Đồng Đạo
Chương 35
Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG –
Tay bác sĩ tâm thần là bạn của bác sĩ Hayani. Cuộc gặp thứ hai của Patrick với ông ta kéo dài trong hai tiếng và cũng không có kết quả gì giống như lần trước. Đó sẽ là cuộc gặp cuối cùng.
Patrick xin phép ra ngoài, và trở về phòng vào giờ ăn tối. Hắn không ăn bao nhiêu trong khi mải theo dõi bản tin tối. Tên hắn không được nhắc tới. Hắn đi đi lại lại và thỉnh thoảng lại nói chuyện với những người gác. Sandy đã gọi suốt buổi chiều với những thông tin mới nhất, thế nhưng hắn muốn được thấy các văn bản. Hắn đã cố đọc một cuốn tiểu thuyết dày cộp. Vào lúc suýt soát tám giờ thì hắn nghe thấy tiếng Sandy nói với người gác và hỏi thăm về tình hình người tù ra sao. Sandy khoái được nhắc tới hắn với cái từ “người tù.”
Patrick đón bạn ở cửa. Người luật sư của hắn đã mệt rũ, nhưng vẫn cười tươi. “Tất cả đều xong,” anh nói và trao cho Patrick một xấp giấy tờ.
“Còn những tài liệu và những cuộn băng kia thì sao?”
“Chúng ta đã trao cho họ cách đây một giờ. Phải có đến hơn một chục nhân viên FBI vây xung quanh. Jaynes nói với tôi là họ sẽ làm việc suốt đêm đấy.”
Patrick cầm các văn bản thỏa thuận và ngồi vào chiếc bàn làm việc hắn kê bên dưới cái TV. Hắn đọc từng chữ một cách thận trọng. Bữa chiều của Sandy là thứ đồ ăn nhanh được để sẵn trong một cái túi, và anh đứng bên cạnh chiếc giường, vừa ăn vừa xem một trận bóng bầu dục được ESPN truyền trực tiếp từ Australia, nhưng không để tiếng.
“Họ có kêu ca gì về khoản nửa triệu này không ?” Patrick hỏi, mà không nhìn lên.
“Không hề. Không có ai kêu ca gì cả.”
“Có khi chúng ta đã có thể đòi thêm.”
“Tôi nghĩ anh đã có đủ rồi.”
Patrick lật một trang, rồi ký tên vào đó. “Làm tốt lắm, Sandy. Một việc hoàn hảo.”
“Chúng ta có một ngày vui. Các cáo buộc của Liên bang đã được từ bỏ, các vụ kiện tụng dân sự đã được giải quyết. Khoản tiền trả cho luật sư đã được lo liệu. Tương lai của đứa trẻ đã được bảo đảm. Ngày mai chúng ta sẽ dứt điểm với Trudy. Mọi chuyện đang đâu vào đấy, Patrick. Có điều quá tệ là còn cái xác chết kia nữa.”
Patrick để đám giấy tờ lại trên bàn và bước ra phía cửa sổ, lưng quay vào trong phòng. Tấm rèm đang được để mở và cánh cửa cũng được hé ra chừng chục phân.
Sandy vẫn tiếp tục ăn và nhìn hắn. “Lúc nào đó anh phải cho tôi biết thêm nữa, Patrick.”
“Cho anh biết chuyện gì ?”
“Rồi, để xem nào. Tại sao chúng ta lại không bắt đầu với Pepper nhỉ ?”
“Được thôi. Tôi không giết Pepper.”
“Vậy ai đó đã giết Pepper chăng ?”
“Cái đó thì tôi không biết.”
“Pepper tự sát chăng ?”
“Cái đó tôi cũng không biết.”
“Pepper có còn sống khi anh biến mất không ?”
“Tôi nghĩ vậy.”
“Mẹ kiếp, Patrick! Mệt cả ngày rồi! Tôi không muốn cái trò mèo đuổi chuột nữa đâu.”
Patrick quay lại và nhẹ nhàng nói. “Xin đừng có quát tướng lên. Ngoài kia còn có đám cảnh sát đang căng tai ra để nghe mọi chuyện đấy. Cứ ngồi xuống xem nào.”
“Tôi không muốn ngồi.”
“Nào.”
“Tốt hơn là tôi cứ đứng thế này. Tôi nghe đây.”
Patrick đóng cánh cửa sổ lại, kéo rèm, kiểm tra lại chốt cửa ra vào và tắt TV. Hắn trở lại vị trí quen thuộc của hắn ở trên giường, ngồi, với tấm chăn kéo tới ngang hông. Sau khi đã yên vị, hắn ôn tồn nói, “Tôi biết Pepper. Một hôm, cậu ta tới ngôi nhà đi săn để xin đồ ăn. Lúc đó là vào hôm trước lễ Giáng sinh năm 91. Pepper kể với tôi là đã sống ở trong rừng hầu hết thời gian. Tôi nướng thịt hun khói và làm trứng cho cậu ta và cậu ta ăn như một kẻ chết đói vậy. Cậu ta nói lắp, rất nhút nhát và không thoải mái khi ở bên tôi. Tất nhiên là tôi cũng tò mò. Một đứa trẻ như vậy, nói là mười bảy tuổi nhưng trông trẻ hơn thế, khá sạch sẽ, ăn mặc tử tế và có một gia đình ở cách đó hai mươi dặm, nhưng lại sống trong rừng. Tôi đã làm cho cậu ta phải nói chuyện. Tôi hỏi về gia đình cậu ta, và được nghe một câu chuyện buồn. Khi ăn xong, cậu ta muốn đi. Tôi mời ngủ lại, nhưng cậu ta dứt khoát đòi trở về chỗ cậu ta dựng lều.
“Ngày hôm sau, tôi đi săn hươu, một mình, và Pepper lần tìm được tôi. Cậu ta cho tôi xem cái lều nhỏ xíu của mình, cùng cái túi ngủ. Cậu ta có dụng cụ nấu ăn, một phích đá, một cái đèn bão, và một khẩu súng săn. Cậu ta nói là đã hai tuần không về nhà. Nói rằng mẹ cậu ta có một người bạn trai mới, một người tồi tệ nhất trong nhiều năm qua. Tôi đi theo cậu ta vào sâu trong rừng để tới chỗ một đàn hươu mà cậu ta đã phát hiện. Một giờ sau, tôi bắn được một con hươu đực lớn nhất mà tôi hạ được từ trước tới nay. Cậu ta khoe là thuộc cánh rừng đó như lòng bàn tay, và ngỏ ý sẽ cho tôi biết những bãi săn tốt nhất.
“Một vài tuần lễ sau, tôi trở lại ngôi nhà đi săn. Cuộc sống với Trudy là không thể chịu nổi. Cả cô ta và tôi đều cần những ngày nghỉ cuối tuần. Pepper xuất hiện không bao lâu sau khi tôi tới. Tôi làm món thịt hầm và chúng tôi ăn ngon lành – thời gian đó tôi vẫn ăn dữ lắm. Cậu ta nói là vừa về nhà trong ba ngày, và lại bỏ đi sau một trận cãi cọ với người mẹ. Cậu ta càng nói thì càng bớt cà lăm. Tôi bảo mình là một luật sư và không mấy chốc Pepper đã kể cho tôi nghe về những rắc rối pháp luật của cậu ta. Công việc gần đó nhất của Pepper là bơm xăng tại một cây xăng ở Lucedale. Một khoản tiền bị mất so với sổ sách. Do mọi người đều nghĩ là Pepper chậm phát triển về đầu óc nên cứ đổ riệt cho cậu ta. Dĩ nhiên, cậu ta không có liên quan gì tới chuyện tiền nong cả. Đó lại là một lý do nữa để cậu ta vào sống ở trong rừng. Tôi hứa là sẽ tìm hiểu về vấn đề đó.”
“Và bởi vậy ván bài bắt đầu.” Sandy nói.
“Đại loại là thế. Chúng tôi còn gặp nhau ít lần nữa ở trong rừng.”
“Lúc đó là gần tới ngày 9 tháng Hai.”
“Đúng vậy. Tôi nói với Pepper rằng cảnh sát sắp sửa bắt cậu ta. Đó là chuyện dối trá. Tôi đã không gọi một cú điện thoại nào. Không thể. Nhưng càng chuyện trò tôi càng tin rằng cậu ta có biết điều gì đó về vụ mất tiền. Cậu ta sợ hãi và chỉ còn biết trông vào tôi. Chúng tôi bàn tính các khả năng cho cậu ta, và một trong số đó là biến đi.”
“Nghe có vẻ quen thuộc lắm.”
“Cậu ta không ưa người mẹ. Cảnh sát thì đang lùng bắt. Cậu ta sợ hãi và cũng không thể sống suốt đời trong rừng. Cậu ta nghĩ tới chuyện đi sang miền Tây và làm một chân hướng dẫn săn bắn trong các vùng núi. Chúng tôi lập một kế hoạch. Tôi theo dõi báo chí cho tới khi thấy cái tin kinh khủng về một học sinh trung học bị chết trong một tai nạn xe lửa bên ngoài New Orleans. Tên cậu bé đó là Joey Palmer, nghe rất hay. Tôi bèn gọi cho một tay chuyên làm giấy tờ giả ở Miami, người đã kiếm ra số thẻ bảo hiểm xã hội của Joey, và xong ! Trong vòng bốn ngày tôi đã có một bộ giấy tờ ngon lành cho Pepper. Bằng lái xe Louisiana, cùng với một tấm ảnh rất giống, số thẻ bảo hiểm xã hội, giấy khai sinh, và cả một tấm hộ chiếu.”
“Anh nói nghe có vẻ thật dễ dàng.”
“Đúng, còn dễ hơn cả những gì tôi nói. Chỉ tốn có chút tiền mặt và một chút trí tưởng tượng. Pepper thích bộ giấy tờ mới của cậu ta lắm, và khoái cái cảnh được ngồi xe buýt, đi tới vùng núi kia. Thật đấy, Sandy, thằng bé đó không ngần ngại gì với chuyện bỏ mẹ nó lại đằng sau. Không hề có một mảy may quan tâm nào.”
“Cũng giống kiểu của anh.”
“ Thôi được rồi. Dù sao thì vào hôm Chủ nhật, ngày 9 tháng Hai…”
“Ngày anh chết.”
“Phải, để tôi nhớ lại nào. Tôi đã lái xe đưa Pepper tới bến xe buýt Greyhound ở Jackson. Tôi đã cho cậu ta mọi cơ hội quay trở lại, nhưng cậu ta hoàn toàn quyẽt tâm. Không những thế, mà còn phấn chấn nữa ấy chứ. Thằng bé tội nghiêp đó chưa bao giờ ra khỏi bang Mississippi. Chỉ chuyến đi tới Jackson cũng đủ làm cho nó sung sướng. Tôi đã nói rõ rằng cậu ta không còn bao giờ có thể quay trở lại, cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Cậu ta không hề nhắc gì đến mẹ cả. Suốt ba tiếng ngồi trong xe, không một lần.”
“Cậu ta đã đi về đâu vậy ?”
“Tôi đã phát hiện được một khu trại lâm trường ở phía bắc Eugene, bang Oregon, và tôi đã kiểm tra các tuyến xe buýt và lịch trình. Tôi đã viết lại tất cả cho cậu ta, và chúng tôi đã dượt lại cả chục lần trên đường ra bến xe buýt. Tôi cho cậu ta hai nghìn đôla tiền mặt và thả cậu ta xuống cách bến xe buýt hai khúc phố. Lúc đó là gần một giờ chiều, và tôi có thể quay trở lại mà không có nguy cơ bị ai nhìn thấy. Lần chót tôi nhìn Pepper thì cậu ta đang nhảy chân sáo, một nụ cười rạng rỡ trên mặt, với một cái túi ba lô lủng lẳng trên vai.”
“Khẩu súng săn và bộ đồ cắm trại của thằng bé được tìm thấy trong ngôi nhà đi săn?”
“Thì nó còn để đâu được nữa hả ?”
“Lại là một câu đố khác.”
“Tất nhiên. Tôi muốn họ nghĩ rằng Pepper bị chết cháy trong chiếc xe.”
“Giờ đây cậu ta ở đâu ?”
“Tôi không biết, và điều đó chẳng có gì quan trọng.”
“Đó không phải là điều tôi muốn hỏi, Patrick.”
“Thật sự là không quan trọng mà.”
“Mẹ kiếp, đừng diễn trò với tôi nữa. Nếu tôi đưa ra một câu hỏi thì tôi phải được nhận một câu trả lời.”
“Tôi sẽ trả lời khi nào tôi cảm thấy muốn.”
“Sao anh cứ lảng tránh với tôi vậy ?”
Giọng Sandy to lên, và gay gắt hơn, nhưng Patrick ngừng lại một chút để anh bạn dịu xuống, cả hai đều thở chậm và cùng cố bình tĩnh.
“Tôi không lảng tránh, Sandy,” Patrick bình thản nói.
“Mẹ kiếp, lại còn không. Tôi phải rất cố để hiểu được một điều bí ẩn, và trước mặt lại còn cả chục điều khác. Tại sao anh không thể nói với tôi mọi chuyện hả ?”
“Bởi vì anh không cần phải biết tất cả.”
“Hay lắm.”
“Thật ư ? Lần cuối cùng mà một bị cáo hình sự nói với anh tất cả mọi chuyện là khi nào vậy ?”
“Thật tức cười. Tôi không nghĩ anh là một tên tội phạm hình sự.”
“Vậy thì tôi là cái gì hả ?”
“Một người bạn, có lẽ thế.”
“Công việc của anh sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu anh nghĩ tôi là một tên tội phạm đấy.”
Sandy cầm những văn bản thỏa thuận từ mặt bàn lên và dợm bước ra cửa. “Tôi mệt và muốn đi nghỉ. Tôi sẽ trở lại vào ngày mai, và anh sẽ nói với tôi tất cả.”
Anh đi ra.
oOo
Cái đuôi bám theo bị Guy phát hiện lần đầu hai ngày trước đó, khi họ đang rời khỏi một sòng bạc. Một gương mặt quen quen quay vội đi hơi nhanh một chút. Thế rồi, một chiếc xe đi sau họ hơi quá lâu. Guy đã có kinh nghiệm trong những chuyện này, và anh ta đã báo lại với Benny, người cũng thường xuyên lái xe. “Chắc phải là tụi Liên bang,” Guy nói. “Còn ai vào đấy được chứ ?”
Họ lập kế hoạch rút khỏi Biloxi. Các đường điện thoại đến ngôi nhà thuê kia được cắt bỏ. Những người khác được cho rút đi. Họ chờ đến lúc trời tối. Guy lên đường trong một chiếc xe, chạy theo hướng đông để tới Mobile, nơi anh ta sẽ ngủ lại đêm đó để quan sát các động tĩnh phía sau và rồi sẽ lên một chuyến bay vào sáng hôm sau. Benny đi về phía tây, dọc theo xa lộ 90 trên bờ biển, rồi băng ngang qua vùng Hồ Ponchartrain để vào New Orleans, một thành phố mà ông ta rất rành. Ông ta quan sát thận trọng nhưng không phát hiện gì ở phía sau. Ung dung, Benny xơi món sò tươi ở khu phố Pháp, sau đó lên một chiếc tăcxi ra sân bay. Ông ta bay đi Memphis, rồi tới O’Hare và ở suốt đêm tại sân bay. Rồi lên tiếp một chuyến bay đi New York vào lúc tảng sáng.
FBI vẫn có mặt ở Boca Raton, giám sát ngôi nhà của ông ta. Cô gái Thụy Điển vẫn còn ở đó. Họ đồ rằng cô ả sắp bỏ trốn đến nơi, và việc bám theo là quá dễ dàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!