Tư Hàn nắm chặt đôi bàn tay thon dài mềm mại của Tuyết Kì.
Anh ngồi sát bên cô không cho cô có cơ hội nhúc nhích.
Phong Thần Mimh và Cố Nguyệt ngồi phía đối diện nhìn đến hai người không chớp mắt.
Bọn họ vừa ngượng ngùng, vừa hờn dỗi nhìn Tư Hàn và cô.
Không khí có vẻ gượng gạo thì đột nhiên Cố Nguyệt không nhìn được cảnh tình trước mắt, không nhịn được mà hất cằm nói:
– Hai người có thể dừng thể hiện tình cảm ở nơi công cộng như này không hả?
Tư Hàn nghe cô ấy nói vậy thì đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn đến Cố Tuyết, lạnh nhạt nói:
– Tôi muốn thể hiện tình cảm với Tuyết Kì không cần phải để ý đến ánh mắt của kẻ khác.
Ngược lại là cô, Cố tiểu thư, cô gặp Tuyết Kì của tôi là muốn đánh chủ ý gì lên cô ấy?
Cố Nguyệt bị đối xử lạnh lùng như vậy, tuy vẫn tỏ ra kiêu ngạo nhưng cái ánh mắt của người đàn ông kia thật sự khiến cho cô có chút rùng mình.
Má ơi cái tên Triệu Tư Hàn này không hổ danh là đại boss đáng sợ trong giới kinh doanh!
Cố Nguyệt miệng lắp bắp, buột miệng trả lời:
– Ai bảo tôi muốn đánh chủ ý gì gì đó chứ…Anh cũng suy nghĩ quá nhiều rồi đó.
Phong Thần Minh thấy người phụ nữ của mình bị yếu thế liền nhanh chóng nói giúp:
– Đúng vậy, Cố Nguyệt cô ấy đâu có ý gì đâu.
Nói xong còn không quên cười cợt vài câu liền bị Cố Nguyệt liếc mắt lườm cho một cái.
Đều không phải tại cái tên họ Phong này đầu xỏ trước sao.
Làm cho cô hiểu lầm rằng anh ta lén lút sau lưng cô hẹn hò yêu đương với người con gái khác.
Bảo cô sao có thể khoanh tay làm ngơ được cơ chứ.
Vậy mà giờ còn dám lên tiếng nữa hả.
Thật là làm cho Cố Nguyệt cô tức chết mà!
Tư Hàn nhìn cặp vợ chồng chưa cưới này kẻ xướng người họa liền không thèm quan tâm mà nói:
– Không cần biết cô có ý gì.
Tốt nhất là đừng nên động vào người phụ nữ của tôi.
Tuyết Kì ngồi bên cạnh còn chưa hết buồn cười với đôi oan gia trước mặt thì liền bị lời nói của Tư Hàn làm cho sửng sốt một phen.
Cô trợn tròn mắt nhìn đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt ấy cô nhìn vào chỉ thấy một sự dịu dàng ấm áp đến lạ thường mà chỉ dành riêng cho cô.
Anh nói cô là người phụ nữ của anh? Anh đây là đang công khai quan hệ của bọn họ sao? Đúng là khiến cho cô có chút ngỡ ngàng không thích ứng kịp.
Cố Nguyệt vẻ mặt bình thản khua khua tay về phía hai người nói:
– Được rồi.
Ai thèm động vào NGƯỜI PHỤ NỮ của anh chứ?
Ba từ kia được Cố Nguyệt cố tình nhấn mạnh ngữ khí.
Cô ấy quay sang nhìn Tuyết Kì một cái, nháy mắt ra hiệu như nói người đàn ông này được đó, nhất định phải giữ chặt lấy.
Nói xong, Cố Nguyệt liền ngang nhiên đứng dậy, cầm lấy túi xách, thở phào một hơi:
– Haiz, tôi không ở đây làm phiền hai người nữa.
Đi đây.
Vừa dứt lời cô nhấc chân chuẩn bị rời đi lại thấy Phong Thần Minh vẫn ngơ ngác ngồi đó, cô liền đi tới kéo cánh tay anh thúc giục:
– Còn anh! Đi với em.
Chúng ta có chuyện cần phải nói rõ.
Đoạn, Cố Nguyệt không nói hai lời liền lôi Phong Thần Minh từ trong quán cafe đi khỏi.
Để lại hai người là cô và anh ngồi tại đó.
Tuyết Kì cảm nhận được lực mạnh từ bàn tay đang siết chặt lấy tay mình, khó chịu mà lên tiếng:
– Tư Hàn! Em có chút đau.
Tư Hàn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng khẽ gọi mình thì bừng mặt mày, quay sang dần dần buông lỏng bàn tay trắng trẻo của cô ra.
Tuyết Kì cầm lắc cổ tay, vừa có cảm giác dễ chịu trở lại liền nhìn đến anh phát hiện vẻ mặt của anh hiện tại không được tốt cho lắm.
Vẻ mặt anh hơi trầm xuống, tảng ra một luồng u ám khiến cho cô phải chau mày khó hiểu.
Cô vội kéo nhẹ tay áo anh khẽ lên tiếng:
– Tư Hàn, anh sao vậy?
Tư Hàn ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận nhưng trong lời nói lại mang theo vài phần trẻ con nói:
– Tại sao không gọi cho anh?
Tuyết Kì nhận thấy anh là đang chất vấn mình thì khuôn mặt liền bày ra bộ dáng vô tội, ánh mắt lấp lánh, điệu bộ đáng thương nói:
– Là..em cảm thấy không có gì nghiêm trọng mà thôi.
Không cần thiết phải làm phiền anh.
Tuy anh có chút động lòng với vẻ mặt đáng thương kia của cô nhưng nghe cô nói như vậy anh lại thêm tức tối hơn mà cao giọng nói:
– Cái gì là không cần thiết.
Em có biết, Cố Tuyết kia là người như nào không, cô ta rất ngang bướng, kiêu ngạo, tính tình vô cùng không tốt…Là anh sợ cô ta sẽ gây khó dễ cho em.
Tuyết Kì nghe anh nói như vậy thì ngơ ngác nhìn anh.
Một hồi lâu cô mới mấp máy miệng muốn phản bác lại lời của anh:
– Nhưng mà cô ấy không gây khó dễ cho em gì hết.
Bọn em hiện tại đã trở thành bạn bè của nhau…
Tư Hàn nhìn vào đôi môi mềm mại đang nói kia của cô, không kiềm chế được cảm xúc mà cúi thấp đầu xuống hôn nhẹ lên đó khiến cho Tuyết Kì không kịp phản ứng, cô chớp chớp mắt liền tục nhìn ánh mắt của người đang ghé sát vào mặt mình kia.
Nụ hôn đắm đuối của hai người kết thúc trong vài giây.
Tuyết Kì bị anh hôn bất ngờ liền xấu hổ muốn tìm hố chui thật nhanh vào.
Phải biết đây là quán cafe nhà người ta.
Là nơi công cộng đó.
Anh sao có thể tùy tiện hôn bừa như vậy được cơ chứ.
Mấy người có mặt trong quán cafe vừa rồi được rắc cẩu lương miễn phí, bọn họ ai nấy đều xấu hổ đỏ mặt thay hai người mà quay mặt đi chỗ khác.
Tuyết Kì mím môi, vẻ mặt tức giận, nhăn mặt trừng anh nói:
– Anh…anh lần sau hôn có thể nói trước cho em biết được không hả!
Tư Hàn không để ý lời nói đùa của cô mà trực tiếp bắt lấy tay cô, giữ tay sau gáy cô, giọng nói của chút không nỡ cùng chiều chuộng nói:
– Tuyết Kì, từ giờ đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm có được không?
Tuyết Kì thấy bộ dáng nghiêm túc của anh thì cũng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý với anh.
Ai kêu anh là người đàn ông mà cô chọn chứ.
Chỉ cần là lời anh nói cô đều sẽ nghe theo.
Bởi vì Triệu Tuyết Kì cô biết rất rõ, cho dù tất cả mọi người trên thế giới này có quay lưng lại với cô đi chăng nữa thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ mặc cô, càng sẽ không làm hại cô.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Tư Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, anh mỉm cười ấm áp nhìn cô.
Cô cũng theo phản xạ mà nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh.
” Tuyết Kì, anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cho em “.
Cảnh tượng đẹp đẽ của hai người lúc này thật trùng hợp làm sao lại bị một người rất quen nhìn thấy hết toàn bộ.
Nam nhân toàn thân đều diện một màu đen.
Vẻ mặt tức tối, ánh mắt thâm trầm đứng ở một góc nhìn vào đôi nam nữ đang vui vẻ ở bên trong quán.
Lăng Trạch Thiên đứng ở đó một lúc lâu.
Anh ta nắm chặt tay thành quyền đến độ gân tay xanh nổi lên rõ rệt.
Đến bản thân anh ta cũng không thể hiểu nổi bản thân sau khi nhìn thấy cảnh ân ái của hai người oia lại tức giận đến như vậy.
Anh ta chỉ là tình cờ đi ngang qua chỗ này liền nhìn thấy cảnh tên đàn ông kia đang cúi đầu hôn cô.
Lăng Trạch Thiên lúc này trong đầu rất rối rắm.
Chẳng phải từ trước tới giờ anh đều tỏ ra không thích Triệu Tuyết Kì sao.
Nhưng tại sao khi nhìn thấy cô và Triệu Tư Hàn kia ở bên nhau anh ta lại sinh ra một cảm giác khó chịu, nhìn thấy cảnh vừa rồi lại càng thêm chướng mắt.
Anh ta tự hỏi từ khi nào bản thân lại để ý đến chuyện của người phụ nữ kia làm gì cơ chứ.
Đáng lí ra anh ta nên cảm thấy vui vì cô đã hủy hôn mới phải.
Anh ta có thể được ở bên Liên Tình của anh ta.
Nhưng hiện tại bản thân anh ta phát hiện ra hình như từ trước đến nay anh ta đối với Hạ Liên Tình kia chỉ là sinh ra cảm giác hứng thú mà thôi.
Còn người anh ta thích thực sự chính là cô- Triệu Tuyết Kì.
Lăng Trạch Thiên tự trách bản thân quá ngu ngốc, tại sao không nhận ra điều này sớm hơn.
Người trợ lí đứng ở bên cạnh anh ta nhìn thấy anh ta như vậy thì khẽ nhắc nhở:
– Lăng thiếu, có cần đi vào đó không?
Lăng Trạch Thiên lãnh đạm trả lời:
– Không cần.
Nhưng trong lòng anh ta hiện tại như muốn tức điên lên.
” Được lắm, thì ra cô từ chối tôi là vì Triệu Tư Hàn.
Quả nhiên hai người có gian tình.
Nhưng tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.
Triệu Tuyết Kì- cô phải là của tôi.”
Lăng Trạch Thiên mang theo bộ dạng khó chịu quay người bỏ đi..