Thuật còn có cao thủ đang chầm chậm bước tới, dồn ép phái Cựu Thuật.

Vương Huyên thực bị kích thích nhiệt huyết trong người, lão Trần rơi vào tình cảnh này, bởi vì đến cuối cùng đám người này còn truy đuổi, hiện tại y không hề có bất cứ do dự gì, lại một lần nữa xông tới.

Bởi vì, y rất muốn cứu lão Trần, muốn thử xem có thể kích phát trạng thái siêu cảm từ trong một trận tử chiến!

Lúc này quyền cước của y thế lớn lực mạnh, ngũ tạng khẽ vang lên, có ánh sáng nhàn nhạt dường như muốn xuyên thấu thân thể mà ra, đây chính là thể thuật mà Trương Đạo Lăng để lại.

Gã so chiêu mấy lần với một người đàn ông trung niên, trực tiếp khiến cả người tên kia bị ánh sáng màu xanh lục bảo phủ kèm với thân thể mạnh mẽ vô cùng kiên cố cũng không thể chịu được, ánh sáng màu xanh lục sụp đổ, người thì bị Vương Huyên dùng một quyền đấm xuyên!

Một màn này hấp dẫn ánh mắt chú ý của rất nhiều người, lão Trần thì giống như sát thần, quét sạch đám đại cao thủ cũng chẳng có gì để nói, song người trẻ tuổi này vậy mà cũng rất mạnh mẽ, trước mắt chỉ một mình đã có thể xử lý được một vị cao thủ lĩnh vực Tân Thuật.

Có người hai mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, thôi động huyết dịch trong người, âm thầm lưu chuyển, bên ngoài cơ thể tức thì tỏa ra ánh sáng màu đỏ, hắn muốn cướp đoạt huyết tính trên người Vương Huyên.

Song ngũ tạng của Vương Huyên chấn động, vang lên không ngừng, đoạn lăng không nhảy lên xông về phía trước, nhanh chóng va chạm cùng với người đó, sau bốn quyền đánh cho hắn đang sống sờ sờ liền nổ chết tươi!

Người bên phái Tân Thuật đều há to miệng bất ngờ, tuy nói chân chính đại cao thủ của bên họ đều bị lão Trần dùng thanh trường kiếm màu đen chém giết sạch sẽ, song hai người vừa bị giết cũng không hề yếu, vậy mà đều chết ở trong tay người thiếu niên đấy.

Lại có người thuộc phái Tân Thuật xông lên, thân hình cao chừng bốn mét, toàn thân đều có ánh sáng màu lam nhạt, hiển nhiên đây là loài người mới—-ghen siêu thể, lực lượng hùng hồn, nhảy một cái đã tới gần Vương Huyên, đoạn đấm một quyền, phát ra tiếng gió kèm sấm sét.

Vương Huyên lách mình tránh thoát, sau đó quét ngang một cái, ngũ tạng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lan tới bàn chân, toàn lực đá vào đầu gối tên ghen siêu thể, tiếng răng rắc vang lên, sau cú đá tên kia hét lên đau đớn, quỳ một chân xuống đất.

Vương Huyên nhảy lên, một chân quét trúng đầu hắn, nhìn cũng chẳng thèm nhìn bèn xông về phía trước, nghênh đón một vị cao thủ khác.

Cuối cùng, sau khi Vương Huyên đánh bay người thứ năm, khiến lồng ngực của đối phương sụp đổ, y quyết đoán nhanh chóng rút lui, bởi vì sử dụng thể thuật ghi chép trên năm tấm kim thư khiến bản thân tiêu hao quá lớn, không thể tiếp tục được nữa.

Y than thở một tiếng, quả nhiên càng cố ý kích phát trạng thái siêu cảm, càng không thể thành công.

Đồng thời bản thân cũng bình tĩnh trở lại, biết được chuyện hôm nay nên hạ màn, cho dù song phương suy nghĩ thế nào, cũng đến lúc phải dừng lại thôi.

Đối diện có người chỉ trỏ Vương Huyên, vô cùng căm phẫn, mang theo vẻ tức giận, hiển nhiên họ không nghĩ tới thời khắc quan trọng cuối cùng phái Cựu Thuật lại có thể xuất hiện một người trẻ tuổi mạnh mẽ đến vậy, liên tục giết mấy vị cao thủ của bọn họ.

Vương Huyên chẳng hề để ý, vội vàng rút lui.

Trong đôi mắt của Ngô Thành Lâm lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào Vương Huyên mấy lần, cuối cùng nói với Thanh Mộc: “Lão Vương mà ban nãy lão Trần nhắc tới, lẽ nào chính là người trẻ tuổi này?”

Không thể không nói lão Ngô khá nhạy bén, nhanh như vậy đã có thể liên tưởng tới chuyện này.

“Không phải!” Thanh Mộc bèn phủ nhận.

Vương Huyên oán thầm, lão Ngô này còn có thời gian mà làm trò, tìm hiểu nguồn gốc của gã, thực không phúc hậu chút nào.

Ngô Thành Lâm than thở: “Tiểu tử, cậu thực khiến ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không nghĩ tới lại mạnh như vậy, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.”

Dĩ nhiên Vương Huyên biết, Ngô gia muốn tìm cao thủ Cựu Thuật để hợp tác, nhìn như xum xoe nịnh bợ, song thực chất là muốn kéo gã đi chết thay mà thôi.

“Đại cao thủ đều bị lão Trần giết hết rồi, mấy người này đều yếu hơn nhiều.” Vương Huyên lắc đầu.

Đồng thời y cũng ngẩn người, đoạn hỏi: “Lão Trần đâu?”

“Bị người của các ban ngành đưa lên phi thuyền rồi, mau chóng đi trị thương.” Vừa giải thích xong tâm tình của Thanh Mộc bèn trầm xuống.
………
Nếu như lão Trần chết sẽ dẫn tới sự chú ý của các bên, tất nhiên phản ứng mỗi tổ chức không giống nhau.

Đại đa số mọi người đều có chút bùi ngùi xúc động, cảm thấy đáng tiếc, lĩnh vực Cựu Thuật cuối cùng cũng xuất hiện một người xuất sắc, song lại yểu mệnh, không thể tiếp tục hát ca khúc huy hoàng đến cuối cùng.

Nhiều người đang đứng ở trong bóng tối quan sát, nhìn xem khi nào thì ngọn lửa sinh mệnh của lão Trần sẽ tắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN