Cô Nàng Sư Tử
Chương 15
Mẹ không muốn có thêm bất kỳ người vô tội nào phải chết vì mình nữa. Edward đang đuổi theo sau chúng ta. Mẹ chỉ còn rất ít thời gian trước khi án tử hình đến.
Khi bình minh ló dạng, mẹ mới chỉ leo lên được đỉnh núi đầu tiên. Cả đoàn xe đã tỉnh giấc. Liệu họ có cho người đi tìm mẹ không nhỉ?
Mẹ nhìn thấy một nhóm người da đỏ đang tràn xuống đồi và định hét to cảnh báo mọi người bên dưới, nhưng mẹ biết họ sẽ không thể nghe thấy. Rồi một tiếng hét vọng đến từ sau lưng. Đó là tiếng một người phụ nữ. Edward! Mẹ tin là ông ta đã ở đây. Một người vô tội nữa có thể sẽ bị chết vì mẹ. Mẹ nắm chặt con dao mà Jacob để trong túi da trên yên ngựa của anh ấy và chạy về phía tiếng kêu.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt khi mẹ vội vã luồn qua những bụi cây đã hạ gục tính hèn nhát và nỗi sợ hãi của mẹ. Mẹ thấy một cậu bé, người đầy máu, bị hành hạ dã man và đổ sập xuống đất giống như một chiếc lá. Người phụ nữ kêu thét lúc trước cũng đã im bặt.Tay và chân cô ấy đều bị trói.
Mẹ và con… giống như con và mẹ, Christina… trong đầu mẹ, kẻ tấn công đã biến thành Edward. Mẹ không nhớ đã đặt con xuống đất, cũng không biết mình đã hét lên khi chạy về phía trước và đâm mạnh con dao vào lưng hắn.
Chắc hẳn con dao đã xuyên thẳng vào tim hắn vì kẻ tấn công đó không hề chống cự.
Mẹ tin chắc hắn đã chết và quay sang giúp đỡ cậu bé. Tiếng rên rỉ đau đớn của cậu ta xé nát lòng mẹ. Mẹ dịu dàng bế đứa trẻ lên để giúp cậu ta thoải mái nhất có thể. Rồi khi mẹ bắt đầu khe khẽ hát ru, hơi thở của cậu ấy đã sâu hơn. Đột nhiên mẹ cảm thấy có ai đang theo dõi mình. Mẹ quay lại và phát hiện người phụ nữ da đỏ đang chằm chằm nhìn mẹ.
Tên cô ấy là Merry.
Nhật ký hành trình, 01/11/1795
Lyon không về nhà cho đến rạng sáng hôm sau. Đó là một buổi tối hoàn hảo về mọi thứ. Cái nhìn sững sờ trên mặt Rhone khi cậu ta bị trộm bởi tên Jack giả mạo sẽ nằm trong đầu Lyon một thời gian dài nữa.
Đúng thế, nó hoàn toàn xứng đáng với công sức của chàng. Lệnh quản thúc Rhone sẽ được hủy bỏ sớm nhất là vào sáng mai. Bây giờ tất cả mọi người đều tin vào câu chuyện của Rhone, rằng anh bị thương ở cổ tay vì vô ý ngã vào những mảnh kính vỡ.
Wellingham đã bị biến thành trò hề. Ý nghĩ đó khiến Lyon rất hài lòng. Chàng sẽ không bỏ qua cho kẻ ti tiện đó – và ba kẻ nữa – nhưng Lyon biết sẽ phải chờ đợi trước khi biến cuộc sống của chúng thành địa ngục như đã dự định. Cha của Rhone sẽ được trả thù. Bốn tên trộm đó sẽ phải hối tiếc vì đã lấy gia đình Rhone làm mục tiêu. Lyon thề sẽ làm điều đó.
Christina đang ngủ ngon lành trên nền nhà cạnh giường. Lyon nhanh chóng cởi đồ, rồi nhẹ nhàng bế vợ lên, cẩn thận né tránh con dao bên dưới chăn. Đặt vào nơi nàng thuộc về – giường của mình. Chàng ôm lấy vợ cho đến khi nàng rúc vào ngực mình.
Chàng quyết định sẽ phải làm gì đó với tấm đệm quá mềm mại này. Bật cười khi chàng nhớ Christina đã nói vào đêm tân hôn của họ là chiếc giường đang cố nuốt mình.
Nàng đã không rơi khỏi giường. Không nghi ngờ gì vì nàng đã cười phá lên lúc chàng thông báo thế. Lyon vô cùng hy vọng nàng sẽ quen ngủ trên giường. Chàng không thích thú với ý tưởng phải ngủ trên nền nhà, nhưng sẽ làm thế nếu đó là cách duy nhất được ôm Christina, Lyon thở dài thừa nhận.
Thỏa hiệp. Một tiếng nói vang lên trong đầu. Đó là một khái niệm xa lạ. Cho đến khi gặp Christina. Có thể lúc này là phù hợp để thực hành nó, chàng thầm nhủ.
Lyon nóng lòng mong trời mau sáng. Sau khi giải thích vì sao lại quá giận dữ khi bắt gặp nàng trong quán rượu Bryan, chàng sẽ khiến nhiệm vụ bảo vệ an toàn của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn. Chàng sẽ làm Christina hiểu rằng hạnh phúc và sự an toàn của nàng là tất cả đối với mình, rằng nàng không nên đi lang thang trong thành phố mà không có sự hộ tống thích hợp.
Và Christina sẽ học được cách thỏa hiệp.
Lyon đã không thể giảng giải cho vợ vào sáng hôm đó. Nàng không ở đó để nghe.
Chàng ngủ say sưa cho đến tận trưa – một điều lạ lùng vì chàng hiếm khi ngủ say hơn ba tiếng đồng hồ. Hầu tước cảm thấy thư thái và sẵn sàng gánh vác cả thế giới. Chính xác hơn, Lyon đã sẵn sàng để dạy dỗ vợ mình, và chàng vội mặc đồ, nhanh chóng xuống dưới nhà để bắt đầu bài giảng.
Lyon đã hết sức sai lầm khi kết luận rằng Christina đang đợi mình.
“Ngươi nói cái gì? Cô ấy không thể đi được!”
Tiếng quát nạt khiến người hầu nhút nhát sợ hãi. “Nữ hầu tước đã rời đi vài giờ trước, thưa ông chủ”, anh ta ấp úng. “Cùng với Brown và vài người nữa. Ngài quên mất là đã ra lệnh cho vợ ngài chăng? Tôi nghe Nữ hầu tước nói với Brown là ngài yêu cầu bà ấy phải trở về Lyonwood ngay lập tức ạ.”
“Đúng thế, ta quên mất”, Lyon lầm bầm. Tất nhiên, chàng đã nói dối người hầu của mình vì không thể đưa ra chỉ thị như vậy. Nhưng cũng không thể để một trong những kẻ ăn người ở biết Christina đã không nói thật. Không phải chàng đang bảo vệ nàng, mà đang bảo vệ chính mình. Chàng không muốn bất kỳ ai biết rằng mình không kiểm soát được vợ.
Có lẽ nàng đã nhận ra hành động hôm qua của mình nghiêm trọng ra sao.
Lúc đầu Lyon định quay về Lyonwood ngay, nhưng rồi quyết định để Christina gặm nhấm nỗi lo lắng của mình trong suốt ngày hôm đó. Lúc chàng tới đó, thậm chí có thể nàng còn tỏ ra hối hận nữa.
Đúng, thời gian và sự im lặng là đồng minh của chàng. Lyon hy vọng sẽ có được lời xin lỗi của Christina khi màn đêm buông xuống.
Lyon dành một tiếng thăm thú các nhà xưởng và bất động sản của mình, rồi quyết định dừng chân ở ngôi nhà của mẹ chàng để nói cho Diana về chuyện của Rhone. Chàng hết sức ngạc nhiên lúc xông vào phòng khách, phát hiện Rhone đang ngồi trên sofa và đang ôm Diana.
“Tôi đang cắt ngang chăng?”, chàng dài giọng.
Sụ xuất hiện của Lyon có vẻ chăng khiến cả hai bận tâm. Diana vẫn đang tựa đầu trên vai Rhone, còn bạn chàng thậm chí còn chẳng thèm nhìn lên.
“Lyon đã đến rồi, em yêu. Nín khóc đi. Cậu ta sẽ biết phải làm gì.”
Lyon gầm lên lúc sải chân về phía lò sưởi. “Rhone, bỏ tay khỏi em gái mình. Diana, lạy Chúa, ngồi thẳng lên và cư xử đúng mực một chút đi. Tại sao em khóc?”
Em gái cố gắng tuân theo mệnh lệnh của anh trai, nhưng ngay lúc cô ngồi thẳng lên, Rhone lại kéo cô trở lại, giữ chặt má cô trên vai mình.
“Cậu đứng yên ở đó. Chết tiệt, mình đang an ủi cô ấy, chỉ có thế thôi.”
Lyon quyết định sẽ xử lý bạn mình sau. “Nói cho anh biết tại sao em khóc, Diana. Ngay lập tức. Anh đang rất vội”, rồi nói thêm.
“Cậu không cần phải hét lên với cô ấy, Lyon.” Rhone lừ mắt với bạn mình. “Cô ấy đang rất đau lòng.”
“Khỉ thật, một trong hai người vui lòng nói cho tôi biết chuyện đau lòng đấy là gì, được không?”
“Mẹ”, Diana mếu máo, giật ra khỏi Rhone để lau nước mắt bằng chiếc khăn tay có đính đăng ten. “Christina đã đưa mẹ đi.”
“Cô ấy làm gì?” Lyon lắc đầu khó hiểu.
“Vợ cậu đã đưa mẹ cậu về Lyonwood cùng cô ấy.” Rhone lên tiếng.
“Và đó là lý do tại sao Diana khóc hả?” Lyon hỏi, cố gắng tìm hiểu ngọn nguồn câu chuyện.
Rhone phải cố để không cười phá lên. Ánh mắt lấp lánh vui vẻ. “Đúng thế’, anh nói khi vỗ nhẹ lên vai Diana.
Lyon ngồi đối diện với em gái và đợi đến khi cô ngồi thẳng lên. Trông cô sặc sỡ như một con bướm với bộ váy vàng điểm những dải màu nâu. Nước mắt của cô đã làm bẩn bộ váy.
“Diana”, Lyon nói bằng giọng mà mình hy vọng là đủ dịu dàng, “Em không cần lo lắng là anh sẽ giận dữ vì vợ anh đã đưa mẹ đi cùng. Đó là lý do tại sao em khóc, phải không?”.
“Không.”
“Em muốn mẹ ở đây à?”
Khi cô lắc đầu và tiếp tục thút thít thì sự kiên nhẫn của Lyon đã cạn kiệt. “Vậy thì sao?”
“Mẹ không muốn đi”, Diana òa khóc. “Rhone, hãy nói cho anh ấy nghe. Anh đã chứng kiến mọi chuyện xảy ra. Em chỉ không biết nghĩ sao nữa. Và cô Harriett cười thích thú như một người điên suốt lúc đó. Ôi, em không biết…”
“Rhone, cậu rất quan tâm đến Diana, đúng không?”
“Đúng, rất nhiều.”
“Vậy thì mình cho rằng cậu nên khuyên nó nín đi trước khi mình siết cổ nó. Diana, nín khóc đi.”
“Ta sẽ giải thích, em yêu”, Rhone dịu dàng, ân cần nói với Diana.
Lyon cố giấu cơn bực tức. Rhone cư xử như một thằng nhóc đang mắc bệnh tương tư.
“Mẹ cậu từ chối đề nghị về Lyonwood của Christina như cậu đã biết. Thế rồi trò vui bắt đầu.”
Rhone không thể nhịn cười. Lúc này Diana đang gục đầu lên vai anh và tiếp tục khóc nên anh có thể cười thoải mái. “Vợ cậu cực kỳ kiên quyết đưa mẹ cậu đi cùng. Cực kỳ quyết tâm, thực tế, cô ấy… à, cô ấy đã kéo mẹ cậu ra khỏi giường.”
“Hẳn cậu đang nói đùa.”
“Mẹ không muốn đi.”
“Chắc chắn”, Lyon đài giọng. “Christina có giải thích lý do tại sao cô ấy lại khăng khăng làm thế không?”
Khóe miệng chàng giật giật muốn cười, nhưng vì em gái đang nhìn chăm chú và chàng không muốn làm cô sợ hãi hơn bằng cách thể hiện sự thích thú của mình. Rhone đã không ủng hộ ý tưởng bảo vệ cảm giác của Diana của chàng. “Cậu nên chứng kiến cảnh đó, Lyon. Mẹ cậu rất khỏe mạnh. Mình không nhận ra điều đó. Mình nghĩ bà ấy hẳn phải tiều tụy sau chừng đó năm, nhưng bà ấy đã chống cự dữ dội. Tất nhiên, chỉ sau khi…”
“Sau cái gì?” Lyon hỏi, hoàn toàn ngạc nhiên bởi tư cách của vợ mình.
“Mẹ nói với Christina rằng bà muốn ở nơi của mình. Bà có người đến trò chuyện, và tất nhiên bà muốn nói về James”, Diana nói với Lyon.
“Đúng thế, à, đó là khi Christina hỏi mẹ cậu có phải trái tim của bà đã chết rồi không.”
“Mình không hiểu”, Lyon lắc đầu.
“Mình cũng thế”, Rhone đáp. “Dù sao thì mẹ cậu cũng nói rằng kể từ khi James chết trái tim bà cũng chết theo… chết tiệt gì đó.”
Rồi Lyon bật cười, không thể kiềm chế được. “Mẹ mình là bậc thầy than khóc, Rhone. Cậu biết thừa mà.”
“Ừ”, Rhone dài giọng. “Lúc đó Christina đã kéo mẹ cậu xuống sảnh. Cô cậu, Diana, và mình đang đứng đó, theo dõi hai người, băn khoăn không hiểu chuyện gì. Rồi Christina giải thích cho bọn mình.”
“Cô ấy định giết mẹ.”
“Thôi nào, Diana, đó không phải là điều cô ấy định nói”, Rhone nói rồi vỗ nhẹ vai cô và quay sang cười toe toét với Lyon.
“Rhone, cậu sẽ tiếp tục chứ?”
“Christina nói với mẹ cậu là ở nơi cô ấy sống – và chỉ có Chúa mới biết được nó ở đâu – khi một chiến binh già mà trái tim và linh hồn đã bị tan vỡ thì nên đi tới nơi hoang dã.”
“Để làm gì?” Lyon hỏi.
“À, tất nhiên là tìm một nơi hẻo lánh, bình yên để chết. Không cần phải nói, mẹ cậu không thể chấp nhận bị gọi là một chiến binh già.”
Lyon ngước nhìn trần nhà hồi lâu trước khi đủ bình tĩnh nhìn lại bạn mình.
Chàng gần như phá lên cười. “Không, mình không nghĩ là bà chấp nhận”, và thì thầm.
“À, một phần là do lỗi của mẹ”, Diana xen vào. “Nếu bà không thừa nhận là trái tim mình bị tan vỡ thì Christina sẽ không khăng khăng đưa bà đi cùng. Chị ấy nói với mẹ là chị ấy sẽ giúp bà tìm một nơi xinh đẹp.”
“Cô ấy thật tốt bụng”, Lyon nói.
“Lyon, nhưng mẹ không có chocolate. Bà cũng không cho người hầu thu xếp đồ đạc nữa. Christina nói rằng điều đó không cần thiết. Một người sẽ không mang theo đồ đạc nếu họ định chết đi. Chính miệng chị ấy đã nói thế.”
“Rồi mẹ cậu bắt đầu la hét”, Rhone kể tiếp.
“Rhone không cho em xen vào”, Diana thì thầm, “Và cô Harriett thì cười phá lên”.
“Mẹ cậu không ngừng la hét cho đến khi vào trong”, Rhone bình luận.
“Bà ấy lại gào thét tên James à?” Lyon hỏi.
“À… không, tất nhiên là không?” Diana lầm bầm. “Điều đó thì có giúp ích gì chứ?”
Cả Rhone lẫn Lyon đều không trả lời. Cả hai đang cười lăn lộn.
Phải mất vài phút sau Lyon mới có thể nói được. “Mình đoán là tốt nhất nên trở về Lyonwood ngay.”
“Chuyện gì xảy ra nếu Christina giấu mẹ chỗ nào đó ở nông thôn và không nói cho anh biết?”
“Em thực sự tin Christina sẽ làm hại mẹ em à, Diana?” Rhone hỏi.
“Không”, Diana nói nhỏ. “Nhưng chị ấy nói như thể chỗ đó là tự nhiên nhất dành cho… một chiến binh già” Diana thở dài não nề. “Christina có vài khái niệm lạ thường, đúng không?”
“Cô ấy đang nói dối, Diana. Cô ấy giả vờ sẽ mang lại cho mẹ điều bà ấy muốn.”
“Lyon, cậu có muốn mình đi cùng về Lyonwood không?” Rhone hỏi.
Lyon có thể nhận ra tia sáng lóe lên trong đôi mắt xanh của bạn và biết rằng anh ta đang giở trò láu cá.
“Tại sao cậu lại đề nghị thế?”, chàng hỏi.
“Mình có thể giúp cậu lục tung khu đất đó”, Rhone dài giọng.
“Thật buồn cười”, Lyon gắt gỏng. “Nào, hãy xem cậu đã làm gì kìa. Diana lại bắt đầu khóc. Cậu hãy dỗ dành nó đi, Rhone. Mình không có thời gian. Đến Lyonwood cuối tuần này cùng với cô Harriett và Diana.”
Lyon sải bước ra cửa, rồi hét vọng lại. “Nếu anh không thể tìm thấy mẹ thì Diana, em có thể giúp một tay.”
Rhone tiếp tục cười. “Anh ấy chỉ đang nói đùa thôi, em yêu. Nào, nào, để ta ôm em nào, em yêu. Em có thể khóc trên vai ta.”
Lyon đóng cửa lại giữa những tiếng dỗ dành ân cần của Rhone và buồn bực lắc đầu. Chàng đã được bao bọc suốt cuộc đời, nên không nhận ra Rhone đã thầm yêu Diana.
Rhone là một người bạn tốt… nhưng là em rể… Lyon phải sửa lại cách xưng hô thôi.
Christina không ngạc nhiên bởi điều này. Không, nàng chính là người đã chỉ dẫn cho Rhone định mệnh của anh ta, Lyon mỉm cười nhớ lại.
À, định mệnh. Chàng quyết định lúc này, định mệnh của chàng là về nhà và hôn vợ mình.
Niềm khao khát được ôm Christina trong tay, làm tình với nàng thật chậm rãi, thật ngọt ngào khiến quãng đường trở về Lyonwood dường như xa hơn mọi khi.
Mặt trời sắp lặn lúc Lyon cưỡi ngựa vào con đường vòng tròn phía trước ngôi nhà. Chàng nheo mắt bởi ánh mặt trời, cố gắng thoát ra khỏi cảnh tượng mà mình nghĩ đang nhìn thấy.
Khi tiến lại gần hơn, chàng nhận ra người đàn ông đang kéo đống giày của chàng xuống thềm. Elbert. Ông ta làm gì ở đây thế? Và chết tiệt, ông ta đang làm gì với đống giày và ủng của chàng? Lyon đã tiến tới đủ gần và nhận ra cả tá giày ủng của chàng đang nằm la liệt trên bậc thềm và lối đi.
Lyon xuống ngựa và vỗ vào mông con chiến mã của mình như ngầm ra hiệu bảo nó hãy về chuồng, rồi gọi to người quản gia cũ của Christina. “Elbert? Ông đang làm gì với đống giày của ta thế?”
“Lệnh của bà chủ, thưa ngài. “Elbert trả lời. “Không thể tin được một người lại có lắm giày ủng đến thế,” ông ta nói thêm. “Tôi đã làm việc này gần một tiếng rồi đấy. Lên gác và xuống gác, rồi lại lên…”
“Elbert? Hãy giải thích cho ta đi”, Lyon cắt ngang, giọng rất cáu kỉnh. “Và ông đang làm gì ở Lyonwood? Có phải Christina mời ông tới không?”
“Thuê tôi, thưa ngài”, Elbert thông báo. “Tôi là phụ tá của Brown. Ngài không biết cô ấy lo lắng cho tôi thế nào ư? Cô ấy biết tôi sẽ không thể ở lâu với mụ dơi già đó. Vợ ngài có một trái tim rất nhân hậu. Tôi sẽ làm nhiệm vụ của mình, thưa ngài. Tôi sẽ không né tránh trách nhiệm của mình.”
Christina thực sự rất nhân hậu. Cô vợ bé bỏng của chàng biết rõ Elbert không thể tìm được việc ở bất kỳ đâu. Đơn giản là ông ta quá già, quá yếu ớt. “Ta chắc là ông sẽ làm tốt, Elbert”, Lyon nói. “Rất vui được đón tiếp ông vào hàng ngũ người giúp việc ở đây.”
“Cảm ơn ngài”, Elbert đáp lại.
Rồi Lyon nhận ra Brown đang đứng ở cửa. Người quản gia trông rất lo lắng.
“Chúc buổi chiều tốt lành, ông chủ”, Brown nói to. “Thật tốt vì ngài đã trở lại”, anh nói thêm. Giọng có vẻ nhẹ nhõm hơn. “Ngài có thấy đống giày của ngài không?”
“Ta không mù, chàng trai. Tất nhiên ta thấy chúng. Anh có thể vui lòng giải thích cho ta chuyện quái quỷ gì đang xảy ra không?”
“Mệnh lệnh của vợ ngài”, Brown thông báo.
“Vợ cũ”, Elbert cười khúc khích xen vào.
Lyon hít một hơi thật sâu. “Anh đang nói gì?” Chàng hướng tới Brown, tin rằng người quản gia trẻ sẽ nói rõ ràng hơn lão già đang cười hinh hích sau lưng chàng.
“Ngài bị ly hôn, thưa ông chủ.”
“Ta làm sao?”
Hai vai Brown chùng xuống, biết ông chủ vẫn chưa hiểu rõ tin tức này.
“Ly hôn.”
“Bị đuổi đi, thưa ngài, quăng sang một bên, bị lãng quên, bị chết trong tim cô ấy…”
“Ta hiểu ý ông, Elbert”, chàng lẩm bẩm đầy tức giận. “Ta hiểu rõ từ ly hôn nghĩa là gì.”
Lyon tiếp tục bước vào nhà. Người hầu già lê bước phía sau. “Đó là những lời cô ấy nói. Bà chủ của tôi sẽ ly hôn ngài theo cách mà người của cô ấy làm. Cô ấy nói rằng tống khứ một ông chồng là điều hoàn toàn bình thường. Ngài sẽ phải tìm ai đó để sống cùng.”
“Ta làm sao?” Lyon hỏi lại, rõ ràng không nghe rõ.
Cái gật đầu dứt khoát của Brown cho thấy anh ta nghe rất rõ.
“Ngài bị tống khứ, bị quẳng sang một bên…”
“Lạy Chúa, Elbert, ngừng lải nhải đi”, Lyon ra lệnh rồi quay sang Brown. “Quẳng giày của ta đi là nghĩa làm sao?”
“Chúng biểu thị sự ra đi của ngài, thưa ông chủ?” Brown nói.
Người quản gia cố gắng không nhìn vào khuôn mặt hoài nghi của ông chủ. Anh đang có nguy cơ không kiềm chế được bản thân. Thay vào đó anh nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
“Hãy để ta làm rõ sự việc”, Lyon càu nhàu. “Vợ ta cho rằng ngôi nhà này thuộc về cô ấy hả?”
“Và tất nhiên là mẹ ngài nữa”, Brown buột miệng. “Cô ấy đang giữ bà ấy.”
Brown đang cắn chặt môi dưới. Lyon nghĩ chắc anh đang cố không cười phá lên.
“Tất nhiên”, Lyon dài giọng.
Elbert lại cố giúp đỡ. “Đó là cách người của cô ấy làm”, ông xen vào, giọng vui vẻ đầy chọc tức.
“Vợ ta đâu”, Lyon hỏi, phớt lờ lời bình luận của Elbert.
Chàng không đợi người hầu trả lời mà vội vã đi từng hai bậc một lên phòng ngủ. Một ý nghĩ lướt qua đầu. “Cô ấy đã cắt tóc phải không?”, Lyon hét to.
“Đúng thế”, Elbert hét lên trước khi Brown kịp mở miệng. “Đó là cách nó phải xảy ra”, Elbert tiếp tục. “Khi mái tóc bị cắt – à, tức là ngài coi như đã chết với cô ấy. Ngài bị ném sang một bên, bị tống…”
“Ta đã hiểu thông điệp của cô ấy”, Lyon gầm lên. “Brown, mang giày của ta vào nhà. Elbert, tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi.”
“Ông chủ?” Brown nói vọng lên.
“Sao?”
“Có phải người Pháp luôn tuân theo những luật lệ đó không, thưa ông chủ?”
Lyon dằn lại nụ cười. “Vợ ta đã nói đó là luật sao?”, chàng hỏi.
“Vâng, thưa ông chủ.”
“Và cô ấy nói rằng mình đến từ nước Pháp à?”, chàng hỏi người quản gia của mình.
Brown gật đầu.
“Vậy thì đúng thế”, Lyon thông báo. “Ta muốn tắm, Brown. Mang giày vào sau”, và nói thêm trước khi quay lưng tiếp tục đi tới nơi định đến.
Lyon mỉm cười. Đây là lần thứ bao nhiêu chàng quên mất là Brown còn trẻ và thiếu kinh nghiệm thế nào. Tất nhiên, chàng đã phải nói dối vì một người luôn tỏ ra ngây thơ và trung thực. Christina.
Vợ chàng không đợi ở phòng ngủ. Chàng cũng không hy vọng gặp nàng ở đó. Ánh mặt trời vẫn còn đủ sáng để Christina có thể ở ngoài trời. Lyon nghi ngờ Christina sẽ không vào nhà cho đến khi bóng tối buộc nàng phải làm thế.
Lyon bước tới bên cửa sổ và ngắm nhìn cảnh hoàng hôn. Đó là một cảnh tượng rất tráng lệ, nhưng chàng không hề chú ý cho đến khi cưới Christina. Nàng đã khai sáng cho chàng về những điều kỳ diệu của cuộc sống.
Và cả một tình yêu tuyệt vời nữa. Đúng, chàng yêu người con gái đó biết bao, quá mãnh liệt đến nỗi khiến chàng e sợ. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, chàng không biết mình sẽ sống ra sao.
Suy nghĩ đáng ghét này sẽ không thể thâm nhập vào tâm trí bình yên của Lyon nếu chàng không quá bận tâm về cuộc đoàn tụ giữa Christina và cha nàng. Tâm trạng của Lyon còn hơn cả lo lắng.
Nàng tin ông ta tới để cố gắng giết mình. Richards không thể nói cho Lvon biết nhiều về cha của Christina, nhưng thực tế Stalinsky có liên quan đến vụ lùm xùm Brisbane với hậu quả đáng xấu hổ đó khiến Lyon rất lo lắng.
Mọi chuyện sẽ đơn giản biết bao nếu Christina tin tưởng và giãi bày tâm sự với chàng. Chúa ơi, Lyon cảm giác như thể đang phải chiến đấu với kẻ thù trong tình trạng bị bịt kín mắt.
Đối xử công bằng. Đó chẳng phải là điều chàng mong muốn từ Christina sao?
Sự thực như một cú đánh giáng mạnh vào Lyon. Chàng đã yêu cầu vợ mình thành thật nhưng lại không sẵn sàng đối xử với nàng như thế. Tin tưởng. Đúng, chàng muốn tin tưởng mình tuyệt đối, nhưng lại không cho Christina biết mình tin tưởng nàng nhiều thế nào. Không, chàng lắc đầu thầm nhủ, tội lỗi của mình quá xấu xa. Lyon không thể mở lòng với nàng được.
Christina mới chỉ hỏi về quá khứ của chàng một lần duy nhất. Trong chuyến đi từ Luân Đôn về Lyonwood, nàng đã yêu cầu chàng kể về người vợ đầu tiên – Lettie.
Câu trả lời vô cùng thô lỗ. Chàng đã nói rằng đó là đề tài chàng không bao giờ muốn nói đến.
Nàng cũng không hỏi lại nữa.
Đúng, chàng đang phải chịu một sự đối xử công bằng.
Cánh cửa bật mở sau lưng. Lyon liếc qua vai và thấy mấy người hầu đang mang bồn tắm và vài thùng nước ấm vào phòng.
Chàng quay lại quang cảnh tuyệt đẹp trước mắt và trong lúc đang cởi áo khoác, chợt nhìn thấy Christina.
Hơi thở nghẹn trong cổ. Cảnh tượng đó còn tráng lệ hơn cả cảnh hoàng hôn.
Christina đang cưỡi ngựa mà không dùng yên. Con ngựa đực màu xám đang phi nước đại qua bãi đất với tốc độ khủng khiếp tới nỗi bốn chân nó chỉ còn là vệt mờ mờ.
Nàng phi ngựa nhanh như một cơn gió. Mái tóc màu vàng giống một dải lụa phấp phới sau lưng. Lưng nàng thẳng như một cây giáo, và khi nàng điều khiển con ngựa nhảy vụt qua hàng rào ngăn cách khu nhà với vùng đất hoang dã, Lyon mới từ từ thở ra.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Christina còn xuất sắc hơn cả chàng. Sự thực đó càng trở nên rõ ràng hơn khi tiếp tục quan sát. Lyon dương dương tự đắc, như thể kỹ năng của nàng làm rạng danh mình. “Em là sư tử cái của ta”, chàng thì thầm, biện hộ cho cảm giác của mình.
Christina cưỡi ngựa duyên dáng một cách khó tin… và chàng còn đề nghị dạy nàng nữa.
Một giả định sai lầm nữa, Lyon nhận ra. Cũng sai lầm như niềm tin chàng sẽ thực sự có được lời xin lỗi về hành động dại dột hôm qua.
Chàng bật cười khúc khích khi cởi bỏ quần áo và phớt lờ những ánh mắt lo lắng của người hầu. Chàng biết họ không thường xuyên nghe thấy mình cười. Rồi chàng duỗi người trong bồn tắm dài, tựa vai vào thành bồn. Brown mang quần áo sạch vào phòng.
“Cứ để đó cho ta”, Lyon nói với người quản gia. “Anh có thể lui ra được rồi.”
Brown định đóng cửa, nhưng rồi do dự. Lúc quay lại nhìn ông chủ, vẻ mặt rất băn khoăn.
“Chuyện gì thế?” Lyon hỏi.
“Ông chủ, tôi sẽ không bao giờ dám can thiệp vào chuyện riêng của ngài, nhưng tôi thực sự băn khoăn không biết ngài có tôn trọng quyết định của bà chủ không?”
Lyon lại phải tự nhắc nhở rằng Brown còn rất trẻ và không trông coi ngôi nhà này đủ lâu để hiểu rõ tính khí ông chủ của mình. Nếu không anh ta sẽ không bao giờ hỏi một câu lố bịch như thế. “Tất nhiên, sao thế Brown?” Lyon dài giọng.
“Tức là ngài sẽ để cô ấy ly hôn ngài ư?” Brown kinh hoàng thốt lên.
“Ta tin là cô ấy đã ly hôn ta rồi”, Lyon cười toe toét.
Người quản gia không vui mừng chút nào với thông báo này. “Tôi sẽ rất nhớ ngài, thưa ông chủ.”
“Cô ấy sẽ giữ anh lại à?” Lyon hỏi.
Brown gật đầu, trông rất khổ sở. “Bà chủ giải thích rằng bây giờ chúng tôi là một phần trong gia đình cô ấy.”
“Chúng tôi?”
“Cô ấy sẽ giữ tất cả người hầu lại, thưa ông chủ.”
Lyon cười phá lên. “Tôi thực sự mong ngài ở lại”, Brown buột miệng.
“Đừng lo lắng thế, Brown. Ta không định đi bất cứ đâu”, Lyon thông báo. “Ngay khi vợ ta vào nhà, hãy bảo cô ấy tới gặp ta. Nếu cô ấy có thể ly hôn ta dễ dàng như thế, thì cũng có thể nhanh chóng tái hôn trở lại. Vấn đề nho nhỏ này sẽ được giải quyết ngay khi màn đêm buông xuống, ta hứa với anh đấy.”
“Cảm ơn Chúa”, Brown thì thầm rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng và khép cửa lại.
Brown vẫn còn nghe thấy tiếng cười của ông chủ vọng xuống tận sảnh.
Christina gặp người quản gia ở chân cầu thang. Khi anh thông báo rằng Hầu tước đang ở trên tầng và muốn gặp nàng ngay, nàng bực bội nhìn anh trước khi nhượng bộ yêu cầu của Lyon.
Lúc bước vào phòng, nàng đột ngột dừng phắt lại.
“Đóng cửa lại, em yêu.”
Christina làm theo đề nghị của chồng, nhưng chỉ vì muốn giữ bí mật cuộc trò chuyện giữa hai người. “Em thích thú cuộc cưỡi ngựa vừa rồi chứ?” Lyon hỏi.
Giọng nói dịu dàng khiến nàng bối rối. Christina đã chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến. Dường như Lyon không ở trong tâm trạng sẵn sàng giống như vậy. “Lyon”, nàng lên tiếng, cố tình lảng tránh ánh mắt Lyon, “Em không nghĩ là chàng nhận ra điều em đã làm”.
“Tất nhiên là ta nhận ra, em yêu”, Lyon đáp lại bằng giọng rất vui mừng khiến Christina càng lúng túng. “Chàng sẽ phải bắt đầu lại từ đầu. Chàng sẽ phải ra tòa ly hôn với em, dù đã nhận thức được… nền giáo dục bất thường mà em được dạy dỗ, em nghi ngờ chàng sẽ…”
“Được.”
Christina nhìn chằm chằm, “Được? Đó là tất cả những gì chàng nói với em sao?”. Nàng lắc đầu, thở dài, rồi lẩm bẩm. “Chàng chẳng hiểu gì cả.”
“Có, ta hiểu chứ. Em vừa quẳng ta sang một bên. Elbert đã giải thích hết rồi.”
“Chàng không buồn phiền sao?”
“Không.”
“Ừm, sao lại không? Chàng đã nói là chàng yêu em”, Christina nói và bước lại gần Lyon hơn. “Đó là những lời nói dối đúng không? Bây giờ chàng đã biết…”
“Chúng không phải là giả dối.” Lyon đáp rồi ngả người ra và nhắm mắt lại. “Chúa ơi, thật dễ chịu. Ta nói cho em biết, Christina, cưỡi ngựa từ Luân Đôn về đây mất rất nhiều thời gian.”
Nàng không thể tin được thái độ hờ hững của Lyon. Christina chợt muốn khóc. “Chàng không thể làm bẽ mặt em và rồi hành động như thể không có chuyện gì xảy ra hết. Một chiến binh có thể giết kẻ khác chỉ vì bị làm nhục.”
“Nhưng em không phải là một chiến binh, Christina. Em là vợ ta.”
“Đã từng.”
Chàng thậm chí còn không buồn mở mắt ra nhìn khi hỏi lại.
“Chính xác thì ta đã làm gì nào?”
“Chàng không biết sao?” Nàng phải hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. “Chàng đã hét vào mặt em trước người làm chứng. Chàng sỉ nhục em. Chàng ruồng bỏ em.”
“Ai là người làm chứng?” Lyon hỏi, vẫn với giọng nhỏ nhẹ khiến nàng phải tiến lại gần hơn để nghe cho rõ.
“Bryan”, Christina tuyên bố.
“Ta cũng hét lên với em trước mặt Richards, đúng không? Ta nhớ là…”
“Hai điều đó là khác nhau.”
“Tại sao?”
“Lúc đó chàng hét lên là vì em bị ngất xỉu. Chàng không giận dữ với em. Chắc chắn chàng nhận ra sự khác nhau đó.”
“Bây giờ ta đã biết”, Lyon thừa nhận. “Em có tự hỏi tại sao ta lại quát tháo em trước mặt Bryan không?”
“Không.”
Lyon mở bừng mắt. Cơn giận rất rõ ràng. “Chết tiệt, em làm ta hết sức sợ hãi”, chàng thông báo, gằn giọng, bật ra từng từ một.
“Em làm gì?”
“Đừng ngạc nhiên thế, Christina. Lúc bước vào quán rượu và thấy em bình thản ngồi giữa những kẻ cặn bã nhất nước Anh, đầu óc ta đã quay cuồng. Rồi em còn dám tươi cười với ta như thể em rất sung sướng được gặp ta.”
Chàng phải dừng lại. Ký ức đó lại khiến Lyon đùng đùng nổi giận.
“Em đã rất vui mừng được gặp chàng. Chàng nghi ngờ điều đó sao”, nàng hỏi.
Hai tay chống cạnh sườn, hất mái tóc ra sau và tiếp tục nhìn chằm chằm. “Sao?”, Christina gay gắt.
“Em lại cắt tóc phải không?”
“Phải. Đó là một phần của nghi lễ tiễn đưa”, Christina thông báo.
“Christina, nếu cứ mỗi lần em giận dỗi với ta là em lại cắt tóc thì chắc chắn em sẽ bị trọc đầu chỉ trong vòng một tháng. Ta thề đấy.”
Lyon thở dài thườn thượt, rồi nói, “Để ta làm rõ điều này nhé. Em muốn ta không bao giờ to tiếng với em nữa ư? Christina, điều đó là không thể. Sẽ có nhiều lúc ta phải tranh cãi với em.”
“Em không quan tâm chàng quát tháo với em hay không”, Christina nói khẽ. “Đôi lúc em cũng sẽ thể hiện sự tức giận”, và thừa nhận. “Nhưng em sẽ không bao giờ để người ngoài thấy được sự phật ý của mình. Đó là điều sỉ nhục, Lyon.”
“Ồ? Vậy là ta nên kéo em vào trong phòng và la hét với em một cách kín đáo hả?”, chàng hỏi.
“Đúng, lẽ ra chàng nên làm thế”, Christina đồng ý.
“Em đã liều lĩnh một cách ngu ngốc, Christina. Em đang gặp nguy hiểm dù có nhận ra hay không. Ta muốn em xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ lặp lại điều đó nữa.”
“Em sẽ suy nghĩ về chuyện này”, nàng nói. Bây giờ buộc phải xem xét điều mà Lyon đang cố giải thích vì đã nhận ra mình cũng có chút mạo hiểm. Có quá nhiều gã ở quán rượu lúc đó và nàng sẽ rất khó khăn nếu… tất cả bọn họ cùng xông lên. Tuy vậy nàng cho rằng mình đã chiếm thế thượng phong lúc hạ gục một tên… và sau khi nói chồng mình là Hầu tước Lyonwood. “Phải”, nàng lặp lại. “Em sẽ suy nghĩ về những lời hứa mà chàng yêu cầu.”
Từ vẻ mặt dữ tợn của Lyon, nàng có thể thấy là chàng không thèm để ý đến lời hứa hẹn thành thật của mình. “Em báo trước là sẽ không dễ dàng với chàng đâu”, và thì thầm.
“Đó là tất cả điều em muốn nói phải không?”
“Em chỉ mới nói…”
“Em đang đùa giỡn ta, đúng không, Christina?”
Nàng đã mắc sai lầm vì đã đến bồn tắm quá gần và chỉ nhận ra một giây sau đó. Lyon đã chộp lấy và kéo nàng ngã vào lòng mình. Nước bắn tung tóe lên thành bồn.
“Chàng vừa làm ướt váy của em”, nàng thở phì phì.
“Ta sẽ phá hỏng những cái khác nữa”, Lyon nói khi nàng vùng vẫy thoát ra. Chàng giữ chặt khuôn mặt vợ nhìn thẳng vào mắt mình. “Ta yêu em.”
Mắt nàng ngân ngấn nước. “Chàng đã xúc phạm em.”
“Ta yêu em”, Lyon nhắc lại bằng tiếng thì thầm gay gắt. “Ta xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy xấu hổ”, và nói thêm.
“Chàng xin lỗi sao?”
Lyon dùng ngón tay cái lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống má nàng.
“Em xin lỗi vì đã để chàng sợ hãi”, Christina thì thầm. “Em sẽ cố không lặp lại nó nữa.”
“Hãy nói em yêu ta đi”, Lyon đòi hỏi.
“Em yêu chàng.”
“Ta tin em được chứ?”, Lyon hỏi, giọng khàn khàn, dỗ dành.
“Vâng”, Christina đáp, cố hất tay chàng khi nhận ra Lyon thực sự đang lăng mạ mình. “ có thể tin em.”
“Nhưng em đã không tin khi ta nói rằng ta yêu em”, Lyon nói. “Trong đầu mình, em vẫn tin rằng nó chỉ trong thời gian ngắn thôi, đúng không?” Chàng hôn vợ chậm rãi, âu yếm, hy vọng sẽ giảm đi sự chua chát trong lời trách móc nhẹ nhàng của mình. “Khi đã tin tưởng ta hoàn toàn, em sẽ biết ta không bao giờ thay đổi. Tình yêu của ta là mãi mãi.”
Lyon không cho nàng có thời gian phản đối mà lại hôn nàng. Lưỡi chàng trêu chọc bờ môi mềm mại của nàng cho đến khi nàng hé miệng chào đón.
Và rồi Lyon bắt đầu tham lam cướp lấy miệng nàng.
Christina cố phản đối. “Lyon, em phải…”
“Cởi đồ của em ra”, Lyon cắt ngang, giật tung hàng cúc sau lưng váy.
Không, nàng không định nói thế. Nhưng ý nghĩ đã trở nên mơ hồ trong đầu. Lyon đã tụt váy nàng xuống ngang hông. Hai tay ôm trọn bộ ngực mềm mại, ngón tay chà xát nhũ hoa, buộc nàng đáp trả. Môi chàng chưa bao giờ ấm áp, mời gọi như vậy.
Lúc này nước tràn ra sàn nhà còn nhiều hơn trong bồn tắm. Lyon không bận tâm. Chàng đang hối hả và mau chóng cởi bỏ đám quần áo ướt sũng của Christina trong nháy mắt.
Christina không muốn chống cự. Nàng vòng tay quanh cổ chàng và thở nhẹ. “Nước không còn nóng nữa”, Christina thì thầm bên tai Lyon.
“Ta thì có.”
“Sao cơ?”
“Nóng.”
“Lyon? Em muốn…”
“Ta, bên trong em”, Lyon thì thầm. Miệng chàng say sưa thưởng thức làn da mịn màng nơi cổ nàng. Hơi thở nóng hổi của chàng khiến nàng rùng mình. “Em muốn cảm nhận ta ở bên trong em”, chàng khàn khàn nói. “Cứng rắn. Nóng bỏng. Ta sẽ cố gắng thật chậm rãi, nhưng em sẽ muốn ta mạnh mẽ hơn, nhanh hơn, đến khi ta chạm vào tử cung của em và em sẽ van xin ta giải thoát.”
Christina ngả đầu ra sau để Lyon có thể hôn lên cổ mình. Lời hứa hẹn đen tối về những điều sẽ xảy ra của chàng khiến cổ họng nghẹn lại và trái tim nàng đập thình thịch. “Ta sẽ ở trong em cho đến khi ta căng cứng trở lại, được không, Christina? Và ta sẽ lại khiến em sung sướng lần nữa.”
Miệng chàng chộp lấy miệng nàng trong một nụ hôn đê mê, dài vô tận. “Đó là điều em muốn, đúng không, em yêu?”
“Vâng”, Christina đáp, thì thầm trong miệng Lyon. “Đó là điều em muốn.”
“Vậy thì hãy cưới ta, ngay bây giờ”, Lyon yêu cầu, lại hôn nàng như một sự ngăn chặn trước mọi lời phản kháng. “Nhanh lên, Christina. Ta muốn… Christina, đừng chuyển động như thế.” Lyon nghiến răng. “Đó là một cách tra tấn.”
“Chàng thích nó.”
Nàng thì thầm sự thực đó trên vai chồng, rồi dùng răng và móng tay cào nhẹ lên da chàng. Nàng lại di chuyển để cưỡi lên chàng, áp sát ngực mình vào ngực chồng.
Nhưng Lyon không cho phép khi nàng cố gắng đẩy chàng vào trong mình. Hai tay chàng nắm chặt hông, giữ nàng cách xa phần căng cứng của mình.
“Không được, Christina”, chàng rên rỉ. “Trong đầu em vẫn tin là chúng ta đã ly hôn, đúng không?”
“Lyon, làm ơn”, Christina cầu xin.
Chàng kéo Christina trở lại đến khi nơi ấm nóng của nàng trượt trên bụng mình. Ngón tay chàng tìm thấy nó và chậm rãi thâm nhập vào bên trong. “Em có muốn ta dừng lại không?”, chàng gầm gừ.
“Không, đừng dừng lại.”
“Chúng ta đã kết hôn chưa?”
Christina đầu hàng. “Rồi, Lyon. Lẽ ra trước tiên chàng phải ra tòa cùng em.” Nàng rên rỉ khi chàng gia tăng áp lực, cắn môi dưới của chàng và hé miệng chào đón chàng lần nữa.
“Thỏa thuận”, Lyon thì thầm khi chầm chậm đẩy nàng xuống dưới và thâm nhập vào bên trong.
Nàng không hiểu điều chàng vừa nói, cố gắng định hỏi lại, nhưng Lyon đột nhiên di chuyển.
Chuyển động của chàng thong thả, mạnh mẽ. Christina không thể nói và cũng không thể nghĩ được gì. Lyon dường như đang kéo nàng vào giữa vầng thái dương. Không lâu sau, khi nàng không thể chịu đựng nổi sức nóng cháy, chàng đã mang đến cho nàng sự phóng thích ngọt ngào. Christina bám chặt vào chàng chiến binh trong sự đầu hàng sung sướng.
“Chúng ta nên xuống dưới nhà ăn tối. Em không muốn mẹ chàng nghĩ bà bị nhốt trong phòng ngủ của mình. Bà phải ăn tất cả các bữa, chồng của em.”
Lyon lờ đi yêu cầu của vợ. Chàng kéo nàng sát vào mình, kéo chăn đắp cho vợ khi nhận ra nàng đang run rẩy, rồi bắt đầu cù nhẹ lên vai nàng.
“Christina? Cha em có bao giờ la mắng em hồi em còn nhỏ không?”
Nàng ngẩng đầu lên và tựa cằm vào ngực chàng trước khi trả lời. “Một câu hỏi kỳ quặc. Có, cha em đã từng quát mắng em.”
“Nhưng chưa bao giờ diễn ra trước mặt người khác sao?” Lyon hỏi.
“À, có một lần duy nhất ông bị mất bình tĩnh”, nàng thừa nhận. “Lúc đó em còn rất nhỏ để có thể nhớ rõ sự việc, nhưng mẹ em và pháp sư rất thích kể lại nó.”
“Pháp sư?”
“Người lo việc thờ cúng của bọn em”, Christina giải thích. “Giống như cha xứ làm lễ cưới cho chúng ta. Nhưng pháp sư không bao giờ đội mũ.” Nàng bình luận với một cái nhún vai thanh nhã.
“Chuyện gì khiến cha em mất bình tĩnh?” Lyon hỏi.
“Chàng sẽ không chế giễu chứ?”
“Không.”
Christina cụp mắt xuống nhìn vào ngực chồng, như vậy ánh mắt màu vàng của chàng sẽ không khiến mình mất tập trung. “Anh trai em mang về nhà một con rắn rất đẹp. Cha em hết sức hài lòng.”
“Ông ấy vui mừng ư?”
“Đó là một con rắn lớn, Lyon.”
“Ta hiểu.”
Nàng có thể nghe thấy vẻ cười cợt trong giọng nói của chàng nhưng không bận tâm. “Mẹ em cũng rất vui. Em đã chứng kiến anh trai nắm chặt niềm tự hào của mình và pháp sư nói rằng em cũng ghen tị với sự chú ý dành cho anh trai. Bởi vậy em đã đi tìm bắt một con rắn. Không ai tìm được em suốt vài tiếng sau. Em còn rất nhỏ và hết sức nghịch ngợm.”
“À, vì thế nên cha em đã bị mất bình tĩnh”, Lyon lên tiếng. “Chắc hẳn sự biến mất của em…”
“Không, không phải lý do đó”, Christina cắt ngang. “Mặc dù, tất nhiên ông cũng rất không vui khi em ra khỏi khu vực an toàn của ngôi làng.”
“A, rồi sao nữa?” Lyon thúc giục khi thấy vợ không kể tiếp câu chuyện.
“Mọi người đang điên cuồng lùng sục tìm kiếm em trong khi em dương dương tự đắc đi vào làng. Mẹ nói rằng lúc đó em đi rất oai vệ vì cố bắt chước thái độ nghênh ngang của anh trai em. Chàng biết đấy, Đại Bàng Trắng bước đi như một chiến binh kiêu hãnh.”
Ký ức về câu chuyện nàng được nghe kể không biết bao nhiêu lần trong suốt năm tháng lớn khôn khiến nàng bật cười. “Vậy em có xách theo một con rắn khi ngông nghênh bước vào làng không?” Lyon hỏi.
“Ồ, có chứ”, nàng đáp. “Pháp sư kể rất chi tiết là em cầm con rắn giống hệt cách anh trai em cầm. Cha đang đứng cách xa đống lửa nhất. Mẹ đứng bên cạnh ông. Không ai tỏ ra vui mừng với chiến công của em. Sau đó em được nghe kể lại là họ không muốn làm em hoảng sợ và buông rơi con rắn. Ông lấy con rắn khỏi tay em, giết nó và bắt đầu quát mắng em. Mẹ biết là em không hiểu gì. Cha đã ca ngợi anh trai em, chàng biết đấy, nhưng ông lại đang la mắng em.”
“Sao em lại nghĩ thế?” Lyon hỏi, rồi kinh hãi bởi câu trả lời của nàng.
“Con rắn của anh trai em không có nọc độc.”
“Ôi, Chúa ơi.”
Giọng nói run rẩy của chồng khiến nàng cười phá lên. “Cha nhanh chóng nguôi giận. Pháp sư nói rằng các linh hồn bảo vệ em. Em là sư tử cái của họ, chàng biết đấy. Mẹ nói cha phải xin lỗi vì đã làm em khóc. Chiều hôm đó ông đưa em đi cưỡi ngựa cùng và đặt em ngồi trong lòng trong suốt bữa tối.”
Sự so sánh thật là trùng hợp. “Cha em đã rất sợ hãi”, Lyon tuyên bố. “Ông ấy yêu em, Christina – nhiều tới nỗi khi thấy em bị nguy hiểm, sự tự chủ đã rời bỏ ông ấy. Giống như ta cũng đã mất tự chủ khi thấy em gặp nguy hiểm hôm qua.”
Lyon kéo Christina lên để có thể nhìn sâu vào mắt nàng. “Bổn phận của ông ấy là giữ nàng sư tử của ta được an toàn.”
Christina nhè nhẹ gật đầu. “Em nghĩ chàng sẽ mến cha em. Chàng rất giống ông ấy. Chàng cũng kiêu ngạo. Ồ, đừng nhăn mặt, Lyon. Là em đang ca ngợi chàng khi nói rằng chàng rất kiêu ngạo. Chàng cũng luôn quát tháo ầm ĩ.”
Giọng nói quá thật thà khiến Lyon càm thấy xấu hổ. “Cha em tên gì?”, chàng hỏi.
“Sói Đen.”
“Ông ấy sẽ thích ta chứ?”
“Không.”
Chàng không thấy bị xúc phạm bởi câu trả lời cộc lốc ấy. Thực tế, Lyon gần như cười phá lên. “Có muốn nói cho ta biết lý do không?”
“Ông ấy ghét người da trắng. Không bao giờ tin tưởng họ.”
“Vì thế nên em mới có bản tính nghi ngờ bẩm sinh, phải không?”
“Có lẽ.”
Nàng tựa má lên vai Lyon.
“Em cũng vẫn còn hoài nghi ta, đúng không?”
“Em không biết”, nàng thở dài thừa nhận.
“Ta tin tưởng em, em yêu. Tuyệt đối.”
Nàng không có phản ứng gì.
“Christina, ta muốn nhận được sự đối xử tương ứng. Ta muốn có lòng tin của em. Và không chỉ trong một hay hai ngày. Đó là điều kiện của ta.”
Nàng từ từ nhấc đầu lên và nhìn Lyon chăm chú. “Và nếu em không thể đáp ứng điều kiện của chàng thì sao?”, nàng hỏi
Lyon nhận ra ánh lo lắng trong mắt nàng. “Em nói cho ta nghe”, và thì thầm.
“Chàng sẽ hắt hủi em”, nàng nói nhỏ.
Chàng lắc đầu. “Không.”
“Không? Vậy thì sao?”
Chàng muốn hôn Christina để làm dịu đi sự lo lắng của nàng. “Ta sẽ đợi. Ta vẫn sẽ luôn yêu em. Sâu thẳm trong tim, em vẫn chưa thực sự tin ta, đúng không? Em định sẽ làm một số việc khiến ta không hài lòng và ta sẽ từ bỏ em. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Christina.”
Nàng cảm thấy mình thật nhỏ nhen bởi những lời nói nồng nàn của chồng. “Em lo sợ.” Nàng đau đớn thú nhận. “Nhiều lúc em cảm thấy mình không thể thích nghi được. Giống như đang cố nặn hình tròn thành hình vuông ấy.”
“Ai cũng sẽ có lúc cảm thấy như thế”, Lyon nói, mỉm cười với kết luận buồn cười của vợ. “Em cảm thấy bị nguy hiểm. Có phải em vẫn muốn trở về nhà không?”
Chàng vuốt ve nhè nhẹ bờ vai Christina trong lúc chờ đợi câu trả lời. “Em không thể rời xa chàng”, nàng đáp. “Và em cũng không thể đưa chàng theo cùng. Bây giờ chàng là gia đình của em, Lyon.” Nàng cau mày dữ dội. “Mọi chuyện sẽ không dễ dàng với chàng khi sống cùng em.”
“Hôn nhân không bao giờ dễ dàng lúc ban đầu”, chàng nói. “Cả hai chúng ta sẽ phải học cách thỏa hiệp với nhau. Theo thời gian chúng ta sẽ hiểu mong muốn của nhau.”
“Gia đình và người hầu của chàng sẽ nghĩ em rất khác thường.”
“Họ đã nhận ra rồi.”
Lúc này vẻ mặt nhăn nhó của Christina trở nên gượng ép và ánh mắt lấp lánh. “Chàng thật quá đáng khi nói thế.”
“Không, đó là sự thừa nhận rất chân thật. Họ cũng nghĩ ta kỳ quặc. Em bận tâm chuyện người khác nghĩ gì về mình sao, Christina?”
Nàng lắc đầu. “Chỉ mình chàng thôi, Lyon. Em quan tâm đến chàng nghĩ gì.”
Lyon thể hiện sự hài lòng của mình khi nghe nàng thú nhận bằng cách hôn nàng.
“Ta cũng quan tâm em nghĩ gì về ta”, chàng thì thầm. “Liệu giày của ta có bị xếp hàng ở bậc thềm lần nữa không?”
“Cách thức cũ đã ăn sâu vào em”, Christina giải thích. “Em đã rất giận dữ với chàng. Đó là tất cả những gì em có thể nghĩ ra để chàng nhận thấy mình đã khiến em buồn lòng thế nào.”
“Tạ ơn Chúa vì em đã không cố gắng rời xa ta.”
“Cố gắng?”
“Em biết ta sẽ đuổi theo và đưa em trở lại đúng nơi em thuộc về.”
“Vâng, em biết chàng sẽ làm thế. Tóm lại, chàng là một chiến binh mà.”
Lyon xoay vợ sang bên cạnh, quyết tâm kết thúc cuộc trò chuyện trước khi làm tình lần nữa. Tay nàng đặt lên đùi chàng. Điều đó khiến chàng bị xao lãng. Lyon giữ chặt cả hai tay và ôm nhẹ nàng. “Christina? Em đã từng yêu một người đàn ông nào khác chưa? Có ai ở quê nhà đã đánh cắp trái tim em không?”
Đầu nàng bị kẹt dưới cằm chồng. Christina mỉm cười, biết rằng Lyon sẽ không nhận ra phản ứng của mình. Sau khi hỏi xong, chàng cảm thấy rất căng thẳng và không thế giấu nỗi lo lắng trong giọng nói của mình.
Chàng đã để nàng thấy chỗ yếu của mình. “Lúc em còn trẻ, em đã nghĩ lớn lên em sẽ cưới Đại Bàng Trắng. Nhưng khi được bảy mùa hè hoặc hơn, em đã quẳng ý nghĩ đó đi. Xét cho cùng, anh ấy là anh trai của em.”
“Còn ai khác nữa không?”
“Không. Cha không cho bất kỳ chiến binh nào gặp gỡ em. Ông biết em sẽ phải trở lại với người da trắng. Số phận của em đã được định đoạt.”
“Ai định đoạt số phận em?” Lyon hỏi.
“Điềm báo.”
Christina chờ đợi câu hỏi tiếp theo, nhưng một hoặc hai phút trôi qua, nàng nhận ra chàng không định yêu cầu mình giải thich, dù sao nàng cũng quyết định nói cho chàng nghe.
Nàng muốn chàng hiểu rõ.
Câu chuyện về chuyến hành trình lên đỉnh núi của pháp sư để tìm kiếm điềm báo đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Lyon.
Giấc mơ khiến chàng mỉm cười. “Nếu mẹ em không gọi em là sư tử cái, có thể pháp sư không bao giờ…”
“Ông ấy sẽ thu xếp ổn thỏa”, Christina cắt ngang. “Em có mái tóc màu vàng sáng, đôi mắt màu xanh da trời, giống hệt con sư tử trong giấc mơ của ông ấy. Đúng, ông ấy đã nhận ra vài đặc điểm. Bây giờ chàng đã hiểu tại sao em bối rối khi ngài Reynolds gọi chàng là Lyon chưa? Giây phút đó em biết mình đã tìm ra bạn đời của mình.”
Đầu óc logic của Lyon lập tức nhận ra những sai lầm trong giấc mơ, các hủ tục mê tín dị đoan. Nhưng chàng nhanh chóng gạt chúng sang một bên. Chàng không quan tâm nếu chúng không có chút ý nghĩa nào.
“Ta cũng biết, từ giây phút đó, em thuộc về ta.”
“Cả hai chúng ta đều nhận ra, đúng không, Lyon?”
“Phải
Christina cười khúc khích. “Chàng chưa bao giờ có cơ hội công bằng, chồng của em. Số phận của chàng cũng đã được quyết định.”
Lyon gật đầu. “Bây giờ đến lượt em hỏi ta. Em có muốn ta nói về Lettie không?”
Christina cố nhìn, nhưng Lyon không cho nàng cử động. “Chàng có muốn kể cho em về cô ấy không?”, nàng ngập ngừng hỏi.
“Có, ta muốn. Nào, hãy hỏi ta đi”, chàng dịu dàng yêu cầu.
“Chàng có yêu cô ấy không?”
“Không giống như ta yêu em. Ta chưa bao giờ… toại nguyện. Ta còn quá trẻ để kết hôn. Bây giờ ta mới nhận ra.”
“Cô ấy thích gì?”
“Hoàn toàn trái ngược với em”, Lyon trả lời. “Lettie thích sự quay cuồng của xã hội thượng lưu. Cô ấy ghét ngôi nhà này, vùng quê này. Lettie thích ngoại tình. Lúc đó, ta đang làm việc cùng Richards. Chiến tranh sắp xảy ra và ta phải xa nhà liên miên. Anh trai ta – James đã hộ tống Lettie tới các sự kiện khác nhau. Trong khi ta đi xa, anh ta đã đưa cô ấy vào giường của mình.”
Hơi thở nặng nhọc của Christina cho chàng thấy nàng hiểu rõ. Lyon muốn kể cho Christina về người vợ đầu tiên để thể hiện chàng tin tưởng nàng ra sao. Nhưng lúc này khi câu chuyện bắt đầu, chàng cảm thấy cơn giận dữ mình nung nấu bao lâu đã dần dần nhạt đi. Nhận thức này khiến chàng ngạc nhiên và không còn do dự nữa. “Lettie chết trong khi sinh con. Đứa trẻ cũng bị chết. Đó không phải là con của ta, Christina. James mới là cha nó. Ta nhớ mình đã ngồi bên cạnh và cố giúp cô ấy thoải mái hơn. Lạy Chúa, cô ấy đang trong cơn đau dữ dội. Ta cầu Chúa em sẽ không bao giờ phải chịu đựng nó. Lettie không nhận ra ta đang ở đó. Cô ấy liên tục gọi tên người tình.”
Christina cảm thấy muốn khóc. Nỗi đau bị chính anh trai phản bội thật quá sức chịu đựng. Nàng không thể hiểu, tại sao một người vợ có thể sỉ nhục chồng mình như thế?
Nàng ôm chặt Lyon nhưng quyết định không tỏ ra thương cảm chàng. Chàng là một người đàn ông kiêu hãnh. “Chàng và anh trai có từng thân thiết trước khi phát hiện ra sự phản bội đó không?”
“Không.”
Christina chuồi ra xa để có thể nhìn rõ mặt chồng. Ánh mắt chàng chỉ thể hiện sự kinh ngạc bởi câu hỏi. Tội lỗi của Lettie từ lâu đã không còn làm chàng khổ tâm nữa, nàng thầm nghĩ.
“Chàng chưa bao giờ dành trọn trái tim cho Lettie”, nàng tuyên bố. “Chỉ vì đó là anh trai chàng nên chàng không quên được lỗi lầm đó, đúng không, Lyon?”
Quan điểm ấy khiến chàng sửng sốt. “Chàng có thân thiết với James không?”, nàng hỏi lại.
“Không. Chúng ta luôn cạnh tranh nhau từ khi còn nhỏ. Ta dần nhận ra điều đó thật vô nghĩa, nhưng rõ ràng anh trai ta không nghĩ thế.”
“Em tự hỏi không biết James có giống Lancelot[1]”, nàng thì thầm, “Trong câu chuyện cổ tích Camelot không nhỉ?”.
“Và Lettie sẽ là Guinevere[2] của ta sao?”, chàng mỉm cười, dịu dàng hỏi.
[1] Lancelot là hiệp sĩ tài ba và thân tín nhất của vua Arthur trong câu chuyện cổ tích Camelot.
[2] Guinevere là Hoàng hậu của vua Arthur. Lancelot và Guinevere có mối quan hệ tình cảm với nhau.
“Có thể”, Christina đáp. “Liệu sự dối trá của anh ta có trở nên nhẹ nhàng hơn không nếu chàng tin rằng đó không phải là một tội lỗi cố ý?”
“Sự thực không phải thế. James không phải là Lancelot. Anh trai ta làm những gì anh ta thích, bất cứ khi nào anh ta muốn, bất chấp hậu quả. Anh ta không bao giờ lớn cả.”
Nàng cố tình không đếm xỉa tới giọng nói gay gắt của chàng. “Có lẽ mẹ chàng không cho phép anh ta lớn”, và nói.
“Hãy nói về mẹ ta đi”, Lyon thở dài, “Em đã lên kế hoạch giữ bà ấy ở đây à?”.
“Vâng.”
“Khỉ thật. Trong bao lâu?”
“Đừng cau có như thế. Bà ấy sẽ ở cùng chúng ta cho đến khi muốn rời đi. Tất nhiên, trước hết chúng ta phải khiến bà ấy muốn ở lại đã”, nàng nhấn mạnh. “Em đã chuẩn bị mọi thứ để giúp bà ấy, Lyon. Chúng ta sẽ cùng nhau đưa bà quay lại với gia đình. Mẹ cảm thấy có lỗi vì cái chết của anh trai chàng.”
“Sao em nghĩ vậy?” Lyon hỏi.
“Bà ấy luôn giữ anh ta quanh quẩn bên người”, nàng đáp. “Diana kể rằng mẹ chàng đã bảo vệ cả chàng và anh ta khỏi cơn giận khủng khiếp của cha chàng.”
“Làm sao Diana biết được? Nó vẫn còn bé tí lúc cha ta mất.”
“Cô Harriett kể cho cô ấy”, Christina giải thích. “Em đã hỏi cả cô và em gái chàng, Lyon. Em muốn biết tất cả về mẹ chàng để có thể giúp bà ấy.”
“Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu? Ta không có đủ kiên nhẫn ngồi suốt các bữa ăn nghe bà ấy lải nhải về James đâu.”
“Chúng ta sẽ không để bà ấy nói về James”, Christina nói. “Mẹ chàng rất cương quyết.” Nàng hôn lên cằm Lyon, rồi nói tiếp. “Nhưng em còn cương quyết hơn nhiều. Em sẽ có được sự ủng hộ hoàn toàn của chàng trong nhiệm vụ này chứ?”
“Em sẽ đưa bà ấy đến một vùng khoang dã và tìm một nơi xinh đẹp để chết chứ?”, chàng hỏi và cười khúc khích với hình ảnh Christina kéo mẹ mình đi, trước khi nói tiếp, “Diana rất lo lắng em sẽ làm thế”.
Christina thở dài buồn bực. “Em gái chàng hết sức ngây thơ. Em chỉ đùa thôi mà. Chàng có muốn em mô tả kế hoạch dành cho mẹ chàng không?”
“Không.”
“Sao lại không?”
“Ta thích được ngạc nhiên hơn”, Lyon đáp. “Ta vừa nghĩ ra một câu hỏi khác cho em?”
“Em không ngạc nhiên đâu, chàng lúc nào cũng đầy ắp các thắc mắc.”
Chàng lờ đi lời khiển trách và thái độ bất bình của vợ. “Em có nhận ra thỉnh thoảng em buột miệng nói tiếng Pháp không? Đặc biệt là lúc em giận dữ. Đó có phải là ngôn ngữ gia đình em sử dụng không?”
Hai lúm đồng tiền xinh xinh xuất hiện trên má nàng. Lyon nghĩ nàng trông giống hệt một thiên thần. Tuy nhiên Christina lại không cư xử giống thiên thần vì tay nàng thình lình chạm tới phần đàn ông của chàng.
Lyon rên rỉ và gạt tay ra. “Trả lời ta trước”, chàng khàn khàn ra lệnh.
Christina tỏ ra thất vọng trước khi trả lời. “Cha em đã bắt cóc ngài Deavenrue để dạy em nói thứ ngôn ngữ của người da trắng. Nếu mẹ em được phép nói chuyện với ông ấy, thì bà có thể nói cho ông ấy biết em sẽ phải trở về nước Anh. Cha cho rằng điều đó không quan trọng. Ông không hiểu sự khác nhau giữa các loại ngôn ngữ của người da trắng. Sau này, khi chúng em đã trở thành bạn bè, Denvenrue mới kể lại rằng ông ấy rất khiếp sợ cha em. Em nhớ là mình đã cười bò ra vì điều đó”, nàng nói tiếp. “Hành động đó rất bất lịch sự, nhưng em mới chỉ mười hoặc mười một tuổi. Deavenrue cũng còn rất trẻ. Ông ấy dạy em tiếng của người da trắng… người nước ông ấy.”
Tràng cười của Lyon cắt ngang câu chuyện. Nàng đợi đến khi chàng bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục. “Em đã học thứ tiếng đó một thời gian rất dài. Ngày qua ngày. Mẹ không bao giờ được phép đến gần Deavenrue. Ông ấy rất đẹp trai nếu xét theo tiêu chuẩn của người da trắng, nàng dè dặt. “Thực tế, mọi người đều xa lánh ông ấy. Ông ấy có mặt ở đó chỉ để thực hiện nhiệm vụ của mình chứ không phải để kết bạn.”
“Vậy là chỉ có hai người bọn em gặp gỡ nhau thôi sao?” Lyon hỏi.
“Tất nhiên là không. Em cũng không được phép ở một mình với ông ấy. Lúc nào cũng có ít nhất hai người phụ nữ già ở cùng em. Tuy nhiên, dần dần em trở nên quý mến Deavenrue, và thuyết phục cha đối xử thân thiện hơn với ông ấy.”
“Khi nào thì Deavenrue nhận ra ông ấy đã không dạy em đúng thứ tiếng em cần? Và làm sao ông ấy lại trò chuyện được với cha em?”
“Deavenrue nói thứ tiếng của bọn em”, Christina nói. “Khi cuối cùng mẹ em cũng được cho phép tới lều của Deavenrue, và bà nghe thấy em đang đọc bài, lập tức bà nhận ra nó không giống với thứ tiếng bà được dạy khi còn là một cô bé.”
“Chắc hắn là xảy ra một vụ om xòm nhỉ?” Lyon hỏi, cố nhịn cười.
“Ồ vâng. Mẹ tới gặp riêng cha và cho ông thấy bà rất không hài lòng. Nếu ông không cứng đầu như vậy và cho phép bà tới gặp nhà truyền giáo thì sẽ không phí hoài hai năm qua. Cha cũng rất giận dữ. Ông muốn giết Deavenrue, nhưng mẹ không để ông làm thế.”
Lyon bật cười. “Tại sao mẹ em lại không dạy em?”
“Tiếng Anh của bà không được tốt. Bà nghĩ Deavenrue sẽ giỏi tiếng Anh hơn mình.”
“Sao em lại thích nói tiếng Pháp hơn?”
“Đôi khi nó dễ hơn.”
“Hãy nói em yêu ta bằng ngôn ngữ của gia đình em đi.”
“Em yêu chàng.”
“Đó là tiếng Anh mà.”
“Đó là ngôn ngữ của gia đình em bây giờ”, Christina nói. Rồi lặp lại lời thề của mình bằng tiếng Dakota.
Lyon nghĩ thứ tiếng đó du dương như lời bài hát.
“Bây giờ em sẽ cho chàng thấy em yêu chàng nhiều thế nào”, Christina thì thầm. Tay nàng trượt xuống ngực Lyon và nghĩ sẽ khiến chàng ham muốn nhưng chợt nhận ra chàng đã run rẩy vì khát khao.
“Không, ta sẽ cho em thấy trước”, Lyon phản đối.
Chàng đẩy nàng nằm ngửa ra và tiếp tục.
Hồi lâu sau cả hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau và ngủ thiếp đi. Cả hai đều kiệt sức và hoàn toàn mãn nguyện.
Lyon thức dậy lúc nửa đêm rồi lập tức với tay sang vợ mình. Ngay lúc phát hiện ra nàng không nằm trên giường, chàng liền nghiêng người và nhòm xuống sàn nhà. Christina cũng không có ở đó. Lyon tức thì tỉnh ngủ hẳn. Chàng định rời giường và đi tìm vợ thì nhận thấy ba ngọn nến đã được thắp sáng trên mặt chiếc bàn cạnh giường. Chàng nhớ khá rõ là đã thổi tắt cả ba trước đó.
Chàng băn khoăn cho đến khi nhìn thấy quyến sổ nhỏ màu đen đặt giữa trung tâm ánh sáng của ba ngọn nến.
Lớp da bọc đã nứt nẻ vì thời gian. Lúc Lyon nhấc quyến sổ lên và mở ra, mùi mốc tỏa ra không khí xung quanh. Trang giấy đã trở nên giòn và dễ rách. Chàng tỏ ra rất nâng niu, cẩn thận khi chậm rãi mở những trang đầu tiên món quà Christina tặng mình.
Lyon không biết mình đã ngồi lặng lẽ bao lâu, đầu chàng chúi về phía ánh sáng trong lúc đọc cuốn nhật ký của Jessica. Có lẽ một tiếng đã trôi qua, mà cũng có thể là hai. Khi đọc xong cơn ác mộng của Jessica, hai tay chàng run rẩy.
Lyon đứng lên, vận động cho các cơ đỡ mỏi rồi bước về phía lò sưởi, cảm thấy lạnh cóng nhưng không biết đó là vì nhiệt độ trong phòng hay tại cuốn nhật ký của Jessica.
Chàng mới bắt đầu cho thêm hai khúc gỗ to vào ngọn lửa thì chợt nghe tiếng cửa mở sau lưng. Lyon làm xong rồi mới quay lại. Chàng quỳ trên một chân, hai tay nắm chặt vào nhau và nhìn chăm chú người vợ đáng yêu của mình hồi lâu.
Nàng mặc chiếc váy ngủ dài màu trắng. Mái tóc rối bù và hai gò má hây hây đỏ. Chàng có thể nhận ra nàng đang lo lắng. Christina bê theo một cái khay, trên đó có hai cái ly đang kêu loảng xoảng.
“Em nghĩ có thể chàng sẽ đói. Em đã đi…”
“Lại đây, Christina.”
Giọng chàng thì thầm ân cần. Christina vội vã thực hiện yêu cầu, đặt cái khay xuống giường, rồi bước tới đứng trước mặt chồng.
“Chàng đã đọc nó chưa?”, nàng hỏi.
Lyon đứng lên trước khi trả lời. Tay đặt lên vai nàng. “Em muốn ta làm thế, đúng không?”
“Vâng.”
“Hãy nói cho ta biết tại sao em muốn ta đọc nó.”
“Công bằng, Lyon. Lời hứa của chàng, chồng em. Chàng đã mở cửa trái tim mình cho em khi kể về James và Lettie. Em cũng không thể không đáp lại.”
“Cảm ơn em, Christina.” Giọng run rẩy vì xúc động.
Christina mở to mắt. “Sao chàng lại cảm ơn em?”
“Vì đã tin tưởng ta”, Lyon đáp, hôn lên đôi mày đang cau lại của vợ. “Lúc em trao cho ta quyển nhật ký của mẹ em, đồng thời em đã trao cho ta niềm tin của em.”
“Em sao?”
Lyon mỉm cười. “Phải”, rồi tuyên bố, lại dịu dàng hôn nàng và đề nghị họ chia sẻ bữa ăn khuya cạnh lò sưởi.
“Và chúng ta sẽ nói chuyện chứ?” Christina hỏi. “Em muốn nói rất nhiều chuyện với chàng. Có rất nhiều thứ chúng ta phải giải quyết Lyon.”
Nàng nhanh chóng bê khay lại, Lyon lấy một tấm vải phủ ghế và trải xuống sàn nhà.
Christina quỳ xuống và đặt cái khay vào giữa tấm phủ. “Có muốn em lấy áo choàng cho chàng không?”, nàng hỏi.
“Không”, Lyon cười toe toét. “Em có muốn ta cởi áo của em ra không?”
Lyon nằm dài ra, chống một khuỷu tay xuống và với lấy miếng pho mát rồi xé ra làm đôi và chia cho Christina.
“Chàng có nghĩ Jessica bị điên không?”, nàng hỏi.
“Không.”
“Em cũng thế”, Christina nói. “Một vài đoạn trong cuốn sổ của bà ấy rất lộn xộn, đúng không? Chàng có cảm thấy nỗi đau đớn tột cùng của bà ấy không, Lyon, giống như em đã cảm thấy khi đọc cuốn nhật ký hành trình đó?”
“Bà ấy rất khiếp sợ”, Lyon nói. “Và có, ta có thể cảm nhận nỗi đau của bà ấy.”
“Lúc đầu em không muốn đọc những suy nghĩ của bà ấy. Merry đề nghị em mang theo cuốn sổ đó và nói đến lúc thích hợp em sẽ thay đổi trái tim. Bà ấy đã đúng.”
“Bà ấy đã giữ lời hứa với mẹ em”, Lyon xen vào. “Bà ấy đã nuôi em khôn lớn, yêu thương em như con ruột của mình và khiến em trở nên mạnh mẽ. Đó chính là ước nguyện của Jessica, đúng không?”
Christina gật đầu. “Em cũng không luôn luôn mạnh mẽ, Lyon. Cho đến tối nay, em vẫn còn sợ ông ta.”
“Cha em ư?”
“Em không muốn gọi ông ta là cha”, Christina thì thầm. “Ý nghĩ rằng máu của ông ta đang chảy trong người khiến em phát ốm.”
“Tại sao bây giờ em không còn sợ hãi nữa?”, chàng hỏi.
“Bởi vì chàng đã biết. Em lo lắng chàng sẽ nghĩ Jessica bị… điên.”
“Christina, lúc em bước vào thư viện và thấy ta đang nói chuyện với Richards, lúc đó chúng ta vừa kết thúc cuộc tranh luận về cha em. Richards có kể cho ta về một vụ tai tiếng gọi là Brisbane. Em có nghe về nó không?”
“Không. Em không bao giờ nghe lén ai cả”, nàng đáp.
Lyon gật đầu. Rồi nhanh chóng thuật lại chuỗi sự kiện dần tới vụ giết hại cả nhà Brisbane.
“Tội nghiệp những đứa trẻ”, Christina thì thầm. “Kẻ nào có thể sát hại những đứa trẻ vô tội đó được chứ?”
“Em sẽ không thích câu trả lời đâu”, Lyon nói. “Ta sẽ không kể câu chuyện đó nếu nó không quan trọng. Vợ Brisbane và đám trẻ đã bị giết theo cùng một kiểu.”
“Như thế nào?”
“Cổ họng bọn họ bị cắt đứt.”
“Em không muốn tưởng tượng ra cảnh đó”, Christina nói nhỏ.
“Trong cuốn nhật ký của mình, Jessica có nói về cặp vợ chồng đi cùng bà ấy tới núi Đen. Em có nhớ không?”
“Có, hai người đó là Emily và Jacob. Tên ác quỷ đã giết họ.”
“Như thế nào?”
“Cổ họng của họ… ôi, Lyon, cổ họng của họ cũng bị cắt đứt. Ý chàng là…”
“Cùng một cách”, Lyon nói. “Có thể đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bản năng cho ta biết Nam tước chính là kẻ đã sát hại cả nhà Brisbane.”
“Chàng không thể thách thức ông ta sao?”
“Không giống như cách em muốn ta làm”, Lyon đáp. “Chúng ta sẽ buộc ông ta phải lộ diện, Christina. Ta hứa với em. Em sẽ để việc này cho ta chứ?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”, Christina đánh trống lảng.
Lúc này nàng cố tình nhìn xuống sàn nhà, lẩn tránh ánh mắt chồng. Lyon với tới, tóm lấy một lọn tóc của Christina. “Ta muốn em nói những lời đó, vợ yêu.”
Christina dịch sát tới bên cạnh Lyon. Tay chậm rãi vươn ra đan những ngón tay vào với tay chàng, đáp ứng yêu cầu.
“Em tin tưởng chàng, Lyon, bằng cả trái tim mình.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!