Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi - Quyển 1 - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi


Quyển 1 - Chương 36


Edit: Ển

___________

Đây là lần thứ hai nhân viên y tế trường gặp Diệp Lệnh Úy. Ông có ấn tượng rất sâu sắc với cậu bé xinh đẹp như thiên tiên mắc bệnh tim bẩm sinh này. Lúc đối phương vào phòng, ông còn tưởng cậu lại phát bệnh.

“Thầy ơi, kiểm tra tay em đi.” Diệp Lệnh Úy mở lòng bàn tay ra.

“Với mặt nữa.” Cậu tiện tay tháo cả băng cá nhân trên mặt.

Lúc này, nam sinh cao to đứng bên cạnh cậu lo lắng hỏi: “Cậu ấy sẽ không bị để lại sẹo chứ thầy?”

“Gần như vậy…” Vị bác sĩ già nhướng mày, nhìn vết rách hơi sẫm màu so với màu da xung quanh nằm trên mặt Diệp Lệnh Úy, dài chưa đến hai phân.

“May mà đến kịp!” Cao Lâm Hạo vui mừng.

Bác sĩ già tiếp tục: “Gần như thế, nếu các em đến muộn hơn một chút, vết thương này chắc cũng sắp lành hẳn.”

Cao Lâm Hạo: “…”

Cao Lâm Hạo muốn đánh người!

Nhân viên y tế không thèm để ý đến cậu ta, ông bắt đầu nghiêm túc kiểm tra vết thương trong lòng bàn tay Diệp Lệnh Úy, “Da bị trầy xước, thầy kê cho em một ít thuốc, em nhớ bôi là được, cố đừng để dính nước.”

“Nhưng” Ông dừng lại chừng hai giây: “Khó mà tránh dính nước nhỉ.”

“Cố nhé, tránh để nhiễm trùng.”

Diệp Lệnh Úy cầm thuốc ra ngoài. Phí Lan đứng lặng yên ở hành lang, không biết đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng hục hặc của Cao Lâm Hạo mới ngước mắt nhìn về phía họ, hắn nhíu mày: “Sao thế?”

“Ông già chết tiệt kia đáng ghét quá!” Cao Lâm Hạo phàn nàn.

Vừa dứt lời, một cây chổi bỗng thò ra từ trong phòng y tế, đánh thật mạnh vào mông Cao Lâm Hạo. Bác sĩ già bực bội mắng: “Em sang đây xem tôi có quất chết em không?

Cao Lâm Hạo nhanh nhẹn chạy nép sau lưng Phí Lan, không cà khịa được thì mình trốn lẹ.

Trên đường về lớp, ngón tay Diệp Lệnh Úy chỉ buông hờ hờ, từ lòng bàn tay đến hổ khẩu là một mảng đỏ ửng. Lúc bị án dao cọ xát, Diệp Lệnh Úy cũng không thấy đau lắm, sau đó cậu mới cảm nhận được loại cảm giác châm chích bỏng rát ấy.

Nhưng qua một đêm, cậu đã hết đau.

Cao Lâm Hạo luôn miệng hỏi tại sao Diệp Lệnh Úy bị thương, Diệp Lệnh Úy gạt đối phương: “Làm bài nhiều quá, bút cọ rách da.”

“Ra là thế.” Cao Lâm Hạo gần như không hề nghi ngờ mà tin ngay.

“…”

Nhưng lừa Cao Lâm Hạo rất đơn giản, còn Phí Lan không dễ qua mặt như vậy. Lời giải thích kia chỉ có thể qua mặt chỉ số IQ thấp tè của Cao Lâm Hạo.

“Mày vào trước đi.” Phí Lan bảo Cao Lâm Hạo.

Câu “Tại sao?” của Cao Lâm Hạo bị quẩn quanh trong miệng, vốn rất muốn nói ra, nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng của Phí Lan, cậu lại cố nuốt ngược nó về: “Ừ, biết rồi.”

Bóng dáng cậu “viu” một phát đã biến mất ở cửa lớp.

Diệp Lệnh Úy ngó hai bên hành lang, cười nói: “Để làm gì? Thế giới hai người à?”

Phí Lan không đáp lại, hắn tự cầm lấy cái túi trong tay Diệp Lệnh Úy, rút băng cá nhân. Ông thầy ở phòng y tế dù hơi nhiều lời nhưng thứ gì cần đưa thì vẫn phát.

Nhưng đừng nên cho băng cá nhân màu hồng chứ.

Phí Lan mặt không biểu cảm xé vỏ miếng băng cá nhân, dán nó lên mặt Diệp Lệnh Úy.

Diệp Lệnh Úy bị ấn nên đành lùi lại một bước, bất mãn chau mày: “Nhẹ thôi.”

Quạu như thể giây sau sẽ trợn mắt nhe răng cắn Phí Lan một phát.

Phí Lan quét nhìn cậu: “Tôi tưởng cậu không biết đau?”

Diệp Lệnh Úy chớp mắt hai lần, bưng mặt, buồn bực than thở: “Đương nhiên tôi biết đau chứ.”

“Sao lại bị thương?” Phí Lan khẽ hỏi.

Hắn không muốn nói mấy lời vô nghĩa với Diệp Lệnh Úy, Diệp Lệnh Úy cực giỏi nói dối, có thể đạt quán quân thế giới ở bộ môn “đổi chủ đề” cũng nên.

Nhưng người duy nhất cậu không lừa được chính là Phí Lan. Ngày bé, lúc đứng trước mặt người khác cậu luôn ngoan như con nai nhỏ, nhưng khi đối diện với Phí Lan, cậu lại tỏ vẻ bướng bỉnh hung dữ. Bây giờ vẫn vậy. Phí Lan hiểu đối phương rất rõ, vì vậy chỉ bằng một ánh mắt, hắn đã biết đối phương đang nghĩ gì.

“Đừng nói dối tôi, Diệp Lệnh Úy.” Phí Lan cười, “Nếu không sợ ăn đòn thì cứ việc bịa.”

“Có muốn tôi cho cậu một quyển “Bí kíp bịa chuyện” không?”

Mấy lời nói dối của Diệp Lệnh Úy bị nghẹn ở cổ họng, nói cũng không được mà nuốt cũng chẳng xong.

Nhưng ngay giây sau, dường như có gì đó loé lên trong đầu cậu, Diệp Lệnh Úy lập tức thay đổi biểu cảm, đồng tử dần dần mở to, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu lại muốn đánh tôi?”

Hàng mi Phí Lan từ từ rũ xuống, lạnh lùng quét lên mặt Diệp Lệnh Úy: “Diệp Kiều Kiều, anh không đùa với cậu đâu.”

“Nói thật đi, không thì tôi đánh cậu.”

“Tôi đốt cháy xe Diệp Huyến.” Diệp Lệnh Úy thức thời, buột miệng khai ngay.

Phí Lan: “…”

Sau khi Diệp Lệnh Úy trả lời xong, Phí Lan lập tức thắc mắc vài điều.

Tại sao cậu lại đốt xe Diệp Huyến?

Diệp Huyến không đánh cậu à?

Nghĩ đến hậu quả chưa?

Nói xong, Diệp Lệnh Úy cúi đầu, cần cổ rủ xuống thành một độ cong uyển chuyển và dịu dàng, tựa như nhành dương liễu mới nảy mầm đầu xuân.

“Bọn họ nợ tôi mà.” Diệp Lệnh Úy thủ thỉ.

Vì nợ.

Nên phải trả.

Phí Lan không lên tiếng, nắm lấy cổ tay Diệp Lệnh Úy, kéo đối phương lại gần mình, bóp thuốc mỡ ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng bôi lên lòng bàn tay cậu. Đầu ngón tay hắn lành lạnh, chạm vào lòng bàn tay hơi nong nóng, một cảm giác khoan khoái lạ thường.

Diệp Lệnh Úy biết một Phí Lan luôn tỏ vẻ thờ ơ với mọi thứ lại chính là nhân vật trong sách đối xử tốt nhất với nguyên thân nên cậu không kháng cự tí nào, thuận theo một cách khó tin.

“Cậu làm sao thế?” Phí Lan đã bôi thuốc xong, buông Diệp Lệnh Úy rồi giơ tay lên.

Diệp Lệnh Úy nghĩ đến chuyện hắn vừa nói muốn đánh mình, bất giác trốn về sau. Ai ngờ cái tay kia chỉ khẽ đặt lên tóc cậu mà thôi.

Diệp Lệnh Úy cảm thấy tóc mình đang đươc vu.ốt ve.

Lúc sau, Phí Lan bất đắc dĩ thở dài, nói: “Cậu sao vậy, gan lớn quá nhỉ.”

Cách đó không xa, Lâm Sơ Đông vừa trở về từ phòng làm việc của giáo viên bắt gặp cảnh này, cậu ta tưởng như bản thân đã trầm mình vào trời đông buốt giá, không thể nhích nổi dù chỉ một bước.

“Đây là thứ gì?”

“Con lén lút hút thuốc sau lưng mẹ? Bắt đầu từ khi nào?” Lý Lam bước ra từ phòng riêng của Lâm Sơ Đông, định cầm bộ đồng phục của Lâm Sơ Đông đi giặt. Trước khi giặt, lại theo thói quen kiểm tra túi quần có sót gì không. Ai biết lần lục túi này lại móc ra một bao thuốc lá và một cái bật lửa.

Lý Lam ném thuốc lá xuống đất, sắc mặt tái xanh, bừng bừng lửa giận.

Lâm Sơ Đông đang ăn cơm dở, nghe thấy giọng Lý Lam, tiếp đó lại nhìn thứ bị ném trên mặt đất. Bao thuốc lá đập xuống sàn nhà, mấy điếu còn lại bên trong văng ra ngoài. Sắc mặt Lâm Sơ Đông lập tức tái nhợt đi.

Càng lúc càng trắng.

“Mẹ, con không…” Lâm Sơ Đông rất muốn nói mình chỉ thử một lần, cậu chỉ tò mò mà thôi. Nhưng hiện tại Lý Lam đa không nghe lọt tai bất cứ lời giải thích nào, cô ta nắm lấy những thứ ở trên sô pha, né vào người Lâm Sơ Đông.

Gối ôm, tạp chí, sách vở, cặp sách,… Tất thảy những điều xảy đến gần đây đã đè nặng lên trái tim Lý Lam, nhưng việc phát hiện Lâm Sơ Đông học hút thuốc mới là cọng rơm cuối cùng khiến cô sụp đổ.*

(* Lấy từ câu ngạn ngữ Ả Rập “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.”)

Túi bút trong cặp sách đập lên người Lâm Sơ Đông, Lâm Sơ Đông cố né đi, vừa cúi đầu đã thấy mấy tấm ảnh bị rơi xuống đất.

Gần đây siêu thị trường học mới tậu một chiếc máy in ảnh, chỉ cần quét mã QR là in hình được, Lâm Sơ Đông cũng đi in mấy tấm, lén giấu trong cặp sách.

Tim Lâm Sơ Đông đập lệch một nhịp, ngồi thụp xuống định nhặt ảnh lên, nhưng tốc độ của Lý Lam đã nhanh hơn cậu. Lý Lam bàng hoàng nhìn mấy bức ảnh trên tay mình, hết tấm này đến tấm khác, toàn thân cô bắt đầu run rẩy.

“Chẳng trách, chẳng trách cô Phương bảo mẹ dạo này con học hành chểnh mảng.” Lý Lam lầm bầm tự nhủ. Trước thái độ bình tĩnh như trời sắp đón bão của Lý Lam, Lâm Sơ Đông càng cảm thấy da đầu tê dại đi.

Lý Lam biết người trong ảnh, biết cực rõ, chính là Diệp Lệnh Úy, cái đứa khiến cô bị đình chỉ tạm thời.

Cậu học sinh tựa vào vách tường lớp học ở sau lưng, miệng ngậm ống hút sữa chua, chắc chắn bên cạnh cậu đang có ai pha trò chọc cho cậu vui, nên cậu đang nở nụ cười. Cho dù là Lý Lam đang ở trạng thái giận dữ cũng có thể cảm nhận được hơi thở thanh xuân từ Diệp Lệnh Úy trong bức ảnh.

“Con định biện hộ gì với mẹ?” Lý Lam cầm bức ảnh, vỗ chúng lên mặt Lâm Sơ Đông một cách hung hãn.

“Con bảo con không yêu sớm, con không thích nó.” Lý Lam chất vấn, “Đây chính là lời cam đoan con nói với mẹ? Lâm Sơ Đông, mẹ dạy con lá mặt lá trái thế này hả?”

“Không nên ỷ mạnh hiếp yếu coi thường bạn học, đó cũng là chuyện mẹ dạy con.” Lâm Sơ Đông nhìn mấy tấm ảnh bị ném tứ tung, tim cậu bỗng thắt lên, cậu đẩy Lý Lam, “Chính mẹ đã làm được chưa?!”

“Việc mẹ bị đình chỉ công tác tạm thời đâu liên quan đến cậu ấy? Chẳng lẽ không phải do mẹ tự làm tự chịu ạ?” Hốc mắt Lâm Sơ Đông đỏ một cách đáng sợ, cậu như con thú non bị thợ săn cầm cung dồn đến bước đường cùng, cậu cắn răng thét lớn.

Lý Lam lảo đảo mấy bước sau khi bị đẩy, cuối cùng sững người đứng nguyên tại chỗ, cô cảm thấy con trai mình bỗng xa lạ quá. Đây là Lâm Sơ Đông điềm đạm, ưu tú mà cô nhất mực tự hào ư?

Cô không dám thừa nhận.

Sau khi xổ ra mấy câu trong cơn kích động, lập tức cảm thấy hối hận, cậu cúi đầu: “Con xin lỗi, con không cố ý cãi lại mẹ, nhưng đúng là mẹ cần ngẫm lại xem vì sao mình bị đình chỉ dạy.”

“Mấy hôm trước cô Trương cũng xảy ra mâu thuẫn với cậu ấy, nhưng tại sao cô Trương không bị đình chỉ?”

Bởi vì người ta biết ngừng làm tổn thương người khác kịp thời.

Đối mặt với kẻ không thể đắc tội, nếu không thích thì tránh xa nhau ra.

Lý Lam há hốc miệng, thật lâu không nói nên lời, cuối cùng cô chỉ ảnh dưới đất, môi run run, hỏi: “Mấy tấm ảnh này thì sao, mấy tấm ảnh này, con giải thích cho mẹ.”

Đứa con trai điềm đạm và hướng nội hoàn toàn mất đi khí thế bật mẹ lúc nãy. Cậu cúi gằm mặt như một bại tướng, khẽ đáp, “Con không giải thích được.”

Trong phút chốc, Lý Lam bỗng thấy đất trời trước mắt quay cuồng.

Hôm sau, lớp trưởng lớp số 1 không đi học. Khi Pokemon bảo cậu đã xin nghỉ, cả lớp cùng ồ à á ố, bởi vì cái tên Lâm Sơ Đông là một kẻ học hành bạt mạng, sốt bốn mươi độ phải truyền dịch cũng lết xác đến trường.

Cứ như thể cậu ta vắng mặt trên lớp một ngày thì sẽ mất cái danh đứng nhất lớp ấy.

Diệp Lệnh Úy nằm nhoài trên ban công hành lang gặm táo. Sau đợt mưa kéo dài mấy ngày qua, tiết trời lập tức chuyển quang đãng, có lẽ là vì hết tuần này sẽ được nghỉ, lại còn sắp đến quốc khánh nên thời tiết như chiều lòng người mà đẹp lên hẳn.

Nhưng bàn tay bị thương của cậu lại gai mắt đến lạ.

Bản thân Diệp Lệnh Úy cũng chẳng nhận ra điều đó. Cậu đang mải tính xem tháng này thi được bao nhiêu điểm là đẹp.

Nghĩ đến xuất thần, bàn tay bị thương của Diệp Lệnh Úy bị ai đó âm thầm nắm lấy. Tay đối phương rất ấm, ẩm ướt như thân rắn dẻo dai, song không mang nhiệt độ như rắn, dính dấp, khiến người ta cực kì khó chịu.

Diệp Lệnh Úy cau mày, định thần lại, không thèm nhìn xem đó là ai, lập tức hất văng cái tay thình lình xuất hiện này.

Mặc dù mềm mại nhưng rất khó vùng ra.

Lúc này Diệp Lệnh Úy mới ngó thử xem đây là tay ai.

Đập vào mắt cậu là một gương mặt cười híp mắt.

Hạ Hoán?

Tuy Diệp Lệnh Úy cảm thấy Hạ Hoán rất kì quặc nhưng cậu không có bằng chứng để quy kết Hạ Hoán không phải người tốt. Dù sao đây cũng là bạn từ thuở nhỏ của nguyên thân, còn quen cả Phí Lan, có tệ đến đâu cũng chẳng đến mức cực tệ.

“Buông ra.” Diệp Lệnh Úy chau mày, thậm chí giọng cậu còn chứa đựng ý ra lệnh. Đây có phải người tốt hay không để sau hẵng bàn, nhưng Diệp Lệnh Úy thực sự không tài nào nhịn được việc hắn thích táy máy chân tay.

Hạ Hoán làm như không nghe thấy, mở lòng bàn tay Diệp Lệnh Úy, nhìn vết thương chướng mắt kia: “Sao lại bị thương?”

Đối phương đang quan tâm mình, Diệp Lệnh Úy không tiện nhăn nhó nữa, cậu buồn bực đáp: “Liên quan gì tới cậu?”

Hạ Hoán càng dùng sức lên nơi đang nắm bàn tay Diệp Lệnh Úy, hắn rì rầm nói: “Tại sao cậu lại bị thương?”

Vết thương rất nông, kết vảy ngay từ đêm hôm ấy, Diệp Lệnh Úy không muốn bị lưu sẹo nên vô cùng để ý đến nó. Nhưng bây giờ vì động tác của Hạ Hoán nên Diệp Lệnh Úy phát hiện vảy mỏng bị ấn đến mức nặn máu ra ngoài, lớp vảy cũng rách mất.

Diệp Lệnh Úy định xô Hạ Hoán ra bằng cái tay còn lại, thậm chí bồi thêm cho Hạ Hoán một cú đạp.

“Cậu điên hả?” Vì vùng vẫy nên cái miệng nhỏ của Diệp Lệnh Úy bắt đầu thở dồn dập, gương mặt nhỏ nhắn dần dần trắng bệch ra.

Hạ Hoán mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn càng lúc càng tăng thêm lực lên tay Diệp Lệnh Úy.

“Đau.” Rắn không được thì chuyển sang mềm.

Xong chuyện chuẩn bị xem cậu táng chết tên Hạ Hoán này đi.

Hạ Hoán nghe thấy tiếng làm nũng đáng thương của cậu, rốt cuộc cũng chịu giương mắt nhìn Diệp Lệnh Úy. Nhưng ngay sau đó, Hạ Hoán càng nắm chặt hơn. Đầu ngón tay bắt đầu ứ màu, còn gân xanh trên mu bàn tay Hạ Hoán cũng dần phồng lên.

Bây giờ không chỉ vết thương đau mà dường như cả tay sắp bị bóp vỡ rồi.

Xương bị nghiền nát đến nơi.

Hạ Hoán nhìn cậu trai vừa bất lực vừa đáng thương kia, mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, vành mắt đỏ hoe, bị bắt nạt nhưng chẳng có ai giúp, thật là đáng yêu.

Quả táo trong tay Diệp Lệnh Úy rơi xuống đất, cậu quay đầu nhìn về phía lớp học, la lên bằng giọng nức nở: “Phí Lan, Phí Lan.”

Cao Lâm Hạo đang chém gió với Phí Lan, Phí Lan gục đầu tựa lên bàn, thỉnh thoảng đáp lại đôi lời, nghe thấy tiếng Diệp Lệnh Úy, Cao Lâm Hạo cũng vậy, hắn lập tức ngừng nói, vươn cổ ra nhìn quanh một vòng hành lang.

“Lúc nãy Diệp Lệnh Úy làm sao thế?”

Phí Lan nghiêng đầu nhìn qua.

“Phí Lan, mau tới cứu tôi.” Diệp Lệnh Úy tủi thân, vừa hoảng vừa la to, như mèo con bị xách cổ, không thể làm gì.

Mắt cậu ứa lệ.

Cơ thể cậu yếu ớt, rơi vào tay kẻ như Hạ Hoán, thực sự rất khó chịu.

Một cơn giận lạnh lùng toát lên giữa đôi mày của Phí Lan.

Cao Lâm Hạo xắn tay áo, quát: “Đệt, mày điên hả Hạ Hoán? Mày không thấy tay Diệp Lệnh Úy bị thương à? Đậu mùa mày nắm kiểu gì đấy?”

Cậu vừa nói vừa phi ra cửa sau, vẫn không quên bảo Phí Lan: “Anh Lan, chúng ta lên.”

Xông lên?

Động tác xắn tay áo của cậu khựng lại, nhìn Phí Lan trực tiếp nhảy tung ra theo đường cửa sổ, dường như chỉ xảy ra trong chớp mắt. Cả lớp bị hành động này thu hút, cùng ngó theo.

Từ ngày lên cấp ba, Phí Lan gần như chưa đánh đấm trận nào. Hắn ra tay hai lần, một lần đánh gãy tay Nguyên Tùng, một là bây giờ.

Phí Lan đạp một cú vào bụng Hạ Hoán. Hạ Hoán khom lưng che bụng, gục xuống mặt đất, dường như tim gan phèo phổi bị đạp bay. Hắn rê.n rỉ, nhưng ánh mắt vẫn găm lên tay Diệp Lệnh Úy, đỏ thắm, tươi rói, thật là đẹp mắt.

Trong mắt hắn ánh lên một nét si mê. Cao Lâm Hạo đứng trong phòng cảm thấy đầu mình co giật, Hạ Hoán sao vậy, cứ như một kẻ kỳ quặc thế nhỉ? Giống như bị thần kinh ấy.

Chỉ khi có Phí Lan ở bên, cậu mới yên tâm, cũng bởi Phí Lan ở đây nên cậu mới thấy cơn buồn tủi và đau xót bị nhân lên ngay lập tức.

“Phí Lan, tôi đau chết mất.” Diệp Lệnh Úy đỡ tay bằng cái tay còn lại, lớp vảy trong lòng bàn tay bị rách mất rồi, nhìn có vẻ còn thảm hơn lúc đầu.

Phí Lan rũ mắt nhìn lòng bàn tay Diệp Lệnh Úy, mặt không đổi sắc, ánh mắt thâm trầm, giống như một đội quân đội tuyết từ từ áp sát, xâm chiếm mặt mày. Cao Lâm Hạo nhìn mà rùng mình.

Xem đi, đây chính là lý do cậu chưa bao giờ trêu ngươi Phí Lan.

Diệp Lệnh Úy cúi đầu, tựa đầu vào ngực Phí Lan.

Haiz, Cao Lâm Hạo thở dài. Chỉ khi đối diện với Phí Lan thì Diệp Lệnh Úy mới chuyển chế độ Kiều Kiều làm nũng, còn bình thường cứ như Hỗn Thế Tiểu Ma Vương ấy.

Chuyến này Hỗn Thế Tiểu Ma Vương ấy bị dọa sợ thật rồi, trước đây cậu ngông nghênh là vì không ai đụng chạm đến cậu thôi.

Tiểu Ma Vương đội vương miện lấp lánh, vừa ngạo mạn vừa huênh hoang song thần dân vẫn sẵn lòng thần phục dưới chân cậu. Tiểu Ma Vương hay kiếm chuyện vô cớ, vừa ngây thơ lại vừa quái gở nhưng con dân luôn vui vẻ nâng niu cậu như nâng trứng, thậm chí dâng tặng những bảo thạch đẹp nhất.

Nhưng bỗng có tên ăn mày cố tình kéo Tiểu Ma Vương xuống khỏi ngai báu, kéo cậu vùng vẫy trong bùn cùng lớp vải thô hắn mặc.

Phí Lan vẫn không lên tiếng, Diệp Lệnh Úy giương mắt, đôi mắt ướt nhẹp dán cả vào nhau, “Tôi bảo tôi đau chết mất, cậu nghe thấy không?”

Ánh mắt trong trẻo như thể mới được nước mưa gột rửa, có thể ngửi thấy hơi ẩm thuộc về ngày xuân, nhìn tựa làn xuân thuỷ đang khoan thai dập dìu.

Ánh mắt Cao Lâm Hạo rời khỏi đôi mắt Diệp Lệnh Úy một cách thản nhiên.

Tạm để Diệp Lệnh Úy tự đứng đó, Phí Lan thong thả vén tay áo, dừng trước mặt Hạ Hoán.

Giọng hắn rất trầm, như đang nói thầm với mình Hạ Hoán.

“Làm gì vậy Hạ Hoán?” Phí Lan mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh, “Sao lại giở trò trước mắt tôi, đụng vào người của tôi?”

Hạ Hoán ôm bụng, ngước mặt lên, nhếch mép cười đáp, “Diệp Lệnh Úy là người của cậu từ lúc nào? Cậu ta là bạn tốt nhất của tôi, tôi cũng là bạn tốt nhất của cậu ấy.”

“Tôi cũng không phải người bạn tốt nhất của cậu ư?” Hạ Hoán rì rầm, ánh mắt ảm đạm và bi thương.

“Nhắc nhở cậu một chút,” Giọng điệu Phí Lan khá lạnh nhạt, không chút cảm xúc: “Chúng ta không còn là học sinh cấp một nữa, bây giờ cậu là con của Hạ Minh đang mắc nợ hàng chục triệu tệ.”

Nụ cười trên khoé miệng Hạ Hoán tắt dần.

“Còn Diệp Lệnh Úy lại sở hữu 10% cổ phần tập đoàn nhà họ Diệp, muốn gió gọi gió, muốn mưa gọi mưa.”

Phí Lan hờ hững nói.

“Đừng chạm vào cậu ấy, Hạ Hoán, cậu an phận đi, tôi sẽ coi như cậu không tồn tại.” Phí Lan khẽ bật cười, ánh mắt lạnh như băng đáp xuống người Hạ Hoán, tựa như lưỡi dao từng được nung qua lửa, nhẹ nhàng lướt qua mặt Hạ Hoán, “Nếu chuyện hôm nay xảy ra một lần nữa, tôi cũng chẳng biết tôi sẽ làm gì với cậu đâu.”

“Cậu biết tôi là dạng người gì mà.”

Hạ Hoán biết, biết chứ, thậm chí biết cực rõ.

Người đặt bài vị mẹ trong phòng mình có thể là người bình thường ư?

Diệp Lệnh Úy bị Phí Lan đẩy mạnh vào phòng học, Cao Lâm Hạo túm lấy Diệp Lệnh Úy, bôi thuốc lên tay cậu. Người sau tỏ vẻ bình tĩnh, Cao Lâm Hạo lại đau lòng vừa thoa vừa mắng: “Tôi thực sự không biết Hạ Hoán là thứ chó má thế!”

“Nó bị điên chắc, Lâm Sơ Đông thích dạng này hả? Quả nhiên là nồi nào úp vung nấy!”

“Lâm Sơ Đông là kiểu nồi gì?” Diệp Lệnh Úy đột nhiên ngẩng lên, tò mò hỏi.

Cao Lâm Hạo bị hỏi khó, cậu ta nghĩ một lát rồi quạu quọ đáp: “Nồi méo!”

“…”

Chửi xong xuôi, Cao Lâm Hạo lại nhớ về ánh mắt ban nãy của Hạ Hoán, có phần phỏng đoán, nói: “Diệp Lệnh Úy, cậu bảo tại sao Hạ Hoán làm vậy? Sao tôi cứ cảm thấy nó đang thích cậu nhỉ?”

Diệp Lệnh Úy lắc đầy, vẫn không quên gạt bỏ suy đoán kỳ quặc của Cao Lâm Hạo: “Nói như thả rắm!”

Dứt lời, cậu bị Phí Lan vẫn luôn đứng tựa vào bàn học khẽ tay lên đầu, “Không được nói bậy.”

Diệp Lệnh Úy nhướng mày, cậu ít khi nói tục, nhưng vì muốn trêu Phí Lan nên cậu nhìn lại hắn, không chớp mắt, hắng giọng, cất tiếng lanh lảnh: “Vãi!”

Phí Lan: “…”

Nhìn thấy Phí Lan cau mày không bằng lòng, dù đang để Cao Lâm Hạo bôi thuốc dở tay thì Diệp Lệnh Úy cũng phải trêu Phí Lan một phen.

“Tôi nói tục cậu cũng quản, sao không quan tâm tôi có yêu sớm không?”

Phí Lan phì cười: “Cậu có thật lòng thích ai chưa?”

Lúc đầu viết cho Lâm Sơ Đông bức thư tình dài như vậy, nội dung khiến lòng người cảm động, bây giờ thì sao, ghét người ta thế nào. Ai dám so độ vô lương tâm với bé sói mắt trắng Diệp Lệnh Úy.

Diệp Lệnh Úy suy nghĩ thật lung, “Nói không chừng…”

Dứt lời, không để ý đến con ngươi Phí Lan đang trầm xuống.

Thành tích học tập hổ lốn, lại còn nghĩ linh tinh gì đây?

“Nói không chừng ngày mai tôi sẽ thật lòng thích ai đó.” Diệp Lệnh Úy chậm rãi nói, sau đó càng nghĩ càng thấy khả năng xảy ra chuyện này vô cùng lớn, cậu đập tay lên bàn: “Đúng, đúng thế đấy, ngày mai tôi sẽ yêu sớm!”

Cao Lâm Hạo kinh hoảng, run lên.

Phí Lan nhìn khí thế quả quyết của Diệp Lệnh Úy, hơi lạnh trong mắt tản đi, nhưng ngay sau đó mây đen từ từ tụ lại, nhưng vẫn không có biểu cảm gì, như cười như không, hắn nói:

“Diệp Kiều Kiều, muốn yêu sớm hả?” Câu nói thản nhiên của Phí Lan cũng chính là lời cảnh cáo chính thức dành cho Diệp Lệnh Úy: “Cậu cứ việc thử xem.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN