Cuộc sống như vậy tiếp diễn được vài ngày, ngày nào tôi cũng trèo lên đầu lên cổ Thẩm Tinh Lâm mà tác oai tác quái. Thỉnh thoảng mẹ Thẩm sẽ gọi điện hoặc tới nhà xem tình trạng của con trai, những lúc đó tôi đều uy hiếp anh ta không được nói chuyện này ra.
Lúc nào anh ta cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Hôm nay tôi ra ngoài mua sắm thế nên kéo anh ta đi làm chân xách đồ.
Trên đường về nhà, tôi thì nhẹ nhõm thoải mái đi ở đằng trước, vừa đi vừa ăn kem.
Thẩm Tinh Lâm xách túi lớn túi nhỏ đi sát đằng sau tôi, ánh mắt tội nghiệp nói: “Vợ ơi anh cũng muốn ăn kem.”
Tôi xúc một thìa kem đưa vào trong miệng rồi nói: “Không được! có thai không được ăn đồ lạnh.”
Thẩm Tinh Lâm mím môi cụp mắt xuống, tủi thân thấp giọng nói: “Có thai còn không thể làm việc nữa…”
Tôi khẽ cười hỏi anh ta: “Anh nói gì vậy?”
Thẩm Tinh Lâm lập tức cúi đầu khô ng nói nữa.
Tôi hài lòng tiếp tục ăn, ngang nhiên đi ở đằng trước.
Nhưng mà tới trước tòa nhà tôi lại dừng bước.
Một cô gái trẻ tuổi, cao ráo xinh đẹp đang đứng ở đó dường như đã đợi rất lâu rồi.
Tôi cau mày.
Tưởng Nhạc, tôi biết cô ta.
Đây là thư kí trưởng trong công ti của Thẩm Tinh Lâm, một người tài đi du học ở nước ngoài về, con gái của chùm buôn bán bất động sản, và là em gái hàng xóm thanh mai trúc mã với Thẩm Tinh Lâm.
Cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi và anh ta chia tay.
“Sao lại để tổng giám đốc Thẩm làm chuyện này?” Cô ta nhìn thấy bọn tôi thì đi nhanh tới giọng nói đầy trách móc, đưa tay ra nhận lấy đồ trong tay Thẩm Tinh Lâm.
Thẩm Tinh Lâm vội vàng né tay cô ta, rồi khiếp sợ trốn sau tôi.
Tưởng Nhạc nhìn thấy vậy thì sững người: “Sao anh… thì ra dì Thẩm thực sự không nói dối em.”
Tôi khoanh tay nhìn cô ta, không lên tiếng.
Tưởng Nhạc thu tay lại sau đó đứng bên cạnh tôi.
“Có chuyện gì à?” tôi hỏi cô ta.
Tưởng Nhạc quan sát tôi từ trên xuống dưới: “Có chuyện.”
“Nói.”
Tưởng Nhạc ghé sát lại gần tôi cười như không cười: “Cô Lương à, tôi biết một bí mật của cô.”
“Ừm.” tôi hơi có hứng hỏi cô ta: “Bí mật gì?”
“Cô đã mang thai, 2 tháng rồi đúng không?” Cô ta nói, khóe miệng cong lên đầy quỷ dị: “Nhưng mà, đứa bé này không phải là của bạn trai cô mà là của người khác.”