Một đêm này, y luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thái y vẫn không ngừng canh giữ bên mép giường bắt mạch nấu thuốc cho y, cũng không thể làm cái chết của y đến chậm hơn một hồi một chốc nào.
Bạch Đường Sinh mặc quần áo đơn bạc, ngồi trên bệ cửa, lẳng lặng ngắm nhìn trận tuyết rơi phủ kín trời ngoài cửa sổ, còn có hoa mơ nở rộ ngạo nghễ giữa trời tuyết.
Khi bình minh ló dạng, người y khẽ run rẩy, con ngươi chầm chậm nhìn về phía tiền sảnh.
Ở đó không có ai.
“Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh ti.
Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương ti…”*
(*)Tạm dịch:Sông Hán rộng rồi, không thể lặn qua.
Trường giang dài rồi, bè khó lòng vượt.
[Trích Kinh Thi, Quốc Phong, Chu Nam, Hán Quảng 1]
“Bệ hạ…”
Bình sinh nhất cố trọng, túc tích thiên kim tiện.
Cố nhân tâm thượng nhĩ, cố nhân…tâm bất kiến…*
(*)Tạm dịch: Một đời trọng lòng son, thiên kim có xá gì.
Lòng cố nhân còn đó, lòng cố nhân…còn đâu.
[Không biết tên bài này tiếng việt là gì, nhưng đây là thơ cổ, nói lên nỗi lòng của các phi tần đối với hoàng đế từng hứa từng hẹn]
Một mảnh bông tuyết đáp trên mặt Bạch Đường Sinh, vừa vặn che đi nốt son bên mũi của cậu.
Cố nhân chưa về, cậu nhìn chăm chú vào khoảng không phía trước, chậm rãi móc một cây chủy thủy từ trong lồng ngực ra, dùng hết sức đâm vào trái tim.
Máu tươi thấm ướt áo.
“Bệ hạ, thần…đau quá.
Thần đi trước một bước…”
Y chậm rãi nhắm mắt.
“Cut!”
Tần Triều đi tới nghênh đón, không hề bủn xỉn lời tán dương của mình: “Quá tuyệt vời, so với tôi tưởng tượng còn tốt hơn nhiều!”
Sau khi vai Văn Nhân Lục quyết cho Bạch Đường Sinh, Tần Triều không phải không có sầu lo.
Y đã từng xem các tác phẩm trước của Bạch Đường Sinh, nói thật, chính là một nồi lẩu thập cẩm.
Nhưng Bạch Đường Sinh lại cho y bất ngờ, cảnh diễn này là Ô Bách Chu kiến nghị thêm vào, hơn nữa còn là một cảnh dài.
Tần Triều thật sự không ngờ, Bạch Đường Sinh có thể qua trong một lần, khả năng thoại và nắm bắt cảm xúc đều khá tốt.
Ô Bách Chu cũng đứng bên ngoài quan sát cảnh diễn này.
Nói thật hắn có chút kinh ngạc, kỹ thuật diễn của Bạch Đường Sinh tốt hơn nhiều so với hắn và Tần Triều dự liệu.
Nển tảng ổn định, vững chắc.
Hắn đi đến, đưa cho Bạch Đường Sinh một chai nước: “Không tồi.”
Hiện tại đã sắp vào tuần cuối tháng sáu, thời tiết dần nóng lên.
Trên trán Bạch Đường Sinh chảy xuống một giọt mồ hôi, từ mặt trượt vào trong cổ, mất hút.
Đôi mắt Bạch Đường Sinh cong lên, nhận lấy nước: “Cảm ơn thầy Ô.”
Hai nam diễn viên vừa mới phối diễn cùng Bạch Đường Sinh cũng đã đi tới.
Diễn vai thái y là một diễn viên gạo cội, tên Chu Đài, cho dù là Ô Bách Chu cũng phải gọi một tiếng “Tiền bối”.
Chu Đài vỗ vỗ bả vai Bạch Đường Sinh, “Tiểu Bạch diễn không tồi đấy, tiểu thịt tươi bây giờ có thể có kỹ thuật diễn như cậu đúng là hiếm có.”
Giang Trạch Thanh diễn Tào thượng thư cũng đi tới cười nói: “Còn không phải vậy sao, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, người như tôi đây bị vỗ chết trên bờ cát lâu rồi.”
Giang Trạch Thanh là nam diễn viên gần bốn mươi tuổi, đã kết hôn, gia đình hòa thuận, danh tiếng trong giới rất tốt.
Bạch Đường Sinh cũng không để lời khích lệ của bọn họ ở trong lòng: “Làm gì có chuyện đó, hai vị tiền bối diễn mới là thật sự nổi trội, là cháu phải học tập nhiều hơn mới đúng.”
Chu Đài cười ha ha lên tiếng, câu chuyện chuyển hướng về phía Ô Bách Chu: “Tiểu Bách Chu diễn bộ phim này thật là làm tôi bất ngờ, chúng ta đã lâu rồi chưa hợp tác nhỉ?”
Thái độ của Ô Bách Chu xứng với chữ tôn kính: “Đã hai năm rồi ạ.”
Chu Đài vỗ lưng hắn: “Vậy chúng ta đây cần phải hợp tác cho tốt rồi.”
Từ sáng sớm Hà Nhiên đã chực chờ bên cạnh.
Hôm nay là ngày hưng phấn nhất từ khi cậu ta đi theo Bạch Đường Sinh tới nay.
Ông chủ nhà mình diễn nam chính của đạo diễn Tần, diễn viên hợp tác trừ đông đảo diễn viên gạo cội ra còn có ảnh đế, quả thực không thể tuyệt vời hơn!
Cậu chàng lén lút nhìn chằm chằm ảnh đế Ô.
Ngày đó ở bệnh viện cậu ta quên xin ký tên, không biết bây giờ cậu ta đi lên xin có làm thầy Bạch mất mặt hay không…
Hà Nhiên vuốt cằm, đột nhiên phát hiện một ánh mắt còn mãnh liệt hơn cả cậu ta, hơn nữa ánh mắt này là nhằm vào Bạch Đường Sinh.
Cậu ta đưa mắt nhìn kỹ, là Ngô Thao.
Ngô Thao gần như là viết hai chữ ghen ghét lên trên mặt.
Khi Bạch Đường Sinh đi tới chỗ trợ lý nhỏ nhà mình, phát hiện vẻ mặt lo lắng của cậu chàng: “Làm sao vậy?”
Hà Nhiên kéo kéo ống tay áo Bạch Đường Sinh, “Ngô Thao ở bên kia kìa, anh Sinh anh phải coi chừng ổng, vốn ổng đã không ưa gì anh rồi.
Lần này nhân vật của anh đè ổng một bậc, em sợ ổng giở trò.”
Bạch Đường Sinh liếc mắt nhìn Ngô Thao một cái, xoa xoa đầu trợ lý nhỏ.
Hà Nhiên dù là đời trước hay là hiện tại, đều chân chân chính chính mà suy nghĩ cho mình.
“Đừng sợ.
Cậu đừng để ý đến cậu ta là được, nếu cậu ta tới khiêu khích cậu thì cứ cự lại.”
Tần Triều ghét nhất diễn viên gây chuyện thị phi, nếu Ngô Thao thật sự dám giở trò, xui xẻo chắc chắn là chính cậu ta.
– –
Vừa quay Bạch Đường Sinh xong, ngay sau đó đã phải quay Ô Bách Chu.
Đây là một cơ hội hiếm có để quan sát ảnh đế đóng phim ngay tại chỗ, Bạch Đường Sinh tất nhiên sẽ không lãng phí.
Hoàng đế bệ hạ tự mình đi tuần* vào kinh, đã nghe thấy thuộc hạ xông tới quỳ lạy: “Bệ hạ, hầu gia hoăng** rồi!”
(*)Ở đây dùng một chữ khác, nghĩa tiếng việt là thăm thú tìm kiếm, để vậy t thấy không hợp lắm nên đổi thành đi tuần thôi.
(**) Cách nói thời xưa chỉ việc qua đời, thường dùng cho người có địa vị vai vế lớn.
Ô Bách Chu ngẩn ra một chút, sau đó nổi giận lôi đình: “Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó!”
Người thị vệ run lên, không dám ngẩng đầu: “Bệ hạ, giờ mẹo đêm hôm qua Hầu gia hoăng tại…hầu phủ…”
Ô Bách Chu đột ngột đứng lên, ném chén trà trên bàn lên mặt đất, hai mắt đỏ bừng, “Chuyện này không thể nào, vừa mới hôm qua… Vì sao cô không thu được bất kỳ tin tức nào?”
Thị vệ cuối gằm mặt xuống đất, run bần bật: “Bệ hạ, nghe nói hầu phủ bên kia khi còn sống hầu gia tự mình hạ lệnh, không được báo tin này với bệ hạ, nói sợ ảnh hưởng bệ hạ tư tuần…”
Tay Ô Bách Chu không khống chế được mà run lên.
Hắn lao ra cửa, muốn tự mình đi gặp hầu gia, lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn lại lui trở về.
Hắn cầm lấy hộp thức ăn bên bàn, trong miệng lẩm bẩm: “Hắn thèm bánh hoa quế, phải mang theo…”
“Cut!”
Tần Triều gật gật đầu, tuy không nói gì với Ô Bách Chu, chỉ là cảnh này thuận lợi thông qua.
Y gọi Bạch Đường Sinh tới: “Cảnh tiếp theo là hai người các cậu phối diễn, có muốn cọ xát một chút hay không?”
Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh trăm miệng một lời mà nói một câu: “Không cần”.
Không vì gì khác, chủ yếu là cảnh tiếp theo là cảnh tiếp diễn thời gian của cảnh trước.
Bạch Đường Sinh chỉ nằm trong quan tài, làm một cái xác im hơi lặng tiếng, không làm xác chết vùng dậy là được.
Bạch Đường Sinh nằm ở trong quan tài, có chút căng thẳng.
Cho dù cậu không có một câu thoại nào, nhưng cũng xem như lần đầu tiên cậu và ảnh đế Ô chung một khung hình.
Cậu nghe thấy Ô Bách Chu vội vàng bước đến, bên ngoài là âm thanh ồn ào hoảng sợ: “Tham kiến bệ hạ!”
Ô Bách Chu bước đến trước quan tài, thấy Bạch Đường Sinh vẻ mặt bình yên bên trong, người sau hai mắt nhắm nghiền, không có một tia sinh khí.
Hắn hơi lảo đảo, đôi mắt đỏ đậm, tay nặng nề chống trên mép quan tài, thân thể khẽ run lên: “Ai làm?”
Hắn một cước gạt ngã quản gia quỳ lạy bên cạnh: “Nói cho ta, là ai làm!”
Không một ai lên tiếng.
Lát sau, thái y thở dài xa xăm: “Bệ hạ, là hầu gia làm.”
Ô Bách Chu túm thái y từ mặt đất lên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”
Thái y đã lệ nóng doanh tròng, “Một tháng trước hầu gia tự mình ăn…Thực Cốt Đan…”
Ô Bách Chu ngây dại, lực trên tay lơi lỏng, thái y té ngã trên mặt đất.
Hộp thức ăn cầm trên tay của hắn cũng rơi xuống theo, bánh hoa quế rơi vãi đầy đất.
“Thì ra ngươi bảo ta mang bánh hoa quế là ý này… Thì ra nhìn mặt ta một lần cuối ngươi cũng không muốn…”
…
Cảnh này Ô Bách Chu diễn một lần là qua, hắn thuận tay kéo Bạch Đường Sinh trong quan tài lên, người sau hơi có chút cảm thán: “Trước kia tôi cũng từng diễn xác chết, nhưng không phải xác chết lộ mặt nằm ở trong quan tài.”
Hà Nhiên chạy bước nhỏ đến, trên tay còn bưng hai ly trà sữa.
Một ly đưa cho Bạch Đường Sinh, một khác ly đưa cho Ô Bách Chu.
Ô Bách Chu có chút kinh ngạc: “Cậu thích uống trà sữa?”
Bạch Đường Sinh cắm ống hút vào cái ly: “Trước kia không thích, bây giờ cảm thấy cũng không tệ lắm.
Có một cô nhóc nói với tôi ăn đồ ngọt có thể làm cho tâm trạng tốt lên.”
Ô Bách Chu chỉ uống một ngụm rồi đặt lên bàn, Hà Nhiên tò mò hỏi: “Anh Sinh, anh yêu đương hở?”
Bạch Đường Sinh cạn lời gõ cái cốc lên đầu Hà Nhiên: “Nghĩ cái gì thế? Cô bé kia quá lắm mười bốn lăm tuổi.”
Hà Nhiên ôm đầu tặc lưỡi chậc chậc cười nói: “Có thể làm con dâu nuôi từ bé mà.”
Ô Bách Chu: “…”
Bạch Đường Sinh: “Biến.”
Tần Triều không biết sáp lại từ khi nào: “Hôm nay các cậu nghỉ ngơi sớm một chút, rảnh rỗi thì có thể tương tác với nhau một chút.”
Vẻ mặt Bạch Đường Sinh mờ mịt: “Tương tác cái gì?”
Ô Bách Chu có vẻ như sớm có đoán trước: “Ngày mai có cảnh hôn?”
Tần Triều gật đầu: “Hai người các cậu có kinh nghiệm không?”
Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh liếc nhau, thế mà nghĩ đến đầu tiên lại là nụ hôn đẫm máu trong toilet ngày đó của bọn họ.
Hoặc không thể gọi là hôn, chỉ có thể nói là Ô Bách Chu đơn phương xâm lược.
Bạch Đường Sinh nói hàm súc: “Coi như là có đi.”
Ô Bách Chu nhìn cậu một cái, không nói gì, xem như cũng thừa nhận.
Tần Triều ngạc nhiên nói: “Bách Chu cậu yêu đương từ khi nào thế?”
Ô Bách Chu khẽ mím môi: “…Không có.”
“Vậy…”
Tần Triều còn hỏi dồn, Bạch Đường Sinh nhanh chóng cắt lời y, đẩy vào phòng nghỉ: “Đạo diễn Tần, cảnh ngày mai của tôi còn có chỗ chưa khống chế tốt, chúng ta đi nói chuyện trước đi.”
Tần Triều một bên bị đẩy về phía trước, một bên quay đầu lại kêu to: “Bách Chu cậu không có tình nghĩa anh em gì cả, nói cho ra lẽ khi nào có kinh nghiệm hôn môi xem, trước kia cậu đóng phim đều là đóng thế cơ mà…”
Giọng Tần Triều oang oang, trực tiếp hấp dẫn hầu hết nhân viên đoàn phim.
Hiện trường một mình Ô Bách Chu đóng phim, hứng chịu ánh nhìn chằm chặp của mọi người.
Sau khi về tới khách sạn, đã là một giờ chiều.
Hà Nhiên hưng phấn mà nói muốn ăn lẩu, Bạch Đường Sinh lúc này mới phát hiện ra dạ dày mình rỗng tuếch.
Từ ngày hôm qua ăn bữa sáng trong nhà Ô Bách Chu đến bây giờ, trừ uống nước ra cậu không hề ăn bất cứ thứ gì.
“Vậy đi, anh đi tẩy trang, cậu tìm tiệm lẩu đi.”
Khi ra cửa, Bạch Đường Sinh do dự một chút, vẫn đi gõ cửa phòng Ô Bách Chu, “Chúng tôi đi ăn lẩu, thầy Ô có muốn đi cùng không?”
Ô Bách Chu còn chưa nói gì, Tề Kỳ đã xông ra, hai mắt sáng lên: “Lẩu được nha được nha, lâu rồi chị không ăn.”
“…”
Câu cự tuyệt của Ô Bách Chu dạo một vòng bên miệng, vẫn không nói ra, “Vậy đi thôi.”
Đôi mắt Bạch Đường Sinh cong lên, nói với Hà Nhiên: “Cậu tìm cái tiệm lẩu nào gần chút, có phòng riêng.”
Hà Nhiên ra sức gật đầu, giống như gà con mổ thóc: “Được ạ.”
Sắp ăn cơm cùng với nam thần, vui quá đi!
Tiệm lẩu này cách thành phố điện ảnh không xa, nhưng bốn người vẫn lái xe đến, cả bốn đều đeo khẩu trang.
Bạch Đường Sinh cảm thấy Ô Bách Chu như vậy đi ra ngoài có chút nguy hiểm, khả năng bị fans nhận ra quá lớn.
Hà Nhiên lái xe, Tề Kỳ ngồi trên ghế phụ.
Ô Bách Chu trả lời: “Ở đây là thành phố điện ảnh.”
Bạch Đường Sinh sửng sốt, hiểu ra ý hắn.
Gặp minh tinh trong thành phố điện là rất bình thường.
Võ trang đầy mình ra cửa càng dễ gây chú ý, chỉ mang khẩu trang ngược lại sẽ không có quá nhiều người để tâm đến.
Bạch Đường Sinh hiểu lý do thoái thác này, nhưng cậu vẫn lo lắng, tìm ra một chiếc mũ trong xe rồi đội lên đầu Ô Bách Chu.
“Vẫn nên đề phòng, lỡ như lên hot search đạo diễn Tần còn mắng chửi người.”
Tề Kỳ quay đầu, cười nói một câu: “Sao chị lại cứ cảm thấy Tiểu Bạch giống như là không muốn dính dáng gì tới Bách Chu của chúng ta vậy chứ?”
Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ mà cười cười: “Chủ yếu là thanh danh của em không tốt lắm mà.
Thầy Ô lên hot search chung với em ảnh hưởng không tốt với anh ấy.”
Ô Bách Chu nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Sẽ không.”.