Cổ Thiên Nga - Chương 23: Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Cổ Thiên Nga


Chương 23: Chương 23


Nếu Hạ Tư Hành muốn tìm hiểu một chuyện nào đó quả thật dễ như trở bàn tay.
Chỉ trong vòng nửa tiếng, đã có người gọi lại cho anh.
“Sao ai cũng gọi tìm tôi hết thế? Tôi chỉ vuột miệng một câu thôi mà cả giới đều đang đồn chuyện của cậu và Lâm Sơ Nguyệt rồi?” Bị hàng loạt cuộc gọi tới đánh thức, Châu Dương cũng chẳng còn cáu nổi nữa, ngồi dậy dựa vào đầu giường.
Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, giọng nói cũng thấm mùi thuốc, hung hăng nói, “Mới sớm ngày ra thì Châu Tranh gọi đến, kế đến là Giang Trạch Châu rồi Trần Khải Niên.

Mà kể cũng hay thật, cả đám đều hỏi tôi chuyện xem mắt của cậu.

Bộ tôi là mẹ hay là bạn gái của cậu mà phải biết rõ chuyện của cậu hả?”
Hạ Tư Hành không có tâm trạng đùa giỡn với anh ta.
“Nói đi.”
“Chuyện này chỉ là vì tôi và Trần Khải Niên lắm mồm đoán mò thôi.

Bọn tôi ngồi ở quầy bar tám chuyện, có trời mới biết có người nghe mấy lời này xong rồi tưởng thật.”

Một tuần trước.
Trần Khải Niên đến Pha Sắc uống rượu, anh ta đi một mình nên không đến phòng bao, chỉ tìm đại một chỗ bên quầy bar rồi ngồi xuống.
“Uống gì đây, Trần đại thiếu?”
Giọng nói quen thuộc mang theo vẻ ngả ngớn vang lên.
Trần Khải Niên ngẩng đầu, trông thấy Châu Dương đứng sau quầy bar.

Anh ta mở quán bar thì hiển nhiên cũng biết pha chế rượu.

Hiếm có dịp nào hứng chí như hôm nay, lại còn gặp người quen, anh ta hỏi, “Negroni được không?”
“Tôi sẽ đổi rượu Gin thành Bourbon cho cậu.”
Thế là ly rượu này đã được đổi tên.
Boulevardier.
Tiếng Pháp có nghĩa là tay chơi.
Trần Khải Niên chế giễu, “Tôi sao tính là tay chơi được? Ly rượu này cậu cứ giữ lại mà uống đi.”
Châu Dương cười khẽ, pha một ly rượu ngon đưa cho anh ta.
“À đúng rồi, cậu biết cậu tôi chứ?” Một lúc sau, Trần Khải Nhiên bỗng hỏi.
Cậu của Trần Khải Niên chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị.
Châu Dương, “Biết, sao thế? Không phải ông ấy có một cô con gái à? Hình như làm cùng vũ đoàn ba lê với Kim Hề.

Tên là gì nhỉ…” Tuy đều là người trong giới, nhưng không thường qua lại nên Châu Dương cũng không biết nhiều.

Bạn gái mình tên gì anh ta còn không nhớ huống chi một người ít gặp như này.
“Lâm Sơ Nguyệt, chị ấy là chị họ của tôi.”
“Tên cũng hay đấy.”
“Dáng cũng đẹp nữa.”
Nói đến đây, ánh mắt nhìn Trần Khải Niên của Châu Dương thoáng thay đổi, “Sao, định để tôi làm anh rể họ của cậu à?”
Trần Khải Niên quan sát anh ta một lúc, “Cậu không nghe được hay giả vờ không biết thế? Mẹ của Hạ Tư Hành nói rất thích chị họ tôi.”
Châu Dương không xem là thật, “Dì Vu thích nhất là Kim Hề, chỉ ước có thể kéo cô ấy vào hộ khẩu của nhà họ Hạ ngay lập tức.”
Trần Khải Niên, “Nhưng tôi nghe đồn Hạ Tư Hành và Kim Hề vẫn không chịu công khai.”
“…”
Châu Dương sửng sốt một giây, rồi lại ngẫm nghĩ thêm một giây, “Dì Vu thích Lâm Sơ Nguyệt, rồi sao nữa?”
Ánh đèn bên ngoài sàn nhảy dần dần tối xuống, hắt lên gương mặt nhuốm đầy ý cười ranh mãnh của Trần Khải Niên, “Nghe nói thứ bảy này cậu tôi có đặt phòng ở Duyệt Giang Phủ, Hạ tổng cũng đặt phòng ở Duyệt Giang Phủ, cậu nói xem có phải khéo quá không?”
Đúng là khéo thật, nếu đặt cùng một chỗ thì vào mắt của người có tâm sẽ trở thành sự an bài của trời cao.
Người trong giới đều thích đến quán bar của Châu Dương chơi, tính bảo mật cao, mà rượu cũng đa dạng.
Nhưng nói chuyện ở quầy bar thì xung quanh lại có khá nhiều tai mắt.

Mọi người vừa nghe thấy thế, chỉ dăm ba câu, tin đồn bắt đầu được truyền đi với vận tốc ánh sáng, chưa đầy một lát đã truyền đi hơn nửa giới,
….
Châu Dương nói xong cũng quên ngay, không hề để trong lòng.
Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn ngâm mình trong quán bar, mơ mơ màng màng nào biết bên ngoài tin đồn đang bay đầy trời.

Nếu không có cuộc điện thoại của Châu Tranh thì anh ta còn chẳng nhớ vì sao lại có chuyện này.

“A Hành, là lỗi của tôi, sau này tôi không nói bậy nữa.”
Hạ Tư Hành nhướng mày, thấy Kim Hề nhếch môi cúi đầu không nói lời nào, anh lên tiếng, “Sau này không được thế nữa.”
Châu Dương, “Tôi biết rồi.

Chỗ Kim Hề không sao chứ? Công chúa thiên nga nhà cậu vô cùng kiêu ngạo, nếu để chuyện này truyền đến tai cô ấy, hai người kiểu gì cũng sẽ cãi nhau một trận, chia phòng ngủ đồ các kiểu, đúng không?”
Hạ Tư Hành nhếch môi, ý cười nhẹ hẫng, “Tôi có làm gì đâu.”
Lời này không chỉ nói cho Châu Dương nghe, mà đặc biệt còn nói chó Kim Hề nghe.

Anh chẳng làm gì hết, khi không tự dưng bị kéo vào lời đồn, tính ra thì người vô tội nhất trong chuyện này chính là anh.
Sau khi tìm hiểu rõ ràng, Hạ Tư Hành cúp điện thoại.
Anh hất cằm nói với Kim Hề, “Tuy anh rất hài lòng khi nhìn thấy em ghen, nhưng anh hi vọng em có thể hỏi anh trước khi muốn đánh ghen.”
Kim Hề vừa ngại vừa tức, cúi gầm đầu không dám nhìn anh.
Cô ấp úng, “Hỏi gì?”
“Hỏi anh lấy đâu ra lá gan to đến thế, dám tìm thiên nga hoang sau lưng nàng thiên nga đen là em đây.”
“…”
“Còn nữa…” Hạ Tư Hành nói, “Em ngẩng đầu lên đi.”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh cực kỳ chăm chú.
“Anh có một mình em là đủ rồi, mấy cô gái khác không liên quan gì đến anh, bây giờ là thế, sau này cũng vậy.”

Không thể không nói,câu này của Hạ Tư Hành đã lấy được lòng Kim Hề.
Cảm giác sốt ruột và bất an trước đó của Kim Hề đã biến mất sạch, sang sáng hôm sau, lúc gặp kẹt xe trên đường cô cũng thảnh thơi ngồi trên xe, yên lặng chờ cảnh sát giao thông phân luồng.

Dòng xe cộ nhanh chóng được lưu thông bình thường trở lại.
Cô nhấn chân ga, lái xe chạy về phía vũ đoàn ba lê Nam Thành.
Trong buổi tập sáng, mỗi lần cô nhìn sang chỗ Châu Tranh, cô nàng đều vội vàng lảng sang chỗ khác, trông vừa ngại vừa bực.
Kim Hề nhớ lại, hồi đầu tuần, vì chuyện Hạ Tư Hành sắp đi xem mắt mà Châu Tranh gần như quấn lấy cô mỗi ngày.

Lúc tập thì ngồi bên cạnh cô, đến lúc ăn cơm cũng ngồi bên cạnh cô, ngay cả khi cô vào phòng thay đồ, Châu Tranh cũng tò tò theo sau.
Mạnh Ninh cảm thấy có nguy cơ, “Có phải cô ta muốn thế chỗ mình trở thành bạn thân của cậu không?”
Kim Hề dở khóc dở cười.
Bây giờ lại hay, chân tướng đã được tiết lộ, Châu Tranh lại quay về như ngày xưa, hờ hững lạnh lùng với cô, thỉnh thoảng nói chuyện cũng mang theo chút gượng gạo.
Lúc ăn cơm trưa, Mạnh Ninh nhìn Châu Tranh bưng mâm cơm đi tới không chớp mắt, nhưng cô nàng đi lướt qua hai người mà không hề dừng lại, rồi ngồi xuống cách bọn họ khoảng ba bốn bàn.
Mạnh Ninh thu hồi tầm mắt, quay sang hỏi Kim Hề, “Sao cô ta không ngồi ở đây nữa?”
Kim Hề cúi đầu ăn cơm, “Mình không biết.”
Mạnh Ninh nói, “Mình thấy cô nàng này rất kỳ quái, ba hồi thì bám dính lấy cậu, ba hồi lại chẳng thèm liếc mắt nhìn cậu lấy một cái, rốt cuộc là cô ấy muốn làm bạn với cậu hay là không thế?”
“Mình với cô ấy không làm bạn bè được đâu.” Kim Hề đáp.
Mạnh Ninh ngạc nhiên, không ngờ Kim Hề lại dứt khoát như thế, cô nàng suy nghĩ vài giây rồi nói, “Đều là đồng nghiệp của nhau, sao hai người không làm bạn được cơ chứ?”
Kim Hề ngước lên, nói thẳng, “Cô ấy thích bạn trai của mình.”

Mạnh Ninh ngơ ra tại chỗ, không ngờ giữa hai người còn có quan hệ này.
Cô nàng vuốt tóc, thấp giọng nói, “Hóa ra là thế, hai người không đánh nhau là may rồi chứ làm bạn bè gì…!Mình xin lỗi, không biết rõ chuyện giữa hai người mà còn nhanh mồm nhanh miệng nói lung tung.”
Kim Hề ngẩn ra, rồi lại mỉm cười, “Cậu có lỗi gì chứ?”
Mạnh Ninh đáp, “Không biết ất giáp gì lại muốn làm người tốt, đây không phải sai thì là gì?”
Kim Hề cười nói, “Không phải.”
Ăn trưa xong, Mạnh Ninh hỏi cô, “Hết tuần này là được nghỉ rồi, năm nay cậu ăn tết ở đâu, có về Giang Thành không, hay là ở lại Nam Thành?”
Tuy gia đình Mạnh Ninh ở Nam Thành nhiều năm, nhưng cô nàng là người Giang Thành.

Trước đây khi phỏng vấn, vì để ý cột quê quán trên lý lịch của Mạnh Ninh đề Giang Thành, Kim Hề mới tốt bụng chỉ đường cho cô nàng.
Con người chỉ cần ở lại thành phố nào đó lâu thì sẽ có tình cảm với nó, và khi ở nơi đất khách gặp được đồng hương sẽ nảy sinh cảm tình với người đó.
Kim Hề nói, “Chắc là mình sẽ về Giang Thành.”
Mạnh Ninh vui vẻ, “Thế tới lúc đó cậu tới tìm mình nhé, ở bên đó mình chẳng quen ai, chán muốn chết.”
Kim Hề, “Được.”
Ăn cơm xong, Kim Hề quay về phòng tập nghỉ ngơi.
Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, dương lịch đã sang năm mới, đối với mọi người, định nghĩa “mới” này chính là ba ngày nghỉ Tết dương lịch.

Còn bên dưới cột lịch dương chính là lịch âm.
Chưa đầy nửa tháng nữa là đến Tết rồi.
Hết tuần ngày sẽ bắt đầu kỳ nghĩ lễ.
Đây là kỳ nghỉ mơ ước của tuổi học trò, ai cũng thấy mỗi ngày đến trường đều là một trận đánh vừa dai vừa dài.

Sau này khi đi làm rồi, bọn họ lại lại thấy mỗi ngày trôi qua cực kỳ nhanh.

Nhanh nhất chính là kì nghỉ, chỉ cần nhắm mắt một cái thì một ngày đã trôi qua.
Kim Hề thở dài.
Từ ghế nhà trường đến chốn làm việc, cô đã thích ứng gần như là hoàn hảo, chỉ có mỗi dịp nghỉ lễ là không biết phải làm sao.
Cô đã từng mong chờ để đến kỳ nghỉ thế nào, nghĩ rằng đó chính là thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng sau khi đi làm thì chỉ còn được nghỉ nửa tháng, cô lại phải về Giang Thành, đi theo ba mẹ cố gắng mỉm cười với những gương mặt xa lạ.
Chưa bắt đầu kỳ nghỉ mà cô đã thấy mệt lòng.
Nhưng những người xung quanh đều háo hứng thảo luận Tết nay sẽ làm gì.
Kim Hề không tham gia cùng bọn họ, rồi đột nhiên, có người gọi tên cô.
“Kim Hề, năm nay cậu có đi thăm cô Vương không?”
Người hỏi chính là Hứa Hựu, cô ấy cũng là một trong những học trò của Vương Tinh Mạn.
Kim Hề đáp, “Có.”
Hứa Hựu bước tới trước mặt cô, ngại ngùng mở miệng, “Là thế này, tôi định đi Thụy Sĩ trượt tuyết.

Tôi đặt vé máy bay vào tối thứ sáu rồi, thời gian gấp quá nên không thể sang thăm cô được.”
“Tôi đã mua quà cho cô Vương rồi, nếu tiện thì cậu có thể giúp tôi được không?”
Kim Hề, “Được chứ.”
Hứa Hựu nở nụ cười yên tâm, “Thế cám ơn cậu nhé.”
Chớp mắt đã đến thứ sáu, vì là ngày đi làm cuối cùng nên vũ đoàn chỉ tập buổi sáng, buổi chiều mở họp cuối năm, rồi cũng được tan họp sớm.

Trước khi Hứa Hựu ra về đã gửi quà tặng cô Vương cho Kim Hề, là một chiếc váy múa.

Kim Hề không mở ra xem, chỉ nhìn logo nhãn hiệu in trên gói quà thì biết giá trị không tầm thường.

Có thể nhận thấy Hứa Hựu rất có tâm.
Kim Hề mang theo quà của Hứa Hựu, lái xe đến nhà của cô Vương.

Lúc Hạ Tư Hành gọi cho Kim Hề, anh đang trên đường đến vũ đoàn.
Điện thoại được kết nối, giọng cô truyền đến, “Sao thế anh?”
Hạ Tư Hành, “Em đang ở đâu đấy?”
Kim Hề, “Em đang ở bên nhà của cô Vương.”
Hạ Tư Hành, “Sao lại chạy sang đó?”
“Tối qua em chưa nói với anh à, em muốn đi thăm cô Vương, anh quên rồi sao?”
Hạ Tư Hành im lặng vài giây.
“Em có chắc là mình đã nói rồi không?”
Tuy tối hôm trước anh bận trực, tới chín giờ hôm qua mới về nhà, ngủ được nửa giấc đã bị bệnh viện gọi trở lại.

Nhưng buổi tối Kim Hề nói gì anh đều nhớ hết.
Kim Hề lặng thinh, chỉ còn lại tiếng vang vọng từ giày cao gót của cô.
Hạ Tư Hành lái xe, đằng trước chính là lớp dạy múa của cô Vương, nằm trong một khu chung cư cũ.

Đường nhỏ chật hẹp, xe nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài đậu ở ven đường, chỉ còn lại một chiều cho xe qua lại.
Anh lái chậm lại, đang định nói chuyện thì tai nghe bluetooth kết nối với dàn âm thanh trên xe bỗng vang lên một tiếng nổ “đùng”.
Tiếng nổ vang vọng trong điện thoại chồng lên tiếng nổ ở bên ngoài, lực nổ như muốn san bằng mọi thứ, vô cùng chói tai.

Hạ Tư Hành cau mày, đưa mắt nhìn ra bên ngoài…
Đằng trước chính là chung cư của cô Vương, khói cuồn cuộn bốc ra từ ô cửa sổ, xám xịt, tiếng nổ liên tục vang lên không dứt.
Tòa chung cư đó chính là nơi phát ra tiếng nổ, thế lửa mãnh liệt, sóng nhiệt bốc lên khiến cả bầu không khí mang theo một mùi khét.
Cuộc điện thoại vốn đang được kết nối bỗng chốc mất tín hiệu ngay vào lúc này.
Anh gọi lại, nhưng không ai nghe máy..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN