Lửa Hận - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Lửa Hận


Chương 2


Nữ nhân chứng đang ngồi bên bàn họp trong phòng thẩm vấn. Có cảm giác hơi ngột ngạt nên Terri mở cửa sổ trước khi hỏi xem Sable có cần uống chút gì.

“Cho tôi xin ly nước, được không?” Giọng cô ta nghe khàn khàn và hơi căng thẳng, cũng có thể một phần do ngạt khói.

Khi lấy nước từ máy làm lạnh, Terri liếc mắt về phía người đồng sự. Phương pháp thông thường của Jean-Del là để nhân chứng ngồi xuống, tạo cho họ cảm giác thoải mái và dẫn dụ họ nói ra mọi chuyện. Anh ta rất thiện nghệ trong việc ấy. Đồng sự của cô chưa bao giờ gặp rắc rối khi khiến mọi người dễ dàng thổ lộ với mình mọi sự. Hẳn cô ta có thể kể rất nhiều chuyện về mình suốt những tháng năm qua. Nhưng dẫu sao cũng không phải vào lúc này. Jean-Del đã không mở đầu buổi thẩm vấn bằng cách an ủi nạn nhân, không trao đổi xã giao, không làm bất cứ điều gì như thường lệ. Anh ta thậm chí còn không ngồi xuống mà chỉ đi lại chậm rãi dọc căn phòng, vừa nhìn Sable với ánh mắt căng thẳng của một con sói đói trước một chú thỏ bị thương.

Hay kẻ bị tình phụ đang tìm kiếm một cuộc trả hận nhẹ nhàng.

Điều đó chẳng có nghĩa gì đối với Terri. Sable Duchesne là một phụ nữ rất đẹp, nhưng khó có thể là mẫu người ưa thích của Jean-Del. Anh ta kết với các cô gái trẻ thuộc tầng lớp thượng lưu ở quận Garden, những cô nàng không bao giờ bận đồ trắng sau ngày lễ Lao động và tên tuổi luôn đăng đầy trên các trang báo xã hội. Gần đây anh ta dành nhiều thời gian cho một cô gái trẻ người Creole tên là Moriah Navarre, và theo như lời mẹ anh thì họ cũng sắp làm đám cưới.

Cái chết của Marc LeClare chắc chắn sẽ làm cha của Jean-Del chấn động và khiến cho kế hoạch tổ chức đám cưới của bà Elizabet Gamble bị chậm lại. Điều đó hợp ý Terri – có lý do để chưa phải đi tìm mua một bộ áo váy ưng ý, ngoài ra cô cũng không mấy mặn mà với việc Jean-Del cưới cô gái trẻ măng kia.

“Xin mời”. Cô đưa ly cho Sable và lại nhìn thấy những vết thương trên bàn tay nàng khi nhận ly nước. “Cô có chắc không nhớ nổi vì sao mình dính những mảnh dăm này chứ, cô Duchesne?”

Sable xem xét bàn tay mình. “Có lẽ khi tôi gắng trèo ra qua cửa sổ”.

Khi Terri ngồi xuống, Jean-Del đến đứng sát bên Sable, rất gần dù không chạm vào nàng. Nữ nhân chứng coi anh ta hoàn toàn như không có.

Terri hắng giọng và đưa mắt nhìn thẳng người đồng sự. Bắt đầu đi, cô lên tiếng.

“Hiện nay cô đang sống New Orleans phải không?” Jean-Del hỏi.

Sable uống một chút nước trước khi trả lời. “Không”.

Anh đi vòng quanh ghế như muốn lôi theo sự chú ý của cô ta. “Vì sao cô có mặt ở ngôi nhà đó sáng hôm nay?”

“Tôi đến xem để tìm chỗ đặt văn phòng”. Nàng lại dán mắt vào ly nước. “Tôi nghĩ tôi cần gặp luật sư”.

“Cô phải nói chuyện với tôi ngay trước đã”. Jean-Del nói.

Sau một phút im lặng, Terri quyết định khích lệ cô gái một chút. “Cô Duchesne, cô không bị bắt buộc phải làm gì cả. Chúng tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra thôi”.

Vai của Sable chùng xuống. “Tôi không nhớ gì cả”. Giọng nàng nghe có vẻ thủ thế và sợ hãi.

Giờ Jean-Del sẽ trổ nghề với cô ta đây. Terri từng thấy anh ta an ủi nhiều nhân chứng đang hoảng loạn, thuyết phục đồng thời gặng hỏi để thu thập mọi thông tin từ họ.

Jean-Del chợt đưa tay ra sau ghế nắm lấy tóc gáy Sable. “Ai đã đánh cô?”

“Jean-Del”. Terri lo lắng đứng lên. Nhưng anh không kéo tóc Sable mà đẩy nó sang bên và xem kỹ da đầu nàng. Có một vết sưng lớn dưới mái tóc ấy. “Cô có thấy kẻ làm chuyện này không?”

Mái tóc đỏ sẫm bay lên khi Sable né mạnh đầu sang bên để tránh sự đụng chạm. “Không, tôi không thấy ai cả”.

“Nói dối”. Anh giật ghế cô ta và xoay cô sang đối mặt với mình. “Chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà đó? Ai đánh cô? Hãy trả lời tôi đi!”

“Tôi không biết”. Sable quay đầu nhìn sang Terri với vẻ giận dữ ánh lên trong mắt. “Mấy người nói tôi có thể gọi điện thoại. Tôi muốn gọi điện bây giờ”.

“Jean-Del”. Terri nhắc lại, lần này với giọng cảnh báo. “Chút xíu nữa cô sẽ được gọi điện, cô Duchesne”.

Người đồng sự của cô đang dùng tay bóp cằm Sable xoay mặt cô ta sang phía mình. “Tất cả đám máu me này là từ đâu ra? Cô quen Marc LeClare như thế nào? Tại sao cô có mặt ở đó? Ai phóng hỏa? Cô có thấy kẻ đánh mình không?”

Họ ở gần nhau đến mức dủ để hôn nhau, Terri nghĩ, nhưng giọng Jean-Del thiếu chút nữa đã thành tiếng quát.

“Tôi không nhớ”. Sable để tay trên vạt áo, bàn tay nắm chặt khiến những đường gân máu căng lên như sắp vỡ ra.

Terri gắng kìm tiếng thở dài. “Có lẽ ta nên nghỉ một chút, Jean-Del”.

Anh phớt lờ và dùng tay kia nắm lấy cổ họng Sable. “Trả lời đi!”

“Tôi không giúp gì được dâu”. Nàng rít lên đáp trả. “Hãy để cho tôi yên”.

Terri cũng đã biết thêm khá nhiều về Sable Duchesne, và vấn dề có vẻ như còn trầm trọng hơn. Bởi người đồng sự chưa thèm để lọt tai một lời nào của cô, Terri đi vòng quanh bàn và đá vào cẳng chân anh ta. “Này, lùi ra đi”. Anh đứng thẳng người và bỏ tay xuống. Dưới lớp áo ngoài, các cơ bắp trên vai và tay anh như săn vón lại. “Tôi đâu có đánh cô ấy”.

“Tôi không cần biết”. Cô chỉ tay ra cửa. “Ra ngoài đi dạo đi, cho nguội xuống. Vài vòng quanh khu nhà. Đi ngay đi”.

Jean-Del nhìn Sable hồi lâu, rồi bỏ ra ngoài. Đồng sự của Terri không hề mất đi tính khí nóng nảy của mình. Không bao giờ. Những điều vừa mục kích khiến cô lo ngại, đủ để phần nào mất đi sự cảnh giác của mình, trong một thoáng. “Hai người có chuyện gì vậy?”

Đôi mắt nâu sẫm của Sable ngoảnh sang phía khác nhưng cũng kịp cho Terri bắt được một vẻ mờ nhạt đáng ngờ. “Không có gì hết”. Terri rủa thầm qua hơi thở. “Này”. Cô tìm thấy hộp khăn giấy và đặt lên bàn. “Tốt nhất cô hãy lo sắp xếp lại mọi chuyên đi. Người đàn ông chết lẽ ra sẽ trở thành thống đốc của chúng ta. Cô đang gặp đủ chuyện rắc rối đấy, Jean-Del chỉ là khúc dạo đầu thôi”.

Sable hơi ngước cằm lên. “Tôi không sợ Jean-Del”.

“Thực ư?” Terri nói thêm, dễ dàng hòa nhập vào ngôn ngữ của cô gái, “Hãy nghĩ lại di. Đây không phải vũ điệu chinka-chinka đâu, cô bạn”. Cô gật đầu trong khi nhân chứng nhìn cô sửng sốt. “Đúng thế. Cô không phải đang ở trên nhánh sông quê lắng nghe chim sơn ca hót. Đây mới là thực tế, cô đã nghĩ đến chuyện đó chưa?”

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Terri thấy Jean-Del đang tựa người vào tường chắm mắt nhìn những tấm lát trên trần. Làm thế nào mà một gã trai thuộc giới Creole quyền quí như anh ta lại dính với một cô gái Cajun vùng bùn lầy nước đọng kia nhỉ? Terri không chắc mình thực sự muốn biết nguyên nhân chuyện đó. “Lúc này anh chỉ muốn bắn tôi một phát, đúng không?” Jean-Del cho tay vào túi. “Có thể”.

Terri ít khi tỏ ra giận dữ với anh bạn đồng sự. Cô tin tưởng anh bằng cả mạng sống của mình, và cũng không muốn để Jean-Del tự làm rối tung cuộc sống của chính anh ta. “Tôi mừng nếu anh có thể cười được sau chuyện đó, bởi tôi thì không”.

“Cô đang cản trở tôi đấy”.

“Này, tôi dang muốn nổ tung vì chuyện này. Có thể anh quên rằng… không phải ta đang chơi trò cớm tồi, cớm bẩn thông thường, cô ấy thậm chí còn chưa phải là một nghi can nữa”. Cô đẩy mạnh hai vai anh. “Anh nghĩ gì khi dám đụng tay vào người cô ấy chứ?”

Anh lầm bầm trả lời, vẻ cau có. “Cô ấy không chịu nói chuyện với tôi trước mặt cô. Cứ cho chúng tôi năm phút ở riêng, cô ta sẽ trả lời hết”.

Quai hàm Terri đanh lại. “Anh nghĩ tôi thực sự ngu xuẩn đến thế ư? Anh muốn phá hỏng cả vụ này chỉ vì vài phút hứng tình trước cô nàng hả?”

“Không phải thế, cô biết mà”. Jean-Del ngước nhìn trần, rồi quay lại nhìn cô. “Lạy Chúa, Terri, tôi rất hiểu cô ta. Tôi chắc chắn là cô ấy đang sợ hãi”.

“Đương nhiên. Người phụ nữ ấy là một nhân chứng – nhân chứng duy nhất cho đến lúc này – của một vụ đốt nhà và có thể cả giết người. Tổ điều tra sẽ không mập mờ chút nào về việc mất trí nhớ của cô ta đâu. Thậm chí cả khi cô ấy có là vợ anh cũng thế thôi”.

Một ý nghĩ chợt dội lên, và Terri vỗ tay lên trán. “Có đúng vậy không, chuyện đó? Giữa hai người?”

“Chuyện đã lâu lắm rồi”. Ánh mẩt Jean-Del nhìn xa xăm. “Tôi cần ít phút một mình với cô ấy. Nếu không thực sự quan trọng tôi đã không đề nghị thế”.

“Cứt”. Terri đưa tay day mắt. Năm năm trời làm việc cùng nhau, Jean-Del chưa bao giờ bảo cô làm sai qui định. Việc anh ta muốn như thế lúc này chỉ khiến cho mọi sự tồi tệ hơn. Nhưng anh là đồng sự của cô. “Thôi được, tôi sẽ đi lấy vài biểu mẫu và đem máy điện thoại lại cho cô ấy. Anh có mười phút để hôn hít và trang điểm lại cho cô bồ của mình”. Khi anh dợm bước quay về phòng, cô chợt nắm tay áo anh. “Khi quay lại tôi sẽ phun bụi lên cô ta để lấy dấu vân tay, vậy liệu mà giữ tay trong túi đấy”.

Anh gật đầu bước tiếp. Terri đi dọc hành lang, vừa ngoái nhìn lần nữa bóng anh khuất sau màn cửa. Jean-Del Gamble phải lòng một cô gái Cajun. Mẹ anh ta chắc sẽ đột quỵ mất. Thôi được, ít ra thì mọi sự chắc không thể trở nên tồi tệ hơn. Nhìn bóng cô bồ của Jean-Del đứng cạnh bàn, Terri chợt rên lên. Ôi trời ơi, vẫn có thể đấy.

“Cô Vincent”. Moriah Navarre với đôi chân dài rám nắng màu nâu vắt chéo đang ngồi trên chiếc ghế của Jean-Del. Cô mặc áo khoác ngoài băng lụa nâu, bận quần soóc, mái tóc vàng vén gọn trong chiếc mũ mềm nhỏ nhắn mốt mới nhất. Vàng và những hạt kim cương lấp lánh trên cổ, trên tai cô. Chiếc áo bó sát vừa đủ để khoe ra những đường cong hoàn hảo trên tòa thiên nhiên mà cô sở hữu. “Jean-Del có rảnh không?”

Tất cả đàn ông trong gian phòng của tổ điều tra đều như bị thôi miên trước cặp giò và bộ ngực của Moriah. Terri hầu như nghe thấy tiếng nước dãi bắt đầu nhỏ xuống. “Xin chờ một chút, cô Navarre”. Rồi cô nhấc máy quay số hỏi giờ và thông tin thời tiết. Cô lắng nghe toàn bộ đoạn tin được ghi âm sẵn trong khi kiều nữ tóc vàng nhíu mắt nhìn cô. Để tỏ ra bận rộn, cô cầm bút ghi lại những món hàng định mua ở hiệu tạp hóa, sau đó đặt ống nghe xuống trước khi lục tìm bộ hồ sơ một vụ ổn đã được giải quyết xong cả tuần nay.

Cô gái trẻ giới thượng lưu hơi cựa quậy và thở dài mấy bận. Cô dán mắt đầy ngụ ý nhìn chiếc đồng hồ đeo tay hài hòa thật tự nhiên với các món nữ trang của mình. Terri thả năm phút nữa trôi qua, nhưng cô cũng cần quay lại để kiểm tra Jean-Del. Cô dưa mắt nhìn lên và mỉm cười. “Xin lỗi, ngày hôm nay chúng tôi hơi bận. Cô có việc cần gặp Jean-Del?”

Mấy viên kim cương bên dái tai Moriah lấp lánh khi cô hất cằm lên. “Phải, anh ấy mời tôi đi ăn trưa”.

Terri tự hỏi chẳng hiểu cô ta có biết Sable không, rồi nghĩ chắc cô ta cũng sớm nghe Jean-Del nói về chuyện đó. Có lẽ tết nhất là để cô ta đi khỏi đây vào lúc này. “Anh ấy đang thẩm vấn nhân chứng một vụ đốt nhà”, cuối cùng cô nói. “Lấy được lời khai đôi khi cũng mất nhiều thời gian đấy”.

“Lẽ ra cô nên nói điều đó sớm hơn”. Moriah chậm rãi đứng lên. “Chắc tôi sẽ đi ăn với Cort vậy”.

Bất chấp nỗi cảm thông dành cho cô gái, Terri nghe giọng mình cất lên bằng phẳng. “Cort đang ở Biloxi dự hội nghị. Em trai Evans của anh ta sẽ bay đến đây tuần này, nhưng phải rồi, anh ta sẽ đưa vợ đến”. Cô mỉm cười. “Có vẻ như cô đã hết nguồn các chàng trai dòng họ nhà Gamble dự trữ rồi”.

“Chắc cô luôn cập nhật lịch trình đi đâu, làm gì của từng người bọn họ?” Cô bồ của Jean-Del nở một nụ cười quyến rũ. “Như một phần trong công việc của mình, tôi đoán thế”.

Terri nghi ngờ không rõ liệu Moriah Navarre có thực sự biết rành rẽ mọi việc. Cô gái thượng lưu này từng học qua những trường tốt nhất ở Châu Âu, là nữ gia chủ cùng cha tiếp khách khi mẹ cô “còn đang mắc công chuyện bên cựu lục địa” và cũng chẳng thấy nhọc nhằn gì vì chuyện ấy. Cô từng hẹn hò với cả ba anh em nhà Gamble, bay lượn chập chờn giữa Cort, Evan và Jean-Del một thời gian trước khi đậu xuống chàng đồng sự của Terri. Hệt như chọn lựa khi mua hàng, có điều là chọn đàn ông thay vì lựa giày mềm sản xuất thủ công của Ý.

Những đợt sóng tình sôi nổi Moriah dội lên chàng thám tử trẻ khiến Terri quyết định chấm dứt ngay mọi sự trước khi cô ta có thể làm hỏng đi một điều gì đó mà cô yêu thích. “Cô có nhắn gì cho Jean-Del không?”

“Vâng. Báo anh ấy gọi cho tôi ngay khi nào xong việc. À, nhắc anh ấy nhớ lấy số đo lần cuối cho bộ áo lễ mặc tối thứ bảy này nhé”. Cô ta nở một nụ cười thương hại vờ vịt với Terri. “Tiếc rằng chúng tôi sê không gặp được cô ở đó”.

Terri nhận thấy đám hủi còn ân cần niềm nở hơn cô ta. “Jean-Del có mời nhưng tôi kẹt chuyện khác”. “Thật tiếc. Tôi nghĩ cô bận đồ trắng chắc sẽ đẹp lắm. Một món gì đó thật đơn giản với vài mảng ren để lấp đi phần nào đôi vai nhỏ và cặp hông hẹp”. Cô ta nghiên cứu khuôn mặt của Terri. “Có lẽ cần nhiều màu kem hơn màu trắng, hợp với nước da cô. Da cô hơi bị đen quá, đúng không?”

Dòng họ nhà Moriah bắt nguồn từ những người chạy nạn tìm chốn nương thân an toàn sau khi Napoleon thua trận Waterloo. Còn Terri thì không chắc lắm về ông bà cố tổ nội ngoại nhà mình. “Tôi sẽ chuyển cho Jean-Del lời nhắn của cô”. Cô nói câu đó theo cái cách hệt như khi nói châm chích khá lắm, đồ chó cái.

“Cảm ơn cô rất nhiều”.

Nếu Moriah cưới anh ta, mình sẽ xin chuyển công tác. Làm sao chịu nổi cảnh con bé quyền quí ấy gọi điện đến đây mỗi ngày để kêu Jean-Del về nhà giúp cô ta đếm bạc chứ.

***

Sable nhắm mắt gục đầu lên đôi tay khoanh lại. Nàng không muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt cứ lặng lẽ trào ra khi Jean-Del nói. Giờ đây nàng chỉ có cảm giác chết lặng, tê cóng hệt như vào đêm hôm ấy, mười năm về trước.

“Cô vốn ít nói, đúng không?”

Nàng đưa mắt nhìn khuôn mật thân thiện của người lái xe tải ngồi kế bên. Anh ta đã cho nàng lên xe ngay cạnh sân trường sau khi la mắng một hồi về vụ vẫy xe, và đồng ý đưa nàng về lại vùng nhánh sông. Anh chàng trông có vẻ tốt bụng và chấp nhận câu chuyện thần thoại của nàng về chiếc xe không hề tồn tại bị lật dọc đường. Xét đến dáng vẻ tả tơi bầm dập của nàng kể cũng lạ khi anh ta không cho nàng đi nhờ trong khoang sau của xe với lô tôm đông lạnh anh đang chở lên phía bắc, đến Baton Rouge. Tất cả những gì nàng phải làm là gắng chờ thêm ít phút nữa. Chỉ vài phút nữa thôi là nàng sẽ ở nhà. Và nàng sẽ không bao giờ quay lại nơi ấy nữa.

“Cũng chẳng có gì nhiều để nói”. Nàng những muốn gào la cho bung hết cơn phẫn nộ ngập tràn trong ngực, nhưng thế cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa chuyện đó còn có thể làm cho người lái xe hoảng sợ, và rốt cuộc nàng sẽ phải lội bộ về nhà.

“Cô thực sự không muốn ghé lại đâu đó để rửa ráy qua và gọi điện kêu người đến cẩu xe lên chứ?” Người đàn ông gợi ý khi họ ra khỏi New Orleans. “Và cô được uống một ly cà phê cũng tốt”.

Nếu anh ta dừng lại chắc nàng nổ tung ra mất. Nàng đã làm như vậy một lần hồi tối. “Không, cảm ơn anh”. Nàng nói. “Cha tôi sẽ lo mọi chuyện. Giờ tôi chỉ muốn về nhà”.

“Thôi được”. Anh ta mở đài, và Waylon Jenning cùng Willie Nelson bắt đầu song ca bài hát về một phụ nữ phúc hậu yêu một người đàn ông mực thước. “Đấy, thế mới là nhạc chứ”. Anh ta nói với nàng, vừa gõ nhẹ ngón cái lên tay lái theo nhịp điệu bài ca.

Tiếng xe thắng gấp rít lên bên ngoài đưa Sable quay trở về với hiện tại. Terri Vincent đá mở rộng ô cửa sổ duy nhất có gắn một tấm lưới thép dày bốn phía bắt đinh vào khung cửa. Sable đưa tay xoa nắn chỗ sưng tấy sau đầu.

Hay mình giả bộ bị ốm, hay sắp lả?

Chắc không được, chuyện đó thật ngu xuẩn và không thể thành công với bất kỳ tay cớm nào trong mọi màn kịch nàng từng xem trên TV. Không, họ sẽ giữ nàng lại đây cho đến khi nàng chịu nói hết những gì họ muốn biết. Chúa sẽ giúp nàng. Các ngón tay nàng trượt xuống cổ, rồi lần lên hai bên hàm vẫn còn đau do bàn tay của Jean-Del. Da nàng rất dễ thâm tím, hẳn anh ta đã để lại vài dấu vết trên đó. Nó vẫn râm ran đau nhức vì sự đụng chạm ấy.

Anh ta mới điên làm sao.

Và nàng cũng thế. Trong khoảnh khắc anh chạm vào nàng, mọi chuyện ngày xưa như ùa trở lại, tất cả những gì bao năm trời nàng đã gắng quên đi. Cảm giác da anh sát da nàng, cái cách mà anh thường vuốt ve nàng, tựa như một con nghiện mà thân thể nàng là liều thuốc anh tự chọn.

Nhưng tất cả đâu chỉ là tình dục. Đêm hôm ấy, phía bên ngoài ngôi nhà tráng lệ của cha mẹ anh. Ngồi đong đưa dưới mái hiên nhà, tay trong tay cùng nhìn ngắm những vì sao nhấp nháy. Anh chọc nàng đã không ăn hết các món ăn tuyệt vời của cha anh, còn nàng thú nhận đã bối rối vô cùng vì lẫn lộn trước đủ loại dụng cụ dùng trong ăn uống. Anh cười vang và cho biết chính anh cũng thường nhầm lẫn các chiếc nĩa dùng để ăn món salad và món hoa quả sau cùng.

Nàng không cố ý nhưng bỗng buột mồm thốt ra câu nói ấy. Jean-Delano, em yêu anh.

Anh không cười nữa mà đặt nàng lên đùi và ôm nàng, ngắm nhìn nàng hồi lâu, thật lâu như trước một báu vật vô cùng quí giá. Em nghĩ thế? Đúng như vậy chứ?

Sable ngẩng đầu lên khi cánh cửa mở ra và Jean-Del bước vào, lần này không có cô bạn đồng sự. Anh ta không còn là gã trai nàng từng yêu thuở cùng cắp sách đến giảng đường đại học hôm nào. Chỉ thuần túy là người của công việc, một cảnh sát điều tra trọng án sắp thẩm vấn một nhân chứng.

Thẩm vấn nàng.

Cảm giác buồn nôn cuộn trong bụng khi nàng nhớ lại lúc vấp ngã trên thân thể Marc LeClare, và máu me mọi chỗ. Làm sao có thể kể cho Jean-Del chuyện ấy mà không để lộ những chuyện giữa nàng với Marc? Liệu Jean-Del có tin nàng, thậm chí khi nàng đã giãi bày tâm sự cùng anh?

Mười năm trước anh ta đã từng một mực kết tội cho nàng. Em mất trí rồi sao? Tại sao em lại làm thế với các bạn anh?

Không, nàng không còn có thể thể tin anh ta được nữa. Nhất là trong chuyện này.

“Giờ chỉ có tôi với cô”. Anh đến ngồi vào chiếc ghế trung úy Vincent ngồi khi nãy. Tuy có vẻ bình thản và chuyên nghiệp, ở anh vẫn toát lên vẻ gì đó u ám, hung bạo. “Tôi muốn cô kể lại mọi chuyện, từ lúc đi tới ngôi nhà đó cho đến khi thoát khỏi đám cháy”.

Nàng tránh ánh mắt nhìn của anh. “Tôi đến xem nhà. Khi tôi đã vào bên trong thì có ai đó đánh tôi từ phía sau. Đó là tất cả những gì tôi nhớ được”.

Vẻ thất vọng và giận dữ ánh lên trên mặt, nhưng giọng anh chợt thay đổi và dịu đi vài độ. “Cô có nhìn thấy mặt hắn không?”

Giọng nói của anh vẫn tuyệt vời như ngày trước – nhẹ, trầm, ấm áp, cũng ve vuốt nàng chẳng khác đôi tay. Trong một thoáng nàng chùng xuống, gần như muốn giãi bày tâm sự cùng anh. Gần như vậy. “Không”.

Jean-Del ngồi xuống lại, thầm đánh giá nàng chừng một phút. “Cô đã chưa từng trở lại New Orleans từ ngày bỏ học, tôi có nghe chuyện đó”.

Nàng chăm mắt nhìn anh. Họ đã không gặp nhau cả chục năm trời, tại sao anh còn bận tâm chuyện nàng liệu đã có khi nào quay về thành phố? Rồi nàng nghĩ đến Marc, và hiểu rằng hẳn ông ta biết rõ nhà Gambles – LeClares và Gambles đều là những gia tộc Creole dòng dõi lâu đời, tiền của họ còn nhiều hơn cả Chúa.

Bụng nàng, vốn đã đau, lại quặn lên lần nữa. Do mối quan hệ thân thiết với Marc hẳn họ đang muốn đóng đinh nàng lên thánh giá và buộc Jean-Del phải tự tay nghiến nát nàng.

Anh gắng thêm lần nữa. “Cô quen Marc LeClare thế nào?”

“Thế sao anh biết tôi đã ở đấy?” Nàng tính toán, vừa cố tranh thủ thời gian.

“Do số phận. Một sự may mắn ngớ ngẩn. Mà cũng đừng gây gổ nữa”. Anh nhìn xuống tay nàng. “Sable, dầu có giấu giếm điều gì cô cũng cần cho tôi biết. Tôi sẽ bảo vệ cô”.

Hệt như hồi ở trường. Thà nhảy múa trần truồng trước ống kính truyền hình còn hơn. “Rất tiếc, tôi không nhớ gì hơn nữa”. Những cái dằm trên tay nhói đâm đau điếng khi nàng nắm tay lại. “Tôi có thể đi được chưa?”

“Để tôi coi tay cô”. Khi bị từ chối, anh chợt dưa tay qua bàn nắm lấy một bên cổ tay nàng, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Xòe tay ra”. Anh cúi gần hơn và lật nhẹ bàn tay nàng từ phải sang trái. “Có vẻ như là các dằm gỗ, đúng không?”

“Tôi đoán thế”. Nếu anh không ngưng việc đụng chạm người nàng chắc nàng phải leo vọt qua tường mất.

Anh đi lại ngăn tủ lấy ra bộ đồ sơ cứu đem lại bàn. “Tay cô không bị thâm tím. Có lẽ cô bám phải một tấm ván cũ trong nhà kho khi cố thoát ra?” Anh kéo một chiếc ghế lại sát bên nàng.

Nàng đã phải cố gắng đến tuyệt vọng để thoát khỏi đám cháy nên chẳng còn nhớ gì đến sự đau đớn lẫn các chi tiết diễn ra vào lúc dó. “Tôi nghĩ thế. Tôi nhớ có vài tấm ván phía trên cửa sổ”.

Anh lấy ra một chiếc nhíp, dùng cồn lau sạch đầu rồi cầm lại cổ tay nàng. Nàng thoáng rùng mình khi anh rút ra dăm gỗ đầu tiên. “Yên nào”.

“Đau quá”. Không, nàng không thấy đau. Cái khiến nàng xót chính là đôi tay, là những ngón tay anh khi chạm vào da thịt. Cơ thể anh thật gần gũi khiến nàng có thể cảm nhận hơi ấm ấy qua lớp quần áo của cả hai người. Nàng có thể nhìn thấy khoảng tối mờ dọc quai hàm anh và cánh môi trên, các đường rãnh căng thẳng hai bên khóe miệng. Nàng những muốn chạm vào da anh để cảm nhận tiếng loạt soạt từ bộ ria mép nọ.

Anh ấy chắc vẫn phải cạo râu hai lượt mỗi ngày.

“Cô rời Tulane và đi khỏi thành phố’’, anh nói khẽ sau khi rút chiếc dằm dầu tiên và cẩn thận đặt vào trong một túi nhựa nhỏ. “Rồi cô đi đâu?”

“Đi xa”. Tất nhiên nàng đã phải bỏ học, và phải mất thêm một năm gom góp nhờ hướng dẫn các tour tham quan vùng ngập nước mới đủ tiền để đi học lại. Ở Đại học Louisiana thì khác hẳn: chẳng ai biết nàng là ai, chẳng ai quan tâm việc nàng từ đâu đến. Theo nhiều nghĩa điều đó giống như được thở lại lần đầu tiên sau nhiều năm tháng – ngoại trừ việc nàng nhớ anh khủng khiếp, dẫu cả năm trời đã trôi qua từ lúc họ xa nhau. Cũng như kiểu ngày ngày nàng vẫn nhớ anh, từ dạo ấy.

Anh bắt gặp ánh mắt của nàng. “Tại sao?”

Tại vì em yêu anh. “Tôi tìm được một trường tốt hơn”. Nàng cắn môi khi anh rút ra một chiếc dằm khác từ tay nàng. Hơi thở anh thoáng như có mùi cà phê và bạc hà. “Tại sao anh lại thành sĩ quan cảnh sát? Tôi nghĩ lẽ ra giờ anh đã thành một chính khách rồi”. Đó cũng là ước vọng cháy bỏng nhất của mẹ anh, như nàng còn nhớ.

“Tôi cũng từng nghĩ thế”. Anh hơi nhếch mép. “Giờ thì Evan đang dạy ngựa ở Montana”. Anh chuyển sang xem xét bàn tay kia của nàng. “Còn Cort phụ trách cảnh sát cứu hỏa thành phố”.

Nàng chưa từng gặp Evan, nhưng Cort và mẹ anh ta thì chưa bao giờ chấp thuận mối quan hệ giữa hai người. Chỉ có ông Louis, cha của Jean-Del là có cảm tình với nàng, và nàng cũng rất mến ông. “Cha anh dạo này thế nào?”

“Già hơn”. Anh nhổ nốt cái dằm cuối cùng và đặt cây nhíp sang bên. “Mẹ tôi muốn ông ấy về nghỉ để cho một người anh họ tôi điều hành nhà hàng, nhưng cha vẫn đến đấy mỗi ngày”. Anh lau bàn tay nàng lần nữa. “Vì sao em bỏ anh?”

Cồn lau làm nàng xót nhưng không nhói đau bằng câu hỏi ấy. Nàng hít một hơi sâu. “Đó là chuyện của ngày xưa, Jean-Del”.

“Anh gặp dám bạn khi đang trên đường quay lại đón em đêm ấy. Không thể tin nổi những gì họ nói em đã làm với họ. Anh đã chạy theo và nhìn thấy em lên cái xe tải đó”. Khi nàng gượng đứng lên, anh nắm chặt hai cổ tay nàng. “Anh biết em đã nghe tiếng anh gọi khi đuổi theo. Sao em lẩn trốn anh?”

Bởi vì đám bạn anh đã hành hạ, nhục mạ em. Bởi khi ấy em mới mười tám tuổi, quá nhút nhát và lại yêu anh đến mức điên cuồng. “Chuyện ấy quá lâu rồi, Jean-Del”. Nàng không định gọi tên anh, nhưng nó vẫn treo lơ lửng giữa hai người, như bóng ma của thời xưa cũ. Anh nhíu mày nhìn chăm lên miệng nàng. “Hãy để chuyện ấy qua luôn đi. Hãy để tôi đi”.

“Không”. Anh nắm tay chặt hơn. “Lần này thì không”.

Terri Vincent vào, mang theo chiếc máy điện thoại găm vào một ổ cắm còn trống trên tường rồi đặt máy trước mặt Sable. “Cô có thể gọi điện, cô Duchesne”. Cô nhìn sang Jean-Del. “Ta sang uống cà phê để cô ấy nói chuyện một chút”.

Jean-Del làu bàu bực bội và uể oải bước ra ngoài.

Sable chờ cho đến đến khi Terri bước ra hẳn và đóng cửa lại sau lưng mới quay số gọi đến cửa hàng của Martin bằng những ngón tay run rẩy.

“A lô, cửa hàng Martin đây?” Giọng nói của cô thu ngân làm việc cho Hilaire.

“Tôi muốn nói chuyện với cô Hilaire”. Sable nói. Lạy Chúa, đừng đi vắng, đừng đi vắng, Hil.

Cô gái là người mới và không nhận ra giọng nàng. “Ai ở đầu dây đó ạ?

“Tôi là Sable Duchesne, chị họ của Hilaire. Tôi là chị của Hilaire đây.”

“Ồ vâng, làm ơn chờ một chút”.

Một thoáng sau giọng nói vui vẻ của Hilaire Martin đã vang lên ở đầu dây bên kia. “Sao, mọi chuyện thế nào? Chỗ ấy đủ rộng chứ? Ông ta có đưa chị đi ăn ở đâu đó thật sang trọng không?”

Sable nắm chặt lấy ống nghe. “Hil, nghe này. Chị đang gặp rắc rối”.

Nàng thuật lại cho cô em họ các chi tiết chính của những gì đã xảy ra. Đầu dây bên kia im ắng cho đến đoạn viên cảnh sát điều tra vụ này chính là Jean-Del.

“Khốn kiếp!” Hilaire, người biết tận tường những gì từng xảy ra với Sable hồi ở trường, tỏ ra giận dữ.

“Không phải chuyện đùa đâu, Hil. Sự thật hoàn toàn đấy”. Nước mắt lại dâng lên, nhưng nàng gắng ghìm xuống. “Marc chết rồi”.

“Ôi trời. Em rất tiếc”. Giọng nói nhẹ nhàng của cô em họ nàng chợt đanh lại. “Chị phải bảo họ bắt thằng cha mắc dịch ấy tránh xa mình ra mới được!”

Sable day các đầu ngón tay lên hai bên thái dương đang đau nhức. “Chị không thể. Anh ta chịu trách nhiệm về vụ này và mình lại là nhân chứng duy nhất nữa”.

“Thì có sao đâu”. Hilaire gây một tiếng động mạnh. “Jean-Del là cảnh sát. Thật hết biết”.

Sable biết Jean-Del và cô bạn đồng sự có thể quay vào bất kỳ lúc nào nên nàng tranh thủ nói nhanh. “Xe chị bị cháy rồi. Chị cần ai đó đến dây đưa chị ra. Và nhớ đừng nói gì với cha chị về chuyện này đấy”.

“Trên thuyền ông ấy nghe tin tức trên đài suốt, chị biết rồi đấy”. Hil nhắc nàng. “Nghe chuyện này chắc ông ấy điên mất”.

“Đúng vậy. Hãy coi chừng để ông ấy uống thuốc trước khi nghe thuật lại chuyện này. Phải khẳng định với ông ấy là chị không bị sao cả”. Đầu nàng lại cảm thấy đau buốt. “Và phải nhanh lên đấy, Hil”. Nàng gác máy.

Tôi muốn về nhà. Ở nhà, nơi nàng sẽ an toàn, nơi duy nhất nàng cảm thấy an toàn sau những gì đã xảy đến tại Tulane.

Ngồi trong xe tải, lắng tai theo tiếng nhạc. Gắng không để ý đến đám bèo cỏ, bùn đất đang chạm rãi khô dần đi thành một lớp mỏng trên chỗ thêu ren trước ngực áo – chiếc áo váy đẹp nhất của mẹ nàng, chiếc áo mà tuần trước Sable phải thức khuya cắt sửa hằng đêm để có thể mặc được vào dịp Vũ hội Thiết mộc lan mùa hè sắp tới. Điều đó giữ cho nàng khỏi suy nghĩ về những khuôn mặt xinh đẹp của các cô gái nọ. Nhưng những lời gào thét của họ vẫn vang mãi trong tai nàng, làm trào lên những đợt sóng nóng hực lên họng, lên mặt nàng. “Này, con lừa cái! Bồ mày đâu rồi?”

Sable không bao giờ ngờ rằng bọn họ đã canh chờ nàng bên ngoài phòng ngủ tập thể. Jean-Del luôn đến đón nàng mỗi khi hò hẹn, nhưng anh đã để lại một tin nhắn trên bàn nói mình sẽ đến muộn và hẹn gặp nàng ở phía sau khu nhà. Có thể nếu không quá hồi hộp về chuyện đi vũ hội cùng anh hẳn nàng đã nhận ra có chuyện gì đó bất thường.

Jean-Del chưa từng để lại tin nhắn vì trước đó anh chưa bao giờ trễ hẹn. Và nếu có gì anh cũng đến khá sớm.

Nàng bước vội ra khỏi nhà tập thể, thầm lo lắng liệu có ai đó trò chuyện khiến anh quên mất cuộc hẹn của mình, và đâm thẳng vào giữa đám bọn chúng. Mười sáu cầu thủ bóng đá cùng đám bạn gái thuộc hội nữ sinh đang đứng trong bóng tối cạnh khu nhà ngủ tập thể cũ kỹ, và chờ đợi. Tất cả đều ăn mặc diện như nàng, có điều là đẹp hơn. Nàng dừng lại và phân vân đưa mắt nhìn chúng, vẻ không hiểu. Jean-Delano hẳn là không mang theo bạn bè, nhất là khi đón nàng.

Nhưng Jean-Delano không có ở đấy.

“Đi đâu vậy, đồ cá thối?”

Lũ con trai đều bận lễ phục màu đen, giống nhau kỳ lạ, như một trò chơi đồng phục. Họ mặc chúng với vẻ thoải mái tự tin của những kẻ chẳng bao giờ biết đến chuyện phải thuê đồng phục cho mình. Đây là cuộc hẹn hò của cả lũ và tất cả đều thực sự rực rỡ hấp dẫn. Đám con gái đều bận áo váy lụa màu lam nhạt với những chuỗi hạt trang sức lộng lẫy như các cô dâu trẻ. Nếu so sánh thì bộ áo váy viền đăng ten bằng vải mộc của Sable bên cạnh chúng trông thật thảm hại. Những món trang sức bàng vàng và kim cương đắt tiền chúng mang khiến chuỗi hạt deo cồ của nàng – một chuỗi hạt đơn bằng ngọc trai giả – trông xoàng xĩnh đến tội nghiệp.

Một điều rõ ràng – từ những ánh mắt trên khuôn mặt chúng – cả bọn đến đây không phải để đón nàng đi vũ hội với Jean-Delano.

Nàng cố đi vòng qua nhưng chúng đã làm thành một vòng tròn thắt chặt giam nàng trong một vòng vây sặc mùi nước hoa hàng hiệu. “Mày kiếm đâu ra bộ đồ giẻ rách này thế? Tiệm đồ cũ hả? Hay đồ cứu trợ?”

Nàng biết cả bọn chúng như vừa qua sáu tháng hành xác, và tuy trống ngực đập dồn nàng vẫn gắng kìm giọng nhẹ nhàng bảo chúng để nàng yên. Lũ con gái cười nhạo nàng. Chúng là đám con nhà gia thế dòng họ Creole ngạo mạn gắn kết chặt chẽ. Hệt như lũ bạn trai của mình.

Sable chẳng là gì giữa đám nọ. Nàng chưa bao giờ được mời dự câu lạc bộ hay các hội đoàn của chúng. Học bổng của nàng chỉ đủ trang trải tiền học, sau giờ học nàng phải chạy bàn ở quán cà phê của trường, và dầu vậy vẫn phải tính toán chi li từng đồng xu cắc bạc. Chiếc mũ lưới và bộ dồng phục khủng khiếp mà ban quản trị bắt nhân viên phục vụ tại quán phải mặc biến nàng thành mục tiêu đả kích của lũ con gái giàu sang quyền thế vốn được cha mẹ bao chi mọi chuyện. Khi nàng bắt đầu hò hẹn với một trong những anh chàng điển trai nhất trường, sự vụ càng trở nên nghiêm trọng.

Và không chỉ sự nghèo khó cùng việc không thuộc con dòng cháu dõi khiến lũ con gái căm ghét nàng. Góp vào đó còn là ánh mắt và cái cách mà lũ con trai ngắm nhìn nàng khi không có Jean-Del kế bên nữa.

Nàng thôi không nài nỉ và gắng vượt thoát khỏi vòng vây. Một gã trai đẩy vào lưng khiến nàng gần như ngã sấp xuống bùn, chỉ kịp chống giữ mình bằng một cánh tay.

Sable ngồi lên và vòng hai tay che đầu. Trước khi ra khỏi nhà tập thể nàng đã cất đôi bao tay vào xắc để khỏi bị bẩn. Gắng dành dụm tiền trà nước, nàng đã phải đi một chuyến xe buýt thật dài lên phố để mua. Đám con gái đều mang bao tay trắng khi khiêu vũ, và nàng không muốn làm Jean-Del bối rối nếu để tay trần. Tệ nhất thì cũng phải cắt sửa từ bộ đồ cũ của mẹ may thành món gì đó lịch sự để dùng.

Nhờ trời nàng còn chưa mang bao tay, nếu không chắc chúng đã bết bùn.

“Eooo”. Một dứa con gái chỉ những ngón tay dính bùn của Sable. “Nếu nó dọn bàn bằng bàn tay kia thì ai mà dám ăn uống chứ!”

“Thôi đừng hành hạ cô ấy nữa”. Một cô khác nói, giọng hơi lo sợ. Đó là một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn thuộc loại hiền nhất trong đám. “Chúng ta đi thôi”.

“Em sao thế, sợ cái con giẻ rách này sao?” Gã trai đi cùng cô ta chế giễu.

Sable không phải loại ngu đần và nàng cũng hét lại bọn chúng. Điều đó chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ thêm. Hơn nữa nàng cũng cần phải rửa tay. Nàng nhìn cô gái đang cố ngăn cả bọn, thấy vẻ thương cảm trong ánh mắt cô ta. Nàng thử cầu khẩn cô gái. “Làm ơn nào, cho tôi đi đi, tôi không muốn đến muộn”.

Cô gái trông có vẻ sợ hãi, nhưng lời cẩu khẩn của Sable chẳng tác động gì tới bọn kia. “Có chuyện gì đâu nào”, một cô khác tỏ vẻ kinh ngạc. “Mày không sợ anh ấy sẽ theo ai đó khác sao?”

Việc cố chạy thoát khiến nàng bị đẩy từ phía sau thêm lần nữa, lần này ngã sấp, mặt xuống trước. Bùn tung tóe trên mặt, trên tóc, trên vạt trước áo nàng. Khi những kẻ khác đứng cười, nàng vẫn ngồi đó, biết rằng mọi chuyện đã kết thúc và những mong được chết cho rồi. Chẳng làm sao có thể gột rửa sạch được nữa. Nàng chẳng thể đi vũ hội, chẳng thể đến cùng Jean-Del được nữa.

Bọn chúng sẽ chẳng bao giờ cho hai người được ở bên nhau. Mình đã hứa với anh ấy sẽ không đến muộn, đó là tất cả những gì nàng nghĩ. Anh ấy hẳn sẽ lo lắng lắm.

Bọn chúng cười vang trong khi nàng gắng gượng dậy trên đôi tay và hai đầu gối của mình.

“Tôi nghĩ nó cần phải tắm táp chút đỉnh”. Một cô cất giọng lè nhè.

Cô gái đã bênh nàng cố ngăn họ lại. “Đừng làm thế, như vậy là quá đủ với cô ấy rồi!”

Anh chàng cầm xô gạt cô ta sang bên và hắt cả những gì trong xô lên người Sable.

Nàng không biết họ lấy đám bùn nước lẫn bèo này ở đâu – nhánh sông gần nhất cách đó đến hai mươi dặm. Bỗng chốc người nàng ngập trong đám rác rưởi màu xanh lá cây nhầy nhụa, ướt đẫm thứ nước lợ nơi nuôi dưỡng rong bèo. Tất cả những gì nàng có thể làm là lấy tay che đầu và nhắm mắt mím môi cho đến khi mọi việc kết thúc.

Giống như lúc này đây.

Sable biết mình phải làm gì. Nàng biết nàng phải tự bảo vệ mình cho đến khi vượt thoát. Rồi nàng sẽ bỏ chạy, thật nhanh, thật xa, bằng mọi cách.

Jean-Del không muốn uống cà phê. Anh chỉ muốn vớ lấy Sable, đưa nàng rời đồn đến một nơi nào đó yên tĩnh. Anh những muốn tìm cho ra sự thực từ Sable. Cô ta đang cố ý che giấu điều gì đó – có thể nhận thấy điều này trong mắt cô ta – nhưng là chuyện gì? Cô ta có thể có quan hệ thế nào với Marc LeClare chứ? Cô ấy ăn mặc như một nữ doanh nhân, có thể đúng như cô ấy nói – cô ta đang tìm chỗ để thuê và đã đến ngôi nhà kho này cũng chỉ vì mục đích ấy.

Nhưng sao linh cảm cứ cho thấy có gì đó sâu xa hơn thế?

Cô ta trẻ và đẹp, Marc LeClare già và giàu. Chẳng cứ phải thiên tài mới nhận ra đẳng thức ấy.

Ý nghĩ Marc đụng chạm lên người Sable khiến hai bàn tay Jean-Del siết lại. Giá đây chỉ thuần túy là chuyện làm ăn.

“Tôi không thích vẻ mặt anh lúc này”, Terri nói khi đưa anh ly giải khát và nhâm nhi ly nước của mình. “Vẻ mặt ấy nói lên rằng ‘tôi đang tư duy bằng một cái đầu bé tẹo. Tôi sắp làm chuyện gì đó tày trời nhưng ngu ngốc đáng phải ngồi tù’.”

Anh uống một ngụm cà phê nóng sôi mà hoàn toàn không có cảm giác bỏng rát. “Tôi không suy nghĩ bằng cái củ lẵng của mình”.

“Những vật quí hiếm thường khó thấy ở giống đàn ông. Tôi còn phải đi cảnh báo cho giới báo chí nữa chứ”. Terri ra hiệu về phía phòng thẩm vấn nơi anh đã để Sable ngồi lại. “Cô ta biết chuyện ấy chứ?”

“Cô ấy đang chấn động”.

“Tôi có thể hình dung việc bị thiêu gần chết có thể tạo ra cơn sốc khủng khiếp thế nào. Cũng như chuyện bị người tình xưa thẩm vấn. Nếu đã tan vỡ, chẳng ai còn muốn nhìn lại khuôn mặt đáng ghét của người tình xưa”.

Terri nhấp một ngụm nước. “Nhân tiện, đương kim bạn gái của anh có ghé qua. Lẽ ra anh đã phải đưa cô ấy đi ăn trưa. Nhớ gọi điện lại cho cô ta đấy.”

Moriah. Anh đã quên khuấy cô ta.

“Tôi bảo cô ấy anh đang bận thẩm vấn một nhân chứng”, cô bạn đồng sự nói. “Và bà Laure LeClare sẽ đến đây sau vài phút nữa. Tôi không nghĩ bà ta sẽ vui mừng khi biết anh từng là bồ của cô gái mà chồng bà ta có thể đã tắt ngang sao đó, anh hiểu chứ?”

Trước khi anh có thể bớp vào đầu cô ta, một nhân viên trong sắc phục cảnh sát từ bàn đối diện tiến về phía họ. “Trung úy Gamble? Đại úy muốn anh và trung úy Vincent xuống dưới kia ngay. Giới báo chí dang chen chúc ở đó.”

“Cảm ơn”. Terri đáp và đợi cho viên cảnh sát biến hẳn mới nhún vai nói tiếp. “Khốn kiếp thật, lẽ ra tôi đã đi nghĩ phép tuần này rồi.”

“Cô xuống đi”, Jean-Del bảo Terri. Anh chẳng còn tâm trí nào đối mặt với báo giới. “Nói với đại úy là tôi đang gắng thử cầu may với Sable bằng nước giải khát”.

“Đó có thể là thứ duy nhất mà anh được đưa cho cô ấy đấy”. Cô bạn đồng sự cảnh báo trong khi khoác áo đi về phía cầu thang.

Anh rót cà phê vào một ly nhựa xốp, cho thêm một thìa đường rồi mang vào phòng thẩm vấn. Sable ngước lên khi anh bước vào rồi lại nhìn xuống chiếc máy điện thoại.

“Cô đã gọi được cho gia đình chưa?” Anh hỏi và đặt chiếc ly xuống trước mặt nàng. Nàng không động đến chiếc ly, cũng chẳng thèm trả lời. “Cà phê đen, một thìa đường, như cô vẫn thích”.

Nàng hơi lắc đầu và đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Những ý nghĩ đen tối đã lượn lờ trong đầu anh khi nhìn thấy nàng ở trạm sơ cứu phòng cháy, nhưng giờ dây chúng bùng nổ thành thứ gì đó nguyên sơ và bạo lực. Nàng không muốn nói chuyện với anh, không thèm đụng đến cà phê. Nàng từ chối anh tuyệt đối, hoàn toàn, như từng làm mười năm về trước.

Jean-Del không thích gì chuyện đó, nhưng giờ không phải chuyện một vũ hội ngớ ngẩn hay việc tạt bùn vào đám bạn. Giờ là chuyện tính mạng nàng dang bị đe dọa.

“Nghe này”, anh lên tiếng, gắng giữ cho giọng nói thật nhẹ nhàng, mềm mỏng. “Cô ghét tôi, được thôi, tôi cũng chẳng tự hào gì về cô. Nhưng tôi là người bạn duy nhất ở dây mà cô có. Vậy hãy nói chuyện với tôi”.

Nàng bắt gặp ánh nhìn của anh. Có gì đó đã thay đổi – nét sợ hãi trong mắt nàng đã biến mất, thay vào đấy là vẻ gì đó tối tăm, giận dữ. “Tôi không cần anh giúp đỡ”. Mỗi lời nói thốt ra đều kèm theo sự khinh bỉ.

Nàng không thể cư xử với anh như vậy, đặc biệt vào lúc này.

“Cô nhầm rồi. Cô chẳng còn chỗ nào để trốn chạy, chẳng còn chỗ nào để ẩn náu được cả”. Anh hướng tia nhìn sắc lạnh lên khuôn mặt nàng và mỉm cười. “Tôi đã chộp được cô, cưng ạ, cô còn biết chạy đi đâu nữa”.

Sable lùi xa khỏi bàn, ngoài tầm tay với. “Đừng có động vào tôi. Thề có Chúa, tôi sẽ hét lên đấy”.

Anh mím môi. “Vậy thì tôi phải bịt mồm cô lại”. Anh vòng qua bàn, chỉ dừng lại để lấy chiếc ghế nêm chặn dưới tay nắm cửa. “Điều mà tôi rất thích. Nào, hãy là khách của tôi”.

Sable nắm lấy chiếc ghế nọ kéo bật nó ra trong khi đưa mắt điên cuồng nhìn quanh gắng tìm con đường thoát. “Tôi sẽ nói chuyện với cô kia, người bạn đồng sự của anh”. Hàm răng nàng nghiến chặt. “Chứ không phải với anh đâu”.

Anh ngập ngừng, hơi nghiêng đầu sang bên khi nhìn nàng. Phải, nàng đang giận dữ, và sợ anh – một điều khôn ngoan. Đã nhiều năm anh chưa hề có cảm giác giận dữ như vậy. Nhưng sao nàng lại chọn Terri thay vì nói với anh? Terri chẳng biết gì về nàng. Anh những muốn giữ nàng trong vòng tay mình và an ủi nàng. “Sao cô lại làm thế?” Anh hạ giọng mềm mỏng. “Hãy để tôi giúp cô”.

“Tôi không cần anh giúp đỡ”. Nàng lui mình vào giữa bức tường và chiếc máy làm lạnh nước. “Tôi không cần bất cứ thứ gì của anh”.

“Có thể cô nói đúng”. Anh lại tiến tới thêm chút nữa. “Marc LeClare và gia đình tôi là chỗ thân thiết nhiều năm nay. Ông ấy là người đàng hoàng tử tế, luôn muốn làm những điều tốt đẹp cho mọi người. Cô cũng chỉ là một cô gái mà tôi từng hò hẹn thuở học đường”. Đấy là lời nói dối. Nàng là cô gái anh yêu, là cô gái duy nhất anh từng yêu, từ trước đến giờ. Anh đã dự định thổ lộ lời cầu hôn với nàng vào đêm hôm vũ hội, cái đêm nàng đã rời bỏ anh. “Có chuyện gì đó đã xảy ra tại căn nhà kho ấy, và cô phải nói cho tôi biết – hoặc tôi buộc phải lôi bật nó ra bằng được khỏi đầu cô”.

Có điều gì đó đã thay đổi bởi sắc hồng đang trở lại nơi khuôn mặt nàng, phía trên cổ. Nàng lắc đầu chậm rãi, nhẹ nhàng, như người mộng du đang từ chối.

“Đúng thế, cô phải nói”. Anh nhẹ giọng và có một cảm giác thỏa mãn thật dữ dội, thật sâu sắc khi có thể kiểm soát được nàng. Từ giờ nàng không thể vuột thoát khỏi anh, và một khi đã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện anh tin rằng nàng sẽ không bao giờ rời bỏ anh lần nữa.

Trước khi bàn tay anh chạm đến nàng đã đẩy mạnh chiếc máy làm lạnh nước nặng nề ở kế bên, làm nó đổ rầm xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN