Kiếm Lai
Chương 14: Chén nước (3)
Lô Chính Thuần nhìn Lưu Tiện Dương kia càng ngày càng tới gần hành lang kiều, hắn đột nhiên bắt đầu vô cùng cừu hận người này, tên khố rách áo ôm từng bị mình dẫn người chân đánh ở ngõ nhỏ này, nằm ở trên đất như chó chết vậy, nếu không có tên khốn nào đó chạy đến cửa ngõ bên kia kêu chết người, hắn cùng mấy người bạn nguyên bản đã muốn dựa theo ước định, đang muốn cởi quần, cho thiếu niên không thức thời trên đất kia một trận cam lâm vào đầu. Lô Chính Thuần cho tới bây giờ, cũng không rõ ràng cái gì quý nhân cao cao tại thượng này, sẽ đối với Lưu Tiện Dương nhìn với cặp mắt khác xưa, về phần cái gọi là bảo giáp, kiếm kinh gì đó của bọn họ, cái gì Chính Dương Sơn, trường sinh đại đạo, còn có cái gì tranh cơ duyên đoạt khí vận vân vân, Lô Chính Thuần giống như đều nghe hiểu, lại thật ra lại đều nghe không hiểu.
Nhưng mà Lô Chính Thuần có thể thực xác định một sự kiện, hắn vô cùng hy vọng Lưu Tiện Dương chết ở chỗ này.
Về phần nguyên nhân chân chính, Lô Chính Thuần không dám thừa nhận, cũng không nguyện suy nghĩ sâu xa.
Ở sâu trong nội tâm, Lô Chính Thuần tuyệt đối không hy vọng Lưu Tiện Dương ti tiện như chó, nhìn thấy Lô gia đại thiếu vốn là cẩm y ngọc thực, thế mà lưu lạc đến bước như là họ Lưu hắn vậy.
Vô cùng nhục nhã, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Mỹ phụ nhân nhìn về phía đó lẩm bẩm nói: “Đến rồi.”
Thiếu niên cao lớn một đường đánh quyền mà đến, càng lúc quyền càng mạnh, càng đánh càng nhanh, thậm chí thân hình thiếu niên đều bị quyền thế lôi cuốn, có chút lảo đảo.
Ở trong mắt hành gia, trong quyền ý sơ cụ sơ hình, đã lộ ra một tia phong phạm đại thành cương nhu cùng có.
Võ đạo quyền pháp một đường, có khẩu quyết nhập môn: không được quyền chân ý, trăm năm kẻ ngoài cửa. Nhất ngộ quyền chân ý, mười năm đánh quỷ thần.
Mỹ phụ nhân như trút được gánh nặng, quả nhiên, thiếu niên họ Lưu này là người bọn họ muốn tìm, quả thật thiên phú không tầm thường, cho dù là ở trong tiên gia phủ đệ bọn họ, căn cốt tư chất cũng không thể khinh thường.
Đương nhiên, ở trong thế giới rộng lớn của mỹ phụ nhân cùng lão nhân đầu bạc khôi ngô, số lượng nhiều nhất, cũng là người như thế.
Mỹ phụ nhân đứng lên, đối với Lô Chính Thuần dưới bậc thang phân phó: “Ngươi đi nói cho thiếu niên nọ, hỏi hắn muốn cái gì, mới nguyện ý xuất ra khải giáp cùng bộ sách hai loại đồ gia truyền này.”
Lô Chính Thuần đồng thời khi xoay người, cũng cúi đầu khom người, đồng dạng dùng loại phương ngôn nào đó mà dân chúng trấn nhỏ tuyệt đối là như nghe thiên thư, hồi đáp: “Vâng, phu nhân.”
Phụ nhân lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ, thời điểm ngươi nói chuyện cùng thiếu niên nọ, cần vẻ mặt ôn hoà, chú ý đúng mực.”
Nam hài đưa ngón tay ra, trên cao nhìn xuống, tàn khốc nói: “Hỏng đại sự, bản công tử sẽ lột da rút gân ngươi, sẽ mang hồn phách của ngươi luyện chế thành bấc đèn, muốn ngươi trước khi đèn tắt, lúc nào cũng sống không bằng chết!”
Lô Chính Thuần sợ tới mức rùng mình, cúi người càng thấp, thấp thỏm lo âu nói: “Tiểu nhân tuyệt không sẽ hỏng việc!”
Tiểu cô nương rốt cuộc cảm thấy vãn hồi một thành, cười nhạo nói: “Ở trước mặt phàm phu tục tử này, thật ra uy phong mười phần, không biết là ai ở trên đường đến đây, bị người trong đồng đạo giáp mặt mắng là dã loại, cũng không dám hoàn thủ.”
Lão nhân khôi ngô đối với mẹ con hay làm màu kia, thật ra ngay từ đầu đã quan cảm cực kém, vì thế bồi thêm một câu, “Tiểu thư nói sai rồi, nào là không dám hoàn thủ, rõ ràng là không dám cãi lại.”
Nam hài khoác hồng bào, nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn thẳng cô gái, sắc mặt âm trầm, nhưng cũng không có nói gì hung ác, cuối cùng ngược lại nhoẻn miệng cười, rất là sáng lạn.
Phụ nhân lại tầm mắt thủy chung đặt ở trên đường phía trước, sắc mặt gió nhẹ mây nhạt, về phần nàng tâm sinh khúc mắc hay không, có trời mới biết.
Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng, chạy xuống bậc thang, ngồi xổm bên dòng suối, cúi đầu nhìn cá bơi trong nước.
Ngẫu nhiên có cá chép thành quần kết đội, bơi qua trong tầm mắt của nàng, số lượng không biết, đỏ xanh hai sắc đều có.
Một ít lão nhân nhiều tuổi trên trấn nhỏ, thời điểm nói chuyện phiếm ở dưới gốc hòe già, thường xuyên nói ở thời điểm thời tiết dông tố, bọn họ đi qua hành lang kiều, đều từng nhìn thấy dưới cầu bơi ra một con cá chép đuôi ánh vàng rực rỡ.
Chỉ là có lão nhân nói cá chép màu vàng kia, lớn nhỏ chỉ chừng bàn tay, nhưng lại có người nói cá chép kỳ quái kia, thật sự lớn, ít nhất cũng phải nữa người, quả thực chính là muốn thành tinh.
Có nhiều cách nói, các lão nhân tranh đến tranh đi, cho nên đám nhỏ nghe chuyện xưa ai cũng không muốn để ý.
Lúc này, tiểu cô nương nhìn dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy kia, hai tay chống má, nhìn không chuyển mắt.
Lão nhân đầu bạc ngồi ở bên người nàng, nhẹ giọng cười nói: “Tiểu thư, nếu Lô gia không có nói sai, phần đại cơ duyên này đã rơi vào túi người khác.”
Tiểu cô nương quay đầu, nhếch miệng cười nói: “Viên gia gia, nói không chừng có hai con!”
Từ đó nàng lộ ra quang cảnh buồn cười thiếu một cái răng cửa.
Tiểu cô nương rất nhanh ý thức được điểm này, nhanh đưa tay che miệng lại.
Lão nhân nhịn cười, giải thích: “Giao long chi chúc còn chưa đi ra sông, chú ý nhất phân chia địa bàn, không cho phép đồng loại tới gần. Cho nên…”
Tiểu cô nương ồ một tiếng, một lần nữa quay đầu lại, hai tay chống má ngây người, lẩm bẩm nói: “Vạn nhất có thì sao.”
Lão nhân ở bên cạnh tiểu cô nương thủy chung mặt mũi hiền lành, lần đầu tiên toát ra thần sắc trưởng bối uy nghiêm, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, trầm giọng nói: “Tiểu thư, nhớ lấy, hai chữ “vạn nhất” này, thật là tử địch cuối cùng của chúng ta, quyết không tâm tồn may mắn! Tiểu thư người tuy là thân kim chi ngọc diệp…”
Tiểu cô nương rút một bàn tay ra, dùng sức huy động, ngây thơ oán giận nói: “Biết rồi biết rồi, Viên gia gia, lỗ tai của ta muốn lên kén rồi.”
Lão nhân nói: “Tiểu thư, ta đi xem động tĩnh bên kia, đối phương tuy là minh hữu trên mặt bàn Chính Dương Sơn chúng ta, nhưng mà bản tính phẩm hạnh một đời con cháu nhà nọ, a, không đề cập tới cũng vậy, đỡ phải ô uế lỗ tai tiểu thư.”
Nàng chỉ là phất tay đuổi người.
Hắn đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Vị lão nhân khôi ngô này thân phận như là gia nô, hai tay rũ gối, lúc đi đường, phía sau nhô lên, như vác vật nặng mà đi.
Cô gái bên bờ, đột nhiên dùng sức day day mắt.
Nàng phát hiện mực nước dòng suối nhỏ, rõ ràng bắt đầu chậm rãi dâng lên, mắt thường có thể thấy được!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!