Kiếm Lai
Chương 12: Chén nước (1)
Lão nhân nghe đứa nhỏ mang một chuỗi dài những lời độc ác xui xẻo không lặp lại nói hết, thật sự có chút đau đầu, nhanh nói: “Khẳng định cho ngươi xem, đúng rồi, những lời này là ngươi học của ai?”
Đứa nhỏ chém đinh chặt sắt nói: “Học từ mẹ của ta!”
Lão nhân cảm khái nói: “Không hổ là địa linh nhân kiệt, đất thiêng sinh hiền tài.”
Đứa nhỏ đột nhiên dừng bước chân lại, nhíu mày nói: “Ngươi mắng người có phải không? Ta biết có chút người thích nói ngược, ví dụ như Tống Tập Tân!”
Lão nhân vội vàng phủ nhận, sau đó chuyển hướng đề tài, hỏi: “Trên trấn nhỏ có phải hay thường xuyên phát sinh một ít việc lạ?”
Đứa nhỏ gật gật đầu.
Lão nhân hỏi: “Nói thử xem.”
Đứa nhỏ chỉ chỉ lão nhân, nghiêm trang nói: “Ví dụ như lão nói là cái bát trống, lại không chịu để cho người ta thả tiền vào. Thời điểm lão còn chưa kể xong chuyện xưa, mẹ ta đã nói ngươi nói không tệ, nhưng toàn như lọt vào trong sương mù, xem qua chính là quân lừa gạt, cho nên bảo ta đưa cho lão mấy văn tiền, lão lại chết sống không cần, trong bát đến cùng có cái gì?”
Lão nhân dở khóc dở cười.
Thì ra là thuyết thư tiên sinh lúc trước ở dưới tàng cây hòe kể xong chuyện xưa, thì đứa nhỏ bảo này dẫn mình đi ngõ Hạnh Hoa xem miệng giếng nọ, đứa nhỏ khởi điểm không thích, lão nhân lại nói cái bát của lão rất đang chú ý, chứa thứ hiếm lạ khó lường. Đứa nhỏ nọ trời sinh hoạt bát hiếu động, bị cha mẹ nói là thời điểm đầu thai là đưa cái mông ra trước, hắn từ rất nhỏ đã thích đi theo đám người Lưu Tiện Dương đi chơi khăp nơi, có thể vì câu một con lươn hoặc là cá chạch, đứa nhỏ này có thể ở dưới thái dương phơi nắng nửa canh giờ, không nhúc nhích, kiên nhẫn kinh người.
Cho nên làm lão nhân nói trong bát chứa thứ gì đó, đứa nhỏ lập tức liền mắc câu.
Chẳng sợ lão nhân ngay từ đầu nói ra yêu cầu cổ quái gì, nói phải thử nhấc nó lên một chút, xem nó đến cùng là nặng bao nhiêu, muốn biết có phải nặng bốn mươi cân hay không, đứa nhỏ không chút do dự gật đầu đáp ứng, dù sao để cho người ta nhấc vài cái cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Nhưng mà chuyện làm cho đứa nhỏ lần lượt mắt trợn trắng đã xảy ra, lão nhân tay trái cầm cái bát, ra sức dùng tay phải ước chừng nhấc nó năm sáu lần, nhưng không lần nào có thể thành công nhấc nó lên, đứa nhỏ cuối cùng liếc mắt nhìn cánh tay gầy guộc của ông lão, lắc lắc đầu, nghĩ cùng là gầy ốm, khí lực của kẻ nghèo như Trần Bình An còn lớn hơn lão nhân này. Chỉ nghĩ mình còn chưa có nhìn thấy quang cảnh trong bát, đứa nhỏ giống như trời sinh đã sớm thông suốt, liền nhịn không nói một ít lời nói sẽ làm lão nhân sượng mặt, phải biết rằng, ở ngõ Nê Bình ngõ Hạnh Hoa vùng này, luận chửi nhau cãi nhau, nhất là nói chuyện kỳ quái, đứa nhỏ này có thể xếp thứ ba, thứ hai là người đọc sách Tống Tập Tân, thứ nhất lại là mẹ đứa nhỏ này.
Lão nhân tới bên giếng nước, nhưng không có đi ngồi ở trên miệng giếng.
Giếng cổ được xây từ gạch xanh.
Trong vô hình, lão nhân hô hấp trầm trọng hẳn lên.
Đứa nhỏ đi đến bên giếng nước, đưa lưng về phía miệng giếng, nhảy về phía sau một cái, mông vừa vặn ngồi ở trên miệng giếng.
Lão nhân nhìn thấy một màn này mồ hôi lạnh chảy ròng, cái này nếu một khi không cẩn thận, thằng nhóc có thể sẽ trực tiếp ngã xuống, lấy lịch sử sâu xa của giếng cổ này, nhặt xác cũng khó.
Lão nhân chậm rãi đi về phía trước vài bước, nheo mắt lại, cúi người xem kỹ cái khóa sắt kia, một đầu được buộc chặt vào bánh xe giếng nước.
“Phong thủy thắng địa, giáp vu nhất châu.”
Lão nhân nhìn quanh bốn phía, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ nghĩ nói: “Lại không biết món trọng khí này, cuối cùng sẽ hoa rơi nhà ai?”
Lão nhân vươn cánh tay trái rảnh rỗi, chăm chú nhìn vào lòng bàn tay.
Văn lộ lòng bàn tay, loang lổ phức tạp.
Nhưng mà xuất hiện một cái văn lộ mới tinh, đang chậm rãi kéo dài, giống như khe nứt làm rạn vỡ đồ sứ sụp vậy.
Thần nhân xem tay, như xem núi sông.
Chẳng qua vị lão nhân này, giống như chỉ đang nhìn bản thân mà thôi.
Lão nhân nhíu mày, than thở nói: “Chỉ ngắn ngủn nửa ngày, đã là quang cảnh thảm đạm như vậy, mấy vị nọ không phải vậy sao?”
Đứa nhỏ đã đứng ở trên miệng giếng, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào lão nhân, lớn tiếng thúc giục: “Lão đến cùng có cho ta xem cái bát hay không?!”
Lão nhân bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhanh xuống dưới đi, nhanh xuống dưới đi, ta sẽ cho người xem cái bát.”
Đứa nhỏ nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn nhảy xuống miệng giếng.
Lão nhân do dự một lát, sắc mặt nghiêm túc, “Nhóc con, ngươi ta có duyên, cho ngươi xem huyền diệu cái bát này, cũng có thể, nhưng mà sau khi xem qua, không cho ngươi nói lại với người ngoài, đó là mẫu thân của ngươi, cũng không được, ngươi nếu làm được, ta sẽ cho ngươi kiến thức, nếu làm không được, đó là bị ngươi bẻ cột sống, cũng không cho ngươi xem một chút nào.”
Đứa nhỏ trừng mắt nhìn, “Bắt đầu đi.”
Lão nhân trịnh trọng đi về phía trước đến bên cạnh miệng giếng, vừa cúi đầu, phát hiện thằng nhóc lần này đổi thành hai chân bắt chéo ngồi ở trên miệng giếng, lão nhân có chút hối hận mình trêu chọc thằng nhóc vô pháp vô thiên này.
Lão nhân thu liễm tạp niệm, mặt hướng miệng giếng, năm ngón tay bắt lấy đáy của cái bát, lòng bàn tay bắt đầu hơi hơi nghiêng, biên độ hầu như nhỏ đến không thể tra.
Đứa nhỏ cảm giác mình đợi khá lâu, cũng không thấy đỉnh cái bát kia có chút động tĩnh nào, lão nhân lại thủy chung bảo trì tư thế nọ.
Ngay tại một khắc đứa nhỏ đã sắp hết kiên nhẫn muốn lên tiếng.
Chỉ thấy một dòng nước lớn bằng ngón tay, từ trong chén chảy xuống dưới, rơi vào chỗ sâu trong giếng nước, vô thanh vô tức.
Đứa nhỏ nhe răng, muốn chửi ầm lên.
Hắn đột nhiên ngậm miệng lại, có chút kinh ngạc, một lát sau, đứa nhỏ sắc mặt đã từ khiếp sợ biến thành mờ mịt, sau đó, đứa nhỏ bắt đầu sợ hãi, đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức nhảy xuống miệng giếng, bỏ chạy về phía nhà mình.
Thì ra, phân lượng mà lão nhân đổ từ chén vào giếng nước, đã sớm một cái chậu lớn đựng cũng không đủ.
Nhưng mà vẫn có nước từ trong bát chảy ra ngoài.
Đứa nhỏ cảm thấy mình khẳng định là ban ngày gặp quỷ rồi.
————
Lưu Tiện Dương tùy tay từ ven đường ngắt xuống một nhánh cây vừa đâm chồi, bắt đầu luyện kiếm, cả người lăn lộn giống như bánh xe, điên cuồng xoay tròn, căn bản không đau lòng đôi giày mới trên chân kia, đường nhỏ bốc lên vô số bụi đất.
Thiếu niên cao lớn ra trấn nhỏ, một đường từ bắc đi về phía nam, chỉ cần đi qua hành lang kiều Tống đại nhân xuất tiền kiến tạo, lại đi ba bốn dặm đường, là đi tới tiệm thợ rèn cha con Nguyễn gia xây dựng kia, Lưu Tiện Dương thật ra luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhưng mà Nguyễn sư phụ chỉ dùng một câu, khiến cho thiếu niên bội phục sát đất, “Chúng ta tới nơi này, chỉ vì khai lô chú kiếm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!