Phượng Tuyên viết xong gấp giấy Tuyên Thành thành một tờ giấy thật dài.
Sau đó không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình len lén nhìn xem Thích Trác Ngọc viết cái gì.
Thích Trác Ngọc liếc mắt nhìn y một cái, mở thẳng giấy cho y xem.
Phía trên trống rỗng, không có nguyện vọng gì.
Phượng Tuyên sửng sốt: “Sư huynh.
Sao nửa ngày rồi huynh không có viết nguyện vọng gì? ”
Thích Trác Ngọc: “Ta không cần cầu nguyện.
”
Ước nguyện là điều mình không thể làm được, mới hy vọng sẽ dùng quyền năng của thần linh để hoàn thành.
Nhưng mà Thích Trác Ngọc chưa bao giờ cảm thấy trên thế gian này có cái gì mình không thể làm được, hắn cũng không cần mượn sức mạnh của người khác.
Sau khi hiểu được ý trong lời nói của hắn, Phượng Tuyên không khỏi vỗ tay như hải cẩu.
Được rồi! Phát biểu này, không hổ là tên cuồng sự nghiệp trong truyền thuyết, đại ma vương tương lai làm cho nhân gian long trời lở đất.
Nhưng cũng phù hợp với thiết lập của Thích Trác Ngọc.
Bởi vì sổ mệnh nói, hắn chính là một siêu thiên tài vừa điên vừa kiêu ngạo.
Mà thực lực của hắn cũng đủ lèo chống sự kiêu ngạo của hắn.
Phượng Tuyên đọc xong tờ giấy của hắn, Thích Trác Ngọc có qua có lại bỗng nhiên cũng cảm thấy hứng thú đối với nguyện vọng của Phượng Tuyên.
Hắn quay đầu lại muốn xem, nhưng không ngờ tiêu chuẩn kép của Phượng Tuyên quá đáng đến thế.
Chỉ cho phép mình nhìn của người khác, không cho phép người khác nhìn của mình.
“Sư huynh.
Nguyện vọng sau khi bị người ta nhìn sẽ không linh!” Phượng Tuyên vội vàng bảo vệ hoa đăng.
Biểu cảm của Thích Trác Ngọc không tốt lắm: “Ngươi nhìn của ta rồi “Giọng điệu bỗng nhiên giống như nam sinh tiểu học ngây thơ.
“Nhưng của huynh là một tờ giấy trắng, chẳng viết bất cứ điều gì cả.”
Chẳng viết gì tương đương với y không xem được, Phượng Tuyên cảm thấy logic của mình rất hợp lý.
Nhìn dáng vẻ y ôm chặt hoa đăng của mình, chết cũng không chịu giao ra.
Thích Trác Ngọc cảm thấy nếu như tự mình ra tay cướp, hoa đăng giấy 100% sẽ hỏng.
Nguyện vọng của Phượng Tuyên chắc cũng chẳng có gì ngoài nội dung “mỗi ngày ngủ ngon” hoặc “vừa mở mắt đã có đồ ăn.”
Hắn không quan tâm đ ến y nữa.
Hai ngọn hoa đăng chen chúc bên cạnh nhau từ từ trôi nổi trên sông Thải Nguyệt.
Lúc Phượng Tuyên thả hoa đăng còn rất lo lắng về chất lượng của hoa đăng này.
Dù sao cũng làm bằng giấy, nhìn dáng vẻ hoà thượng giả kia cũng không đáng tin cậy cho lắm, hoa đăng của y sẽ không vừa đặt trên mặt nước thì chìm luôn xuống chứ.
Phượng Tuyên thực sự lo lắm thay.
Kết quả một giây sau, một làn linh lực rực rỡ đầy màu sắc bỗng nhiên ngưng tụ phía dưới hoa đăng.
Dưới ánh sáng lấp lánh đặc biệt rõ ràng, còn mang theo một chút dòng điện, vững vàng nâng đèn hoa đăng về phía trước.
Phượng Tuyên quay đầu nhìn người khởi xướng.
So với việc giết người phóng hỏa, đối với loại chuyện nhỏ tiện tay gian lận này, đại ma đầu làm dễ như trở bàn tay.
Hoàn toàn không cảm thấy mình làm gì không đúng, còn lạnh nhạt lên tiếng: “Trên đời này kẻ mạnh sẽ là vua.
”
……
Logic hoàn hảo.
Phượng Tuyên thậm chí không nghĩ ra lý do phản bác.
Không chỉ vậy.
Hoa đăng được rót vào tu vi của đại ma đầu phảng phất ngay cả tính nết cũng trở nên giống như đại ma đầu, bắt đầu hoành hành trong sông Thải Nguyệt, Phàm là hoa đăng vô tội dựa vào nó gần một chút, đều sẽ bị nó dùng linh lực chém răng rắc làm đôi.
Dáng vẻ phản diện bá đạo kiêu ngạo, nhạn tới nhổ lông này truyền đạt ra một loại thái độ diệt thế “Mặc kệ là ai đều chết hết cho ông” cùng với “Chỉ cần ta bổ hết không còn cái nào thì Bồ Tát sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ta trước”.
Chờ một chút, câu cuối cùng sao lại quen quá vậy, lúc trước hình như đại ma đầu cũng như như thế này trong Phù Dung viên, thiêu rụi hết tranh nhỏ của người ta.
Tốt lắm.
Không hổ là hoa đăng đại ma đầu đích thân thả xuống.jpg
Chẳng mấy chốc hoa đăng trong sông Thải Nguyệt bị nó chém mất một nửa.
Dần dần, trên bờ truyền đến tiếng kinh hô:
“Hoa đăng của ta sao lại chìm xuống rồi?”
“Ôi chao.
Hoa đăng của ta cũng vậy! ”
“Còn có của ta, đèn của ta sao lại cháy lên?”
“Ui.
Ngươi mau nhìn đi, có vẻ như có một ngọn đèn vô cùng mạnh.”
……
Nghe xong không hiểu sao có một loại cảm giác nghẹt thở.
Phượng Tuyên hít sâu một hơi, sợ lát nữa hai người bọn họ sẽ bị tống vào thiên lao vì tội phá hủy phương tiện công cộng.
Một giây sau, y lập tức kéo đại ma đầu ra khỏi hiện trường vụ án.
–
Trải qua sự kiện thả hoa đăng, Phượng Tuyên từ đó hiểu được một đạo lý.
Đó chính là ngàn vạn lần không thể tham dự loại hoạt động hội tụ quần chúng này với Thích Trác Ngọc.
Nguyên tắc làm người cơ bản của đại ma đầu là không chỉ muốn thắng, sau khi thắng còn nhân tiện nổ người khác bùm bùm.
Sau khi thả hoa đăng xong, Phượng Tuyên lại đi dạo trên đường phố Trường An rất lâu.
Từ sau khi có được kho bạc nhỏ của đại ma đầu, y còn chưa chính thức tiêu xài hoang phí lần nào, hôm nay coi như đã cơn nghiện.
Phàm là thứ coi trọng, thích, muốn thì đều sẽ vung tay lên, tất cả đều nhét vào trong chiếc túi nhỏ của mình.
Kẹo hồ lô đều là loại mua một chuỗi chỉ ăn một miếng.
Y tò mò với đồ ăn vặt của thế gian, nhưng ánh mắt to khẩu vị nhỏ, ăn không hết nhét hết vào trong tay Thích Trác Ngọc.
Chỉ chốc lát sau, trong tay Thích Trác Ngọc đã nhồi đầy các loại bánh kẹo, bánh thơm, bông lan, hồng xốp giòn mà y chỉ cắn một miếng
Chờ Phượng Tuyên trông mong đứng ở cửa sạp người ta chờ ăn kem lê ngọt, Thích Trác Ngọc rất hoài nghi lên tiếng: “Ngươi còn có thể ăn được sao? ”
“Không ăn được.” Phượng Tuyên thành thành thật thật trả lời.
Đại ma đầu căn bản cũng không biết, cảnh giới cao nhất nhấm nháp mỹ thực không phải là ăn hết tất cả, mà là thử hết mỗi thứ một miếng.
Thích Trác Ngọc nhíu mày: “Nếu không ăn được nữa thì đừng mua quá nhiều.
”
Nghe xem đây chính là phát biểu của cha sau khi tức giận đấy.
Thật không biết mình tìm một đạo lữ hay là tìm một người cha.
Phượng Tuyên đại pháp qua loa lấy lệ, vô tội nhìn chằm chằm hắn: “Sư huynh, gần qua năm mới rồi, huynh đừng có mắng ta.”
Y đúng là nhập gia tùy tục.
Vận dụng cái cớ ” đến cũng đến rồi” và “sắp sang năm mới” vô cùng thuần thục.
Quỷ dị chính là, Thích Trác Ngọc thật đúng là bị một câu “sắp sang năm mới” này của y chặn họng.
Giống như trong ngày tốt lành này mắng y là một chuyện thiên lý khó dung cỡ nào vậy.
Hơn nữa y ăn không nổi không phải còn có đại ma đầu sao?
Chẳng lẽ hắn chỗ tốt lớn nhất khi đi cùng bạn trai dạo phố chính là có thể dùng bạn trai làm thùng rác sao.jpg?
Ăn không hết vứt đi, Phượng Tuyên lại cảm thấy lãng phí.
Cuối cùng kết quả của những món ăn này chính là tất cả đều lọt vào bụng Thích Trác Ngọc.
Tích cốc đã nhiều năm, hắn không còn ăn loại đồ ngọt ngây ngấy này nữa, nhưng không biết vì sao, ăn vào miệng hương vị lại không tồi.
Làm cho hắn không hiểu sao có một loại cảm giác trở lại phố xá nhân gian sầm uất.
Đã thật lâu rồi hắn không cảm nhận được bầu không khí lễ hội thuần túy này.
Thậm chí sau đó, Phượng Tuyên mua đồ cũng bắt đầu mua hai phần.
Thấy đại ma đầu chê nhưng thân thể thành thật, rõ ràng hắn cũng cảm thấy rất ngon nha.
Kem lê ngọt ngào của ông chủ cuối cùng đã sẵn sàng.
Phượng Tuyên nhận lấy nếm thử một ngụm, trong nháy mắt cảm giác lần đến thế gian lịch kiếp cực khổ này của mình đáng giá.
Kem lê ngọt chính là một ngọn núi nhỏ xốp giòn.
Sau khi ép phô mai vào bát sứ, từng chút từng chút tạo hình ngọn núi, sau đó cắm hoa lên trên, tuyết lê cắt thành miếng cỡ ngón tay, cuối cùng rưới một lớp sữa bò, chua chua ngọt ngọt rất sảng khoái, có thể giải ngấy.
Chẳng mấy chốc y đã ăn xong nửa bát.
Lúc ăn được một nửa, coi như có lương tâm.
Không quên đại ma đầu một bên giúp y cầm đồ.
Vì thế nhịn đau cắt yêu thương hỏi một câu: “Sư huynh, huynh muốn ăn không? ”
Mau nói ngươi không ăn đi.
Thích Trác Ngọc nhìn chằm chằm y vài giây, hợp tình hợp lý: “Muốn.”
Phượng Tuyên: Rất khó hoài nghi ngươi không phải cố ý nha.
Phượng Tuyên múc một muỗng pho mát cho hắn, suy nghĩ một hồi lương tâm chưa dứt xúc thêm một miếng tuyết lê.
Đưa tới bên miệng đại ma đầu.
Tối hôm qua hắn sắc thuốc cho mình uống, Phượng Tuyên cũng không phải loại người có ân không báo.
Chủ yếu là do thoạt nhìn Thích Trác Ngọc không còn tay để mà cầm thìa.
Kết quả đưa đến bên miệng hắn, biểu tình Thích Trác Ngọc chớp mắt trở nên cổ quái.
Tay Phượng Tuyên hơi đau, lại đưa về phía trước một chút để hắn ăn nhanh.
Thích Trác Ngọc vẫn duy trì vẻ mặt kỳ quái kia, cắn thìa sứ.
Đá, rất ngọt.
Cái thìa sứ này vừa rồi y cũng ngậm vào miệng.
Ăn uống xong xuôi thì đã là giờ Hợi.
Xe hoa đi năm vòng quanh phố phường cuối cùng đã kết thúc công việc, tắt đèn về nhà, chuẩn bị canh đêm.
Đại bộ phận dân chúng vào lúc này cũng chuẩn bị về nhà, đường cái Trường An vốn rộn rã nhất thời trở nên hiu quạnh.
Nhưng sự cô quạnh chỉ diễn ra trong thời khắc ngắn ngủi.
Đợi đến giờ Tý, nhà nhà trong thành Trường An sẽ đều đốt pháo, chúc mừng năm mới mưa thuận gió hòa.
Phượng Tuyên ăn mệt mà đi cũng mệt rồi, đang muốn dẹp đường hồi phủ.
Kết quả đứng ở trên cầu vòm nhỏ nhìn về phía trước, cũng không biết trước đó mình đi như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, y ngay cả bóng dáng của Đại Minh cung cũng không thấy.
……!Vừa rồi đi bộ theo đám đông xa như vậy sao?
Thích Trác Ngọc phát hiện y không đuổi theo, xoay người nhìn Phượng Tuyên.
Phượng Tuyên cũng nhìn hắn, hai người cứ như vậy trông mong nhìn nhau trong chốc lát.
Không biết vì sao Thích Trác Ngọc có một loại trực giác không tốt lắm.
Loại trực giác này chỉ xuất hiện khi ở cùng tiểu tổ tông của hắn.
Thậm chí, lông mày bắt đầu giật giật.
Một giây sau, Phượng Tuyên từ từ lên tiếng: “Sư huynh, ta không đi bộ được nữa đâu.
Thích Trác Ngọc rất khó hiểu mở miệng: “Không đi được nữa thì nghỉ ngơi tại chỗ.
”
“À.” Phượng Tuyên nhìn mũi chân mình, lại ngẩng đầu: “Nhưng sau khi nghỉ ngơi, sẽ không kịp trở về Trường Nhạc cung ăn sủi cảo.
”
Cái này có quan hệ gì với việc không kịp ăn sủi cảo, Thích Trác Ngọc cam đoan có để một đ ĩa đầy người này cũng không ăn vào được nữa.
Phượng Tuyên đi thẳng vào vấn đề: “Ta cảm thấy, sư huynh hẳn là có thể cõng ta trở về.”
Sau khi Thích Trác Ngọc nghe xong có một loại cảm giác quả nhiên như thế, sau đó rất cảm động từ chối, lạnh lùng nói: “Sư huynh không thể.
”
……!Mặc dù biết cái tên sư huynh thúi nát nhà mình sẽ từ chối.
Nhưng cũng đừng từ chối nhanh như vậy chứ?!
Phượng Tuyên lặp lại chiêu cũ, bắt đầu tỏ ra đáng thương, y phát hiện đại ma đầu chỉ ăn mềm không ăn cứng: “Khi còn bé ta ngã ở trên đường không đi được, cha đều sẽ cõng ta.”
Hơn nữa sau khi nói xong, còn như có linh tính, vừa vặn có một đôi cha con đi ngang qua trước mặt hai người bọn họ.
Người cha bế con trai lên cổ, con trai cưỡi ngựa, hai cha con vui vẻ hòa thuận, không coi ai ra gì mà nói chuyện cười cười.
Một màn này rơi vào trong mắt hai người.
Phượng Tuyên: “…”
Thích Trác Ngọc: “…”
Phượng Tuyên chần chờ nhỏ giọng bổ sung: “Cũng không phải nhất định phải ngồi trên cổ, trên lưng là được rồi.
”
Thích Trác Ngọc mặt không chút thay đổi:…!Hắn thật sự dám nghĩ đến một khả năng khác.
Thực ra Phượng Tuyên vốn chỉ là muốn tùy tiện tỏ ra đáng thương mà thôi, tranh thủ không cần đi bộ thì không đi, dùng đại ma vương như công cụ đi bộ.
Nhưng sau khi nói ra, trong đầu y toát ra chút hình ảnh mơ hồ.
Đại khái là lúc y sinh ra còn chưa tới trăm năm, khi đó phụ thần vẫn còn, tam giới tứ hải yên bình.
Một lần, Phụ thần và cha dẫn y đến thế gian du ngoạn.
Khi đó triều đại nhân gian không phải là triều đại hiện tại, nhưng vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ.
Phụ thần và cha hóa thành dáng vẻ phàm nhân, xa xa nhìn qua giống như một đôi huynh đệ dung mạo mỗi người mỗi vẻ, ngang sức ngang tài.
Phượng Tuyên chỉ nhớ rõ đó là một con đường trải bằng đá xanh, hai bên là quầy hàng bán các loại đồ ăn vặt.
Y đã sắp quên diện mạo của Phụ thần, nhưng lại nhớ rõ ngày đó ông mặc một bộ áo gấm trường bào màu đen, người vừa cao, bả vai lại rộng lớn.
Y tay ngắn chân ngắn, vừa vặn cưỡi trên vai Phụ thần.
Bởi vì có được đồ chơi chong chóng mới mà ầm ĩ cười haha, vui vẻ mà lấy chong chóng nện vào đầu Phụ thần.
Lúc đó y nghe phụ thần nói như thế nào ư? Cười như không cười nói với cha: “Tính tình Linh Nhi giống ngươi.
”
Bị cha lườm cho một cái, về sau ông lại bỏ ra rất nhiều bạc mua một cây trâm dỗ cho cha vui.
Nhớ tới người thân, Phượng Tuyên hiếm khi yên lặng một giây.
Lập tức cảm thấy chân không đau nữa.
Kết quả ngẩng đầu, thấy Thích Trác Ngọc đã xoay người, đứng ở dưới bậc thang.
Ánh mắt Phượng Tuyên có chút mờ mịt, đại ma đầu ấn mi tâm, trong lúc phiền não lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Chẳng phải đi không được sao.”
?
Được rồi.
Không cần phải đi bộ muôn năm!
Tuy rằng không biết sao đại ma đầu hồi tâm chuyển ý, nhưng tính tình Thích Trác Ngọc chính là tốt xấu bất định như vậy.
Phượng Tuyên gạt đi sự nặng nề và không vui vừa rồi, lập tức leo lên phía sau phương tiện di chuyển độc quyền.
Cuối cùng còn không quên cảm khái: “Sư huynh, huynh đúng là người tốt.”
Thích Trác Ngọc lười để ý tới y.
Phượng Tuyên cẩn thận suy nghĩ một chút, mạch não không biết xoay như thế nào.
Sau một lúc lâu, dường như nghĩ ra một đề nghị rất tốt, chân thành lên tiếng: “Sư huynh, ta cảm thấy huynh rất thích hợp làm cha, không thì huynh tới làm cha ta đi.”
“Câm miệng lại.”
Thích Trác Ngọc cảm giác tình độc của mình sẽ phát tác sớm vì tức giận mất.
–
Thời điểm trở lại Trường Nhạc cung, còn chưa tới giờ Tý.
Phòng bếp nhỏ đã gói xong sủi cảo từ lâu, chờ Phượng Tuyên và Thích Cân Ngọc về thì thả xuống nồi.
Người trong cung không nhiều lắm, ngoại trừ Lục hoàng tử hình người và yểm thú ra, còn có mấy cung nữ thái giám cắt giấy cùng nhau lần trước.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Trường Nhạc cung cũng được bọn họ sắp xếp cho sinh động rộn rã, rất có không khí đêm giao thừa.
Trường Nhạc cung đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười chung với tiếng pháo không tính là ồn ào, ở trong lỗ tai Thích Trác Ngọc lại có chút đinh tai nhức óc.
“Sư huynh, sao huynh không ăn sủi cảo?” Phượng Tuyên nghiêng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Thích Trác Ngọc rơi vài miếng sủi cảo: “Cái này có cái gì mà đáng ăn.”
“Sư huynh, huynh không biết thôi.” Phượng Tuyên khoe khoang về phong tục nhân gian vừa nghe được: “Vào đêm giao thừa ăn được sủi cảo có đồng tiền thì năm sau sẽ gặp nhiều may mắn.”
Thích Trác Ngọc lộ ra vẻ mặt “Ngươi là kẻ ngốc sao? Loại truyền thuyết này cũng tin tưởng” với y, hơn nữa còn biểu diễn trò gian lận ngay tại chỗ, sử dụng tu vi nháy mắt tìm ra tất cả sủi cảo có nhân đồng tiền.
Sau đó chất đống tất cả vào đ ĩa nhỏ của Phượng Tuyên, dùng ánh mắt ý bảo y: Ăn đi.
Phượng Tuyên: Thật sự không hiểu một tên thẳng nam.
“Ta chưa bao giờ trải qua đêm giao thừa với ai cả.” Một lát sau, Thích Trác Ngọc nói.
Cho dù là khi còn bé ở Đông Di Ma tộc, Diên La cũng chưa bao giờ nhắc tới ngày lễ này, bởi vì năm nào cuộc đời bà cũng chỉ có đau khổ.
Nghe đại ma đầu bỗng nhiên nói một câu như vậy, dựa theo lời nói phát triển, kế tiếp hẳn là sẽ tiến vào một đợt hồi ức giết chóc.
Vì thế Phượng Tuyên ngồi nghiêm chỉnh, lập tức vểnh tai lên chăm chú lắng nghe, Kết quả Thích Trác Ngọc nói xong câu này không nói câu sau nữa.
Tốt lắm.
Phù hợp với tính cách thích đánh đố của đại ma đầu.
Giờ Tý vừa đến, bầu trời đêm thành Trường An được pháo hoa nhen nhóm lên ánh sáng rực rỡ, trong nháy mắt cả tòa thành thị đều sáng như ban ngày.
Đương nhiên Trường Nhạc cung cũng chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, lần đầu tiên Phượng Tuyên chơi cái này, vừa che lỗ tai vừa đốt pháo hoa.
Chờ bắn pháo hoa xong, Phượng Tuyên cũng tiêu hết tinh lực, khôi phục bản chất heo luời.
Cảm giác bước tiếp theo mình ngã xuống giường có thể ngủ thẳng cẳng.
Chẳng qua là lúc ngã xuống giường, không biết vì sao trong đầu y bỗng nhiên toát ra một câu nói của Thích Trác Ngọc lúc ăn sủi cảo, thì ra đại ma đầu chưa từng trải qua giao thừa với ai sao?
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên y đón giao thừa với người khác.
Thế nhưng y biết ý của đại ma đầu và ý của y tuyệt đối không giống nhau.
Tuy rằng phụ thần đi sớm, nhưng cha rất yêu thương mình, ngoại trừ phạt y hạ phàm lịch kiếp lần này là thật sự là do tức giận ra, trước kia vẫn là trăm ý thuận theo mình.
Bằng không cũng không nuôi nổi tính cách yếu đuối này của y.
Nhưng cha mẹ của Đại Ma Đầu dường như không yêu nhau như vậy.
Cảnh tượng nhìn thấy trong mộng cảnh nhiều lần hiện lên trong đầu.
Vừa rồi lúc bắn pháo hoa, cả thành đều náo nhiệt.
Chỉ có Thích Trác Ngọc đứng ở một mảnh đất nhỏ giống như cách ly với thế gian, tĩnh mịch không chút chút gợn sóng.
Càng nghĩ càng không ngủ được.
Phượng Tuyên từ trên giường đi xuống, rón rén đi đến bên cạnh sập, sau đó ngồi xuống.
Thích Trác Ngọc nhắm mắt lại, không biết hắn có ngủ hay không.
Phượng Tuyên nhỏ giọng lên tiếng: “Sư huynh? ”
Một giây sau, đối diện với tầm mắt của Thích Trác Ngọc.
Ánh mắt của đối phương viết rất rõ ràng: Có việc gì không?
Cũng không phải chuyện lớn gì…
Phượng Tuyên lật nửa ngày trong túi nhỏ của mình, sau đó lấy ra một tờ giấy phúc màu đỏ rất tinh xảo, làm thành dáng vẻ một bao lì xì hình vuông.
Y trịnh trọng đưa cho Thích Trác Ngọc: “Sư huynh.
Đây là tiền mừng tuổi mà ta đã chuẩn bị cho huynh.”
“Tiền mừng tuổi?” Vẻ mặt Thích Trác Ngọc đầy kinh ngạc.
“Ồ.
Tiền mừng tuổi là một phong tục đón tết trên nhân gian, có nghĩa là có thể trừ tà, bình an vượt qua năm mới.” Phượng Tuyên cho rằng hắn không biết, vội vàng giải thích một chút.
Kết quả nhận được ánh mắt “Ta không phải kẻ ngốc” của đại ma đầu.
Hắn chỉ là có chút ngạc nhiên, đại khái là chưa từng nhận được tiền mừng tuổi mà người khác đưa.
Thậm chí ngay cả trưởng bối, sư tôn Tô Khanh Nhan nghiêm túc của hắn cũng không có cho hắn.
Tu sĩ tu chân giới tu thân tu tâm, theo tu vi phát triển, chỗ nào cũng có mấy vị đại năng 2-300 tuổi tóc bạc nhưng mặt hồng hào.
Tuổi tác đối với bọn họ mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, cũng sẽ không vì có người lớn hơn một tuổi mà chúc mừng.
Có một khoảnh khắc Thích Trác Ngọc cảm thấy hoảng hốt, lúc hắn bị tình độc tra tấn phát điên có thể cảm giác được các loại cảm xúc này.
Nhưng cảm giác hiện tại trước đây hắn chưa từng cảm nhận được.
Biểu cảm của hắn rất kỳ quái nhận lấy lì xì.
Cho rằng Phượng Tuyên đưa xong bao lì xì sẽ rời đi, kết quả đợi một lát mới phát hiện y vẫn còn ở đây.
Hơn nữa còn túm lấy tay áo Thích Trác Ngọc, giọng đầy chờ mong: “Sư huynh, của ta đâu? ”
Thích Trác Ngọc:?
Phượng Tuyên đưa tay ra, hợp tình hợp lý: “Ta cho huynh tiền mừng tuổi rồi, huynh cũng nên cho ta một phần chứ.”
Thích Trác Ngọc càng thêm:?
Hắn bỗng nhiên nhớ tới gì đó, nói: ” Tiền mừng tuổi ngươi lấy từ kho bạc của ta đấy.”
Đây là câu tuyên bố, không phải câu hỏi.
Phượng Tuyên đáng yêu gật đầu: “Đúng vậy, sư huynh.”
Cho ngươi tiền mừng tuổi tất nhiên phải chi tiêu từ kho bạc của ngươi.
Biểu cảm Thích Trác Ngọc xuất hiện một tia gợn sóng: “Cho nên, ngươi dùng tiền của ta mừng tuổi cho ta, bây giờ còn muốn ta cho ngươi một phong bao lì xì mừng tuổi? ”
Phượng Tuyên chần chờ một lát nhưng vẫn kiên định gật gật đầu.
Thích Trác Ngọc bị y làm cho bật cười.
Trong nụ cười có chút chế giễu.
Hắn đành phải lấy miếng ngọc phù dung duy nhất trên người, đưa cho Phượng Tuyên: “Cầm đi.
”
Phượng Tuyên chiếm được món hời, lanh lợi cảm ơn: “Cảm ơn sư huynh lì xì.”
Giọng Thích Trác Ngọc lạnh lẽo: “Không cần cảm ơn.”
Hắn chậm rãi dài giọng bổ sung: “Đây đều là do sư huynh của ngươi đáng đời.”.