______________
Phương Khả Mông chưa kịp phản ứng lại với việc Diệp Lệnh Úy bỗng nhiên đòi đổi chỗ. Anh để bút xuống, cười nói với cậu: “Bạn Diệp Lệnh Úy, có thể cho thầy một lý do không?”
Diệp Lệnh Úy nhìn Phương Khả Mông hai giây, sau đó cậu chớp mắt, che giấu đi vẻ mặt u ám: “Không phải thầy mong em đổi chỗ ngồi sao?”
Phương Khả Mông: “…”
“Tuy thầy có nói thế, nhưng không phải em từ chối rồi sao?” Phương Khả Mông nói, “Thế nên thầy muốn nghe thử lý do của em.”
Diệp Lệnh Úy buông hàng mi xuống.
“Chỗ đó có người làm phiền em học tập…”
“Ai làm phiền em học hành?” Không biết có phải do cảm nhận sai chỗ nào không mà Phương Khả Mông có cảm giác mình đang nói chuyện với bạn nhỏ mẫu giáo, bất giác dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói chuyện với cậu.
“Phí Lan ạ.”
Nghe thấy tên Phí Lan, Phương Khả Mông chợt bị nghẹn lời, hạng nhất của lớp làm phiền em học tập? Nói ra đến ma cũng chả tin.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Lệnh Úy tung một quả bom ra, nổ đùng khiến Phương Khả Mông hoa cả mắt, huyết áp vọt lên.
“Cậu ta yêu đương, phiền lắm.” Diệp Lệnh Úy nói.
Phương Khả Mông đang bưng ly nước lên uống để bình tĩnh lại, chưa kịp nuốt xuống đã sặc ngang. Anh hỏi Diệp Lệnh Úy: “Em nghe ai nói thế?”
“Em thấy đó.” Diệp Lệnh Úy nói như thật, Phương Khả Mông không nghi ngờ nữa, tin ngay.
Dù gì giai đoạn này thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
“Được, chuyện này thầy sẽ xử lý, em và Hứa Vị đổi chỗ đi, nhiều người khiếu nại thằng nhóc kia quá.” Phương Khả Mông nghĩ ngợi, “Trước đây bắt em ấy đổi chỗ nhưng nhất quyết không chịu, lần này bảo đổi chỗ với em thì em ấy chịu ngay, kỳ lạ thật.”
Diệp Lệnh Úy rời khỏi văn phòng. Trong lớp chỉ có Tiểu Chanh Tử. Cô đến tháng nên bụng đau đến trắng hết cả mặt, không học tiết thể dục được bèn ngồi nghỉ trong lớp.
Thấy Diệp Lệnh Úy dọn cặp sách, thoắt cái đã dọn sạch bàn, cô bé hỏi bằng giọng khó hiểu: “Cậu muốn đi đâu thế?”
“Đổi chỗ, lên đằng trước ngồi.” Diệp Lệnh Úy đáp.
Đồ đạc của Hứa Vị đã được dọn xong, Phương Khả Mông bảo Diệp Lệnh Úy cứ xách cặp tới ngồi là được, cậu và Hứa Vị vẫn chưa nói chuyện với nhau.
Chỗ ngồi mới đối diện cửa sổ, ánh mặt trời rơi xuống dịu dàng đáp lên Diệp Lệnh Úy đang mơ màng.
Trong ánh nắng ấm áp, Diệp Lệnh Úy nằm nhoài lên bàn, ngón tay cậu khẽ gõ lên mặt bàn. Cậu không thích bất kì kẻ nào cướp mất Phí Lan, dù có là ai, có thân phận gì cũng không được.
Cậu chỉ có mình Phí Lan mà thôi.
Tiểu Chanh Tử thấy là lạ, cô cầm một chai sữa bò ấm để lên góc bàn Diệp Lệnh Úy, khẽ nói: ” Có phải cậu khó chịu không? Còn nóng này, cậu uống đi.”
Diệp Lệnh Úy chầm chậm ngẩng đầu lên. Lông mi cậu rất dài nhưng không cong, vì thế lại càng khiến cậu trông rất vô tội và yếu đuối.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Lệnh Úy móc một túi táo đỏ trong cặp ra tặng lại cô bé, sau đó gục xuống.
Tiểu Chanh Tử: “…”
–
Lúc gần hết tiết thể dục, Dịch Nam cho bọn họ tự do hoạt động nhưng không được về phòng học.
Mấy cậu trai ôm bóng rổ chạy về sân bóng rổ bên kia. Phí Lan vén ống tay áo ngồi xổm trên bồn hoa, híp mắt sưởi nắng.
Cao Lâm Hạo cũng ngồi xuống theo: “Anh Lan, chúng ta cũng đi thôi.”
“Không đi.” Phí Lan nói.
Cao Lâm Hạo: “…”
Trần Phong Bảo đụng Cao Lâm Hạo một cái, sau đó hỏi Phí Lan: “Anh Lan, mày không định yêu đương à?”
Cậu đàn em lớp 11 hồi nãy đến tỏ tình, đỏ bừng cả mặt. Anh Lan của bọn họ lại từ chối người ta, nói trong lúc học cấp ba không muốn yêu đương gì cả.
Người ta lại như thể yêu thích Phí Lan vô cùng, chưa chịu từ bỏ: “Vậy đại học thì sao? Em có thể thi vào cùng trường với anh.”
Phí Lan cười dịu dàng: “Thế thì, lên đại học rồi tôi cũng không muốn yêu đương hẹn hò.”
Đàn em kia như bị tát một bạt tai.
Phí Lan từ chối người ta bằng cách ám chỉ rõ ràng, hắn bịa đại một lý do, cũng không ngại chắp vá lý do ngay trước mặt người ta.
Còn làm người ta lúng túng hơn là bị từ chối thẳng nữa.
Bọn Cao Lâm Hạo cũng biết rõ nên chẳng thấy lạ lắm.
Phí Lan hình người dạng chó*, trong xương hắn có sự tồi tệ cùng cực, đừng chọc hắn thì không sao, nhưng chọc vào rồi sẽ chẳng còn tình nghĩa gì nữa.
(*) Nhân mô cẩu dạng: ý chỉ những người có bề ngoài tao nhã lịch sự, bên trong lại ngầm suy tính điều gì đó hoặc là một kẻ chẳng ra gì
Đàn em vừa nãy ra vẻ ta đây, còn cố ý bắt chước theo kiểu của Diệp Lệnh Úy, nhưng cái “ta đây” của Diệp Lệnh Úy là do giàu sang phú quý, Diệp Lệnh Úy chẳng có dáng vẻ kệch cỡm như cậu ta.
Nếu Diệp Lệnh Úy làm thế, chính là do bọn họ dung túng mà ra, cậu có thể kiêu căng hống hách, cũng có thể tùy ý tức giận.
Tầm mắt Phí Lan hướng về phía phòng học, sau đó hờ hững dời đi: “Không muốn yêu, không có hứng.”
“Không có hứng hay không thích thế khà khà khà… ” Cao Lâm Hạo cười như giọng vịt kêu.
Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh.
Phí Lan hơi híp mắt lại, cười lạnh: “Mày thấy mình hài hước lắm à?”
“Ha ha ha, ha ha, ha…” Tiếng cười của Cao Lâm Hạo dần nhỏ đi trước ánh mắt sâu xa của Phí Lan. Cậu ta lắc đầu, nói nghiêm túc: “Không, tao có đâu, tao không dám.”
Trần Phong Bảo đứng bên cạnh nhịn cười muốn chết.
“Giải tán!” Dịch Nam huýt còi cho mọi người giải tán về lớp. Phí Lan nhảy từ trên bồn hoa xuống, ném chai nước rỗng vào thùng rác cách đó mấy mét.
“Đỉnh ghê, tao cũng ném!” Cao Lâm Hạo đi đằng sau Phí Lan, nhón chân lên làm tư thế ném rổ, ném trượt ra ngoài đường chạy.
“Đệch.” Cậu ta hì hục chạy tới ngoan ngoãn nhặt lên, không dám khoe mẽ nữa.
Lúc họ vào lớp, mọi người cũng về tới gần hết. Tuy là đầu thu, nhưng nắng chói chang thế này, nhiệt độ cũng chẳng thấp được bao.
Cao Lâm Hạo không thấy cái đầu xù xù nằm nhoài trên bàn nữa, người kia cúi đầu chơi điện thoại, cần cổ cậu ta đen thui, nghe tiếng bọn họ vào thì ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười làm lộ ra hàm răng: “Hê.”
“…”
Cao Lâm Hạo không thể tin được, nhìn Phí Lan: “Anh Lan, sao mới học có một tiết thể dục thôi, Diệp Lệnh Úy đã biến đâu mất rồi.”
Sở Nhiên chọt Hứa Vị: “Bạn cùng bàn của tôi đâu? Cậu giấu cậu ấy đâu rồi?”
Hứa Vị xụ mặt: “Tôi đổi chỗ với cậu ấy, không được à?”
Vì thế không phải là biến mất, mà là đổi chỗ.
Diệp Lệnh Úy không ngồi đây nữa.
Phí Lan buông mắt, nhìn tờ giấy quảng cáo của siêu thị còn dán trên bàn của Diệp Lệnh Úy, sau đó nhìn Hứa Vị: “Cậu muốn đổi chỗ với cậu ấy?”
Giọng điệu của đối phương lành lạnh, ánh mắt cũng lạnh lẽo. Hứa Vị quan sát vị học sinh giỏi mới thăng cấp của lớp bọn họ, không chịu nổi áp lực bèn trả lời ngay: “Là Pokémon tới tìm tôi đề nghị tôi đổi chỗ với Diệp Lệnh Úy, nói cậu ấy ngồi xa quá, không tốt cho mắt, tôi cao hơn cậu ấy, nên thầy hỏi tôi có đồng ý đổi không.”
Câu này khỏi phải hỏi, đương nhiên là Hứa Vị đồng ý rồi, nếu không thì giờ cậu ta đã chẳng ngồi ở đây.
“Cậu ấy thì sao?” Phí Lan hỏi, “Cậu ấy đồng ý à?”
Hứa Vị có hơi tự hào: “Chứ gì nữa, đồ đạc của tôi được cậu ấy chuyển tới giùm đó, chỗ ngồi giữa lớp chắc chắn sẽ tốt hơn chỗ quái quỷ này.”
Chỗ quái quỷ?
Cao Lâm Hạo hét: “Chỗ quái quỷ là sao hả?”
Phí Lan mặc kệ bọn họ đang ồn ào. Hắn giương mắt nhìn về bàn thứ năm trong lớp. Cậu trai không ngủ, đang cúi đầu chơi điện thoại di động, như thể không nghe thấy động tĩnh ở bên này.
Phí Lan híp mắt, đi thẳng về hướng đó.
“Ui da, anh Lan, mày đi đâu thế?” Cao Lâm Hạo vốn đang ầm ĩ với Hứa Vị, thấy Phí Lan đi qua nửa cái lớp tìm Diệp Lệnh Úy, cậu ta cũng vội vàng chạy theo.
Đổi chỗ đột ngột như thế, chẳng trách thấy không nỡ, Cao Lâm Hạo thầm nghĩ.
Diệp Lệnh Úy đang chơi điện thoại rất chăm chú, có người cản ánh sáng trước người cậu, cậu mới nể mặt liếc hắn một cái. Điện thoại trong tay bị Phí Lan lấy đi.
“Cái…” Diệp Lệnh Úy bất mãn mở miệng, mới nói được một chữ, cánh tay cậu đã bị kéo lên dắt ra khỏi chỗ ngồi.
Bàn học bỗng dưng bị đẩy ngã, sách vở rớt ào xuống, tiếng động có hơi lớn.
Mãi tới khi Diệp Lệnh Úy bị dẫn ra ngoài, Cao Lâm Hạo mới phản ứng lại được. Cậu ta nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng muốn bẻ gãy cánh tay Diệp Lệnh Úy của Phí Lan, thái dương giật liên hồi, gào lên đuổi theo: “Anh Lan bình tĩnh đã, có gì từ từ nói, từ từ giải thích, còn là anh em được!”
Hứa Vị đứng ở cửa chờ, thẳng tay chặn cậu ta lại: “Người ta tâm sự thôi, cậu mò tới làm gì?”
“Tâm sự?” Cao Lâm Hạo không thể tin nổi, anh Lan tâm sự với người ta? Cao Lâm Hạo không thể nào tưởng tượng nổi hình ảnh đó.
Cao Lâm Hạo bị Hứa Vị cản lại, không thể chạy theo.
Diệp Lệnh Úy bị kéo thẳng tới sau cánh cửa sân thượng. Gió trên sân thượng rất lớn, chỗ này cũng là chỗ hứng gió nhiều nhất.
“Ai chọc em?” Giọng điệu của Phí Lan hơi lạnh lẽo.
Diệp Lệnh Úy cười: “Có ai đâu.”
“Diệp Kiều Kiều,” Vẻ mặt của Phí Lan lạnh xuống: “Ăn nói cho cẩn thận.”
“Ăn nói cẩn thận?” Diệp Lệnh Úy lặp lại một lần. Cậu ngước lên nhìn Phí Lan, đột nhiên đẩy tay hắn một cái, lực đẩy rất mạnh. Phí Lan lùi về sau hai bước, Diệp Lệnh Úy lại đẩy hắn cái nữa, mãi tới khi lưng Phí Lan đụng vào vách tường.
“Có phải anh có người yêu rồi, sau này sẽ không tốt với em nữa không?” Diệp Lệnh Úy hỏi, cậu mở to mắt, rõ ràng người ra tay là cậu, nhưng người trông vô cùng oan ức cũng là cậu.
Phí Lan thấy buồn cười, nói: “Sao em lại cảm thấy anh sẽ có người yêu?”
Diệp Lệnh Úy nhìn sang chỗ khác: “Lúc chiều có phải người ta tới tỏ tình với anh không, trông anh vui vẻ lắm…”
Đúng là tính tình cậu không được tốt, nhưng cậu có sao nói vậy, không thèm nói quanh co nói dài dòng.
Nụ cười trên mặt Phí Lan dần tắt, hắn nhìn Diệp Lệnh Úy, ngoài cười nhưng trong lòng lạnh lùng: “Trong mắt em, anh là kẻ cẩu thả như vậy à? Diệp Kiều Kiều, có phải anh chiều em quá rồi không?”
Diệp Lệnh Úy khẽ hừ một tiếng, “Kệ em.”
Phí Lan bấy giờ không còn chiều ý cậu nữa, ánh mắt cậu thờ ơ, gai nổi đầy người khiến tim người ta đau đớn. Phí Lan giơ tay nắm cằm cậu, bắt cậu quay đầu lại: “Anh kệ em, thế em muốn ai trông chừng mình?”
Diệp Lệnh Úy chưa bao giờ kề sát mặt với Phí Lan như thế, nói đúng hơn là Phí Lan chưa bao giờ chủ động dựa lại gần cậu như vậy.
Cậu bất giác nín thở, quên phải trả lời câu hỏi của Phí Lan.
“Diệp Kiều Kiều, nói đi, em muốn ai trông chừng em?” Phí Lan từ tốn hỏi cậu, như thể hắn nhất định phải có được một đáp án, không phải hắn chờ Diệp Lệnh Úy trả lời, mà là đang chỉ dẫn cho cậu.
Em muốn ai trông em? Em muốn anh trông em, đúng không?
Diệp Lệnh Úy hít sâu một hơi. Cậu chưa từng đối diện với một Phí Lan như thế, có lẽ là khi ở trước mặt cậu, hắn luôn có chừng mực, dáng vẻ bây giờ của hắn khiến cậu cảm thấy nguy hiểm khó tả.
Cậu giật tay ra khỏi tay Phí Lan, xoay người bỏ chạy: “Ai cần anh lo.”
Làm gì mà chạy thoát được?
Phí Lan túm cậu về, cổ tay cậu trai rất nhỏ, túm một cái là bao trọn trong lòng bàn tay. Diệp Lệnh Úy cúi đầu, ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn.
“Nói không được thì bỏ chạy?” Phí Lan cười, “Anh dạy em thế à?”
Diệp Lệnh Úy không giãy nữa, mà ngẩng đầu lên nhìn Phí Lan: “Anh không có dạy em, là tự em muốn chạy.”
“Chạy đi đâu?” Phí Lan vẫn nói giọng điệu dịu dàng.
“Chỗ nào không có anh là được.” Diệp Lệnh Úy nói ngay.
Sau đó Diệp Lệnh Úy trơ mắt nhìn ánh mắt của Phí Lan thay đổi, mặc dù vẫn dịu dàng như cũ, nhưng Diệp Lệnh Úy có thể cảm nhận được sự thay đổi của đối phương, kín đáo, lặng lẽ, khiến cho người ta sợ hãi.
Phí Lan từng nghĩ tới, Diệp Lệnh Úy sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ lớn lên, đi học đại học, có người yêu, thậm chí là kết hôn. Nếu là trước đây, Phí Lan hoàn toàn có thể chấp nhận những chuyện tương lai này.
Nhưng bây giờ thì không.
Đầu lưỡi mềm mại của đối phương như vẫn đang liế.m lên vết thương chưa lành hẳn của hắn.
Phí Lan không muốn hù cậu, hắn biết, đối với Diệp Lệnh Úy, bây giờ hắn chỉ là một người anh trai không chung dòng máu.
Nhưng kiểu qua loa này khiến hắn thấy buồn phiền.
Một lúc lâu sau.
Phí Lan thở dài, trông hơi bất đắc dĩ.
“Diệp Kiều Kiều,” Phí Lan nói, “Anh sẽ không có người yêu, không kết hôn, mãi mãi ở cùng với em.”
Diệp Lệnh Úy dần mở to mắt, cậu nghe Phí Lan nói từng chữ cam kết với mình: “Không có ai khác đâu, em đừng lo lắng.”
Ngay cả trách mắng mà hắn còn không nỡ, làm sao ra tay dạy dỗ cậu được.
Tuy là nghe câu này có gì đó sai sai, nhưng đó đúng là câu Diệp Lệnh Úy muốn nghe. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu có thể chấp nhận chuyện anh cả anh hai bỏ rơi mình, nhưng Phí Lan thì không được, cậu không cho phép Phí Lan rời khỏi mình.
“Là anh nói đó,” Diệp Lệnh Úy nói, “Vậy em không tranh luận nữa.”
Phí Lan: “…”
“Ừm, là anh nói.” Nói không có người yêu mà như nói chuyện ăn cơm vậy, Phí Lan xoa tóc Diệp Lệnh Úy, dưới bàn tay hắn là một cái lưới lớn đang từ từ mở rộng ra.
–
Diệp Lệnh Úy không thể đổi chỗ về, cũng không dám nói những gì mình bảo với Phương Khả Mông cho Phí Lan nghe, chỉ là mất tập trung suốt cả buổi tự học tối.
Mãi tới khi Phí Lan bị Phương Khả Mông gọi đi.
Diệp Lệnh Úy cứng đờ cả người.
Tiêu rồi, hình như cậu đã làm điều gì đó không đúng lắm.
Phí Lan cho là Phương Khả Mông tìm hắn để nói chuyện thi cử, nhưng đứng một hồi lâu vẫn không nghe thấy anh nói gì. Hắn giương mắt, sau đó thấy ánh mắt phức tạp của Phương Khả Mông nhìn mình.
“Hóa ra là vậy.”
Là vậy gì cơ?
“Thầy không ngờ chuyện đó lại ảnh hưởng tới em như thế…”
Chuyện gì chứ?
Phí Lan hiếm khi cảm thấy thắc mắc, đây là một trong những lần hiếm khi đó.
Phương Khả Mông phất tay, không vòng vo Tam quốc nữa: “Thôi, nói rõ với em vậy, có người nói với thầy là em yêu sớm. Thầy còn bảo sao đột nhiên em lại chịu học hành chăm chỉ, hóa ra là vì yêu rồi. Thầy có thể đồng ý, không phản đối em yêu sớm, vì thầy biết em là người có chừng mực, nhưng mà…”
Phí Lan cười khó hiểu: “Thầy ơi, xin cắt ngang chút, em có thể hỏi là ai nói với thầy rằng em yêu sớm không?”
Phương Khả Mông không định nói, dù sao chuyện này cũng dính tới riêng tư của người báo cáo, nhưng anh biết Phí Lan là học sinh có chừng mực, nên anh mới nói ra.
Lúc Phí Lan từ văn phòng về lớp, vừa đúng lúc tan tiết tự học tối, học sinh trong lớp đã về hết, hắn đụng phải người cuối cùng cầm cặp bước ra ngoài.
Diệp Lệnh Úy cúi đầu, nhìn thấy đôi giày quen mắt.
Tầm mắt dần hướng lên trên.
“…”
Phí Lan cười lạnh: “Hận anh như thế à?”
Hết chương 47.