Đường Mộc Vẫn Thế - Chương 13: Ngoại truyện: Một chặng núi sông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Đường Mộc Vẫn Thế


Chương 13: Ngoại truyện: Một chặng núi sông


Vào ngày ký hợp đồng, có rất nhiều người ngồi trong phòng họp của Đông Minh.

Khi người phụ trách là giám đốc Tiền nhìn thấy hồ sơ hiệp ước thì không nhịn được quay sang nói với đặc trợ của chủ tịch tập đoàn Hải Thượng là Chu Gia Nhạc: “Mặc dù hơi thiếu đạo đức nhưng tôi cho rằng chúng ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này nuốt luôn sản phẩm của Giai Sang, cũng chẳng biết chủ tịch nghĩ thế nào mà lại vô điều kiện đầu tư gọi vốn nữa.”

“Chủ tịch khinh thường lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Trợ lý Tiểu Chu mặc nguyên một bộ váy công sở, mỉm cười nói: “Hơn nữa Giai Sang cũng chẳng phải kẻ ngu.”

“Thương trường như chiến trường thôi, mặc dù bọn họ không phải kẻ ngu nhưng đều là mấy sợi cỏ* không có bối cảnh, hắt miếng nước là có thể đối phó được, có lẽ chủ tịch vẫn còn quá trẻ tuổi, chưa đủ nhẫn tâm.”

[*Sợi cỏ: Những người bình thường ở tầng lớp cơ sở, thường thì sẽ có xuất thân nghèo khó hoặc không có địa vị.]

Giám đốc Tiền là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, có thể ngồi lên vị trí người phụ trách của Đông Minh thì tất nhiên cũng không phải hạng người bình thường.

Nhưng ở trước mặt đặc trợ của chủ tịch, lải nhải ông chủ nhà mình thì cũng có vẻ hơi quá.

Trợ lý Tiểu Chu nhíu mày, hơi không vui: “Lát nữa chủ tịch tới thì ông nói chuyện chú ý chút đi.”

Vẻ mặt giám đốc Tiền lập tức trở nên căng thẳng: “Hả? Không phải chủ tịch sẽ không tới sao? Loại chuyện nhỏ như ký kết hợp đồng với Giai Sang mà cũng đáng giá chủ tịch tự mình ra mặt à?”

Trợ lý Tiểu Chu không để ý tới ông ta, bước trên đôi giày cao gót trực tiếp rời khỏi đây.

Có người ngồi bên cạnh nhắc nhở giám đốc Tiền: “Ông không nên nói mấy người của Giai Sang là sợi cỏ, trợ lý Tiểu Chu cũng là đứa trẻ đi ra từ vùng núi lớn, ghét nhất chính là thấy người khác ức hiếp bắt nạt, ông coi chừng cô ấy làm khó làm dễ ông bây giờ.”

Giám đốc Tiền:…

Sát vách phòng họp của Đông Minh là một văn phòng cỡ nhỏ được trang trí giản lược.

Lớp kính một chiều hiển lộ rõ ràng từng ngóc ngách trong phòng họp.

Trì Dã tựa vào ghế làm việc, mười ngón tay đan chéo nhau đặt ở trước mặt, ánh mắt yên lặng nhìn về phía phòng họp bên cạnh, nét mặt lạnh lùng mà mỏi mệt, giọng nói cũng hơi uể oải —

“Cô ấy không tới.”

“Vâng, bên Giai Sang do Dư Mỹ Trân và anh Tần phụ trách ký kết các công việc trong hạng mục, bọn họ là đối tác.”

Trợ lý Tiểu Chu ôm một xấp tài liệu, ánh mắt cũng nhìn theo về phía phòng họp: “Có lẽ sau này cô Hứa chỉ phụ trách ở hậu trường, sẽ không ra mặt nữa.”

“Gia Nhạc, cô thấy không, cô ấy sẽ không bao giờ cúi đầu trước mặt tôi.”

Trì Dã than nhẹ một tiếng, nụ cười có chút buồn bã: “Cô ấy luôn như vậy, chẳng bao giờ chịu nói gì, chắc cô ấy không biết dáng vẻ đó của mình khiến người ta hận thế nào đâu. Thực ra chỉ cần cô ấy gọi tôi một câu, bảo tôi đừng đi, thì tôi nhất định sẽ ở lại.”

“Chủ tịch biết rõ việc khiến cô ấy cúi đầu sẽ rất khó mà, nếu không phải cô Hứa kiêu ngạo như thế thì rất khó có thể đi tới ngày hôm nay.”

Trợ lý Tiểu Chu nói xong, lại tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa cô ấy có năng lực xuất chúng, có vốn liếng để kiêu ngạo. Lúc việc gọi vốn của Giai Sang ra vấn đề, có mấy công ty trong ngành đều tung cành ô liu cho cô ấy, muốn mời cô ấy về, chẳng qua cô Hứa trọng tình trọng nghĩa không muốn bỏ rơi đồng bạn mà thôi.”

Trì Dã cười, hắn tiếp nhận tài liệu trong tay Chu Gia Nhạc, tùy ý lật vài tờ lên xem: “Đương nhiên rồi, cô ấy rất nghiêm túc, lúc đi học thành tích của cô ấy luôn rất tốt. Khi đó chuyện mà tôi làm nhiều nhất cho cô ấy chính là tìm tài liệu chuyên ngành ở khắp nơi, thậm chí tôi còn chẳng thể hiểu được mấy thuật ngữ chuyên ngành mà cô ấy nói. Hứa Đường thật sự vô cùng ưu tú, tôi chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của cô ấy cả.”

“Cô ấy chỉ là, không có khả năng yêu một người mà thôi.”

Giọng nói của Trì Dã rất nhẹ nhàng, trợ lý Tiểu Chu cười một tiếng, cũng không đồng tình: “Cô ấy có, chỉ là còn chưa đến thời điểm.”

Cô biết rõ chủ tịch hiểu được mình đang nói gì. Quả nhiên hắn cong khóe miệng lên: “Cho nên tôi đang đợi.”

Đợi cô ấy công thành danh toại, tự mình nâng chính bản thân mình lên, có thể ngạo nghễ đứng thẳng lưng, cứu chính mình ra khỏi vực sâu địa ngục ấy.

Có tự tin, có chỗ đứng vững chắc và cũng có đủ tôn nghiêm. Có lẽ lúc ấy Đầu Gỗ của hắn mới có thể học cách yêu một người như thế nào.

Hai năm chữa bệnh ở nước ngoài, đã có rất nhiều lần cảm xúc của hắn sụp đổ, sầu não u uất không thể vực dậy tinh thần.

Chuyện tình cảm này, nếu đặt vào một người khác thì có lẽ sẽ tốn chút thời gian rồi cũng có thể bước ra được.

Chẳng qua từ nhỏ hắn đã có chút cố chấp mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn, hắn cần gì có nấy, vẫn luôn sống trên đám mây.

Chợt có một ngày hắn nhìn thấy mặt trăng, lòng khao khát hướng về.

Sau đó gấp gáp không chờ nổi mà mổ cả trái tim ra dâng cho mặt trăng cất giữ, nguyện ở bên em cả đời.

Cuối cùng mặt trăng lại biến mất, còn ném trái tim ấy đi, rơi xuống nát nhừ.

Đó đã từng là thứ hắn ngưỡng vọng cả đời.

Tất cả quy hoạch trong tương lai của hắn, ý nghĩa cuộc đời của hắn đều có liên quan đến em.

Sau này Trì Dã vô tình đọc được một đoạn hội thoại như thế này ở trên mạng:

Làm thế nào để phá hủy tình cảm của một người đàn ông?

Trả lời: Rời đi vào lúc anh ta yêu bạn nhất và nói rằng bạn đã yêu người khác rồi.

Những thứ này Hứa Đường đều làm được.

Khi hắn lòng đầy mong đợi muốn kết hôn với em, ngóng trông có thể cùng nhau đi hết quãng đời còn lại thì em lại nói rằng mình đã thích người khác, sau đó biến mất không còn dấu vết nào.

Ngay cả khi mạng sống hắn như treo trên sợi tóc, suýt chút nữa thì không qua khỏi, em cũng không chịu quay đầu nhìn hắn lấy một lần.

Nhưng không kiềm chế được, hắn thật sự không thể kiềm chế được.

Cảm xúc tan vỡ, đau đến nỗi không muốn sống.

Nếu không phải Sầm phu nhân đỏ mắt nói cho hắn biết, Hứa Đường không thích người khác, người trong bức ảnh kia là anh họ của em, thì có lẽ cả đời này hắn sẽ không được cứu rỗi.

Trong khoảng thời gian chữa bệnh, tất cả những gì hắn có thể nghĩ tới đều là những điều tốt đẹp nhất trong kí ức của mình.

Từng giây từng phút khi ở bên cạnh Hứa Đường.

Em dịu dàng hướng nội, trừ thời gian đi làm thêm thì thực ra em rất khép kín, cũng chẳng thích ra ngoài.

Lúc cả hai ở chung cư, mặt thảm trong phòng khách bày đầy sách của Hứa Đường.

Hứa Đường lúc thì ngồi xếp bằng cúi đầu đọc sách, lúc thì nằm ngửa mặt giơ sách lên đọc, một lúc sau lại lật người nằm sấp xuống.

Em đang đọc sách, đọc những cuốn sách chuyên ngành tẻ nhạt không có gì thú vị kia.

Trì Dã cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng em đọc nó một cách rất nghiêm túc.

Tháo cặp kính cận vẫn hay đeo kia xuống, đôi mắt của em chuyên chú cực kỳ, đôi ngươi đen trong veo sâu thẳm, lộ ra vẻ kiên nghị dẻo dai.

Em để tóc ngắn ngang tai, lúc nằm ngửa mặt lên tóc sẽ hơi lộn xộn…Trông có vẻ nghịch ngợm đáng yêu.

Làn da của Hứa Đường rất đẹp, khi ánh nắng bò vào trong phòng khách, em hơi ngẩng đầu lên rồi nheo mắt lại, đôi môi khẽ mím. Dưới ánh nắng chiếu rọi, em như được dát lên một vầng sáng xinh đẹp yêu kiều, duyên dáng rực rỡ.

Hắn có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt em, cùng với vầng sáng nhuộm đầy bốn phía.

Trì Dã đắm chìm trong cảm giác tâm động này, trái tim trong lồ ng ngực đập nhanh tới mức choáng váng.

Vào những lúc như thế, hắn sẽ bắt đầu mò lại gần em, lấy quyển sách trên tay ra rồi chui vào lòng em.

“Anh làm sao vậy?”

Hứa Đường phàn nàn, nhưng giọng nói mềm như bông, trên mặt còn thoáng chút ráng hồng.

Em mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, cổ áo rất lớn, tùy tay kéo một cái là xương quai xanh sẽ lộ ra.

Trì Dã vòng tay qua eo của em, kề sát vào ôm lấy em, vùi mặt vào chiếc cổ trắng nõn của em một cách hài lòng, khóe môi cong lên—

“Đọc đến nỗi hỏng cả mắt rồi, bé ngoan nghỉ ngơi một lát, anh trai ôm em ngủ.”

Hắn thích được ở bên em.

Nhưng đồng thời hắn cũng là một người vô cùng thích náo nhiệt, lúc em chìm đắm vào những cuốn sách ấy, hắn cũng sẽ cảm thấy buồn chán.

Thế là hắn lại vui vẻ đồng ý gộp nhóm, hô bằng gọi hữu đi ra ngoài tụ họp với một đám bạn chơi từ nhỏ hoặc vài người bạn bè thân thiết.

Hứa Đường không thích mấy nơi như thế.

Hắn cũng không ép buộc, để em ở nhà đọc sách, còn hắn tự đi một mình.

Ghế dài trong quán bar, nơi ngợp trong vàng son, nơi âm nhạc và ánh đèn giao thoa rực rỡ, nơi đầy bàn là xa hoa trụy lạc.

Các cô gái hoặc có quen biết hoặc không, vẻ mặt nũng nịu sấn lại bên người hắn.

Có người dạn dĩ táo báo, còn trực tiếp ngồi lên đùi.

Trì Dã không thích như vậy, hắn cảm thấy những chuyện này rất không thú vị.

Mấy cô gái này phần lớn đều là sinh viên, phấn trét đầy mặt, tuổi còn nhỏ mà không chịu học hành đàng hoàng.

Hắn có chút chán ghét, ngồi không lâu liền đứng dậy rời sân.

Khi về tới chung cư, mở cửa ra đã thấy Hứa Đường đi rồi.

Em quay về trường học, một chồng sách dày cộp xếp gọn gàng chỉnh tề trên mặt thảm.

Rõ ràng hồi chiều nơi này còn rất náo nhiệt, thế mà bây giờ lại vắng vẻ biết bao.

Thực ra cũng không thể nói là náo nhiệt, Hứa Đường là một người vô cùng yên tĩnh.

Nhưng chỉ cần em ở đó, thì hắn sẽ cảm thấy tâm hoa nộ phóng, những thứ lọt vào trong tầm mắt lúc đó đều trở nên náo nhiệt.

Em không có ở đây, mọi thứ đều trở nên nhàm chán.

Trì Dã ngồi trên sàn nhà, liếc nhìn đống sách của em, trong lòng nghĩ ngợi, sau khi tốt nghiệp nhất định phải kết hôn ngay.

Cô gái nhỏ này không dễ dụ tí nào, mãi cứ không chịu chuyển đến ở cùng hắn.

Nếu kết hôn, có lẽ em sẽ có thể yên tâm thoải mái xài tiền của hắn….Trì Dã không khỏi thở dài một tiếng.

Hứa Đường cũng không phải là hoàn toàn không chịu nhận quà của hắn.

Lúc đưa em đi ăn cơm hay hẹn hò, hắn phụ trách tất cả chi tiêu, em vẫn đồng ý.

Ngày lễ tặng cho em chút quà tặng nhỏ, chỉ cần không phải quá đắt, em cũng vẫn đồng ý nhận.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có mấy ngày kỷ niệm nho nhỏ, gửi cho em lì xì thì em nói nhiều nhất chỉ được gửi 520 thôi, bởi vì bạn trai của bạn cùng phòng em tối đa cũng chỉ gửi từng đó.

Em tính toán chi li như thế, nói rằng em muốn có một hồi yêu đương bình thường.

Chuyển khoản một vạn tám thì không bình thường?

Trì Dã hơi im lặng, một vạn tám đối với hắn mà nói chỉ là một con số lẻ.

Nhưng Hứa Đường sẽ không cần, em đi làm thêm ở quán trà sữa ngoài trường, lương một giờ là tám tệ.

Nhận dạy gia sư, một giờ mười lăm tệ.

Thời gian rảnh rỗi của em đều dành hết cho những việc này.

Mệt mỏi biết bao cơ chứ, mỗi lần hắn nghĩ tới đều cảm thấy phiền muộn trong lòng, giận dữ nóng nảy.

Hắn đau lòng em.

Một tháng em làm việc thậm chí không thể kiếm được tiền ăn một bữa cơm của hắn.

Nhưng đâu còn cách nào khác, Hứa Đường không cảm thấy mệt mỏi, em nói đây là cuộc sống của em, em vô cùng an tâm.

Nếu yêu đương, thì phải theo quy củ của em mà làm.

Thực sự là bị em chọc tức đến bật cười.

….

Suốt khoảng thời gian điều trị, Trì Dã hoàn toàn dựa vào những hồi ức đó để chống đỡ.

Hắn hận Hứa Đường.

Nhưng bỗng dưng cũng sẽ nhớ tới, vào năm thứ ba đại học khi hắn nói muốn gặp ba mẹ của em, Hứa Đường trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Quan hệ của em và mẹ không tốt lắm.”

Lúc đó hắn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng cho em. Hắn vẫn luôn biết gia cảnh của em không tốt, ba bị tê liệt, là người thực vật, mẹ thích chơi mạt chược không quá quan tâm đ ến em.

Hắn chỉ biết được bấy nhiêu mà thôi.

Nhiều năm như vậy, từ cấp ba cho đến đại học bọn họ đều ở bên nhau, vậy nên hắn cũng không có tâm tư hỏi thăm tỉ mỉ thêm quá nhiều.

Vì vậy khi Hứa Đường nói ra suy nghĩ của em về việc kết hôn sau khi tốt nghiệp, còn nói thêm một câu: “Quá gấp gáp, đợi công việc ổn định đã rồi tính sau.”

Hắn cho là em chỉ chưa chuẩn bị xong, không muốn kết hôn sớm như vậy.

Nhưng hóa ra khi đó Hứa Đường đang cho bọn họ một cơ hội.

Đợi một chút đi, người ở tầng dưới chót của xã hội, không có nhiều cơ hội để thay đổi số phận, em đã học tập rất tốt, chỉ chờ đến khi đi làm, có thể đứng thẳng người, có được thành tích tốt như khi còn đi học.

Đợi em có thể tự nâng bản thân mình lên, cho dù không thể đứng ở độ cao như anh, nhưng ít nhất em có sức lực để tiếp tục chèo chống.

Đợi thêm chút nữa, em cũng sẽ có khả năng và dũng khí để toàn tâm toàn ý yêu anh.

….

Nhưng lúc đó hắn không hiểu.

Hắn cứ như một thằng ngốc, hoàn toàn không biết gì cả.

Ở nơi tha hương đất khách, sau khi nghĩ rõ ràng một vài việc, cả người hắn run rẩy, khóc đến nỗi không kiềm chế được.

Đầu Gỗ, tại sao em lại không nói?

Tại sao anh lại không hiểu?

Bây giờ anh đã hiểu rồi, hiểu rõ rằng khi đó chúng ta quá trẻ tuổi, lần đầu tiên anh yêu một người, lần đầu tiên em thử yêu một người, đều đã dùng hết khả năng của chúng ta.

Anh biết, ở thời không đó chúng ta đều tận lực.

Thua ở tuổi trẻ mà thôi.

Sáu năm sau hắn tiếp quản công ty của gia đình, trên suốt con đường này hắn dùng hết năng lực của bản thân để khiến người khác tâm phục khẩu phục.

Người đàn ông trưởng thành, ổn trọng, có một đôi mắt thâm trầm, nhìn thấu bản chất thế thái nhân gian.

Cũng có thủ đoạn quyết đoán, xử lý công việc không có một chút cẩu thả qua loa nào.

Tính tình hắn vẫn không tốt như xưa, không thích cười, mặt mày rủ xuống, mọi suy nghĩ đều để ở trong đầu.

Và vẫn luôn nghĩ ngợi rất nhiều.

Ngồi ở văn phòng trong tòa nhà của tập đoàn, từ bên cửa sổ nhìn ra quang cảnh ở dòng sông nơi xa, có thể thấy rõ mọi thứ không sót cái gì.

Hắn biết, bây giờ Hứa Đường cũng đang ở trong thành phố này.

Hắn đã mơ một giấc mơ rất nhiều lần, trong giấc mơ đó hắn của bây giờ đi tời trường cấp ba Gia Thành, gặp được cô bé nhút nhát không thích nói chuyện kia.

Đó là Hứa Đường mười bảy tuổi.

Em mặc bộ đồng phục đã giặt tới bạc màu, dưới chân là một đôi giày vải bạt.

Từ nhỏ đến lớn em đều để tóc ngắn, vì đã thành thói quen rồi, vì ngày bé cũng không có ai buộc tóc cho em cả.

Em đeo ba lô nặng trĩu, thực ra là đang đeo toàn bộ thế giới thuộc về em.

Ở nơi đó, em thanh xuân xanh miết, hắn trưởng thành ổn trọng.

Một người mặc đồng phục, một người mặc tây trang.

Bọn họ đứng cùng một chỗ, ngắm nhìn mặt trời lặn ở phía tây khu nhà dạy học.

Chiều tà nhuộm ráng đỏ, rực rỡ một mảnh trời.

Trì Dã đã trưởng thành nhìn em, ánh mắt lưu luyến, giọng nói dịu dàng: “Nói cho anh biết được không, nói về ký ức ngày thơ bé của em, nói về giây phút tuyệt vọng nhất và cả những ngày tháng hạnh phúc mà em từng có.”

Nói rằng em đã chậm rãi tiến lên từng bước như thế nào, gặp được những ai, biết ơn người nào, ai đã từng bảo vệ em, cho em sức mạnh để chèo chống đến hiện tại.

Em có từng tiếc nuối gì không, có mong đợi gì ở tương lai sắp tới?

Để cho anh có thể hiểu rõ em chân thật nhất, nhìn thấy những bất an sợ hãi đang hiện hữu trong lòng em.

Để cho anh chính thức làm quen em một lần nữa, để anh biết được em đến từ đâu và sẽ đi nơi nào.

Thằng nhóc trẻ tuổi không hiểu chuyện kia, nhờ anh nói với em một lời xin lỗi muộn màng.

….

Trong giới ai cũng biết đứa con trai nhà họ Trì yêu một cô bé lọ lem, sau đó lại bị người ta bỏ rơi, không chịu nổi đả kích nên đã mắc bệnh sau lần tai nạn giao thông ấy.

Cô gái này trâu bò thật.

Bọn họ nghị luận, nhưng cũng không dám nghị luận, bởi vì nhà họ Trì đã dứt khoát ngăn chặn tin đồn, không có ai dám đắc tội nhà bọn họ.

Tính tình của Trì Dã đã đã bướng bỉnh và kiệt ngạo từ nhỏ, chuyện này đều từ sự nuông chiều của ba mẹ hắn mà ra.

Cả nhà cũng chỉ có một cậu con trai bảo bối như vậy thôi, tất nhiên là cứ mặc kệ cho hắn nghịch ngợm ham chơi rồi.

Hắn luôn cho rằng ba mẹ mình rất khai sáng, hắn chung đụng với họ hệt như những người bạn thân của mình.

Hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng ba mẹ mình, cứ mãi cho rằng tương lai Hứa Đường về nhà cũng có thể cảm nhận được tình yêu thương như thế từ ba mẹ.

Đó là vì Sầm phu nhân chính miệng nói, bà ấy có một bộ phỉ thúy gia truyền, muốn tặng cho con dâu tương lai.

Bà ấy nói, chỉ cần con trai thích thì bọn họ đều thích.

Hóa ra dù có là ba mẹ thân yêu nhất thì sau lưng cũng sẽ có một gương mặt khác.

Sau này bà ấy biết sai rồi, vào lúc hắn không thể vực dậy tinh thần được, bà ấy khóc không thành tiếng: “Hứa Đường không có thích người khác, con trai à, con dưỡng bệnh cho khỏi thì có thể đi tìm nó, mẹ sẽ không tiếp tục can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa, mẹ sai rồi.”

Bà ấy thật sự biết mình sai sao?

Sau khi Hứa Đường biến mất, hắn như đã phát điên lần lượt đi hỏi từng người, cô bạn cùng phòng Mỹ Trân có quan hệ không tệ với em tức giận nói cho hắn biết: “Cậu buông tha cho Hứa Đường đi! Cậu ấy ăn không quen sơn hào hải vị của các người, để cậu ấy đi ăn mì tôm đi thôi, cậu ấy vui vẻ bằng lòng! Nếu các người xem thường cậu ấy thì cần gì phải ra vẻ chấp nhận như thế!”

Khi ấy Trì Dã mới biết, trong bữa tiệc hôm đó Hứa Đường đã phải trải qua những gì.

Giây phút đó hắn như rơi vào hầm băng, tức giận đến đỏ cả mắt.

Cô gái hắn yêu nhất, cô gái tâm cao khí ngạo nhiều năm như vậy cũng không chịu dùng một đồng tiền nào của hắn, cả người cô ấy đầy cốt khí và kiêu ngạo.

Hắn biết rõ, đó là chiếc áo giáp mà em mặc trên người, không cởi ra nổi.

Nhưng người nhà hắn lại giấu giếm hắn, khăng khăng bắt em phải cởi nó ra.

Phẫn nộ, đau lòng, siết vào lòng hắn đến nỗi không thể thở được.

Hắn lái xe muốn đi hỏi rõ ràng mọi chuyện với mẹ mình, sau đó gặp tai nạn giao thông ở cầu Hòa Bình.

Khoảnh khắc mạng sống như treo trên sợi tóc, dường như hắn cảm nhận được những người xung quanh đang cố gắng cấp cứu cho mình.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh trắng xóa, tất cả đều là cảm giác lạnh lẽo tận xương.

Nếu hắn cứ thế mà chết đi, Sầm phu nhân sẽ hài lòng sao?

Hứa Đường, em sẽ khóc sao?

Sẽ tới tham gia tang lễ của hắn chứ?

Không, em sẽ không tới, ngay cả cơ hội một phần vạn em cũng không muốn cho hắn, em bước đi không hề quay đầu lại.

Tình yêu và thù hận bắt đầu âm ỉ trong tim.

Cả một dạo quan hệ của hắn và Sầm phu nhân trở nên không tốt. Sầm phu nhân vì để hắn vui lòng, nên đã kể hết mọi thứ cho hắn nghe.

Hắn nghe được hết thảy.

Tuổi thơ của Hứa Đường, người mẹ quá quắt không chịu nổi, bị rót thuốc diệt cỏ ở nhà máy chế biến giấy, bị ông chủ sòng mạt chược ngấp nghé, bị chân đấm tay đá, bị ẩu đả….

Còn có, em thích nhất là mì nước nguyên vị ba tệ một tô.

Trì Dã thấp giọng cười, chợt cảm thấy thế giới này hoang đường cực kỳ.

Từ đầu đến cuối, thứ em muốn chẳng qua chỉ là một bát mì ba tệ mà thôi.

Vậy mà, hắn dâng hết thảy sơn hào hải vị đến trước mặt em, còn tự cho rằng mình rất giỏi.

Hứa Đường trở về vào bốn năm trước.

Lúc đó hắn cũng đã về nước, đã bắt tay vào tiếp nhận công ty của gia đình.

Hắn biết, em bắt đầu khởi nghiệp cùng với Mỹ Trân và Tần Bằng.

Khi còn đi học, Tần Bằng ở trường cũng nổi tiếng là con mọt sách, là kiểu sẽ vùi đầu khắc khổ học tập.

Thực ra công ty của bọn họ đã mở từ lâu, chẳng qua kinh tế vẫn luôn đình trệ, không lên cũng chẳng xuống.

Sau khi Hứa Đường gia nhập, công ty đổi tên thành Giai Sang, chính thức bắt đầu tham gia phát triển.

Thành phố này rất lớn, nhưng chỉ cần có lòng thì sẽ có cách biết được tin tức của em.

Hắn biết em mất ăn mất ngủ, một lòng đặt hết vào hạng mục này.

Hắn biết cũng có người tuệ nhãn thức châu, tán thưởng cô gái giỏi giang như em.

Em không có tâm tư yêu đương, chỉ muốn phát triển công ty ngày càng lớn mạnh.

Trì Dã cũng nghĩ rằng không nên tiếp tục tới quấy rầy em nữa.

Nhưng sau này hắn đã làm một việc mà ngay cả trợ lý Tiểu Chu cũng không biết.

Trong công ty nhỏ không đến mười người như Giai Sang, có một lập trình viên do hắn sắp xếp vào.

Hắn không có ý muốn quấy rầy, hắn chỉ muốn xem em sống có tốt hay không.

Hắn còn muốn nhìn mặt trăng của hắn, dựa vào chính mình từ nơi bùn lầy đó dâng lên bầu trời cao xa.

Nhìn em có chỗ đứng vững chắc, có thể tự tin ngẩng đầu lên, có khả năng yêu một người.

Đến lúc đó nói không chừng bọn họ sẽ gặp lại, hắn đứng ở trước mặt em, hỏi rằng em có nguyện ý mời hắn đi ăn một bát mì nước nguyên vị ba tệ một tô hay không.

Nhưng mà trong xã hội này không có bất cứ chuyện gì là hoàn toàn đảm bảo.

Do một vài mâu thuẫn nội bộ, bên đầu tư phía trên của Giai Sang xuất hiện vấn đề.

Trì Dã không khỏi có chút bực bội, mắt thấy chuyện đã thành, sao lại bắt đầu gặp rắc rối.

Đầu Gỗ của hắn muốn dựa vào chính mình để đứng lên, tại sao lại khó như vậy?!

Tại sao lại khó như vậy!

Hắn đã từng tự nhủ, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trên con đường lập nghiệp của Hứa Đường.

Nhưng thật sự có một ngày như thế, hắn lại muốn đầu tư cho bên gọi vốn của Giai Sang.

Về sau bởi vì tình hình của công ty kia tương đối phức tạp nên cuối cùng hắn mới chịu bỏ suy nghĩ này đi.

Chỉ là không nghĩ tới mấy năm nay Hứa Đường lại trở nên khéo đưa đẩy hơn rất nhiều.

Đã từng là cô gái cả người kiêu ngạo, sau khi trải qua biết bao vùi dập của xã hội, đã hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, học được cách tuân thủ quy tắc và cúi đầu khi cần thiết.

Cũng đúng, không có một người trưởng thành nào thoát khỏi sự tàn hại của hiện thực.

Không chịu cúi đầu, chỉ có thể vì bị đánh chưa đủ ác.

Hứa Đường bỏ ra toàn bộ tâm huyết cho Giai Sang.

Mỹ Trân và Tần Bằng ném vào toàn bộ tài sản của mình.

Bọn họ không thua nổi.

Cho nên Hứa Đường đi khẩn cầu sếp Từ của Vĩnh Phong.

Trì Dã hơi buồn bực, là Đông Minh của hắn không xứng sao?

Đương nhiên hắn biết rõ, cái Hứa Đường lo lắng là ông chủ đứng sau Đông Minh.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, em sẽ không muốn xảy ra bất luận vấn đề gì liên quan đến hắn.

Nhận ra sự thật này khiến hắn lại bắt đầu bực bội không thôi.

Bữa tiệc rượu trong ngành kia hắn vốn dĩ chẳng cần thiết phải đi.

Chia tay sáu năm, đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt.

Thật sự đến giờ khắc này, hắn yêu em, cũng hận em.

Nhìn em hèn mọn vây quanh người khác, cúi đầu hết lần này đến lần kia.

Có thể cúi đầu với người khác, nhưng tại sao em lại không thể cúi đầu trước hắn?

Từ trước đến giờ em chưa bao giờ cúi đầu trước hắn cả.

Một lần cũng không.

Thực ra chỉ cần em chịu cúi đầu, hắn nguyện ý làm tất cả mọi thứ.

Ẩn sâu dưới đáy lòng, có lẽ vẫn luôn có chút oán niệm với em.

Năm đó hắn cầm ảnh chất vấn em, tại sao em không thể mở miệng nói một câu đó là anh họ mình.

Lúc chia tay, em thờ ơ lạnh nhạt nhìn tâm trạng hắn sụp đổ, trở thành một kẻ điên.

Hắn thậm chí đã quỳ xuống trước mặt em, chẳng cần danh dự thể diện, dù nghĩ là em đã yêu người khác, hắn vẫn đau khổ khẩn cầu không muốn buông tay.

Ai mà không từng kiêu ngạo, ai mà không có một thân ngông nghênh.

Cả đời này của hắn chưa bao giờ chật vật như vậy.

Lúc bị tai nạn giao thông phải nhập viện, hắn đã gần c.hết rồi, tại sao không chịu quay về nhìn hắn một lần chứ?

Em tuyệt tình như thế.

Trở về suốt bốn năm cũng chưa từng nhớ tới hắn hay hỏi thăm hắn một lần.

Ngày niên thiếu tâm ý viên mãn, tình yêu nồng nhiệt, móc tim móc phổi cũng không đổi được cái ngoái đầu một phần vạn ấy.

Hắn nhìn nét mặt ngượng ngập của em, nhìn đôi mắt lúng túng đó, trái tim đã lạnh thấu tâm can.

Em vốn chẳng muốn nhìn thấy hắn.

Một trò khôi hài mà thôi.

Trợ lý Tiểu Chu diễn một tuồng kịch với hắn.

Cô ấy uống vài ly rượu trong bữa tiệc, mặt hơi ửng hồng, có mấy phần hơi say: “Chủ tịch, chỉ cần trên mặt cô ấy có nét mặt thất vọng, thì đó chính là trong lòng cô ấy còn có anh.”

Chu Gia Nhạc ghé vào ngực hắn giả khóc, đôi mắt nhìn tới nhìn lui.

Em không quay đầu lại, khóe mắt liếc qua một cái rồi vội vàng rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hứa Đường đã buông xuống.

Em đã buông xuống từ lâu rồi.

Dựa vào đâu mà em có thể dễ dàng buông xuống như vậy, coi hắn là một người xa lạ nhìn như không thấy.

Hai người đã từng yêu, lúc gặp lại nhau tại sao lại khiến người ta tuyệt vọng đến vậy.

Chu Gia Nhạc lúng túng an ủi hắn: “Không phải cô ấy bị cận thị sao, nói không chừng hôm nay không có đeo kính sát tròng thôi.”

Cái lý do sứt sẹo như thế, Trì Dã vẫn tin.

Thực ra hắn đã chuẩn bị cho Đông Minh chủ động đi kết nối với Giai Sang từ lâu.

Cho nên khi Hứa Đường tới khẩn cầu hắn, hắn vô cùng bất ngờ.

Tư thái của em rất thấp, em kể cho hắn nghe về tiền cảnh của công ty.

Nhưng đối với hắn, lại không nhắc lấy một lời.

Chiếc xương đã từng gãy trong lồ ng ngực, lúc này lại bắt đầu thấy đau.

Em bình tĩnh như thế.

Bị vây hãm ở quá khứ không thể bước ra được, chỉ có một mình hắn mà thôi.

Hắn không có cách nào không hận em.

Không thể khống chế nổi mà hận em.

Năm đó em đi không từ biệt, lạnh lùng vô tình, coi thường tính mạng của hắn.

Trì Dã cảm thấy bệnh tâm lý của mình lại tái phát.

Yêu và hận, buồn và giận, phức tạp đan xen, bóp nghẹt cả người hắn đến độ máu tươi đầm đìa.

Cần một kết thúc.

Bất kể là hắn hay Hứa Đường, hay là Ngô Đình Đinh và Ôn Tình từng bắt nạt em.

Mấy năm nay thực tế thì hắn cũng không gặp bọn họ quá nhiều.

Chỉ là mỗi lần Ngô Đình Đình hỏi thăm được hắn đang ở đâu, cứ luôn đâm đầu chạy đến.

Há miệng mở miệng một tiếng “anh trai” nghe thân mật vô cùng.

Còn cả Ôn Tình, tuổi tác của cô ta cũng không nhỏ, gia đình giới thiệu đối tượng xem mắt cho cũng không chịu đi gặp.

Bọn họ đều cho rằng Trì Dã đã buông xuống.

Nhưng chẳng qua là hắn đang chờ, chờ một ngày có thể ở trước mặt Hứa Đường lấy lại công bằng cho em.

Thứ có thể làm thực ra cũng không nhiều, một chặng núi sông cuối cùng, ân oán đã thanh toán xong.

Khi rời khỏi câu lạc bộ, hắn đứng ở ngoài cửa, khựng lại bước chân.

Nhắc lại đoạn quá khứ ấy, rất đau.

Lời hắn nói cũng rất nặng.

Nhưng hắn ngóng trông Hứa Đường sẽ mở miệng.

Trong phần tình cảm này từ trước đến nay em chưa bao giờ chịu cúi đầu trước hắn.

Chỉ cần em nói một câu, Trì Dã đừng đi.

Vậy thì hắn sẽ lập tức quay đầu, không quan tâm gì nữa mà chạy tới ôm lấy em.

Nhưng em không nói gì cả.

Lúc Chu Gia Nhạc nắm lấy tay hắn, em cũng không nói lời nào.

Trợ lý Tiểu Chu hoảng loạn: “Chủ tịch, là anh bảo tôi làm như vậy, sau này anh cũng đừng có trách tôi đấy nhé.”

Làm sao có thể trách cô ấy được cơ chứ.

Cô bé bước ra từ vùng núi lớn này cũng có một tuổi thơ bất hạnh như thế.

Cũng là cô ấy nói cho hắn biết, một cô gái có gia cảnh nghèo khó, lớn lên trong khổ cực, trên con đường trưởng thành này sẽ mẫn cảm và tự ti đến nhường nào.

Vì không có tự tôn, cho nên mới vô cùng tự tôn.

Trì Dã vẫn thường nghĩ, nếu Hứa Đường không gặp được hắn, phải chăng em sẽ có thể vượt mọi chông gai, thuận lợi suôn sẻ như Gia Nhạc.

Sẽ giống như Gia Nhạc, có một người bạn trai yêu thương em, che chở cho em.

Cậu trai kia có thể bình thường, không có gia cảnh giàu có, nhưng trong mắt trong lòng tràn đầy đều là hình bóng của em.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.

Sẽ.

Dọc theo đường đời có nhiều ngã rẽ như vậy, không có ai biết con đường nào sẽ là một đường thuận lợi.

Hứa Đường gặp phải hắn, có lẽ là vận may không tốt.

Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, em đón xe đi phố thương mại ở trung tâm thành phố.

Hắn lái xe đi theo.

Trời tối người yên, cửa hàng trang sức mở một bài hát có giai điệu vô cùng buồn.

Em vùi đầu ăn mì, mãi không chịu ngẩng đầu lên.

Trì Dã dừng xe ở đầu ngõ, hắn nhìn em ăn tô mì ba tệ kia, châm lên một điếu thuốc.

Hắn vẫn cứ nhìn em.

Em đang khóc, nước mắt lã chã rơi vào trong tô.

Mắt hắn đỏ hoe, hít sâu mấy đợt, cố gắng khống chế cảm xúc cuồn cuộn đang trào dâng trong lòng.

Trên đường đời có nhiều ngã rẽ như vậy, hai người bọn họ không phù hợp với nhau.

Nhưng bọn họ lại gặp phải nhau.

Hắn biết rõ, không nên.

Nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.

Đừng khóc, Đầu Gỗ của anh.

Em không chịu cúi đầu, anh cũng không cưỡng cầu nữa.

Chờ đến khi em đứng lên, khi em đã công thành danh toại.

Nếu em nguyện ý, vậy thì hãy cứ để anh chủ động nắm lấy tay em.

Ngâm bài thơ Đường Đa Lệnh mà ngày học cấp ba em thích nhất —

Lau sậy khắp Đinh châu

Bãi cát nước không sâu

Hai chục năm quay lại Nam lâu

Dưới liễu buộc thuyền còn chửa chắc

Mấy ngày nữa

Lại trung thu

….

[END]

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN