Hả?
Thổi cái gì?
Phượng Tuyên nghe không hiểu.
Cũng giống như Thích Trác Ngọc không hiểu được mạch não của y, Phượng Tuyên cũng không hiểu được hành vi hoang mang của đại ma đầu.
Sự hoang mang của Thích Trác Ngọc cũng chỉ tồn tại trong giây lát.
Không đợi Phượng Tuyên kịp phản ứng, hắn đã trở lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
Phượng Tuyên phát hiện từ lần trước y nói đại ma đầu hung dữ.
Hình như ở trước mặt mình hắn bắt đầu bày ra cái vẻ xấu xa, không thèm giả vờ làm trăng thanh gió mát nữa.
Như vậy có được không, tốt xấu gì trước kia mình còn khen hắn chuyên nghiệp.
Phượng Tuyên thấy Thích Trác Ngọc mặc xong áo khoác, nghĩ thầm lúc này cũng không có chuyện của mình.
Cho rằng hắn muốn đi, kết quả Thích Trác Ngọc mặc xong áo ngoài thì ngồi ở sập không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Phượng Tuyên với vẻ mặt cổ quái.
Một lúc lâu sau mới mở miệng: ” Ngươi muốn gì?”
Trong lòng Phượng Tuyên đang đếm số chờ Thích Trác Ngọc rời đi, chợt nghe được những lời này, trên đầu toát ra một dấu chấm hỏi: “Cái gì? ”
Thích Trác Ngọc lặp đi lặp lại: “Ta hỏi ngươi muốn gì.
”
Trong nhận thức của Thích Trác Ngọc từ nhỏ đến lớn nói cho hắn biết, trên thế gian này sẽ không có chuyện tốt gì mà không có lý do.
Hoàng đế bá phụ bỏ ra vô số vàng bạc tài bảo kiến tạo phủ đệ khổng lồ này cho hắn chỉ để có được bí quyết trường sinh bất lão.
Sư tôn Tô Khanh Nhan cẩn thận che chở cho hắn, dạy dỗ là bởi vì hắn là đệ tử thủ tịch tự hào nhất của y, trợ giúp thanh danh của y.
Phiếu Miểu tiên phủ nhìn trúng tài nguyên vô hạn hắn có thể cung cấp, cũng là bởi vì hắn là một khối chiêu bài sống miễn phí.
Trên đời này, có một số người vì năng lực của mình mà đến, còn một số người đến vì cơ thể mình.
Chính vì hắn có lợi với họ, cho nên Thích Trác Ngọc từ nhỏ đã quen với việc có hồi báo, cũng có đòi hỏi.
Không có lợi nhuận, không dậy sớm.
Hắn không tin trên đời này còn có người không có bất cứ ý đồ gì.
Cũng sẽ không có người vô duyên vô cớ đối tốt với mình.
Phượng Tuyên không hiểu ra sao.
Y còn muốn gì nữa? Bây giờ y muốn hắn đừng có lề mề nữa được không, y cũng mệt lắm chứ bộ.
Nhưng mình cũng không thể bảo Thích Trác Ngọc lập tức lăn đi, cho nên uyển chuyển từ chối: “Sư huynh, ta không muốn gì cả.”
Ai mà biết nghi hoặc trong mắt Thích Trác Ngọc càng sâu: “Không có khả năng.
”
Một giây sau, Thích Trác Ngọc gợi lên một nụ cười lạnh sâu xa: “Trên đời này tất cả mọi người đều có dục vọ.ng tham lam của mình.
Đế vương nhân gian vọng tưởng ban ngày phi thăng, từ nay về sau trường sinh bất lão, vua dân quyền thần khát vọng quyền lợi tối cao, nông dân thất học muốn vô số vàng bạc châu báu.
Ta có thể dễ dàng giúp họ thực hiện tất cả những điều này.”
Vậy thì sao?
Phượng Tuyên nghe được mơ mơ màng màng, nhưng Thích Trác Ngọc nói xong thì dừng lại, ý tứ này có nghĩa là muốn y tiếp lời đúng không?
Y cũng chẳng biết nói gì, khen ngợi cũng không tồi.
Vì vậy, y giơ hai ngón tay cái lên: “Wow, Sư huynh thật là trâu bò.
”
Biểu cảm Thích Trác Ngọc gần như cứng lại, có chút mê man, nhưng chưa từ bỏ ý định tiếp tục: “Còn ngươi thì sao? Ngươi không muốn gì à? ”
Phượng Tuyên không nói gì, Thích Trác Ngọc lại mở miệng, giọng nói trầm thấp, từ từ tới gần y.
Dung mạo hắn đoan trang tú lệ, mắt hoa đào lấp lánh đa tình khẽ khiêu lên dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết nhất thời sinh ra vài phần yêu nghiệt, như là mê hoặc lòng người: “Ngươi giúp ta rồi, trên đời này thiên tài địa bảo, địa vị vô thượng, chỉ cần ngươi yêu cầu, ta sẽ làm cho ngươi.”
Vẻ mặt Phượng Tuyên khẽ động, có hơi hoảng hốt.
Đáy mắt Thích Trác Ngọc hiện lên một tia châm chọc, cười khẽ một tiếng, nhưng tuyệt đối không phải nụ cười thoải mái, mà là nụ cười tà ác cuồng bạo.
Nhìn đi
Y cũng chỉ có vậy thôi.
Kết quả một giây sau, một chồng sách bài tập đập mạnh xuống trước mặt Thích Trác Ngọc
“Bịch” một tiếng, cực kỳ vang dội, đá bay một lớp bụi mỏng trên bàn.
Phượng Tuyên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy huynh giúp ta làm tất cả các bài tập này đi.”
Nụ cười xấu xa thấy mẹ của Thích Trác Ngọc ngưng đọng trên khóe miệng.
Chầm chậm liếc nhìn đống sách bài tập chất cao hơn cả eo mình.
Im lặng.
–
Thần sắc Thích Trác Ngọc vẫn còn đông cứng như cũ, cảm thấy chuyện này có chút hoang đường, hắn nhìn Phượng Tuyên: “Đây là thứ ngươi muốn? ”
Phượng Tuyên nghe vậy, moe moe gật đầu.
Nhìn vở bài tập phủ đầy bàn.
Phượng Tuyên cũng cảm thấy điều mình muốn hơi nhiều, nhưng đây không phải lỗi của y, trách thì trách trưởng lão dạy học sắp xếp nhiều quá mà thôi!
Y dập đầu giải thích: “Sư huynh, nếu huynh cảm thấy nhiều quá thì viết một ít cũng được.”
Không biết lại chọc vào chỗ nào của Thích Trác Ngọc, đại ma đầu mặt vô cảm, mạnh mẽ mở quyển vở bài tập, lạnh lùng nói: “Không cần! ”
Hung dữ chết ta.
Phượng Tuyên bĩu môi, chưa từng thấy kẻ nào thích tự ngược đãi mình như Thích Trác Ngọc.
Tự ngược trên thân thể mình thì thôi, sao còn tự ngược trên tinh thần mình?
Thích giúp người ta làm bài tập về nhà tới vậy à?
Vậy được thôi, đành để hắn chịu khó viết vậy.
Cứ thế ngồi ghi chép, thời gian bất tri bất giác đã qua một canh giờ.
Lúc đầu Phượng Tuyên còn có chút ngượng ngùng, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Thích Trác Ngọc giúp hắn mài mực, ân cần vô cùng.
Kết quả mới chưa tới một khắc, tay đau không chịu nổi, nhìn Thích Trác Ngọc đang viết rất nghiêm túc, y lặng yên cầm một đĩa mứt mơ còn sót từ bữa tối, nằm trên sập đọc sách.
Cứ thế vở bài tập trên bàn đã vơi đi một nửa.
Thích Trác Ngọc không hổ là môn sinh đáng tự hào nhất của trưởng lão dạy học, làm bài tập rất nhanh, đầu óc cũng dễ sử dụng.
Lúc Phượng Tuyên mơ mơ màng màng còn lo lắng chờ lát nữa Thích Trác Ngọc viết đúng hết, không phù hợp với cái vai đểu giả của mình, vội vàng nhắc nhở một câu: “Sư huynh, huynh đừng làm đúng hết, những đề số học cửu chương kia, huynh điền sai vài câu, không thì trưởng lão dạy học sẽ biết ta là tìm người khác viết hộ.”
Thích Trác Ngọc nghe vậy cười nhạo một tiếng.
Đầu óc tuy hơi ngu nhưng lươn lẹo thì nhiều, nếu tu luyện cũng cố gắng như thế thì không chừng đã kết đan rồi.
Khi đã hoàn thành phần lớn bài tập, chỉ còn lại chút nhật ký tu luyện do trưởng lão giao.
Tu sĩ và công tử thế gia phàm nhân bình thường khác nhau, phàm nhân học lục nghệ làm văn chương, vì khoa cử.
Tu sĩ chú trọng phương pháp tu luyện, tu thân tu tâm, cho nên có bài tập riêng dành để ghi chép tâm đắc cũng như cảm ngộ của bản thân.
Ghi chép nhật ký tu luyện chính là bài tập của khoá học này.
Phượng Tuyên đã viết gần nửa tháng, không biết kẻ lười biếng này mỗi ngày có thể có cảm ngộ gì.
Thích Trác Ngọc không có chút khái niệm nào về xâm phạm quyền riêng tư của người khác, trực tiếp mở nhật ký của Phượng Tuyên:
Ngày mùng 1 tháng 10, trời nắng.
Năm giờ sáng dậy đi học tới nửa đêm mới đi ngủ, tu hành trên đời này khổ làm sao.
Ta không muốn sống nữa.
Ngày mùng 2 tháng 10, nắng.
Ngồi cả buổi sáng, ngồi đến đau nhói, sao ghế Thượng Thanh Học Cung lại không có đệm chứ? Ghét chết đi được.
Ngày 3 tháng 10, mưa lớn.
Mưa quỷ gì, gió lớn muốn chết, quần áo thì bẩn, không muốn sống, chết cũng được.
Ngày 6 tháng 10, trời mưa.
Nhớ tới chuyện sư huynh tặng một đống quần áo xấu ơi là xấu mà mắt cay, vứt đi.
(Lưu ý: Có phải thẩm mỹ của sư huynh có vấn đề gì không? )
……
Bàn tay lật sách của Thích Trác Ngọc dừng lại.
Khó trách không nhìn y mặc những bộ quần áo kia, thật sự cảm thấy xấu vậy sao?
……
Ngày 15 tháng 10, âm u.
Buổi sáng học liên tục năm tiết, cực kỳ muốn chết.
Buổi chiều trưởng lão dạy học xin nghỉ, thật là vui mừng khôn xiết.
Ngày 16 tháng 10, trời nắng.
Tâm trạng vẫn không tốt.
Nhân sinh thật cay đắng quá! Há có lý lẽ như vậy.
Đêm ngủ ngon mơ đẹp.
Ngày 19 tháng 10, trời mưa lớn.
Sáng nay trưởng lão dạy học mới tới, vào cửa ta thông báo.
Ta nói, “Trưởng lão dạy học đến.” Lão phớt lờ ta.
Ngày hôm sau lại đến, ta nói: “Tên quân dạy học đến rồi.” Vẫn không để ý tới.
Đến ngày thứ ba, gọi trưởng lão không được, tiên quân cũng không xong, đành phải thông báo: “Người tới hôm kia, tới hôm qua, hôm nay lại tới.
”
……
Đọc đến đây, Thích Trác Ngọc cười đến run rẩy, thiếu chút nữa không cầm được nhật ký tu luyện trong tay.
Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh ở tây sương, hắn cười không tiếng động, véo mi tâm, bả vai run rẩy.
Đôi mắt hoa đào cuối cùng cũng không còn là một vũng nước tù đọng mà trở nên sống động.
Cười đủ rồi mới ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Phượng Tuyên đối diện ngủ trên sập.
Bài tập thì ném cả cho hắn, y thì ngủ mơ màng.
Mặt ép xuống gối vân mây, nặn ra được hai cục thịt má.
Dưới ánh nến trông càng càng có vẻ non nớt.
Ngắn ngủi vài chương nhật ký tu luyện, tựa như xuyên qua câu chữ có thể nhìn thấy hình ảnh Phượng Tuyên đi học.
Bên ngoài trời mưa, thiếu niên ăn mặc chỉnh tề, hai tay ôm mặt, gật gù ngái ngủ theo thời gian.
Đột nhiên bừng tỉnh, trên gương mặt còn có dấu hằn đỏ do nằm đè lên sách, vội vàng cầm lấy sách giả vờ mình nghe giảng bài.
Thích Trác Ngọc cười thầm, đuổi hình ảnh kia ra ngoài.
Phượng Tuyên trở mình, tư thế ngủ cực kỳ xấu, chiếc chăn mỏng trên người trượt xuống đất.
Thích Trác Ngọc thuận tay nhặt lên ném lên người y, chỗ chăn rơi xuống còn có một quyển sách.
Ngay cả bài tập về nhà cũng lười viết, lúc nghỉ ngơi lại biết đọc sách?
Thích Trác Ngọc nhướng mày, có chút tò mò y đọc sách gì, cầm lấy tiện tay mở ra một trang: ” Đại sư huynh, huynh đã treo tiểu sư đệ ở trên tường thành phơi nắng ba ngày ba đêm rồi!”
Lãnh Minh Ngạo Thiên nhếch môi lạnh lùng cười, môi mỏng tà mị vô tình, “À? Vậy y có biết sai chưa?”
“Thương Tuyết sư đệ đã qua đời ngày hôm sau, một miếng ngọc bội rơi xuống từ người y, là thứ huynh đã tìm mười năm…”
Trái tim Lãnh Minh Ngạo Thiên chợt siết chặt, nhìn chằm chằm muốn nứt ra: “Mẹ nó ta biết ngay là y trộm.”
……
……
Thích Trác Ngọc đọc không hiểu, nhưng rất chấn động.
Từ từ khép lại quyển sách này lại, lộ ra tên của nó: “Sư huynh ở trên ta ờ dưới”.
Hắn một lời khó nói hết nhìn chằm chằm Phượng Tuyên, tựa hồ muốn biết trong đầu tiểu phế vật này có cái khỉ gì.
Nhìn trong chốc lát, chỉ thấy Phượng Tuyên nhíu mày, mặt tròn nhăn nhó, che ngực như gặp ác mộng nói: “Sư huynh…”
Thích Trác Ngọc khựng lại.
Phượng Tuyên nhắm mắt lại, nhỏ giọng khóc nức nở: “Ta thật sự không trộm ngọc bội…”
Thích Trác Ngọc: “…” Còn rất nhập vai.
Lại nhìn quyển thoại bản trong tay, Thích Trác Ngọc cảm thấy khó tin.
Ở trong lòng y, mình thế mà có loại hình tượng này sao, Hắn cũng sắp không biết tám chữ tà mị cuồng bạo Lãnh Minh Ngạo Thiên.
Một lúc lâu sau, Thích Trác Ngọc ngồi thẳng người, mở nhật ký tu luyện của Phượng Tuyên ra.
Cầm bút viết xuống.
–
Phượng Tuyên ngủ một giấc đến hừng đông, lúc tỉnh lại không ở trên sập, mà là ở trên giường.
Bài tập về nhà được xếp chồng lên nhau gọn gàng, đặt trên bàn.
Y vội vàng mang giày xuống giường, lật sổ bài tập, thế nhưng đã làm xong tất cả rồi.
Phượng Tuyên cảm khái, đại ma đầu thật không hổ là thiên tài ngàn năm khó gặp ở Tu Chân giới, bài tập ba ngày một đêm là làm xong.
Nhìn lướt qua gian phòng, Thích Trác Ngọc đã không còn ở đây nữa.
So với lúc trước, Phượng Tuyên bây giờ không còn sợ hắn nữa.
Y phát hiện Đại ma đầu Thích Trác Ngọc này tựa như một con mèo lớn hành tung bất định, suốt ngày không nhìn thấy bóng người, xuất quỷ nhập thần, muốn đến là đến, muốn đi thì đi.
Trước mắt dường như hắn không có ý muốn giết mình.
Đã như vậy, y càng nằm thẳng cẳng luôn.
Thu thập xong túi trữ vật, Phượng Tuyên theo thường lệ tới Thượng Thanh Học Cung.
Đến phòng học, mọi người thấy y tới cũng không chào hỏi, Phượng Tuyên đã quen với loại khinh miệt và bơ đẹp này.
Dù sao một năm sau Thích Trác Ngọc cũng ra đại chiêu tiễn mọi người cùng nhau lên đường.
Nói không chừng trên đường Hoàng Tuyền còn có thể làm bạn, không bao gồm mình.
Chẳng qua lúc đi tới bên cạnh bàn của mình, y rất kinh ngạc.
Trên chiếc ghế lê hoa được trải một tấm nệm vừa dày vừa mềm mại, chỉ y có, những người khác thì không.
Phượng Tuyên chẳng hiểu ra sao, nhưng ngồi xuống thoải mái hơn nhiều.
Lớp học buổi sáng rất nhanh đã kết thúc, trước khi tan học, trưởng lão dạy học bắt đầu thu nhật ký tu luyện của học sinh.
Phượng Tuyên có cao nhân tương trợ, lúc giao bài tập sống lưng thẳng hơn bình thường nhiều.
Ai biết nhật ký tu luyện vừa mới giao lên chưa tới một khác, trưởng lão dạy học xem xong sắc mặt đại biến.
“Ba” một tiếng, ném mạnh về trong ngực Phượng Tuyên.
Bộ râu dê của trưởng lão bay bay, tức giận trừng mắt nhìn y: “Ngươi! Người tu chân không chăm chỉ cần cù tu luyện, sao có thể suốt ngày đắm chìm vào tình ái! Không hổ thẹn hay sao!”
Phượng Tuyên bị giáo huấn vẻ mặt mê mang.
Cúi đầu nhìn nhật ký tu luyện của mình, mới nhất chính là chương tối hôm qua Thích Trác Ngọc giúp y viết:
“Ngày 20 tháng 10, nắng”
“Đêm nay dùng bữa cùng sư huynh.
Sau khi ăn xong cùng sư huynh thảo luận việc học, ta cảm thấy sư huynh có tài văn chương xuất chúng, phong thái không ai sánh bằng, tính tình tốt, kiên nhẫn dịu dàng, phụ đạo việc học cho ta, đối với ta chính là tri kỷ tốt nhất! Tiểu Thất thật sự quá sùng bái sư huynh rồi!”
Phần còn lại chưa đọc xong.
Chỉ nhìn thấy chữ: “Tính tình tốt, “kiên nhẫn dịu dàng” là Phượng Tuyên cảm thấy hai mắt tối sầm lại.
Mấy chữ này có quan hệ gì với đại ma đầu vậy chứ?
Còn, Tiểu Thất thật sự là, quá sùng bái sư huynh rồi?!?!
Có! Mặt! Mũi! Không! Vậy!
Phượng Tuyên chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như vậy.
Cái này còn chưa xong, còn một câu cuối cùng, y muốn xem Thích Trác Ngọc còn có thể viết ra cái gì.
Sau đó, y đọc được câu cuối:
“Sư huynh nói, ngày mai dẫn ta đi mua quần áo đẹp.”
Phượng Tuyên sững sờ.
Một giây sau, nhật ký tu luyện bị một bàn tay to khớp xương rõ ràng rút ra từ phía sau.
Phượng Tuyên theo bản năng xoay người, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thích Trác Ngọc.
Góc chết từ dưới lên trên mà vẫn đẹp trai đến bất ngờ.
Y thốt lên: “Sao huynh lại ở đây?”
Thích Trác Ngọc nhíu mày, ánh mắt thoáng qua dòng cuối trong nhật ký tu luyện.
Cười như không cười, chậm rãi nói: “Chẳng phải là ngươi viết đấy ư.
Sư huynh ngươi sùng bái nhất hôm nay đồng ý dẫn ngươi đi mua quần áo đẹp.”.