Xung đột của hai người vào tối hôm đó dường như hoàn toàn là ảo giác, một người vốn không để ở trong lòng, một người lại vui mừng vì đã thành công.
Diệp Lệnh Úy không muốn trở thành kẻ thù lẫn đối thủ của Phí Lan, còn Phí Lan… Phí Lan không muốn thấy Diệp Lệnh Úy khóc thêm một lần nữa.
Cậu nhóc gọi hắn là anh trai, hắn vẫn có thể bảo vệ thêm vài năm nữa.
Ăn mặn rồi chẳng lẽ không được ăn thêm chút ngọt ngào nào nữa sao?
Diệp Lệnh Úy bảo Phí Lan ngày mai mang bánh ngọt lên trên trường, hơn nữa còn cực kì tự nhiên gọi một tiếng anh trai, Phí Lan rất tò mò rằng Diệp Lệnh Úy có lương tâm không?ff
Diệp Huyến nhìn hai chữ “Phí Lan” to đùng trên màn hình, màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi đang được tiến hành, Diệp Lệnh Úy từ từ nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nâng đôi mắt lên, muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
“Anh là anh hai, còn kia là anh Phí Lan, anh mua Oden, còn cậu ấy mang bánh ngọt cho em, quá tốt luôn.” Diệp Lệnh Úy cảm thấy cách trình bày này rất ổn, rất hợp lý, rất hòa hợp, phân việc bình đẳng, không thiên vị.
Diệp Huyến nghe vậy xong là nghiến răng kêu ken két: “Mày có biết mày đang nói gì không hả Diệp Lệnh Úy?”
Diệp Huyến không thể tin được, không phải là hắn sốc vì ngoài hắn và Diệp Sầm ra thì Diệp Lệnh Úy còn có một người anh khác, mà anh trai trong trường này của Diệp Lệnh Úy lại là Phí Lan.
Phí Lan vô tội, nhưng bọn họ nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau.
Diệp Lệnh Úy nhẹ nhàng cắn một miếng cánh Bắc Cực*: “Em biết chớ.”
(*) Cánh Bắc Cực giống như cá viên hoặc là chikuwa của bên Nhật, thường thấy trong Oden.
Đuôi mắt cậu lười nhác lướt qua Diệp Huyến rồi lại cúi đầu, giọng điệu như rất bất bắc dĩ: “Anh hai này, em nói với anh rồi mà anh lại quên mất.”
“Chúng ta không liên quan đến chuyện của người lớn đâu,” Dáng vẻ trịnh trọng đó của Diệp Lệnh Úy suýt nữa làm cho Diệp Huyến tức chết: “Anh hai à, anh phải là một người thấu tình hợp lý chứ?”
Diệp Huyến: “…”
Đánh em trai có tính là bạo lực gia đình không?
Đúng là mọi người đều hiểu đạo lý, nhưng không phải ai cũng chịu nghe lý, huống chi chuyện này chẳng thể dùng lý để nói thông.
“Mày chọc vào Phí Lan thì tự mày đi giải quyết ổn thỏa.” Diệp Huyến biết bây giờ tính tình của Diệp Lệnh Úy rất ngang ngược, chỉ để lại một câu rồi vươn tay lôi Diệp Lệnh Úy đang ngồi ở sau xe xuống.
“Anh hai, đau đó!” Diệp Lệnh Úy bị lôi xuống đứng trên mặt đất, dép cũng rơi mất chỉ còn một chiếc, Diệp Huyến chẳng thèm nhìn cậu, leo lên xe, vừa nổ máy vừa đội nón bảo hiểm lên bằng gương mặt không cảm xúc.
“Anh hai…” Diệp Lệnh Úy đứng ở bên cạnh bất lực thì thầm.
Diệp Huyến mở bộ ly hợp, tiếng động cơ dường như có thể chọc thủng màng nhĩ của người khác.
Diệp Lệnh Úy lại gọi một tiếng anh hai.
Tiếng động chợt im bặt, nhưng hắn cởi nón bảo hiểm xuống chỉ xoay đầu nhìn về phía Diệp Lệnh Úy, giọng nói của cậu rầu rĩ, giống như rượu chôn dưới đất vào mùa đông, lạnh buốt nhưng vào miệng lại khiến người người say.
“Phí Lan không phải người mày có thể trêu chọc, đừng trách anh không nhắc mày.”
“Mày kêu nó làm việc, nó chắc chắn sẽ không làm free cho mày đâu.” Diệp Huyến cười khẩy: “Mày cứ việc nhảy nhót bên cạnh nó đi, sau này bị bắt nạt đừng có tới trước mặt tao mà khóc lóc.”
Nói tới chuyện bị bắt nạt…
Một tay Diệp Lệnh Úy ôm Oden, một tay kéo vạt áo Diệp Huyến, Diệp Huyến mất kiên nhẫn: “Nói mau.”
Sao trước đây hắn không biết Diệp Lệnh Úy lôi thôi lắm chuyện thế chứ?
“Trong trường có người muốn đánh em.” Diệp Lệnh Úy khẽ nói.
Diệp Huyến ngẩn người, sau đó có hơi mỉa mai nói: “Mày có thể kêu Phí Lan giúp mày đánh lại, anh thấy mày giỏi lắm mà.”
Diệp Lệnh Úy lười đáp lại hắn, cậu chỉ nghiêng đầu qua một bên, dần dần lộ ra một nửa khuôn mặt bị Nguyên Tùng ấn lên trên thân cây, vừa khéo ở dưới ánh đèn đường, phần da tiếp xúc với thân cây nhiều nhất và chịu lực lớn nên dường như ửng đỏ lên, ở bên trên lại có những vết xước do ma sát với lớp vỏ cây thô ráp.
“Có người đánh em thật mà.” Diệp Lệnh Úy cúi đầu, ngón tay níu lấy vạt áo của Diệp Huyến, dáng vẻ muốn kéo lại nhưng lại không dám kéo, cứ như là hai người khác biệt so với cậu trai trước đó quá giang xe mô tô của Diệp Huyến.
Mắt Diệp Huyến híp lại.
“Phí Lan đâu?” Hắn vẫn kiềm không được mà đâm thọc Diệp Lệnh Úy đôi ba câu.
Diệp Lệnh Úy mở miệng nhưng chẳng nói gì, oan ức nghiêng đầu qua chỗ khác.
Diệp Huyến: “…”
Lúc trước hắn không để ý rằng Diệp Lệnh Úy ngoài nhiều chuyện “thúi” ra còn là thằng ranh con rất có thiên phú diễn xuất.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà nét mặt của cậu từ không biết xấu hổ chuyển thành một cái túi tủi thân, còn… Còn diễn rất là sâu.
Nhưng bây giờ Diệp Huyến không có tâm trạng dư thừa để chế giễu tài năng diễn xuất trời cho của Diệp Lệnh Úy, hắn vươn tay vặn cằm Diệp Lệnh Úy qua, híp mắt nhìn vết thương thấy rõ ở trên mặt, sau đó buông tay hỏi: “Thằng nào làm?”
“Nguyên Tùng lớp mỹ thuật, cậu ta đi ăn hiếp người khác, thế là em đánh cậu ta rồi cậu ta đánh lại em.” Diệp Lệnh Úy nói, đời này của cậu chưa từng tường trình lại sự việc mà lại vô cùng phấn khích như thế này, bởi vì cậu hiểu rõ dù Diệp Huyến không thích nguyên thân, nhưng có thế nào đi nữa nguyên thân vẫn là em trai của hắn, lạnh lùng đến mấy cũng sẽ không đứng nhìn cậu bị đánh.
Diệp Huyến nhẹ dạ cả tin, dễ lừa hơn Diệp Sầm rất nhiều.
Diệp Huyến có hơi tức giận xen lẫn chút buồn cười: “Mày mấy tuổi rồi hả? Mày cho là mày mới ba tuổi rưỡi à? Mày quên mất bản thân bị bệnh tim rồi ư? Thấy ai bị bắt nạt mày cũng muốn giúp hết hay sao?”
Diệp Lệnh Úy không lên tiếng.
Diệp Huyến không tiếp tục trách mắng cậu nữa, hắn nhìn vết thương trên mặt Diệp Lệnh Úy lại lần nữa, thu lại tầm mắt rồi cầm ly hợp, vừa nói: “Chuyện này tao sẽ xử lý, mày ở trường lo mà đàng hoàng lại cho tao.”
“Xen vào việc của người khác thêm lần nữa tao cho người đánh chết mày.” Giọng điệu của Diệp Huyến vô cùng quyết tâm, dụng ý là cảnh cáo Diệp Lệnh Úy, ít nhất là để cho thằng lỏi này yên phận một khoảng thời gian cũng được.
“Ò.” Phản ứng của Diệp Lệnh Úy rất là bình thường.
Diệp Huyến: “…”
Diệp Huyến leo lên xe phóng đi thật nhanh, còn mang theo hai thùng mù tạt mật ong mà Diệp Lệnh Úy không cần. Diệp Lệnh Úy một tay ôm Oden, một tay cầm điện thoại.
Vẫn chưa cúp điện thoại.
“A lô.” Diệp Lệnh Úy đưa điện thoại áp lên tai.
Phí Lan tựa như vẫn đang cầm điện thoại đợi chờ, lười biếng ung dung nói một tiếng hửm: “Cậu còn bắt Diệp Huyến mua đồ cho mình à?”
“Còn đi mách lẻo nữa?”
Diệp Lệnh Úy hoàn toàn không cảm thấy mất mặt chút nào, ngược lại còn thoải mái thừa nhận: “Có chỗ dựa sao lại không dựa vào?”
“Vậy tại sao cậu không dựa vào tôi?” Giọng điệu Phí Lan nghe như thờ ơ, chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ không coi là thật.
Phí Lan tùy ý hỏi, Diệp Lệnh Úy tùy tiện đáp, người nói không coi là thật thì người nghe cũng chỉ coi đó là trò đùa của đối phương.
“Cậu cho tôi dựa vào sao?” Diệp Lệnh Úy nhấn nút thang máy, nhìn thang máy đang từng tầng một lên cao dần, thấy vẻ mặt của mình ở trong kính thì có hơi ngẩn người.
Nguyên thân đẹp như trong tranh vậy, chẳng trách Diệp Huyến lạnh lùng thế cũng mềm lòng.
Sự tập trung lại quay về cuộc hội thoại trong điện thoại với Phí Lan.
Diệp Lệnh Úy cho là Phí Lan sẽ qua loa lấy lệ đáp lại, dẫu sao hắn giỏi nhất vẫn là đánh trống lảng.
“Cho chứ,” Phí Lan khẽ cười trả lời: “Cậu muốn dựa thì cứ dựa thôi.”
“…”
Thang máy vang lên tiếng “Đinh”, đã đến nơi, Diệp Lệnh Úy hoàn hồn lại, cười khẽ một tiếng thật sâu xa, sau đó hỏi Phí Lan: “Anh ơi, anh hận em không?”
“Chỉ cần cưng ngoan thì chẳng có chuyện gì cả.” Phí Lan dùng giọng điệu như đang dỗ con nít, nhưng trực giác của Diệp Lệnh Úy nói rằng Phí Lan không hề nói giỡn với cậu.
Ở trong phạm vi mà Phí Lan có thể chấp nhận được, cậu tùy ý ầm ĩ, chỉ cần ngoan một chút thôi thì dù là cái gì Phí Lan cũng sẽ không tính toán.
“Vậy nếu em không ngoan thì sao?” Giọng của Diệp Lệnh Úy yếu đuối, gần như là khiến tim người ta mềm nhũn thành nước.
Phí Lan ngẫm nghĩ một chút, giọng nói phát ra từ điện thoại: “Cưng sẽ không được cho socola với bánh ngọt nữa.”
Diệp Lệnh Úy cười, đôi mắt cong cong, lông mi rủ xuống như một cái quạt.
Mở cửa ra, Diệp Lệnh Úy nghiêm mặt lại, nhàn nhạt nói với điện thoại một chữ “Cúp” rồi trực tiếp cúp điện thoại với Phí Lan, sau đó ném điện thoại lên ghế sopha rồi đá bay chiếc dép trên chân, đi đến phòng tắm tắm thêm lần nữa.
Cậu là rất giống Phí Lan.
Cả hai đều không thật lòng với đối phương, nhưng đều có giới hạn cuối cùng lẫn nguyên tắc riêng.
Diệp Lệnh Úy muốn tất cả những người đã từng, đang hay sẽ có lỗi với nguyên thân phải áy náy, hối hận đến chết. Diệp Lệnh Úy vuốt ngược tóc ướt ra sau ót, rút một cái khăn lau mặt, lau sạch vệt đỏ trên mặt, nhìn về phía cậu trai trong gương rồi phát ra tiếng cười khẽ.
Phí Lan, anh trai.
Đối với người có lẽ là hắn có giới hạn cuối cùng và nguyên tắc riêng thật, nhưng đối với bản thân thì Diệp Lệnh Úy tin rằng không có, dù cho có cũng sẽ thành không có.
–
(Bản edit của truyện chỉ được đăng tải lên W.o.r.d.p.r.e.s.s Vọng Thư Các và w.a.t.t.p.a.d baychimcuadang, mọi w.e.b khác đều là ăn cắp!)
Cao Lâm Hạo đã nhìn chằm chằm cái bánh ngọt đó rất lâu rồi.
Là cái đang đặt ở trên bàn Diệp Lệnh Úy đó, bên ngoài là lớp bánh bông lan socola, bên trong là nhân matcha chảy lại còn thắt thêm một cái nơ con bướm màu vàng, nhìn vừa đẹp vừa tinh tế…
Vừa khéo nó lại rất ngon.
Là do anh Lan mang đến, ban đầu Cao Lâm Hạo còn tưởng mang cho cậu ta, không ngờ tay mới vươn ra đã bị liếc một cái, cậu ta đau thương vội vã rụt tay lại.
Sau đó mắt Cao Lâm Hạo mở trừng trừng nhìn bánh ngọt được đặt ở trên bàn Diệp Lệnh Úy.
Khi Diệp Lệnh Úy đến lớp, Cao Lâm Hạo ngay lập tức rụt ánh nhìn thèm khát kia về, hôm qua cậu ta vừa mới xảy ra chút mâu thuẫn với người ta mà bây giờ lại bị phát hiện đang nhìn chòng chọc vào bánh ngọt của người đó, mất mặt quá đi!
Diệp Lệnh Úy nhét cặp vào trong ngăn bàn, Cao Lâm Hạo nghe thấy tiếng động ở bên cạnh thì lén nhìn trộm Diệp Lệnh Úy mấy lần, muốn chủ động nói chuyện nhưng lại không dám.
Ngày hôm qua Diệp Lệnh Úy trông vô cùng hung ác, cậu ta sợ lắm.
Một lần nữa bị đôi mắt lạnh như băng kia của Diệp Lệnh Úy nhìn khiến Cao Lâm Họa có cảm giác như xương của cậu ta cũng đông cứng luôn rồi, Diệp Lệnh Úy rõ ràng không phải là một người đẹp đơn thuần đâu!
Đầu óc của Cao Lâm Hạo rối loạn, vẫn chưa suy nghĩ xong thì trước mặt xuất hiện một cái bánh ngọt, chính là cái bánh thoạt nhìn ăn rất ngon ở trên bàn Diệp Lệnh Úy.
Cao Lâm Hạo ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt Diệp Lệnh Úy đã ở trên đỉnh đầu của mình, hàng lông mi kia dài thật là dài.
“Cho cậu ăn đó.” Diệp Lệnh Úy nói.
Cao Lâm Hạo vô thức nhìn qua Phí Lan, không phải là anh Lan mang cho Diệp Lệnh Úy sao?
Diệp Lệnh Úy gõ bàn Cao Lâm Hạo một cái: “Là đặc biệt dành cho cậu.”
Cao Lâm Hạo: “…”
Cứ như nhặt được châu báu, Cao Lâm Hạo thề cả đời của cậu, không đúng, phải là cậu sống mười mấy năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu ăn bánh ngọt mà hé miệng nhỏ thật tao nhã như thế này.
Cậu ta ăn một miếng, liếc nhìn Diệp Lệnh Úy một cái, rồi liếc nhìn anh Lan, ăn một miếng lại liếc mắt nhìn một cái.
Dưới sự áp lực, cậu ta đã nhét hết bánh ngọt vào mồm, sau đó thấy Diệp Lệnh Úy tựa vào ghế cười híp mắt lại: “Ăn ngon không?”
Trải qua chuyện ngày hôm qua mà bây giờ Cao Lâm Hạo có hơi hơi sợ Diệp Lệnh Úy, cậu ta gật đầu một cái.
“Ngày hôm qua giọng điệu của tôi có hơi quá đáng, nên gửi một câu xin lỗi đến cậu.” Diệp Lệnh Úy nói.
Cao Lâm Hạo sững sờ.
Phí Lan cũng phải nhìn Diệp Lệnh Úy một cái.
Sau khi phản ứng lại là đối phương đang nói lời xin lỗi với mình thì Cao Lâm Hạo xém chút nữa đã giật bắn người lên, nói cậu “được yêu mà sợ” là còn ít. Diệp Lệnh Úy mới ở lớp số một chưa được bao lâu, nhưng tính tình của cậu Cao Lâm Hạo thấy rất rõ ràng, muốn để cậu cúi đầu thì không bằng trực tiếp bẻ gãy cổ của cậu cho lẹ.
Đến cả anh Lan cũng không làm gì được cậu, còn chuyện của Nguyên Tùng, cậu nói đánh là đánh, đánh xong bản thân không hề hấn gì, thế mà Diệp Lệnh Úy lại nói lời xin lỗi với cậu ta sao?
Vẻ mặt Cao Lâm Hạo đăm chiêu, thật ra cậu đã quen với việc những người công tử nhà giàu luôn ngồi tít trên cao này rồi, ngay cả với anh Lan, đôi khi cậu cũng có cảm giác rằng đối phương không phải chung một thế giới với bọn họ.
Diệp Lệnh Úy lại làm như thế, chắc chắn đã đánh Cao Lâm Hạo một cú đau, khiến cậu ta ngu người luôn.
Một lúc sau Cao Lâm Hạo mới nhào đến ôm lấy Diệp Lệnh Úy: “Sau này tôi chắc chắn sẽ rửa sạch tâm hồn, thay đổi bề ngoài, làm một người thật tốt để giúp đỡ mọi người, lấy việc giúp người khác làm niềm vui, sẽ trở thành một học sinh cấp ba chính trực, hiền lành.”
Diệp Lệnh Úy vỗ vai cậu ta, buông mắt xuống nhoẻn miệng cười.
Vừa khéo Phí Lan lại nhìn tới.
Hắn không biết nên nói là Cao Lâm Hạo quá ngu hay phải khen Diệp Lệnh Úy quá thông minh đây, nếu như trước đó Cao Lâm Hạo chỉ đơn thuần là vì nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Diệp Lệnh Úy nên mới đối xử tốt với cậu, còn bây giờ thì Cao Lâm Hạo mù quáng sùng bái Diệp Lệnh Úy.
Một hành động tùy tiện của Diệp Lệnh Úy đã đủ “mua chuộc” được Cao Lâm Hạo, khiến cho mọi người quyết một lòng với cậu.
Vậy mà Cao Lâm Hạo là người trong cuộc vẫn cứ không biết được.
Bọn họ ồn ào ở một góc, còn mấy hàng ở phía trước lại yên tĩnh không có tiếng động, nên khi Lâm Sơ Đông nghe thấy động tĩnh ở phía sau phòng học thì không kiềm được lén lút nhìn ra đằng sau mấy lần.
Cậu nhìn thấy Cao Lâm Hạo trưng đôi mắt phát sáng lên nhìn Diệp Lệnh Úy, một chốc lại lấy nước, một chốc lại tìm sách, thoạt nhìn vô cùng bận rộn nên cậu rất tò mò, cũng có chun chút không vui.
Tò mò ở chỗ tại sao Diệp Lệnh Úy có thể khiến Cao Lâm Hạo, một người trong mắt chỉ có mỗi anh Lan của cậu ta, lại biến thành dáng vẻ “trung thành” như vậy?
Không vui ở chỗ sao Diệp Lệnh Úy lại tùy tiện dễ dãi như thế chứ, sao là ai cũng có thể thân mật như thế được?
Lâm Sơ Đông nhìn một hồi lâu, cây bút trên tay cậu vạch ra từng đường từng đường ngổn ngang trên bài thi, đúng thế, Diệp Lệnh Úy đúng là cái đồ dễ dãi.
Nỗi buồn không tên cuồn cuộn trong lòng Lâm Sơ Đông, khi cậu thu lại ánh nhìn thì đúng lúc Phí Lan úp mặt trong cánh tay cũng ngẩng đầu lên, như thể biết trước vậy, hắn nhìn thẳng về phía Lâm Sơ Đông.
Lâm Sơ Đông bất ngờ, trở tay không kịp bị bắt quả tang.
Phí Lan chẳng qua là lạnh lùng nhìn cậu ta một lúc, ấy mà lại khiến cho cả người Lâm Sơ Đông như cứng lại, có thể nói rằng đây là ánh mắt u ám lạnh lẽo nhất mà cậu từng gặp trong những năm qua.
(Bản edit của truyện chỉ được đăng tải lên W.o.r.d.p.r.e.s.s Vọng Thư Các và w.a.t.t.p.a.d baychimcuadang, mọi w.e.b khác đều là ăn cắp!)
Hôm nay không có giờ ra chơi, cả trường đến sân tập kiểm tra nề nếp tác phong, do chủ nhiệm từng khối, trưởng phòng phòng giáo vụ* và ban tác phong kỷ luật kiểm tra từng người từng người một. Bởi vì buổi chiều sẽ có rất nhiều lãnh đạo từ Cục giáo dục xuống kiểm tra, mặc dù chỉ nhìn một lần rồi rời đi nhưng nhà trường vẫn muốn tranh thủ gây ấn tượng tốt trước mặt những vị lãnh đạo đó, để sau này công việc thuận lợi hơn.
(*) Trưởng phòng giáo vụ theo baike thì là giúp hiệu trưởng tổ chức kế hoạch dạy và học, đại cương giảng dạy và chỉ thị về công tác giáo dục của cấp trên.
Đúng lúc Diệp Lệnh Úy không mặc đồng phục, cậu nghĩ rằng hôm nay là thứ bảy không có kiểm tra tác phong, trưởng phòng giáo vụ cũng đâu có đi làm.
Thói quen thức khuya trước kia vẫn còn, mà tình trạng cơ thể của nguyên thân thì không thể nào thức khuya được. Diệp Lệnh Úy chú ý lâu như thế, không ngờ tối hôm qua lại sơ sót, buổi sáng tỉnh lại có hơi mơ mơ màng màng nên tùy tiện khoác lên người một bộ quần áo rồi đi đến trường.
Đồng phục là áo sơ mi màu trắng tay ngắn, nếu sợ lạnh có thể mặc đồng phục mùa thu mỏng vào. Diệp Lệnh Úy mặc một cái áo tay lỡ màu xanh đậm, màu rất giống với quần đồng phục thể thao học sinh màu đen, trông cậu nổi bật giữa một rừng áo sơ mi trắng.
Nhìn Cao Lâm Hạo còn ưu sầu hơn cả Diệp Lệnh Úy: “Cậu phải làm sao bây giờ đây hả Diệp Lệnh Úy? Về nhà lấy là chuyện nhỏ, lão Đệ chắc chắn sẽ đưa cậu lên phòng giáo vụ, bị phê bình, cảnh cáo rồi viết một bài sớ kiểm điểm, không sót cái nào.”
Diệp Lệnh Úy đang chơi điện thoại, giống như là không có nghe thấy, Cao Lâm Hạo cũng không cảm thấy mất hứng thú, vươn cổ đi ngó khắp nơi, miệng thì lẩm bẩm: “Không thấy anh Lan đâu hết ta? Cậu ta lại đi hút thuốc hả?”
“Phí Lan hút thuốc?” Diệp Lệnh Úy cúi đầu, tay vẫn cầm điện thoại di động, cậu thuận miệng hỏi một câu nhưng hỏi xong mới nhớ ra hai lần trước gặp phải Phí Lan, tay hắn dường như có kẹp một điếu thuốc.
Diệp Lệnh Úy vô cùng đàng hoàng nói rằng hút thuốc không tốt.
Cao Lâm Hạo xua xua tay, bất lực nói: “Anh Lan hiểu biết hơn tôi nhiều, nhưng không có cách nào cả, lúc tôi gặp anh Lan thì cậu ấy còn hút nhiều hơn bây giờ nữa kìa.”
Dứt lời, Cao Lâm Hạo vô cùng xúc động nhưng không dám lộ ra: “Cậu không tin nổi đâu, lúc đó ngoài mặt anh Lan vừa đứng nhất lớp, vừa là tuyển thủ dự thi, nhưng thực ra vẫn lén lút chơi với một đám học sinh kém, tiếng “Anh Lan” đầu tiên cũng đâu phải do tôi gọi.”
“Nếu không phải do người đàn bà chết tiệt đó thì anh Lan cũng không biến thành như thế này.” Cao Lâm Hạo căm hận nói.
Diệp Lệnh Úy – con trai của người đàn bà chết tiệt đó: “…”
Cao Lâm Hạo cảm thấy thế nhưng Diệp Lệnh Úy lại không cho là như vậy, Phí Lan không phải là người chỉ vì người đàn bà, mẹ của nguyên thân mà để mặc cho mình tự hủy hoại chính bản thân.
Nguyên nhân hẳn không phải vì Khương Huệ.
Nghe Cao Lâm Hạo láo nháo bên tai một lúc lâu, loa trường bắt đầu thông báo toàn bộ học sinh đi ra sân tập để tập trung, lúc này Cao Lâm Hạo lại bắt đầu trưng bản mặt ủ dột, mặc dù cậu rất muốn đổi đồng phục của mình cho Diệp Lệnh Úy nhưng lại nhớ ra đồng phục dính đầy dầu mỡ, đưa cho Diệp Lệnh Úy khác nào để một cái laptop bị dính nước đâu, không xứng với cậu chút nào.
Đều do trường cả, sao lại để đồng phục màu trắng chứ hả, không xứng với thiết lập thô bạo, cường tráng của cậu ta gì hết.
Trái lại thì Diệp Lệnh Úy không lo lắng quá mức như Cao Lâm Hạo, cùng lắm lại bị phê bình, bắt đứng một hồi rồi viết hai ngàn chữ kiểm điểm thôi, kiểm điểm thì để cho Cao Lâm Hạo viết, bị mắng rồi phạt đứng thì mình không thoải mái thôi.
Cao Lâm Hạo, con người không hề hay biết rằng mình đã bị đẩy cho cái nhiệm vụ viết kiểm điểm vẫn đang cẩn thận vì Diệp Lệnh Úy mà “lo bò trắng răng”.
Nhưng hôm nay kiểm tra lại đặc biệt nghiêm, chủ nhiệm lớp ở các khối không được kiểm tra lớp của mình mà là rút thăm kiểm tra.
Nề nếp tác phong chỉ bao gồm phù hiệu, đồng phục học sinh mà còn bao gồm cả móng tay, kiểu tóc và màu tóc nữa.
Lần “quét” lớn này khá là hiếm thấy.
Do chủ nhiệm khối, vài người chủ nhiệm lớp và trưởng phòng giáo vụ bàn bạc với nhau nhất trí là nhân cơ hội này, lấy danh nghĩa là lãnh đạo từ cục giáo dục xuống kiểm tra để uốn nắn, dọn sạch những thói hư tật xấu.
Khi hàng ngũ đã đứng ngay ngắn thì Phí Lan mới thong dong đi đến, mọi người đứng cách nhau một nửa cánh tay, cố gắng của Cao Lâm Hạo có hơi vô ích, cậu ta chắn Diệp Lệnh Úy ở phía sau để cậu không bị phát hiện.
Học sinh nam ở lớp số một có chiều cao trung bình cao nhất, xếp sau một đám con trai 1m8, Diệp Lệnh Úy hơn 1m7 như dấu chấm đen đậm trên nền trắng.
Phí Lan đi đến, khoan thai đứng sau lưng Diệp Lệnh Úy.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến Diệp Lệnh Úy kiềm không được nhìn lướt qua Phí Lan, vừa khéo đối phương cũng buông mắt nhìn cậu.
“Cậu hôi quá đi mất.” Diệp Lệnh Úy nhíu mày, khuôn mặt rõ vẻ chê bai, hàng mi quét qua, cứ như hận không thể cách xa Phí Lan tám thước.
Phí Lan không đáp lại cậu, tầm mắt rơi vào gáy Diệp Lệnh Úy, cổ áo thun rất lớn nên đứng ở đằng sau cũng có thể thấy chỗ lõm xuống xương quai xanh của cậu.
“Đồng phục của cậu đâu?” Phí Lan đẩy Diệp Lệnh Úy một cái, lực tay không hề nhẹ, Diệp Lệnh Úy quay đầu hung hăng trừng Phí Lan.
“Tôi mang bánh cho cậu mà cậu lại cho người khác ăn à?” Giọng Phí Lan rất trầm, nghe như là sắp dính vào bên tai Diệp Lệnh Úy: “Dám cầm đồ của tôi đi dỗ người khác hửm?”
Đuôi mắt Diệp Lệnh Úy vừa lười biếng lại vừa xen lẫn chút tùy ý: “Cho tôi là của tôi rồi, tôi muốn cho ai thì là tùy tôi thôi.”
Trong mắt Phí Lan đong đầy ý cười.
Khi hai người bọn nói chuyện thì giáo viên kiểm tra cũng đã tới, mà rất xui xẻo người kiểm tra bọn họ là Lý Lam – chủ nhiệm khối 11. Một tay cô cầm thước dạy học, tay còn lại chắp ở phía sau, tóc được búi cao, ánh mắt nhìn chằm chằm vào từng học sinh một.
“Tóc tai như này, qua chân mày rồi!”
“Cậu trai kia, cậu học ai hất đầu kiểu đó, không sợ bị vẹo cổ à?”
“Anh chị nào không mặc đồng phục tự giác đứng ra…”
Trọng điểm là câu cuối này, hôm nay là thứ bảy nên học sinh không mặc đồng phục ôm mộng gặp may trong lòng cũng không ít, đâu ai ngờ là thứ bảy cũng “càn quét”.
Ánh mắt của Lý Lam rơi thẳng lên người Diệp Lệnh Úy, chuẩn xác kinh khủng.
Mắt và chân Cao Lâm Hạo vô cùng nhanh lẹ, chắn ở trước người Diệp Lệnh Úy, cậu ta kéo cổ áo của mình: “Trời ơi cô Lý ơi, cô mau nhìn xem có phải đồng phục của em bẩn quá không đúng với nội quy trường học không…”
“…”
Lý Lam vòng thẳng qua người cậu ta đi đến trước mặt Diệp Lệnh Úy: “Sao trò không mặc đồng phục học sinh?”
Cô hỏi thẳng như thế thì người nào thông minh hẳn cũng đã phát hiện ra có gì đó sai sai, nhưng không một ai muốn vì Diệp Lệnh Úy mà đắc tội giáo viên cả, lại còn là giáo viên tính toán chi li, nhỏ mọn nhất cái trường này.
Còn Diệp Lệnh Úy lại cứ như chưa từng xảy ra chuyện không vui với Lý Lam, khuôn mặt cậu ngượng ngùng: “Buổi sáng em đi quá gấp ạ.”
“Ai cũng nói thế cả, trò nói xem tôi nên tin ai đây?” Giọng nói hay vẻ mặt của Lý Lam đều công bằng, không thiên vị, khiến người ta không thể tìm ra một chút bất công.
“Viết và nộp hai mươi ngàn chữ kiểm điểm lên.” Lý Lam nhìn Diệp Lệnh Úy, cậu trai bày ra bộ dạng vô hại, hoàn toàn khác với cậu trai hôm trước bắt bẻ cà khịa cô trong văn phòng.
Bây giờ Lâm Sơ Đông ở nhà im lặng hơn rất nhiều, lúc đang nói chuyện thì hay ngẩn người, cô ra đề thi thì xác suất làm sai cũng rất nhiều, Lý Lam đều đổ hết thảy những điều đó lên đầu Diệp Lệnh Úy.
Là do Diệp Lệnh Úy đã câu đi ba hồn bảy vía của con trai cô.
Cao Lâm Hạo không nghĩ nhiều như thế, thêm cả là hôm qua Diệp Lệnh Úy vừa mới dạy dỗ lại cậu nên cậu ta không phục đứng ra: “Dựa vào cái gì chứ, tụi nó đều là hai ngàn chữ tại sao đến Diệp Lệnh Úy là hai chục ngàn?”
“Dựa vào trò ấy yêu sớm, hay dựa vào gửi thư tình cho con trai tôi? Trò nói xem là dựa vào cái gì?” Lý Lam đã đọc qua bức thư tình kia, giọng điệu vô cùng ti tiện chân thành, so với Diệp Lệnh Úy lúc này đây cứ như là không phải cùng một người.
Lý Lam là giáo viên, và giáo viên luôn đúng.
Yêu sớm khiến cho đám học sinh này cảm thấy chộn rộn, huống chi người mà cậu nhét thư tình lại là Lâm Sơ Đông, nam thần của bọn họ chứ?
Lý Lam gần như là mất lý trí, hy vọng để cô tiếp tục sống đều được gửi gắm vào Lâm Sơ Đông, cô bận trước bận sau cũng chỉ vì có thể nuôi dưỡng con trai trở thành người làm rạng danh họ Lâm, kết quả bây giờ khi thấy tất cả đều bị hủy hoại trên người Diệp Lệnh Úy, cô có thể không hận, có thể không sốt ruột à? Cô chỉ mong Diệp Lệnh Úy lập tức chuyển trường, biến khỏi trường Trung học số ba
Bản thân Diệp Lệnh Úy lại làm thinh trước những lời của Lý Lam, nhưng khi nghe Lý Lam nói cậu nhét thư tình cho Lâm Sơ Đồng thì ngước mắt lên, nghi ngờ hỏi: “Cô Lý em đã nói với cô rồi mà nhỉ? Là do Lâm Sơ Đông quấn lấy em, cậu ấy thích em, không tin thì cô hỏi cậu ấy đi.”
Biểu cảm của Diệp Lệnh Úy rất tự nhiên, bọn họ cũng nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Sơ Đông, hôm nay Lâm Sơ Đông là thành viên ban tác phong, kỷ luật, cậu ta mặc đồng phục đang đứng ở bên cạnh nhìn sóng gió vừa rồi.
Mặt Lâm Sơ Đông đỏ bừng, ấp a ấp úng một chữ không thốt ra được. Diệp Lệnh Úy hiểu cậu ra rõ, biết cậu ta không giỏi biện luận, cho nên cậu ta nghĩ thế nào sẽ nói thế đó.
Khóe miệng Diệp Lệnh Úy nhếch lên, dù bây giờ Lâm Sơ Đông có nói là “tôi không thích cậu ta” cũng sẽ không có ai tin, bởi vẻ mặt của cậu ta mới là câu trả lời thật sự.
Mặt cậu ta đỏ lên vì tức lại bị hiểu nhầm thành là xấu hổ, cậu ta ấp a ấp úng lại bị hiểu thành căng thẳng đến mức không nói được.
Lý Lam có hơi luống cuống, đây không phải là kết quả mà cô muốn.
“Những chuyện này để có thời gian rồi nói tiếp, hôm nay chủ yếu là kiểm tra nề nếp tác phong. Bản kiểm điểm hai mươi ngàn chữ trò phải nộp trong thời gian sớm nhất.” Lý Lam nháy mắt đã quay lại thành người chủ nhiệm chí công vô tư nói ngọt hay nói nhạt cũng không nghe, vì Lâm Sơ Đông, cái gì cô cũng có thể làm.
Điểm này thì Diệp Lệnh Úy không phản đối.
Cậu cúi đầu lại quay về bộ dạng khôn khéo ngoan ngoãn khiến người ta không thể nào bắt bẻ, chỉ trích được. Lý Lam thấy Diệp Lệnh Úy như thế thì lồng ng.ực lại thấy khó thở, trước mắt như biến thành màu đen, cậu là yêu tinh sao?!
Nhưng ở trong mắt người khác Diệp Lệnh Úy trông thật đáng thương.
Ngay khi Lý Lam cảm thấy cuối cùng cũng có thể thở được thì Phí Lan vẫn luôn đứng ở đằng sau Diệp Lệnh Úy chậm rãi cởi áo khoác đồng phục, kéo ống tay áo ra trùm lên đầu Diệp Lệnh Úy, sau đó Phí Lan ngước mắt nhìn Lý Lam: “Cô Lý, em đưa đồng phục cho Diệp Lệnh Úy, được chứ?”
Diệp Lệnh Úy bất ngờ bị trùm áo lên đầu, trước mặt đột nhiên bị chắn tầm nhìn, đen thui, mùi thuốc lá xen lẫn mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt dịu dàng mà mạnh mẽ nháy mắt đã xâm chiếm hơi thở của Diệp Lệnh Úy.
“Mùi vang đỏ thật dễ chịu”, Diệp Lệnh Úy thầm nghĩ.
Những người đang sửng sốt trước hành động của Phí Lan thì sao?
Lý Lam đang định nói không được, Cao Lâm Hạo cũng muốn nói còn của mày thì sao, kết quả biểu tình của hai người đều cùng lúc biến thành khiếp sợ và không thể tin nổi.
Phí lan mặc áo sơ mi tay ngắn bên trong áo khoác đồng phục tay lỡ, đó là đồng phục mùa hè của trường Trung học số 3.
“…”
Hết chương 21.