Diệp Lệnh Uý mặc một chiếc áo hoodie lông cừu màu trắng ở bên trong, nón áo phao rộng rãi phủ trên đầu, cậu nhìn Phí Lan: “Anh không cần đưa em về đâu, em muốn về nhà tổ một chuyến.”
Phí Lan ngừng một chốc: “Ông nội gọi em về à?”
Diệp Lệnh Uý gật đầu: “Chắc là có chuyện cần nói.”
Phí Lan nắm ngón tay Diệp Lệnh Uý một hồi: “Có cần anh về với em không?”
“Không cần đâu.” Diệp Lênh Uý thở ra một hơi trắng xoá, “Ông già sẽ nói mấy lời rất khó nghe với anh.”
Ông già?
Nhìn Phí Lan đón xe trở về trường, Diệp Lệnh Uý quay người đến một con đường khác đón xe. Mấy người Diệp Sầm cứ tưởng Phí Lan sẽ về trường cùng Diệp Lệnh Uý, vả lại khoảng thời gian này tồn đọng quá nhiều việc chưa xử lý nên sẽ không qua đây.
Bọn họ không biết rằng mới sáng sớm, Diệp Tổ Mẫn đã gọi điện thoại bảo cậu qua đó.
Nhìn sương trắng đầy trời, Diệp Lệnh Uý thở dài một hơi, ông nội già rồi mà còn không yên phận, đây chẳng phải là tự rước bực vào người sao?
“Alo, anh cả ạ.” Diệp Lệnh Uý gọi điện thoại cho Diệp Sầm, cậu nói chậm rì: “Ông nội gọi em qua đó một chuyến, ông sẽ không đánh em chứ?”
Cậu thiếu niên rũ mắt, vẻ sợ sệt trong mắt giống như chú thỏ nhìn thấy thợ săn. Sau khi ngắt điện thoại, cậu nhướng mày, từ từ nở nụ cười.
Khương Huệ đứng ở một bên thấy Diệp Lệnh Uý như thế này thì không khỏi rùng mình.
Hai ngày nay bà mới biết tin Diệp Lệnh Uý đã làm phẫu thuật cấy ghép. Cậu nhập viện hơn nửa tháng, cũng vì bà biết ngày nào Phí Lan cũng ở bệnh viện với cậu nên bà vốn không có cơ hội đến gần Diệp Lệnh Uý.
Nhưng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thì luôn có thể đợi được thời cơ.
Trước đó bà cảm thấy, cho dù bà làm gì đi nữa, bà là mẹ của mấy đứa con mình, dù có thế nào thì chúng vẫn sẽ không hận bà. Nhưng bây giờ gặp Diệp Lệnh Uý, bà cảm thấy dường như mình nghĩ sai rồi.
Thấy đứa nhỏ như thế này, Khương Huệ cứ cảm thấy xa lạ và cõi lòng thì đầy khiếp sợ.
“Bà Khương?” Diệp Lệnh Uý nhẹ nghiêng đầu, trong con ngươi có đôi phần ngạc nhiên.
“Kiều Kiều, con có thể ngồi cùng mẹ một lúc không?” Khương Huệ nói với vẻ hơi mất tự nhiên, thậm chí giọng điệu còn hơi hèn mọn cầu xin.
Trong quán cà phê bên cạnh bệnh viện.
Khương Huệ gọi cho mình ly latte rồi gọi cho Diệp Lệnh Uý một ly sữa bò nóng, sau cùng hỏi cậu có muốn ăn gì không.
“Không cần đâu.” Diệp Lệnh Uý lắc đầu, “Có chuyện gì thì mời bà nói, tôi còn phải về nhà một chuyến.”
Sữa bò nhanh chóng được mang lên, hơi nóng trắng xoá bốc nghi ngút, Khương Huệ cảm thấy trước mắt thật mờ ảo, bà cúi thấp đầu rồi nói: “Mẹ muốn nói với con một câu xin lỗi vì lỗi lầm mẹ mắc phải trước đây. Mẹ không nên uống thuốc lúc đang mang thai con, càng không nên bỏ rơi con khi con còn nhỏ như thế.”
Diệp Lệnh Uý nhìn ly sữa bò nọ, đờ ra một hồi mới ngẩng mặt, giọng điệu nhẹ nhàng như thường: “Tôi không ghét bà, tôi không có quan hệ gì với bà cả, chuyện bà làm cũng không liên quan đến tôi, bà không cần xin lỗi tôi.”
Khương Huệ ngớ người, lập tức thấy hoảng loạn, nói: “Không phải, mẹ không có ý đó, mẹ muốn xin con tha thứ…”
“Bà Khương,” Diệp Lệnh Uý ngắt lời bà, giọng điệu cậu trở nên hơi lạnh lùng, “Vì bà không tiếp tục ở lại nhà họ Phí được nữa, bà đang lo lắng cho cuộc sống cuối đời của bà nên mới tìm tôi phải không?”
Diệp Lệnh Uý chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, cậu có gì nói đó, nhưng cậu không ngờ rằng dường như Khương Huệ lại vì nguyên nhân này thật. Cậu không bỏ lỡ vẻ mất mát đột ngột thoáng qua trong mắt Khương Huệ khi bị cậu đoán trúng tim đen.
Diệp Lệnh Uý cười.
Khương Huệ bị chất vấn đến nỗi không nói nên lời, bà mở miệng rồi lại khép miệng, lặp đi lặp lại mấy lần, sau cùng hoá thành một tiếng thở dài cam chịu: “Sao giờ con lại trở nên cay nghiệt thế này?”
Bà dứt khoát đẩy trách nhiệm lên trên đầu Diệp Lệnh Uý. Diệp Lệnh Uý buồn cười nhìn bà, giống như nhìn một tên hề thay đổi chiêu trò biểu diễn.
“Bà Khương, tôi nói cho rõ hết tất cả với bà.” Diệp Lệnh Uý giấu nửa khuôn mặt trong cổ áo lông mềm mại, con ngươi sáng trong, nhưng giọng điệu của cậu lạnh lẽo đến nỗi có thể làm cả người Khương Huệ đông cứng.
“Bà tìm tôi là vì bà cảm thấy tính khả thi của việc thuyết phục tôi lớn nhất,” Diệp Lệnh Uý cười nhẹ một tiếng, “Nhưng hiểu biết của bà về tôi chắc chắn có sự nhầm lẫn nào đó rồi, so với anh cả và anh hai, tôi mới là người ghét bà nhất đấy.”
“Suy cho cùng…” Diệp Lệnh Uý chỉ vị trí trái tim ở ngực, “Bệnh tim của tôi do bà ban tặng cả mà. Nếu như bà cảm thấy ở cùng tôi sẽ có một cuộc sống tuổi già vui vẻ…”
Cậu trai chầm chậm kéo dài âm cuối, cậu dựa vào ghế sô pha mềm mại, hơi nóng bốc lên làm mờ nét lạnh lùng trên gương mặt cậu: “Tôi vô cùng sẵn lòng.”
Khương Huệ ngớ người, dường như Diệp Lệnh Uý trước mắt bà là một người vô cùng xa lạ. Môi bà run rẩy, điều này khiến bà trông không quá giống một quý phu nhân thanh lịch: “Mẹ phải tìm Diệp Sầm và Diệp Huyến, bọn nó sẽ không bỏ mặc mẹ không lo.”
Gần đây Phí Thương bắt đầu hơi bất thường. Mỗi ngày ông không còn về nhà đúng giờ nữa, cũng sẽ không nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành bà, tăng ca đã trở thành tình trạng bình thường. Mỗi ngày Khương Huệ nhìn bản thân trong gương, bà kinh hoàng phát hiện ra bà già rồi, không còn xinh đẹp nữa.
Mặc dù có lá bài Diệp Phong Miện, bà cũng không thể ở lại nhà họ Phí được nữa.
Nghĩ đến Diệp Phong Miện, khoé miệng Khương Huệ dần xuất hiện nụ cười khó hiểu, bà hỏi Diệp Lệnh Uý: “Con và Phí Lan yêu nhau à?”
Diệp Lệnh Uý còn chưa trả lời đã thấy thân trên của Khương Huệ vươn qua mặt bàn, bà tường tận tỉ mỉ quan sát cậu. Một lúc lâu sau, bà cười: “Vẻ ngoài của con rất giống ba con, ngoại trừ đôi mắt giống mẹ, còn lại đều giống ba con như đúc.”
“Bây giờ con nhìn mẹ với ánh mắt thế này, thật sự rất giống ông ấy.”
“Thảo nào Phí Lan lại thích con…”
Diệp Lệnh Uý cau mày: “Bà có ý gì?”
Khương Huệ bình tĩnh trở lại, cảm thấy vẻ thất thố trước đây của mình có hơi nực cười. Bà nhấp một ngụm latte nhỏ vào miệng, thấm ướt môi dưới mới từ tốn nói: “Suy cho cùng, nhà họ Phí bọn họ thích người nhà họ Diệp đã là di truyền rồi.”
“Ba Phí Lan đã yêu ba con rất nhiều năm.” Khương Huệ nói, ngón tay dần nắm chặt. Bà không hiểu tại sao không ai yêu bà, ngay cả Phí Thương trông coi bên cạnh bà cũng vì Diệp Phong Miện đã chết rất nhiều năm.
Diệp Lệnh Uý bắt đầu thấy khó hiểu: “Tôi không hiểu lắm, chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
Nhưng vào khoảnh khắc này, cuối cùng Diệp Lệnh Uý cũng biết người được viết trong nhật ký Ngải Thư là ai, là ba của cậu, người Phí Thương yêu từ đầu đến cuối đều là ba cậu.
Nhưng ông lại không bao giờ nói thành lời, thậm chí ông còn kết hôn sinh con, còn nhân tiện tiếp nhận luôn vợ của người mình thích. Diệp Lệnh Uý cảm thấy hơi bất lực và không hiểu vì tình yêu bệnh hoạn này.
Khương Huệ cắn răng: “Con không sợ Phí Thương xuống tay với con sao?”
“…” Diệp Lệnh Uý cười thoải mái: “Bà Khương này, tình yêu của bà sẽ thay đổi nhưng người khác thì không.”
Điện thoại trong túi reo lên một tiếng, là ông nội đang giục cậu. Diệp Lệnh Uý đứng lên, cậu nhìn Khương Huệ, buông xuống vài lời sau cùng: “Tôi đi đây, sau này bà đừng tìm tôi nữa, mặc kệ bà muốn tôi dưỡng lão cho bà hay là muốn chia rẽ tôi và Phí Lan.”
“Nếu như bà cần tiền thì đừng đến tìm tôi, tiền của tôi là do Diệp Sầm cho. Bà cũng có thể tìm Diệp Huyến, nhưng tâm trạng Diệp Huyến gần đây không tốt, ngoại trừ tôi, anh ấy chẳng kiên nhẫn với ai hết.”
“Tôi rất muốn nói một câu chấm dứt, nhưng tôi luôn cảm thấy sau này bà Khương sẽ còn tìm tôi.” Diệp Lệnh Uý hơi phiền não thở dài một hơi: “Tốt hơn bà đừng nói gì không tốt về Phí Lan nữa, bởi vì…”
Nụ cười trên gương mặt Diệp Lệnh Uý dần biến mất: “Tôi không thích người khác nói xấu bạn trai tôi.”
“Nói không chừng, tôi sẽ lấy ly sữa bò nóng hổi này hất lên mặt bà đó,” Diệp Lệnh Uý ra vẻ cúi người, Khương Huệ đột ngột bị dọa đến nỗi lùi về sau. Diệp Lệnh Uý nhếch khóe miệng, tỏ vẻ tinh ranh: “Mà biết đâu được, tôi sẽ mách anh cả đấy.”
“Diệp Sầm nghe lời con?” Khương Huệ nhìn ly sữa bò đang toả hơi nóng nghi ngút, sự sợ sệt trong mắt hiện lên rõ ràng.
“Bà có thể thử xem, anh hai với anh cả ai mà không nghe theo tôi chứ.” Diệp Lệnh Uý nói xong thì đứng thẳng người, kéo cổ áo lại rồi đi thẳng ra khỏi quán cà phê.
Khương Huệ nhìn con đường lớn qua cửa kính, một chiếc taxi đúng lúc dừng lại trước mặt cậu. Cậu kéo mở cửa xe rồi lên xe, sườn mặt tinh xảo không thể dùng ngôn từ để hình dung. Khương Huệ nghĩ đến lúc Diệp Lệnh Uý vừa ra đời, người xung quanh đều nói sau này bà sẽ có đứa con thật xinh đẹp.
Diệp Lệnh Uý quả thực rất xinh đẹp, nhưng bây giờ cậu đã không còn nhận bà nữa. Lúc Khương Huệ nhận thức được điều này, đột nhiên bà cảm thấy ngực bắt đầu đau.
–
Trông nhà tổ nhà họ Diệp từ nơi xa vậy mà thoáng có cảm giác lụi tàn, có lẽ là vì mùa đông, cây xanh tươi tốt và tràn đầy sức sống ban đầu đã trở thành một mảnh cành trơ trụi, bãi cỏ bị tuyết phủ đông cứng. Khi tuyết tan ra, bãi cỏ héo úa khô vàng trở nên ướt đẫm, cảm giác úa tàn phả ngay vào mặt.
“Đến một mình à?” Diệp Tổ Mẫn ngồi trong phòng khách đọc báo nghe thấy tiếng cửa nhà, ông cũng không ngẩng đầu nhìn thử, mắt không di chuyển khỏi tờ báo trong tay một giây.
Diệp Lệnh Uý đưa áo khoác cho dì bảo mẫu bên cạnh, đi đến ngồi xuống bên lò sưởi âm tường trong phòng khách.
Diệp Tổ Mẫn cực kỳ biết hưởng thụ, củi lửa trong lò sưởi âm tường cháy nổ lốp bốp. Lúc vừa vào phòng, cậu còn lầm tưởng rằng mình đang ở tiết trời mùa xuân ấm áp hoa nở. Ông đeo kính, lộ ra vẻ già nua.
Không giống với dáng vẻ chán chường uể oải của Khương Huệ, Diệp Tổ Mẫn thực sự già rồi.
Không nghe thấy câu trả lời, Diệp Tổ Mẫn hừ gằn một tiếng rồi muốn mắng chửi, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt nọ của Diệp Lệnh Uý thì ông miễn cưỡng nhịn xuống, song giọng điệu nghe có vẻ vẫn không khá hơn là bao.
“Làm phẫu thuật xong thì thấy thế nào?”
Diệp Lệnh Uý lười biếng dạ một tiếng: “Tốt hơn chút rồi ạ.”
Diệp Tổ Mẫn giũ tờ báo, ông hơi khó chịu, không biết phải nói gì với Diệp Lệnh Uý. Ông sống đến tuổi này không phải sống vô ích, Diệp Sầm muốn tách khỏi gia phả, trong đó có một phần nguyên nhân rất lớn vì thằng nhóc trước mắt này. Diệp Sầm cảm thấy em trai nó chịu ấm ức trong tay ông, thằng bé không vui cho nên anh dứt khoát thẳng thắn tách khỏi gia phả.
Tóm lại, Diệp Tổ Mẫn không hề hy vọng gia đình này tan nát. Chính vì thế nên ông cũng bằng lòng cúi đầu.
“Muốn ăn gì thì tự nói với nhà bếp, bữa tối ở lại ăn cơm, anh cả con cũng đến.” Đời này của Diệp Tổ Mẫn đã quen ngồi ở vị trí cao, cho dù nói chuyện với ai cũng là kiểu giọng điệu ra lệnh.
Diệp Lệnh Uý lắc đầu: “Thôi ạ, ông muốn nói gì thì nói đi, con đợi ông nói xong thì về trường.”
Cậu vừa nói lời này thì sắc mặt Diệp Tổ Mẫn liền thay đổi, ông đập tờ báo lên bàn trà, nói bằng giọng tức giận: “Con còn cáu kỉnh ầm ĩ gì nữa? Cùng là người một nhà, con tức giận với ai?”
Vốn Diệp Lệnh Uý đang nhìn ngọn lửa trong lò sưởi âm tường, cậu chậm rãi dời ánh nhìn lên mặt Diệp Tổ Mẫn, nhìn thấy ông cụ tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng thì hơi buồn cười, có thể khiến Diệp Tổ Mẫn tức đến thế cũng không dễ gì.
“Ông nội, con không giận,” Diệp Lệnh Uý nói từ tốn: “Con chỉ không xem ông là người nhà của con thôi.”
Lúc cậu nói ra câu này, trái tim mới chưa quen với cơ thể đang bị kéo bởi những mạch máu quen thuộc và bắt đầu nhói đau. Thực ra cho dù ông nói lời tàn nhẫn đến đâu, làm chuyện độc ác thế nào thì ông cụ đối diện vẫn là ông nội của mình.
Từ khi cậu còn nhỏ đã quấn quýt bên ông, luôn mong đợi ông có thể ôm cậu, khen ngợi cậu.
Nhưng những mong đợi ấy đã sớm bị giẫm đạp thành bùn lầy trong những lời nói châm chọc từ ngày này qua ngày khác của Diệp Tổ Mẫn.
Rõ ràng Diệp Tổ Mẫn không thể nén nổi cơn giận.
Dì bảo mẫu canh giữ bên cạnh nhanh chóng đi qua dỗ dành ông cụ, nhìn Diệp Lệnh Uý với ánh mắt hơi trách cứ: “Ông nội đã lớn tuổi thế rồi, cũng đã xin lỗi mấy chuyện đã làm với con ngày trước, bây giờ ông biết đối xử tốt với con, cậu chủ nhỏ đừng tính toán so đo với ông nữa được không?”
Không biết bản thân dì có nhận ra không, lúc dì nói chuyện với Diệp Lệnh Uý, giọng điệu cũng vô thức theo đó nhẹ nhàng, mềm mại hơn.
Diệp Lệnh Uý lắc đầu: “Không được.”
“Bữa cơm hôm nay con sẽ ở lại ăn cùng ông. Sau này khi ông gọi con, nếu như con có thời gian rảnh con sẽ qua, nhưng con cũng không thể đối xử với ông như trước đây được nữa, hình dung thành nghĩa vụ có khi còn chính xác hơn.”
“Cậu chủ nhỏ…” Dì vội nói.
Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường lại bất ngờ lách tách toé ra vài tia lửa, Diệp Lệnh Uý duỗi tay qua đó sưởi ấm.
Diệp Tổ Mẫn nhìn dáng hình cậu trai, nghĩ đến lời nói dửng dưng vừa rồi của Diệp Lệnh Uý, trong lòng ông bắt đầu thấy hối hận.
“Ông không cần lo lắng,” Giọng Diệp Lệnh Uý lạnh lùng vang lên, “Con sẽ không bảo anh cả tách khỏi gia phả, ông vẫn là ông nội của tụi con.”
“Cậu chủ nhỏ…” Ánh mắt dì đong đầy xót xa, dì nghẹn ngào gọi Diệp Lệnh Uý một tiếng.
Diệp Tổ Mẫn cũng đờ ra: “Là con bảo Diệp Sầm tách khỏi gia phả?”
“Đúng vậy.” Diệp Lệnh Uý thờ ơ thừa nhận: “Ông cũng đừng vui mừng quá sớm, con có thể bảo anh cả dừng lại thì cũng có thể bảo anh tiếp tục.”
“…”
Không nên vui mừng quá sớm?
Nói năng với người lớn như thế hả?
Trong một lúc, Diệp Tổ Mẫn quả thật không biết phải chửi thằng ranh con này từ đâu!
Ngực ông phâp phồng dữ dội, đủ để cho thấy tâm trạng của ông bây giờ kích động bao nhiêu. Nhưng ông lại hoàn toàn bó tay với Diệp Lệnh Uý. Hiện tại cánh của thằng bé còn chưa đủ lông, vẫn chỉ là một con ưng nhỏ, nhưng thằng bé đã hoàn toàn nắm chắc vị trí hiểm yếu của mỗi người.
Diệp Tổ Mẫn muộn màng nhận ra rằng, giờ đây gần như ai cũng đứng về phe Diệp Lệnh Uý.
Diệp Sầm thay đổi, Diệp Huyến nói năng lỗ mãng, Lưu Giai Nghệ nổi loạn, Diệp Nguyên phản kháng trong im lặng, còn có lần trước lúc Diệp Linh Lan đến nhà mang đồ đạc của Lưu Giai Nghệ đi đã nói với ông: “Ba à, ba thực sự phải thay đổi tính nết thôi, ba không nghĩ đến việc sau này ba già rồi, con cháu nhìn ba đều như thấy quỷ à.”
Đổi lại là trước đây, ông chắc chắn dè bỉu với những lời này, nhưng ngày đó ông lại cảm thấy sợ hãi với lời nói của Diệp Linh Lan, có lẽ do ông lớn tuổi thật rồi.
Cả Diệp Sầm đột ngột đưa ra quyết định tách khỏi gia phả nữa, thực ra đây là chuyện quan trọng nhất có khả năng đe dọa đến Diệp Tổ Mẫn.
Một ông lão cứng nhắc bảo thủ, đối với ông mà nói chuyện tách khỏi gia phả có ý nghĩa gì, không ai có thể tưởng tượng được.
“Dì ơi, dì đi nấu cơm đi.” Diệp Lệnh Uý đẩy mở tủ lò sưởi âm tường, tia lửa bên trong lốp bốp bắn ra tung toé, bắn đến bên trên tấm thảm lông cừu đắt tiền thì trở thành một lỗ đen sì ngay.
Dì bảo mẫu: “…”
Diệp Tổ Mẫn: “…”
“Cậu chủ nhỏ, thế này nguy hiểm lắm, con mau…” Dì bảo mẫu cảm thấy đau lòng, nói ra được một nửa thì bị chặn lại, Diệp Tổ Mẫn giơ tay ngắt ngang lời dì.
“Thôi được rồi, chị làm cơm đi, tôi ở đây trông, có gì sẽ gọi.” Diệp Tổ Mẫn nhìn Diệp Lệnh Uý đang dùng gậy chọc đống lửa, ông giũ tờ báo, bắt đầu chiều theo cậu.
Thôi, kệ nó đi.
Có nói nó cũng không nghe, lỡ đâu còn xúi giục người khác quẳng ông qua một bên không ai lo nữa.
–
Diệp Lệnh Uý chơi với đống lửa đến phát chán, cậu đóng lò sưởi âm tường lại, chạy bình bịch lên lầu, bên trên có phòng ngủ của Diệp Phong Miện ngày trước.
Cửa không khoá, Diệp Lệnh Uý đẩy mở cửa bước vào. Đồ nội thất và đồ trang trí bên trong sạch sẽ không có chút bụi bặm nào, có thể nhìn ra được là có người định kỳ đến dọn dẹp giữ gìn. Ảnh đặt trên tủ đầu giường, bên cạnh có một cây đèn sàn rủ xuống, rèm cửa sổ màu xanh lam đậm, tất cả đều có vẻ giống như vẫn còn người ở.
Diệp Lệnh Uý chớp mắt, nước mắt bất chợt chảy dài.
Ba ơi, vì quá vui mừng sự với ra đời của con, ba mới chạy xe vượt quá tốc độ rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đó Diệp Phong Miện vẫn còn trẻ, nhìn ông trong tấm ảnh có vẻ hết sức dịu dàng, mặt mày ôn hoà nhã nhặn, ngũ quan không hề có tính công kích. Khương Huệ nói cậu giống ông, ngũ quan giống đấy nhưng ánh mắt chẳng giống chút nào.
Diệp Lệnh Uý nhìn bản thân trong tấm gương, cậu hơi lạ lẫm với sự gai góc này của mình. Cậu con trai với tính công kích tràn đầy kia là ai.
Dù vậy, cậu vẫn thích bản thân của hiện tại hơn.
Diệp Lệnh Uý nửa dựa vào ghế trên ban công, phương hướng của căn phòng này cực tốt, có thể thu toàn bộ khu dân cư vào đáy mắt. Hồ nước cách không xa, những đốm bạc lạnh lẽo phát sáng, cơn gió thổi qua nơi đây, dường như cậu có thể cảm nhận được luồng hơi lạnh ấy.
Trong tình huống yên tĩnh thế này, điện thoại lại vang lên.
Diệp Lệnh Uý liếc nhìn, là Phí Lan gọi đến.
“Alo, bạn trai, có chuyện gì sao?” Diệp Lệnh Uý nhếch khóe môi, lười biếng nói vào micro.
Rõ ràng Phí Lan đang ở trong lớp học, có vài tiếng cãi nhau, đoán chừng hắn vừa tan học: “Tâm trạng em không tốt à?”
“Chọc điên ông già thôi, tâm trạng em vẫn ổn.” Diệp Lệnh Uý nói thật.
Dì bảo mẫu bước vào hỏi Diệp Lệnh Úy có muốn ăn món gì không thì ngây ra như phỗng.
Nhưng Diệp Lệnh Uý quan sát dì qua khoé mắt, cậu che micro, giơ ngón tay với dì: “Xuỵt, dì đừng nói với ông nội, tránh cho ông tức chết mất.”
Dì bảo mẫu: “…”
“Có người nghe thấy à?” Phí Lan hỏi.
“Dạ…” Diệp Lệnh Uý rụt cổ vào trong cổ áo giống như một chú mèo con: “Là dì bảo mẫu, không sao hết, em cũng không sợ ông biết. Bây giờ ông đang đọc báo dưới lầu, cũng bị em chọc tức sắp khóc rồi.”
Dì: “…”
Nhưng điều làm dì còn hơi tò mò là, người bên kia điện thoại là ai mà lại có thể khiến cậu chủ nhỏ kiêu ngạo giờ đây bày ra vẻ mềm mại yếu ớt nói chuyện với đối phương.
Dù sao dì cũng chưa từng thấy ai trong nhà có đãi ngộ này.
“Ừ, em giỏi lắm.” Tâm trí Phí Lan lạc đến nơi nào nên chỉ nói qua loa, Cao Lâm Hạo ở bên cạnh đưa cho hắn bình nước, buổi chiều còn phải nộp bài.
“Phí Lan, anh đang làm gì đó? Em chán quá à…” Diệp Lệnh Uý buông mắt, tấm chăn mềm mại bị cậu nửa đắp nửa ôm vào trong ngực, nửa khuôn mặt còn lại để lộ ra ngoài, cực kì có tính lừa gạt.
Phí Lan ngừng một chốc rồi bật cười: “Vậy em đừng ngắt điện thoại, anh tiếp tục nói chuyện với em, được không?”
Hết chương 64.