Truyền Thuyết Sông Nghi Hà
Chương 7
Ba tên ngốc này làm sao mà chịu nghe lời ông cố tôi chứ, lúc này vẫn còn đang chơi rất hăng, mười mấy người bên dưới nhìn thấy ba tên ngốc này náo loạn như vậy cũng có chút phấn khởi. Ba tên ngốc vừa náo loạn vừa hô khẩu hiệu: “Đả đảo ôn thần quỷ quái, đả đảo tẩu tư phái.”
(*Tẩu tư phái là phái chủ trương đi theo con đường tư bản chủ nghĩa.)
Mười mấy người bên dưới cũng cùng hô to khẩu hiệu với ba tên kia, ai nấy đều hét đến khản cả giọng.
Lúc ông cố kể lại tình hình lúc đó cho tôi nghe, tôi đã tưởng tượng đến những vũ công nhảy disco trong thành phố. Dáng vẻ của hai nhóm người này không khác biệt nhau lắm, đều là đứng trên sâu khấu hô khẩu hiệu. Mặc dù khẩu hiệu họ hô không giống nhau, nhưng đều dư dả năng lượng không có chỗ phát tiết ra, vừa hay tìm được một chỗ để xả.
Nhưng đúng lúc cả nhóm người đang vui vẻ thì một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Cỗ quan tài đó đã vô cùng mục nát rồi, sao có thể chịu được tác động liên tiếp của ba tên ngốc kia chứ, chỉ nghe thấy ‘rắc’ một tiếng, cả ba tên đó lập tức cùng nhau rơi vào trong quan tài. Ba tên ngốc bị ngã bất ngờ, tên nào tên nấy đều giật mình đến mức hồn bay phách lạc.
Theo lý ba tên đó sau khi ngã vào trong quan tài, phải lập tức bật ngồi dậy mới đúng, nhưng chẳng ngờ sau khi chúng ngã vào bên trong lại không có chút động tĩnh nào nữa.
Ông cố vừa nhìn đã biết là hỏng rồi, vội vã gọi người đến cùng ông đóng cọc gỗ đào xuống đất. Thế nhưng đám nhóc kia lại ngăn ông cố tôi lại, bọn chúng nhìn thấy bạn mình bị ngã vào trong quan tài, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hối hả chạy ào đến kiểm tra thử.
Thế nhưng vừa đến xem thử, đám người của Tôn Kế Hoa đã sợ hãi hét toáng lên. Ông cố tôi còn tưởng rằng có điều gì đó không ổn, vội tiến lên phía trước xem thử, khi ông đến bên quan tài, suýt chút nữa thì bị doạ chết khiếp. Chỉ nhìn thấy ba tên đó ngồi xổm trong quan tài, lưỡi thè ra, mắt trợn trắng, đang cùng nhau làm mặt quỷ.
Lúc này, ông cố gần như đã nổi điên, hét lớn bảo: “Mau ra đây cho ta, đừng có ở trong đó giả thần giả quỷ nữa.”
Nhưng bạn nghĩ mà xem, đám nhóc đó tên nào tên nấy đều rất ngạo mạn, làm sao có thể nghe lời ông cố tôi được chứ. Ông cố bảo bọn họ ra ngoài, cũng không biết đã xúc phạm đến tự tôn của kẻ nào, một tên trong quan tài liền mở miệng mắng: “Mẹ nó ông nói chuyện với ai vậy hả? Dám tuỳ tiện như vậy.”
Lúc này ông cố tôi mới nhớ đến thân phận của đám nhóc này, bèn đáp: “Vừa nãy vội quá nên nói nhầm rồi.” Ông cố còn đang định xin lỗi chúng, đột nhiên cô gái nhát gan kia run rẩy nói: “Tại sao ở phía sau cây liễu đằng kia lại có một người phụ nữ đang đứng vậy?”
Cô gái đó vừa nói vậy đã khiến ông cố giật mình kinh sợ, thật ra người giật mình không chỉ có ông cố tôi, nhóm người đó tất cả đều sợ đến hoảng hồn.
Ông cố tôi nhìn theo hướng mà cô gái đang chỉ, chỉ nhìn thấy trong bóng tối mờ ảo có một người phụ nữ không rõ mặt mũi, thật sự đang đứng phía sau cây liễu. Ông cố vừa nhìn, liền khẳng định chắc chắn là ma nữ kia.
Thế nhưng lúc này ma nữ lại đang đứng sau cây liễu mà không phải ở trong quan tài, điều này khiến ông cố rất khó xử. Ngay lúc ông cố còn đang nghĩ cách, Tôn Kế Hoa đã vội hét lớn: “Kẻ nào đang giả thần gia quỷ đấy?” Ông cố nghe vậy liền nói: “Chàng trai trẻ này không đơn giản nhỉ, gan to đấy.” Thế nhưng sau khi Tôn Kế Hoa hét xong câu đó, chân cũng không di chuyển nửa bước. Ông cố hiểu ra tên nhóc này chỉ dám mạnh miệng thôi, trong lòng hắn thực ra cũng rất sợ hãi. Tên Tôn Kế Hoa này mặc dù sợ nhưng lại cố làm ra vẻ gan dạ. Trong số ba tên ngốc đang nằm bên trong quan tài có một tên đầu trọc chậm chạp ngồi dậy chỉ vào người phụ nữ phía sau gốc cây mắng: “Mày con mẹ nó đừng có ở đó giả thần giả quỷ, mau bước ra đây cho tao, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo.”
Tên đầu trọc này cũng là một kẻ mạnh miệng, một tên khác gầy nhom vội bò từ trong quan tài ra, không la hét cũng không ồn ào, chạy một mạch đến chỗ cây liễu, túm lấy người phụ nữ kia kéo lôi đi, thế nhưng vừa kéo ra, mọi người có mặt ai nấy đều ngơ ngác.
Hoá ra thứ mà tên gầy nhom ấy kéo được không phải là ma nữ gì cả, mà là một bộ quần áo rách nát. Ánh sáng của đèn pin rọi vào, quần áo trên tay tên gầy nhom đã rách từng mảnh từng mảnh đến không nhìn rõ hình dạng. Vỗn dĩ ông cố còn muốn chen lên phía trước xem thử, thế nhưng chẳng ngờ lại bị Tôn Kế Hoa giành trước, hắn đem bộ quần áo đã rách đó ‘rẹt’ ‘rẹt’ hai cái xé nát tươm.
Sau khi Tôn Kế Hoa xé nát quần áo, liền hét lớn: “Ôn thần quỷ quái dám bày trò giả ma giả quỷ ở đây, không doạ được bọn ta đâu. Bọn ta là người của chế độ xã hội chủ nghĩa, là ánh mặt trời lúc chính ngọ.” Cùng với lời phát biểu của Tôn Kế Hoa, nhóm người trẻ kia lại bắt đầu hừng hực khí thế, hát vang bài ca cách mạng.
Tiếng hát trên hòn đảo tăm tối vang đi rất xa, làm kinh động đến thứ gì đó trong đám lau sậy, khiến chúng giật mình bay đi mất.
Thế nhưng lúc đám nhóc này còn đang cất tiếng hát, không biết từ đâu đột nhiên truyền đến tiếng cười lạnh. Tiếng cười phiêu dạt trên hòn đảo hoang vắng, âm thanh không lớn nhưng lại lấn át đi tiếng hát của đám nhóc kia.
Tiếng cười u ám rợn người khiến đám nhóc chấn động, dàn hợp xướng đang hùng hồn lập tức im bặt.
Trải qua một phen sợ bóng sợ gió ban nãy, đám người này không còn tin bên trong quan tài có ôn thần quỷ quái gì nữa, bởi vì hiện tại bên trong quan tài trống rỗng. Vả lại khi nãy cô gái nhỏ kia bị doạ không nhẹ, còn nói có một người phụ nữ đứng sau cây liễu kia, rốt cuộc sau cây liễu lại chẳng có gì ngoài một bộ quần áo rách rưới cả.
Cho nên hiện giờ đám nhóc này nghe thấy giọng cười của một người phụ nữ, thật sự không còn sợ hãi gì nữa. Không những vậy, Tôn Kế Hoa trải qua hai chuyện vừa nãy đã để lộ ra bản chất nhát gan của mình, bây giờ là lúc hắn gấp gáp lấy lại thể diện cho bản thân. Tôn Kế Hoa giật lấy đèn pin từ trong tay của một tên nhóc trong đám, rọi mấy lượt xung quanh đảo, lớn tiếng hét: “Lại ở đó giả thần giả quỷ có phải không? Nếu để ông đây bắt được mày, ông đây sẽ cạo trọc đầu mày, sau đó cho mày ăn một trận đòn thật ra trò, xem mày có bỏ trò này không.”
Tôn Kế Hoa nói xong câu này, đám nhóc đó liền hùa theo bật cười lớn.
Tôn Kế Hoa nói những lời này vốn không phải chỉ là nói suông, khi đó hiệu trưởng Trần hay còn gọi là thầy Trần đã thật sự bị Tôn Kế Hoa cạo trọc đầu. Đồng thời còn bị tròng dây thừng vào cổ dắt đi diễu phố mấy vòng. Lúc đó hiệu trưởng Trần nói nếu như không phải nghĩ đến con mình, ông sớm đã không chịu nổi sự lăng nhục này mà nhảy xuống giếng chết rồi.
Khi đó mặc dù ông cố và ông nội của tôi đã thoát khỏi kiếp nạn đó, nhưng Hạ đạo sĩ thì không. Mỗi ngày đều phải đội một chiếc mũ quả dưa, kéo theo một đám người đi phía sau, đi thì chậm chạp lại còn phải đeo thắt lưng bằng sắt nặng nề. Thế nhưng tinh thần của Hạ đạo sĩ rất tốt, trước đây lúc bị giam trong ngục suýt chút nữa thì mất mạng, bây giờ chịu chút khổ cực này có đáng là gì.
Nếu nói đến người chịu lăng nhục nhiều nhất, thì đó chính là cha của Mã Tư Kỳ, cũng chính là thông gia của ông cố tôi. Lúc cha của Mã Tư Kỳ ở trong quân đội vẫn còn chưa phải đánh quân xâm lược, nhưng khi ấy đất nước xảy ra nội chiến, sau đó bị Bát Lộ quân bắt làm tù binh, gia nhập vào Bát Lộ.
(*Bát Lộ quân là lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo. Trong thời kỳ Quốc – Cộng hợp tác.)
Sau giải phóng, lại tham gia vào Chí nguyện quân Nhân dân trong cuộc chiến với Triều Tiên. Lúc cha của Mã Tư Kỳ tham gia Chí nguyện quân Nhân dân, Mã Tư Kỳ mới bảy, tám tuổi, đợi đến lúc ông ấy quay về, Mã Tư Kỳ đã không còn nhận ra cha mình nữa.
Thế nhưng đám nhóc quỷ quái này hận nhất là cha của Mã Tư Kỳ, nguyên nhân bởi vì lúc đầu ông ấy đã tham gia vào Quốc Dân đảng. Nửa năm trước khi chuyện này xảy ra, cha của Mã Tư Kỳ đã thoát ra được khỏi tay của đám nhóc này, sau khi ông bỏ trốn thì không còn bất cứ tin tức gì nữa.
Cho nên lúc đó, khi Tôn Kế Hoa nói ra câu này, đều là chuyện mà hắn có thể làm ra được thật. Sau khi đám nhóc này hùa theo Tôn Kế Hoa cười khoái trí một trận, cũng bắt đầu tranh nhau lớn tiếng mắng chửi, kiểu nào cũng nói ra miệng cả. Đám nhóc này vui vẻ mắng chửi một trận, tiếng cười của người phụ nữ kia cũng biến mất. Lát sau cả đám cảm thấy việc mắng chửi không còn thú vị nữa, bởi vì có kẻ đáp lại còn tốt, không ai đáp lại thì chẳng có gì vui cả.
Sau khi chán rồi, Tôn Kế Hoa lại lần nữa dời sự chú ý lên người ông cố tôi. Hắn cầm đèn pin chỉ vào ông cố hỏi: “Không phải ông nói ôn thần quỷ quái gì đó ở trong quan tài sao? Bây giờ bên trong chẳng có gì hết, ông nói xem ôn thần quỷ quái đó đi đâu rồi? Nếu ông không nói được tung tích của nó, tôi sẽ đem ông nhét vào trong quan tài đấy.”
Ông cố nào biết được nửa đêm nửa hôm ma nữ đó đi đâu rồi chứ, thầm nghĩ, ma nữ này, cô không có chuyện gì làm sao còn không quay lại đây mà lại đi đâu nữa rồi?. Lúc ông cố còn đang rầu rĩ làm cách nào để bịa một câu chuyện gạt đám nhóc này đây, thì lại nghe thấy từ trong màn đêm đen kịt vang lên một tiếng thở dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!