____________
Nói xong, tự Diệp Lệnh Uý cũng ngơ ngác, nhưng sau khi phát hiện vẻ phức tạp nơi đáy mắt Phí Lan, cậu ấm ức rút ra một cuốn sổ từ trong bàn: “Em nói em biết thì là biết thật mà.”
Diệp Lệnh Uý cúi đầu tiu nghỉu, trong tay cậu vẫn cầm bút bi để vẽ. Cậu vẽ con mèo Dragon Li của dì trong siêu thị thường giả làm mèo hoang lừa ăn lừa uống trong khuôn viên trường. Mèo Dragon Li ngẩng đầu há to miệng, đường trong trên lưng mượt mà, lông bóng mượt vô cùng, cái đuổi vểnh lên cao.
Cậu vẽ xong thì ném bút bi đi, ngẩng mặt nói: “Anh xem này, em đã nói là em biết vẽ mà.”
Phí Lan không cầm cuốn sổ lên xem, hắn đã nhìn rõ cả quá trình Diệp Lệnh Uý vẽ tranh.
Không trải qua bất kỳ trường lớp đào tạo nào, cũng không có bất kỳ kỹ năng hay quy tắc nào đáng nói, toàn bộ đều vẽ tuỳ theo ý thích. Bức tranh giống với một người như Diệp Lệnh Uý, tự do cởi mở, kiêu ngạo khoa trương, không tuân theo quy củ.
“Không biết vì sao…” Diệp Lệnh Uý cong ngón tay trái, lẩm bẩm thành tiếng: “Trước khi chạm vào bút em còn phải cân nhắc, nhưng vừa nãy anh biết không? Em gần như nghĩ cũng chẳng cần, ấy vậy mà trong quá trình em vẽ, em đã nghĩ xong màu sắc thích hợp, cũng nghĩ xong cốt truyện cho bức tranh liên hoàn này rồi.”
Ánh mắt của Phí Lan dần dịch chuyển xuống từ đôi mắt đong đầy suy tư của Diệp Lệnh Uý, sau cùng rơi trên ngực. Trái tim nọ đang đập từng chút từng chút một trong lồng ngực cậu.
“Sau khi cấy ghép, bệnh nhân có thể trở nên rất khác biệt so với trước kia, tính tình cũng có thể thay đổi nhiều, quên những kỹ năng từng học hay các sự vật, hoặc là bất chợt thông thạo một số kỹ năng mà trước kia không biết. Việc này chắc chắn có liên quan đến người hiến tặng, đương nhiên, những thứ này chỉ là chuyện mang tính xác suất mà thôi.”
Lời bác sĩ nói lúc đầu dần hiện rõ. Trong thời gian sau khi phẫu thuật, tính cách của Diệp Lệnh Uý không hề thay đổi chút nào, khi tái khám cũng không có bất kỳ phản ứng nào tiêu cực. Phí Lan rũ mắt nhìn con mèo trên cuốn sổ, không thể phủ nhận rằng nó rất đẹp, thật sự rất đẹp, sinh động như thật.
Không trải qua trường lớp thì hoàn toàn không thể vẽ ra được. Thêm vào đó, bản thân Diệp Lệnh Uý là một người không chuyên, chỉ vẽ theo sở thích nên cậu toàn dựa vào thiên phú và linh cảm.
Bản thân Diệp Lệnh Uý cũng dần nhớ đến điểm này, mắt cậu dần mở lớn: “Là Tuần Ưu phải không anh?”
Phí Lan không nói phải, cũng không nói không phải. Hắn duỗi tay kéo Diệp Lệnh Uý, xoa nắn ngón út của cậu, hắn hỏi: “Em thích vẽ không?”
Nếu cậu không thích vẽ, Tuần Ưu cũng không thể thay đổi hay chi phối cậu.
“Thích.” Diệp Lệnh Uý nói.
“Em nghĩ lại xem.” Ngón tay Phí Lan ma sát nơi mảng da mỏng manh nhất trên cổ tay Diệp Lệnh Uý, hắn hơi mạnh tay. Đó giờ hắn chưa từng nghĩ rằng Diệp Lệnh Uý sẽ vì cấy ghép tim mà trở thành một người khác.
Diệp Lệnh Uý vẫn ngoan ngoãn nghe lời suy nghĩ một hồi, cậu không cảm thấy là Tuần Ưu ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu, vốn dĩ cậu đã hay vẽ rồi, cậu dựa vào vẽ tranh mới làm lại cuộc đời mà.
Nhưng thiên phú và kỹ năng của Tuần Ưu lại cho cậu chỗ dựa, còn cả đường tắt nữa.
Cái này có khác gì hack game đâu.
“Em rất thích vẽ tranh.” Diệp Lệnh Uý nói: “Em biết anh đang sợ điều gì, em sẽ không như thế đâu.”
“Em là em, Tuần Ưu là Tuần Ưu, nhưng em sẽ mang theo món quà của Tuần Ưu cùng cố gắng.” Diệp Lệnh Uý trở tay nắm lấy tay Phí Lan: “Nếu như em khỏe mạnh, cho em mười thiên phú của Tuần Ưu em cũng không cần.”
Có đi đường tắt hay không, với Diệp Lệnh Uý mà nói chẳng quan trọng. Nhưng nếu thực sự cân nhắc thì vốn dĩ bản thân cậu đã đi đường tắt rồi.
Ngón tay Phí Lan đang run, chúng khẽ run rẩy.
Hắn cũng biết sợ, sợ người duy nhất mà hắn thích đang sống nhưng lại dần trở thành một người khác.
Khác chút thôi, chỉ khác một chút xíu thôi, hắn cũng không cho phép.
Diệp Lệnh Uý chỉ có thể là Diệp Lệnh Uý.
–
Địa điểm thi là ở bảo tàng mỹ thuật Thân Thành, số người dự thi không giới hạn, nhưng không phải ai cũng có thể tham gia. Mỗi người cần phải nộp tác phẩm của mình lên, trải qua sự sàng lọc của từng giảng viên trường, được thông qua rồi mới có tư cách đăng ký.
Còn chưa đăng ký đã loại bớt một số lượng lớn người rồi.
Những cái tên báo danh thành công sẽ được đăng công khai trên mạng. Những cái tên và ảnh chụp ấy đều đổi mới mỗi ngày, ngày nào cũng có người qua vòng ghi danh, đạt được tư cách dự thi.
[Cuộc thi này tạo đường tắt cho học sinh mỹ thuật còn gì! Hạng nhất được tuyển thẳng vào học viện mỹ thuật xếp hạng đầu, ba trường mỹ thuật còn lại trong top năm cũng được chọn tuỳ ý, má nó chứ, mẹ ơi con muốn học vẽ!]
[Học sinh mỹ thuật cũng rất vất vả đấy nhé, không có linh cảm thì gãi hói đầu luôn, lúc có linh cảm thì chẳng dám ngủ, vả lại học mỹ thuật đốt tiền nhiều lắm!]
[Nói đến cùng thì vẫn là tiền.]
[Hoá ra cái người ở lầu trên nói nhiều thế mà bạn chỉ nhìn thấy mỗi tiền, tôi nói chứ học sinh văn hoá mấy người chỉ có thể học vẹt thôi.]
[Tại sao ở đây cũng có thể gặp học sinh mỹ thuật và học sinh văn hoá xé nhau thế? Tui chịu luôn, tui không giống mấy người, tui đến xem mỹ nữ và nam thần của Thân Thành chúng ta!]
[Tui giống bạn nè.]
[Đồng ý với lầu trên.]
[Kiểm tra đầu vào hàng năm có thể phát hiện rất nhiều em gái và em trai, năm nào mà chẳng có người tìm kiếm tài năng đến canh me thí sinh thi đầu vào mỹ thuật. Mấy người không đến làm kẻ nghiện sắc đẹp mà ở đây cãi nhau, chẳng thể hiểu nổi mấy người.]
[Thí sinh số 124, bạn này tên Lý Cân Cân, là học sinh hệ quốc tế của Trung học số năm, ba có mấy hầm mỏ ở nước ngoài.]
[Tôi thấy bạn này xinh đó!]
[Bạn nam thứ hai trang thứ mười cũng đẹp nữa, tui thích người có răng nanh nhỏ!]
[Tui không giống lầu trên, tui thích anh trai cool ngầu số thứ tự 230.]
[Tôi vote cho chị gái số 456 một phiếu!]
[Cho anh trai nhỏ mắt hồ ly số 570 debut đi!!!!! Mắt hồ ly là chân ái*!!!!]
(*永远的神 yyds: Mãi mãi là thần)
Bảng thí sinh được làm mới rất kịp thời, có thể ghi danh đã là những người xuất sắc của mỗi trường rồi, thí sinh hằng năm đều rơi vào khoảng từ 800 đến 1200.
Có người vẫn lướt tiếp, chủ yếu cũng muốn xem thử bạn học trường mình có đăng ký thi không. Trang web không ngừng cập nhật, lúc ảnh chụp và tên liên tục đổi mới, trên màn hình xuất hiện thí sinh số 603.
Số thứ tự thí sinh: 000603
Tên thí sinh: Diệp Lệnh Uý
Trường của thí sinh: Trung học số ba Thân Thành
Ảnh chụp là ảnh nền xanh hai tấc, bức ảnh này rõ ràng chụp vào mùa đông, áo lông vũ còn chưa cởi ra.
Cậu trai có khuôn mặt trắng như gốm sứ, như màu vẽ với sắc trắng tinh tế, đôi mắt cậu lại có màu mực sẫm đậm, mi mắt sáng lấp lánh, từng sợi rõ ràng, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ con nhà giàu quyền quý.
Có những người mà bạn vừa thấy cậu ấy đã biết cậu ấy là người được nâng trong tay nuông chiều từ bé.
Diệp Lệnh Uý chính là người như thế.
Sự xuất hiện của cậu đã dấy lên phong ba ở các trường.
[Cậu ấy là học sinh văn hoá mà, học sinh văn hoá cũng có thể tham gia thi đầu vào mỹ thuật hả?]
[Bạn phải hỏi là: Tại sao cùng là học sinh văn hoá mà người khác có thể qua được vòng sàng lọc, còn bạn thì không?]
[Trong hướng dẫn ghi danh không có quy định nào không cho học sinh văn hoá đăng ký hết, tui mong mọi người biết thế, còn nói nữa thì xem như đang ghen tị nha.]
[Không lo việc chính.]
[Bạn nói học sinh Trung học số ba không tập trung vào đúng việc, não bạn không có vấn đề gì à? Bạn từng làm đề thi của người ta chưa? Bạn biết độ khó đề thi của họ không? Bạn đã bao giờ bị treo lên đánh bởi “học sinh bình thường” thi được bốn năm trăm điểm ở Trung học số ba nhưng đến trường khác lại thi được hơn sáu trăm chưa?]
[Bạn cùng trường với thí sinh số 603 đính chính một chút nhé, cậu ấy là hạng nhất khối của khối mười hai, đăng ký thi đầu vào chỉ vì thỏa mãn sở thích mà thôi.]
[Yếu ớt giơ tay, tại sao mấy người phải thảo luận vấn đề nông cạn như văn hoá hay không văn hoá này thế? Chẳng nhẽ bây giờ chuyện quan trọng hơn không phải là khen ngợi số 603 đẹp trai à?]
[603 thật sự đẹp trai quá đi huhuhuhu, cuối cùng cũng có người nắm được trọng điểm giống tui rồi!]
[603 không phải kiểu đẹp như mấy cậu trai bình thường, khi cậu ấy nhìn về phía tôi, tôi cũng không nhịn được muốn tự mình tắm rửa sạch sẽ trước rồi mới cho cậu ấy xem, cái cảm giác đó đó, cảm giác tôi không xứng, huhuhuhuhu.]
[Tựa như thiên thần ấy nhỉ?]
[Đúng đúng đúng, cứ cảm thấy cậu ấy chắc chắn phạm lỗi gì đó, nếu không thì kiếp này sao cậu ấy có thể làm người bình thường? Sao không phải là thần?]
[Có chị em nào nào cùng tui đến Trung học số ba ngắm người thật không?!!!]
[Giơ tay.]
[Giơ tay.]
[Đưa tui theo nữa!!!!]
[Người ta có người yêu rồi, cẩn thận chút nhé, người yêu của người ta dữ lắm.]
[Tụi tui âm thầm ngồi chờ thôi, cũng không làm gì hết mà, cuộc sống cấp ba nhàm chán này chỉ có nam thần mới có thể khơi dậy nhiệt huyết của tui.]
[…]
Diệp Lệnh Uý tuỳ tiện tô bức tranh màu nước của mình rồi nộp lên. Bây giờ cho dù là cuộc thi nhỏ hay là cuộc thi mang tính quyết định như thi đại học, quy chế thi của học sinh mỹ thuật đã nảy sinh thay đổi rất lớn.
Bản thân tác phẩm đã mang tính tự do, nhưng đặt trong một phạm vi giới hạn mới có thể kích thích càng nhiều tác phẩm có năng lực và mang phong cách riêng.
Giảng viên chỉ ra đề bài, tác phẩm ghi danh phát huy tuỳ theo thí sinh.
Đương nhiên cậu có thể vượt qua rồi. Diệp Lệnh Uý đã sớm biết, trên thực tế khi bức tranh nọ xuất hiện, cậu đã biết rằng, mai sau cậu chắc chắn sẽ đi con đường này.
Nếu không thì đáng tiếc lắm, có lỗi với năng lực của mình, cũng có lỗi với thiên phú của Tuần Ưu.
Cậu cũng không ngờ rằng, hai bên hợp lại thành một có thể tạo ra tác phẩm đáng kinh ngạc hơn nữa.
Nhưng mấy ngày nay, Phí Lan bắt đầu bất thường.
Diệp Lệnh Uý làm việc chuyên chú thì cái gì cũng ném ra sau đầu, cậu cùng học sinh mỹ thuật làm tổ trong phòng vẽ. Phương Khả Mông cũng không quản cậu, có khi cả ngày trời anh chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.
Trên quần áo toàn là màu vẽ, hiếm khi cậu về lớp học một chuyến rồi lại vùi đầu vẽ vẽ vẽ, tô tô tô.
Chưa xong nữa.
“Sao tôi cảm thấy tâm trạng của anh Lan có vẻ không tốt nhỉ?” Cao Lâm Hạo đến gần bên tai Sở Nhiên rồi nói.
Sở Nhiên giống như chú chuột hamster, hai má phồng lên, cậu nhét không ít đồ ăn vào rồi giờ đang nhai: “Dục cầu bất mãn chứ sao.”
“Hiểu rồi, ý cậu nói là khoảng thời gian này Diệp Lệnh Uý mãi không thèm để ý nó nên nó giận chứ gì.”
“Hạo Tử, cậu thông minh hơn rồi.”
Buổi tối Diệp Lệnh Uý vẫn theo lệ cũ ngồi trong xe nhà Phí Lan quay về. Phí Lan tựa vào ghế sau, mặt vô cảm, Diệp Lệnh Uý xách cặp đến muộn, cậu nằm nhoài lên cửa xe, miệng thì nói: “Em quên giờ mất tiêu, để anh phải chờ lâu rồi.”
Phí Lan liếc cậu một cái, hắn không nói gì.
Cho đến khi xe lên đường, hắn vẫn không nói chuyện.
Diệp Lệnh Uý mới dần phát hiện ra điểm bất thường, cậu nằm sấp lên vai Phí Lan, thổi gió bên tai hắn: “Anh sao thế?”
Phí Lan nghiêng đầu đi, né tránh cậu.
“…”
Diệp Lệnh Uý chớp mắt một lúc, cậu suy nghĩ một hồi rồi nhìn vẻ mặt của Phí Lan. Cậu hiểu ra ngay, cậu nhào vào trong ngực Phí Lan, chẳng thèm ngó ngàng gì ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh giận à? Anh giận em ngó lơ anh sao?”
Cuối cùng Phí Lan cũng mở mắt ra, hắn cúi đầu, ngừng một lúc rồi mới lạnh lùng nói: “Không có.”
Đến đón họ là một chiếc SUV, không gian trong xe rất lớn. Tài xế hát ngâm nga, cũng mặc kệ hai cậu chủ ở phía sau đang nhốn nháo chuyện gì.
Diệp Lệnh Uý dùng cả tay lẫn chân leo lên ngồi trên chân Phí Lan. Cậu ôm cổ Phí Lan, cọ mặt hắn: “Em xin lỗi, em sai rồi, sau này em chắc chắn sẽ đặt anh ở vị trí đầu mà.”
Cậu nói xong thì giơ tay, trịnh trọng thề thốt.
Phí Lan vẫn đang nhìn cậu, im lặng không nói.
Diệp Lệnh Uý cũng không sợ hắn, cậu đến gần liếm môi hắn. Kỹ thuật hôn của cậu đều do Phí Lan chỉ dạy, không có Phí Lan, cậu khó mà tìm được cách hôn. Đầu lưỡi cậu cạy mở răng Phí Lan, nhưng chưa nắm được mấu chốt nên không thể thực hiện được.
“Thôi vậy, em giận rồi.” Diệp Lệnh Uý tỏ vẻ giận dỗi, giả vờ muốn xuống khỏi người Phí Lan: “Ngày mai em chuyển bàn đến phòng vẽ.”
Cậu còn buông lời cay đắng nữa.
Không chỉ nũng nịu không thể thành công, ngay cả khi cậu sắp xuống khỏi người Phí Lan mà cũng không thể thành công luôn.
Phí Lan duỗi tay đè chân cậu, lúc Diệp Lệnh Uý nhìn hắn với vẻ hơi khó hiểu thì hắn duỗi tay nắm cằm Diệp Lệnh Uý, giọng điệu hờ hững khiến lòng người hoảng hốt: “Tự em tính thử xem, mỗi ngày em nói với anh được bao nhiêu câu?”
“Vừa nãy là câu thứ hai mà em nói với anh trong ngày hôm nay.” Phí Lan nhếch khóe miệng, trong lòng Diệp Lệnh Uý có dự cảm không tốt lắm: “Anh có một yêu cầu, chuyện của mấy ngày nay sẽ được xoá bỏ hết.”
Hắn nhẹ buông Diệp Lệnh Uý, Diệp Lệnh Uý xoa mặt: “Yêu cầu gì thế?”
Phí Lan nhìn cậu, kề bên tai cậu nói ra mấy chữ.
Hết chương 83.