Tuyết Kì nhíu mày cả kinh một phen.
Máu sôi sục của cô đang dồn đến não.
Cô không thể ngờ là cái tên Phong Thần Minh ba hoa công tử đó lại dám nhân lúc cô bất tỉnh nhân sự liền giáng một tin động trời như vậy.
Cái gì mà dùng dao tự đâm mình! Cô đâu có phải là nữ nhân ngu ngốc cần tình yêu không cần tính mạng đâu chứ.
Nếu bây giờ để cho cô gặp mặt Phong Thần Minh, cô nhất định phải xử đẹp anh ta.
Nhìn thấy biểu hiện không ổn của con gái mình, bà Triệu có chút cảm thấy kì lạ.
Bà lo lắng hỏi han cô:
– Tuyết Kì, con có sao không? Có phải vết thương vẫn còn đau không?
Tuyết Kì sau một hồi định thần lại thì cười mỉm nhìn bà mà lắc đầu.
– Không có gì ạ?
Tuyết Kì tuy biết là Phong Thần Minh bịa chuyện lừa ông bà Triệu nhưng cô cũng không trực tiếp vạch trần.
Dù gì thì chuyện cô bị đám hắc đạo bắn cũng không phải là chuyện đáng để nói ra.
Càng ít người biết về thân phận ở Hắc đạo của Tư Hàn thì càng tốt, tránh được nhiều phiền phức không đáng có.
Ánh mắt bà Triệu trở nên thâm trầm hơn, tỏ rõ vẻ chua xót mà thấp giọng.
– Tuyết Kì, từ giờ mẹ sẽ không ngăn cản con và Tư Hàn đến với nhau nữa.
Mẹ nghĩ kĩ rồi, sau này Triệu thị sẽ để lại cho hai con cùng quản lý, con cũng không lo cuộc sống cực khổ…
Đúng vậy, bà Triệu lúc này đã suy nghĩ kĩ.
Bà tuy là rất muốn để cho con gái mình lấy được một nam nhân công danh vang dội, nhưng nghĩ lại so với việc đó thì việc hạnh phúc của con gái bà còn quan trọng hơn nhiều.
Tuyết Kì cũng không nghĩ vì một lời nói dối của Phong Thần Minh lại vô tình khiến cho cô và Tư Hàn được toại nguyện.
Xem như cũng không uổng phí cô bị mất hết mặt mũi đi.
Coi ra thì Phong Thần Minh kia cũng làm được một việc tốt đó chứ!
Cô vội nắm lấy tay bà Triệu, vẻ mặt dịu dàng khẽ nói:
– Mẹ, mẹ nói thật chứ?
– Ừm.
Thấy vẻ mặt tỏ ra vô cùng hạnh phúc của cô, bà Triệu cũng chỉ biết bất lực cười khổ.
Cũng chỉ có thành toàn cho cô bà mới cảm thấy nhẹ lòng.
Vẫn là bà không nỡ nhẫn tâm cướp đi hạnh phúc của cô con gái này…
Ở bên ngoài dãy hành lang bệnh viện, hai người đàn ông trưởng thành đang nói chuyện với nhau rất thành thục.
Ông Triệu vẻ ngoài lịch thiệp, khuôn mặt trầm lắng nghiêm nghị ngồi dưới ghế.
Ông nhìn ra cảnh vật bên ngoài vườn bệnh viện mà thở dài một hơi, đủ để thấy ông đang phiền não cỡ nào.
– Tư Hàn, ba mong là con sẽ đối xử tốt với Tuyết Kì, sau này và mãi mãi cũng vậy.
Tư Hàn trầm tĩnh ngồi kế bên ông nghe thấy vậy anh có chút sửng sốt khó tin mà quay sang nhìn ông.
Nói như vậy, ông Triệu đã hoàn toàn tin tưởng mà giao Tuyết Kì cho anh, cũng tức là ông đã cho phép anh được ở bên Tuyết Kì.
Tư Hàn niềm vui liền được nhân đôi.
Tuy anh không tỏ rõ thái độ của mình nhưng trong lòng anh sớm đã hạnh phúc đến nhường nào.
– Con nhất định sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy.
Anh nhanh chóng mở lời khẳng định với ông Triệu.
Anh muốn mình nắm bắt được cơ hội hiện tại này, cơ hội mà anh khó lắm mới có được.
– Ừm.
Ông Triệu vẻ mặt hoàn toàn hài lòng về anh.
Ông đã không còn gì để mà lo lắng nữa rồi.
Bởi vì ông luôn đặt niềm tin rất cao về anh, từ trước đến giờ vẫn luôn là vậy.
– Nếu con dám làm con bé bị tổn thương dù chỉ là một chút ta cũng sẽ không tha cho con đâu.
Ông Triệu dùng giọng điệu lạnh ngắt của mình mà tuyên bố với anh.
Ông quả xứng với danh hiệu là ông bố quốc dân mà.
Tư Hàn cũng không chịu thua ông, anh cứng giọng mà lên tiếng đảm bảo.
– Chắc chắn sẽ không có chuyện đó.
Hai người đồng thời cười phá lên làm cho không khí liền trở nên tốt hơn hẳn.
Tuy vẻ bên ngoài ông Triệu luôn tỏ ra là một người nghiêm khắc nhưng bên trong ông lại vô cùng yêu thương Tuyết Kì.
Chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Tư Hàn tận dụng lợi thế này mà bám vào người ba vợ tương lai này của mình.
Dù sao thì anh cũng phải tranh thủ nhờ ông giúp bên phía bà Triệu nữa.
Thế là thanh niên Tư Hàn cứ như vậy mà âm thầm ngồi một chỗ cười nhếch môi mà không hề hay biết bà Triệu đã sớm chấp nhận anh.
…
Sau một tuần trôi qua thì Tuyết Kì cuối cùng cũng bình phục hoàn toàn.
Vết thương của cô cũng không tính là nghiêm trọng.
Cũng may chỗ bị đạn bắn trụng không phải là vị trí chí mạng nếu không thì giờ phút này chắc cô đã ngỏm củ tỏi luôn rồi.
Tư Hàn nắm tay cô đi lòng vòng quanh siêu thị cả một ngày.
Đa phần là hai người đều chọn mấy món đồ ăn vặt trái cây các kiểu.
Ông bà Triệu từ sau khi Tuyết Kì ra viện đã có ý muốn hai người trở về Triệu gia nhưng hai người lại từ chối nói là muốn ra ở riêng cho có không gian riêng tư.
Ông bà Triệu cũng đành phải bất lực đồng ý.
Chỉ là hai người cũng hơi bất ngờ khi biết cô và anh lại có cả một căn nhà riêng ở bên ngoài.
Ông bà cũng chỉ dặn hai người thỉnh thoảng lại về Triệu gia chơi.
Khi hai người còn đang xách một đống đồ ăn vặt băng trên đường thì bất chợt hai người nhìn thoáng thấy ở trên biển tin tức của thành phố hiện ra ảnh chụp to đùng của một gia đình.
Trong bức hình to ấy có ba người, một người đàn ông trung tuổi nhưng lại bị tàn tật phải ngồi trên xe lăn, vẻ mặt cứng đờ không có lấy một nụ cười.
Đứng hai bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung vận nhưng lại có khuôn mặt sắc sảo, lúc trẻ dường như là một mỹ nhân, vẻ mặt bà ta tươi cười như nở hoa.Người còn lại là một tên đàn ông còn khá trẻ, chừng kém tuổi hơn Tư Hàn, cặp mắt đào hoa của anh ta thực khiến cho Tuyết Kì không mấy thích thú.
Trên tiêu đề bức hình có ghi to một dòng chữ ” Mặc gia- gia tộc nổi tiếng nhất sau bao nhiêu năm ẩn cư ở nước ngoài đã xuất hiện trở lại “.
Tư Hàn chỉ lướt nhìn qua màn hình tin tức đó.
Dù sao thì anh cũng không mấy hứng thú với đám người xa lạ này.
– Mặc gia? Anh có từng nghe qua chưa?
Tuyết Kì quay sang hiếu kì hỏi anh, nhưng anh không trả lời mà chỉ lắc đầu với cô.
Tuyết Kì cũng không có tâm tư đi quan tâm chuyện của người khác, hiện tại cô có anh là đủ rồi.
Hai người cứ vậy mà trở về căn biệt thự riêng.
Chỉ là có một chuyện khiến cho hai người vô cùng ngạc nhiên đột ngột đến.
Tuyết Kì cùng Tư Hàn lúc sắp về đến cổng nhà liền bị một đám người đứng trong góc khuất mà xông ra chặn đường hai người.
Nhìn đám người này đoán chừng là đã đứng ở đây quan sát rất lâu.
Quần áo trên người bọn họ giống như vệ sĩ vậy.
Điều này khiến cho Tư Hàn càng thêm cẩn trọng hơn.
Anh để cô đứng phía sau lưng mình mà che chắn cho cô.
Còn anh thì sẵn sàng chuẩn bị tư thế chiến đấu với đám người này.
Anh nghĩ rằng đám người này lại rất có thể là đám đợt trước bị Hắc Long Bang đánh bại, hôm nay lại tìm đến trả thù.
Nhưng không, ngay khi anh chuẩn bị cho đám người này một trận thì đột nhiên từ phía sau đám người này có một ông lão chừng khoảng năm sáu mươi tuổi đi lên phía trước mặt anh, vẻ mặt ông ta vô cùng cung kính mà cúi thấp đầu trước anh.
– Cậu chủ!
Tư Hàn còn chưa hiểu chuyện gì.
Anh nhíu mày nhìn ông ta mà không hề đáp lại.
Sau khi xác định đám người này không hề có ác ý, Tuyết Kì mới vươn lên mà hỏi người đàn ông đang cúi đầu:
– Ông là ai vậy? Ông quen anh ấy sao?
Người đàn ông ngẩng đầu, vẻ mặt có chút thấp thỏm, nghiêm trọng mà nói:
– Tôi có biết cậu ấy, nhưng cậu ấy không biết tôi.
Tôi có chuyện quan trọng cần nói với cậu, không biết hai cô cậu có thể mời tôi vào nhà nói chuyện không?
Tư Hàn cũng cảm giác được người đàn ông này không hề có tính đe dọa nào, anh mới gật đầu đồng ý cho ông ta vào nhà.
Người đàn ông sau khi phân phó đám vệ sĩ đứng canh ở ngoài cổng, ông ta mới an tâm ngồi xuống ghế mà thẳng thắn vào vấn đề.
– Cậu Tư Hàn, chắc cậu cũng nghe qua nhà họ Mặc mới về nước không lâu, và tôi là quản gia của Mặc gia.
Còn cậu..chính là đại thiếu gia của nhà họ Mặc.
– Ông…đang nói cái quái gì vậy?
Tư Hàn cau mày nghiến răng tức giận mà lớn tiếng nói.
Ông quản gia kia cũng rất bình tĩnh, ông ta từ từ kể lại mọi chuyện cho Tư Hàn nghe, nói chính xác là đang tiết lộ cho anh một bí mật lớn, một bí mật động trời đã được che giấu hơn mấy chục năm nay.
– Mặc gia là một danh gia đứng đầu trong nước trên thương trường.
Ông Mặc có hai người con trai, đại thiếu gia nhà họ Mặc được đại phu nhân sinh ra, nhưng khi đại thiếu gia ba tuổi thì bà Mặc không may tai nạn mà qua đời.
Không lâu sau đó, ông Mặc đã lấy thêm một người vợ khác, người vợ đó sinh ra nhị thiếu gia nhà họ Mặc.
Chỉ là..nhị phu nhân đó bình thường luôn tỏ ra hiền thục đảm đang nhưng sau lưng ông Mặc lại là một người phụ nữ tâm cơ thâm độc.
Bà ta vì để con trai của mình sau này trở thành người thừa kế Mặc thị nên đã nhẫn tâm tìm cách diệt trừ mối hậu họa là đại thiếu gia, cũng chính là cậu, Mặc Tư Hàn…