Sizzle
Chương 31
Milo rất bực với ông Merriam. Lyra suýt bị giết bởi mấy kẻ tấn công, Milo không nghi ngờ chúng là ai: hai con rối của ông Merriam, Charlie Brody và Lou Stack. Hắn xông vào văn phòng của ông Merriam, bước đều tới bàn ông ta và chuẩn bị để đơn từ chức của hắn lên đấy thì ông Merriam đưa cho hắn một phong bì đầy những tờ một trăm đô la.
“Đây là cái gì?” Milo hỏi hụt hơi.
“Với tất cả sự điên rồ gần đây, ta quên trả cậu tiền riêng hàng tháng… cậu biết đấy, vụ lộn xộn với Rooney”.
“Ồ, vâng, cảm ơn ông”. Milo hầu như quên béng số tiền ông ta nợ hắn. “Đó là thời điểm điên rồ”, hắn đồng ý, nhét phong bì vào túi áo khoác.
Ông Merriam luôn trả cho hắn tiền mặt, nên không có ghi chép Milo làm việc cho ông ta.
Milo từng tin ông chủ hắn không nghĩ hắn đủ giỏi theo biên chế, và ông ta có chút xấu hổ khi để Milo làm việc cho mình, nhưng sau đó hắn hiểu rằng ông Merriam đang giúp hắn. Nhận nhiều tiền mặt, Milo sẽ không bao giờ phải kê khai thu nhập hay trả thuế. Đó là một thỏa thuận thực sự ngọt ngào. Ông chủ hắn luôn chu đáo… ít nhất ông Merriam luôn chu đáo cho tới lúc này.
“Cậu có tin gì mới cho ta không?” Sếp hắn hỏi.
“Vẫn chưa ạ”.
Ông Merriam không giấu nổi sự thất vọng của mình. “Cái đĩa đó là tính mạng của ta. Ta đã cử Charlie và Stack đào bới văn phòng Rooney lên. Hắn ta sở hữu cả tòa nhà, theo Charlie, Rooney thải phân khắp nơi. Tới nay chúng vẫn chưa tìm thấy gì. Có vẻ ta sẽ phải thiêu trụi tòa nhà đó luôn. Thế cô gái ở sân bán đồ cũ thế nào rồi? Cậu chắc được bao nhiêu là không ai khác lấy đĩa DVD và mấy cuốn sách? Bất kỳ ai trong một trăm người đấy có thể đã ấy nó. Ta chết đến nơi rồi, Milo, tàn đời rồi”.
“Không”, Milo nói, cảm thấy tội nghiệp một chút. “Babss Rooney chỉ vừa mới bán – hoặc vứt đi, tôi đoán ông sẽ gọi nó là thế – và người ở đó chỉ chăm chăm mấy thứ to lớn thôi. Có lẽ họ quanh quẩn giữa đống tạp nham đó thật nhưng chẳng có ai liếc mắt dù chỉ một giây về đống sách cũ – không khi mà họ thấy mấy cái ti vi màn hình phẳng được bê ra”.
“Ta đoán mình phải kết luận cái đĩa đó một là đã cháy trong nhà Rooney, hai là cô gái đó đã lấy nó đi và vẫn chưa xem nó. Nếu cô ta xem, giờ ta đã ở trong tù rồi. Ta nghĩ đã đến lúc dọn sạch văn phòng của mình”.
“Lại một đám cháy khác ư?” Milo Hỏi. “Tôi không nghĩ đó là ý hay. Ba vụ hỏa hoạn? Nhà Rooney, tòa nhà làm việc của hắn, và nơi đây? Thưa ông, ông không nghĩ cảnh sát có thể tìm thấy mối liên hệ nếu có tới ba vụ cháy ư?”
“Không, không có lửa ở đây. Ta phải vứt đi vài thứ. Ta có thể phá hủy hầu hết chúng, nhưng ta có một két an toàn từ một căn phòng nơi đã xảy ta một vụ tai nạn đáng tiếc. Chủ của nó đã rới từ cửa sổ tầng 20 xuống. Có một cái két đang mở ở ngay đấy, ta lại đang cần một cái, nên ta đã tận dụng hoàn cảnh đó. Không may, lúc đó ta không biết rằng chủ của nó đã khắc tên hắn lên đấy. Ta phải tìm nơi nào đó để tống khứ nó đi”.
“Người nào mà nâng nổi nó được?”
“Nó không giống cái trong văn phòng Rooney. Hai người là khiêng được nó. Hai người thật khỏe”.
“Ông không lo nó có thể bị trộm sao?”
Sếp hắn chế giễu câu hỏi đó. “Ta có một tiếng tăm, một tiếng tăm tuyệt vời, nhờ có cậu, Milo. Kẻ nào lộn xộn với ta, ta sẽ cử cậu hay Charlie hay Stack theo chúng”.
Milo biết ông Merriam có ý nói như một lời khen, nhưng gộp hắn với Charlie và Stack, hai tay mơ, là một sự xúc phạm.
“Ông nên thận trọng vụ Công viên Paraiso. Tôi đoán Charlie và Stack đã bảo với ông rồi”. Milo nói mỉa.
Ông Merriam lắc đầu. “Công viên Paraiso là gì?”
Milo nghiên cứu nét mặt của ông chủ. Ông ta có vẻ bối rối. Có khi nào ông ta không biết về Công viên Paraiso và vụ bắn súng không?
Hắn đợi ông Merriam nói gì đó, nhưng ông ta cứ nhìn hắn như kiểu hắn bị điên. Milo đi tới kết luận phản ứng của ông ta là thật. Ông Merriam không biết gì về công viên. Có nghĩa là Charlie và Stack không kể với ông chủ là chúng đã theo Lyra tới đó rồi bắn cô. Nếu chúng đã giết cô thì cô không thể nói nơi cô cất sách và đĩa DVD, điều đó sẽ khiến ông chủ nổi khùng. Milo biết hắn có thể vạch tội bọn chúng bây giờ, nhưng hắn nghĩ đó không phải ý hay. Nếu hắn tiết lộ Charlie và Stack đã vượt khiểm soát và bắn Lyra, ông Merriam sẽ biết hắn cũng ở công viên. Hắn biết giải thích vụ đó thế nào?
Giờ thì hắn đã khơi ra chủ đề Công viên Paraiso, hắn cũng có thể biến nó thành lợi thế. Hắn bảo ông Merriam nó đã thành một bãi rác thế nào. “Ông có thể sai Charlie và Stack chôn cái két … ở đâu đó”.
Ông Merriam ngọ nguậy trong ghế và gõ mấy ngón tay có kích cỡ xúc xích của mình lên bàn.
“Hừm. Thành phố có tới dọn sạch chỗ đó không?”
“Tôi nghĩ là không, nhưng họ nói có. Nó có quan trọng không? Nếu ông xóa sạch dấu vân tay, ai quan tâm nó có bị tìm thấy hay không chứ?”
“Đúng thế”, ông ta đồng tình. “Thế còn cô gái đó? Cô ta là một nút lỏng mà ta muốn thắt chặt lại”.
“Tôi đang lo chuyện đó ạ”, hắn nói. “Nhưng, thưa ông, tôi có chuyện muốn nói. Tôi… thất vọng… vâng, thất vọng vì ông không có đủ lòng tin tôi hoàn tất được vụ này. Lôi Charlie và Stack vào khiến tôi buồn lòng. Ông biết đấy, đột nhập vào căn hộ của cô ấy rồi mọi chuyện nữa. Tôi thấy mình đã cho ông thấy khả năng của mình và…” Milo đã chuẩn bị sẵn bài phát biểu của mình, và hắn đọc vấp vì lo lắng.
Ông Merriam lúng túng. “Cậu đang nói gì đấy?”
Ông ta đang gỉa vờ ngu ngốc đấy à? Milo thấy cơn giận sôi lên. Trước khi hắn nhắc lại lời vừa nói, điện thoại của ông Merriam reo lên.
“Ta phải nhận cuộc này”.
Milo gật đầu. Hắn sẽ đợi.
Ông Merrian trả lời điện thoại, nói “Chờ máy”, rồi nhìn Milo. “Đây là cuộc gọi cá nhân”.
Milo lê bước đi để hắn có thể tìm ra ai đang nói chuyện với sếp hắn.
Ông Merriam gọi hắn. “Ta nghĩ cậu cần trợ giúp, Milo. Ta sẽ bảo Charlie hỗ trợ cậu”.
Milo không nuốt nổi sự xúc phạm của ông chủ. Sao hắn lại cần giúp đỡ? Và làm thế nào mà Charlie và Stack lại chen chân vào được chốn riêng tư của ông Merriam? Khi hắn đi vào xe, hắn đập tay lên vô lăng cho tới khi nước mắt ứa ra.
Hắn biết rằng hắn sẽ phải kết thúc với Lyra, cô gái Bond xinh đẹp của hắn, nhưng cuộc nói chuyện với ông Merriam đã xác nhận nó. Nếu hắn có quan hệ với cô, Charlie và Stack sẽ phát hiện ra. Miễn là Merriam nghĩ cô có cái đĩa DVD quý giá của ông ta, cô vẫn còn nguy hiểm. Nhiệm vụ của Milo là đảm bảo an toàn cho cô.
Milo còn hơn cả sẵn sàng hi sinh tương lai của hắn cho cô, nhưng có lẽ chuyện này còn có cách khác. Hắn cần một kế hoạch.
Và nó đến với hắn. Đó là sự tỏa sáng từ cái đơn giản. Milo sẽ nói dối.
Ông Merriam gọi cho hắn chiều hôm sau.
“Charlie và Stack đang ở trong văn phòng ta, chúng sẽ đi giúp cậu một tay-”
“Tôi thấy chúng rồi!” Milo buột miệng trước khi ông Merriam có thể nói thêm lời nào.
“Cái gì? Cậu làm sao cơ?”
“Tôi đã tìm được chúng… mấy cái hộp đựng sách đĩa”.
“Đợi đã. Charlie, Stack, Milo tìm thấy rồi. Không cần giúp cậu ta nữa. Đúng thế, Milo đã tìm thấy chúng”, ông ta nhắc lại, choáng váng vì phấn khích.
Khi ông Merriam nhắc lại tin đó với Charlie và Syack, Milo cho rằng ông ta làm thế bởi chúng không tin hắn. Hai tên đâm thuê chém mướn đó lại không tin hắn đủ thông minh để tự tìm được chúng ư?
“Làm tốt lắm”, ông Merriam bảo Milo. “Ta luôn có thể tin cậy vào cậu mà”.
Điện thoại áp vào tai, Milo đang bốc hỏa. Vậy bây giờ Charlie và Stack đang ngồi trong phòng của ông chủ hắn. Tiếp theo là gì? Ăn tối cùng nhau hả? Milo không thể không ghen tị. Hắn đúng ra phải đang ngồi trong văn phòng đó ăn tối. Không phải hai kẻ bại trận kia. Hắn kìm được miệng và không nói cho ông Merriam biết cảm giác của hắn, hắn tự nhắc nhở mình rằng Lyra quan trọng hơn, điều hắn đang làm là vì cô. Để lại ấn tượng xấu với ông chủ hắn có thể làm hỏng kế hoạch.
“Tôi đã xem qua tất cả phòng khi có cái đĩa nào kẹp trong đấy, và tôi đã xem mọi đĩa DVD, nội dùng đều như bìa nhãn giới thiệu, chỉ là phim và mấy chuyện linh tinh. Tôi đang nghĩ cái DVD của ông đã cháy thành tro trong nhà Rooney rồi”.
“Ta mong cậu nói đúng. Cậu thấy chúng ở đâu?”
Milo không hề chuẩn bị cho câu hỏi đó. “Tôi đã tìm thấy chúng ở đâu à?” Hắn lặp lại để trì hoãn thời gian. “Trong ga ra nhà bà cô ấy”. Phòng trường hợp Charlie và Stack đã đột nhập ga ra để tìm chúng, hắn nói “Tôi đã lục soát rất kỹ lưỡng. Chúng ở nơi mà không phải ai cũng có thể tìm thấy”.
“Làm tốt lắm”, ông Merriam nói. “Sáng mai mang chúng đến văn phòng. Tối nay ta có hẹn nếu không đã bảo cậu mang nó qua bây giờ rồi”.
“Mang cái gì cơ ạ?”
“Sách đĩa”, ông Merriam cười khúc khích. “Thế cậu nghĩ ta muốn cái gì nữa?”
Milo cố rặn cười. “Tôi đùa ấy mà. Gặp ông sáng mai ạ”.
Hắn tắt máy, gãi đầu. Giờ hắn đi đâu để mà tìm sách với đĩa cũ đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!