Sau khi đi ra khỏi quán bar lòng tôi trống rỗng, đầu óc thì choáng váng, nghi ngờ sữa bản thân đã uống là sữa giả, ầm ĩ muốn đi khiếu nại ông chủ.
Lương Tinh dè bỉu nhét tôi lại vào trong xe sau đó kéo về nhà.
Về tới nhà, tôi không có chút hình tượng nào mà nằm bất động ở trên sofa, hét to một tiếng như bình thường: “Thẩm Tinh Lâm, tôi không muốn nhúc nhích, mau tới đây bế tôi vào phòng ngủ!”
Nhưng mà trong phòng lại vô cùng yên tĩnh.
Tôi ngây người, nhìn căn phòng bốn bề lặng ngắt lúc này mới nhớ ra, buổi chiều tôi đã đẩy Thẩm Tinh Lâm tới nhà của Tưởng Nhạc rồi.
Đêm khuya thanh vắng tôi cảm thận được sự mất mát, tự mình quay về phòng.
Nằm trên giường, vốn dĩ tôi còn cho rằng sự cô đơn trong đêm vắng sẽ xé rách lớp vở ngụy trang trong tôi, khiến tôi trằn trọc mà một đêm mất ngủ.
Nhưng mà không hề ngờ tới tôi lại ngủ một mạch tới tận sáng hôm sau, ngay cả chuông báo thức cũng không làm tôi tỉnh giấc.
Vch!
Chắc chắn ông chủ kia bán sữa giả, nhất định tôi phải đi khiếu nại ông ta.