___________
Mặc dù trong diễn đàn có người từng đề cập rằng, dựa theo gia cảnh của số 603 thì cậu không thể đi làm idol gì đó được. Nhưng ở vùng đất như Thân Thành, đào tạo ngôi sao là việc dễ như trở bàn tay. Người săn tìm ngôi sao hận không thể ngồi xổm canh chừng trong trung tâm thành phố và cổng các trường đại học cao đẳng.
Sao có thể không chú ý đến nhiệt độ của cuộc thi này được.
“Tôi phải lên lớp.” Diệp Lệnh Uý cau mày, cậu không thích người khác chạm vào mình. Người đàn ông này bỗng nhiên nhào đến từ bên cạnh, không chỉ cậu mà Cao Lâm Hạo cũng bị dọa nhảy dựng.
Phí Lan đội mũ len mềm mại, quấn khăn quàng màu đen, hắn mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ nhìn người đàn ông bất chợt xuất hiện.
“Cậu cân nhắc lại đi, công ty chúng tôi có ekip đào tạo ngôi sao chuyên nghiệp, có thể sắp xếp cho cậu người quản lý chuyên nghiệp nhất. Bây giờ có hai sao hạng top đỉnh cao đều được đào tạo từ công ty chúng tôi.” Mồm mép của người đàn ông nọ biến chuyển rất nhanh, sợ cậu trai trước mặt sẽ từ chối: “Chỉ cần cậu đồng ý đến công ty chúng tôi làm thực tập sinh, chúng tôi lập tức làm theo quy trình đã đề ra, cho cậu ký hợp đồng có đãi ngộ tốt nhất. Thế nào, cậu cân nhắc nhé?”
Cao Lâm Hạo gật đầu: “Nghe ổn áp đấy, một năm idol kiếm được bao nhiêu?”
Câu này hỏi trúng chuyên môn, người đàn ông tự hào vỗ ngực: “Chỉ sợ mấy cậu chưa từng nhìn thấy nhiều tiền thế thôi.”
“Không cần.” Diệp Lệnh Uý từ chối lần nữa: “Tôi không có hứng thú với chuyện trong giới giải trí.”
Người đàn ông bắt đầu sốt ruột.
Hôm qua gã đã nộp hình của cậu trai này lên cho bên trên xem. Bên trên rất vừa ý, nếu như không đưa người này về thì còn báo cáo kết quả kiểu gì nữa. Con ngươi của gã xoay vòng, rơi trên khuôn mặt của Phí Lan ở bên cạnh. Mặc dù không thấy rõ mặt nhưng gã chắc chắn đây chính là cái cậu hôm qua ra khỏi trường thi cùng đám người 603.
“Nếu không thì cậu cân nhắc thử nhé?” Gã nhìn Phí Lan khẽ hỏi.
Diệp Lệnh Uý and Cao Lâm Hạo: “…”
Cao Lâm Hạo ghét bỏ: “Ekip mấy người sao cẩu thả thế? Lúc chọn rau cải trắng thì sao?”
Phí Lan vẫn lặng im, ánh mắt của người đàn ông lại chạy đến trên mặt Cao Lâm Hạo, nhìn chằm chằm cậu một hồi. Gã xoa tay, cực kỳ ngại ngùng nói: “Nếu thực sự không được thì cậu cũng đến thử nhé?”
Cao Lâm Hạo sững sờ, lập tức truy hỏi: “Cái gì gọi là ‘nếu không được’? Khuôn mặt của ông nội tôi đây chỉ đạt đến mức ‘nếu thực sự không được’ hả?”
Dù cậu không có vẻ ngoài xuất sắc như hai người Diệp Lệnh Uý và Phí Lan, nhưng nếu chỉ nhìn thì Cao Lâm Hạo dư sức cao và đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, là kiểu rất dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm.
Cậu cản người đàn ông lại: “Không được, đổi cách nói khác đi, tôi phải siêu được!”
Cao Lâm Hạo nháy mắt với Diệp Lệnh Uý.
Diệp Lệnh Uý hiểu được ý của cậu, kéo Phí Lan còn tỉnh chạy đi.
Người đàn ông thấy hai tên một người một thỏ chạy như bay vào trường thì sốt ruột vỗ đùi. Cao Lâm Hạo thấy mình đã thành công thì vung tay muốn rời đi, kết quả bị người đàn ông nắm áo: “Không được, cậu phải cho tôi con đường khác. Họ chạy rồi, cậu thế chỗ họ, đi nào, tôi đưa cậu ra mắt cấp trên!”
Cao Lâm Hạo sững sờ mất mấy giây, cậu lập tức né tránh: “Đùa gì thế? Tôi đưa mẹ đến đó ông tin không? Ông đang bắt cóc cảnh sát nhân dân tương lai đấy!”
Một người đàn ông gầy như con khỉ sao có thể kéo nổi học sinh cấp ba một mét chín cao khoẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Cao Lâm Hạo nắm tay đẩy gã ra, cậu sửa sang quần áo: “Ê, còn dám kéo tôi, tôi từng tập luyện đấy nhé.”
Mấy người đều chạy cả rồi, dù một nam thần gã cũng không bắt được. Họ để lại người đàn ông rối bời trong gió, khóc không ra nước mắt.
Cao Lâm Hạo vào trường, thấy Diệp Lệnh Uý và Phí Lan đang đợi ở cổng trường thì hết sức vui mừng: “Cuối cùng mấy cậu cũng không bỏ tôi lại!”
Cậu nói xong thì thấy trên cổ Diệp Lệnh Uý có vết đỏ: “Ủa?” Cao Lâm hạo nghiêng đầu, mắt lộ vẻ tò mò: “Anh Lan cắn hả?”
Diệp Lệnh Uý liếc cậu, giọng điệu trong sáng vô tư: “Còn ai khác nữa à?”
Lần này đến lượt Cao Lâm Hạo xấu hổ, tai Cao Lâm Hạo ửng đỏ, cậu dẩu môi: “Sao lại thế, thẳng thắn vậy à?”
Phí Lan chao đảo ở phía trước, Cao Lâm Hạo lại gần bên vai Diệp Lệnh Uý, hạ thấp giọng hỏi cậu: “Hai cậu đã làm chuyện đó chưa?
“Chưa.” Diệp Lệnh Uý lắc đầu: “Đợi tôi thành niên.”
“Vậy khi nào cậu thành niên?”
“Mấy ngày có kết quả thi đại học vào năm sau, mỗi năm đều là mấy ngày đó.”
Cao Lâm Hạo chửi một tiếng ĐM: “Này còn không phải để anh Lan nhịn chết hả?”
Diệp Lệnh Uý cười: “Sao cậu biết anh ấy sẽ nhịn chết? Chẳng nhẽ không có cách nào khác?”
“Còn có cách khác á?” Về phương diện này, Cao Lâm Hạo thực sự không đủ kinh nghiệm. Cậu chỉ từng xem ảnh, trong ảnh rất thẳng thắn, rất thô bạo.
“Đương nhiên.” Diệp Lệnh Uý có phần kiêu ngạo ngước cằm.
“Thôi rồi, có gì đó sai sai.” Cao Lâm Hạo nói với vẻ sâu sắc: “Bị anh Lan nuôi xấu, trở nên hư hỏng rồi.”
Diệp Lệnh Uý liếc cậu, chớp mắt: “Phải không? Hình như tôi vốn đã rất hư rồi, do cậu vẫn chưa đủ hiểu tôi thôi.”
“Diệp Lệnh Uý.” Cao Lâm Hạo bực mình gào tên cậu: “Không phải vậy, nếu cậu cứ như này, anh Lan càng không thể nương tay, nó sẽ làm chết cậu đó.”
Cậu nói xong còn lặng lẽ nhìn Phí Lan đi trước mặt mình, chắc chắn hắn không thấy mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Lệnh Uý cau mày, lập tức nói một câu thô tục đầu tiên từ trước đến nay: “Anh ấy dám, tôi làm chết anh ấy luôn.”
Cao Lâm Hạo nhìn Diệp Lệnh Uý đẹp tinh xảo giống như em bé trước mắt mình, miệng dần mở lớn, sau đó không nhịn được nói tiếp thêm một câu: “Fuck!”
–
Hôm có thành tích thi đầu vào của Diệp Lệnh Uý cũng vừa đúng ngày kết thúc thi cuối kỳ.
Thành tích trong top hai mươi cùng tác phẩm đều sẽ được công bố trên mạng. Lần thi đầu vào này ngoài việc thi một vài kỹ năng mỹ thuật cơ bản còn đưa ra đề bài: Mưa.
Thứ như mưa không dễ vẽ, vẽ mưa lác đác cũng được, vẽ mưa như trút nước cũng không sao.
[Để bậc thầy đây đến thưởng thức tác phẩm của các thí sinh nào.]
[Tôi nhìn nhầm rồi ĐM, hạng nhất là 603, chuyên ngành không phải mỹ thuật ở phía sau còn được tô đỏ, hahahaha, mấy giảng viên này hơi quá trớn rồi!]
[Tôi thấy hơi mất mặt, dân chuyên nghiệp không đánh bại nổi dân nghiệp dư.]
[Tui cũng thế.]
[Hơn nữa người ta vẽ thật sự rất đẹp, tôi không phải dân trong nghề, khi tôi xem tác phẩm của người khác lại thấy kỹ thuật trong đó quá lộ liễu, đẹp thật đấy nhưng thiếu chút gì đó, có cảm giác không nói rõ được.]
[Người khác đều vẽ mưa, cậu ấy vẽ một người đang nâng ô trong một hàng người. Người nọ đứng không vững, ô cũng bị dội ngược về sau, quần áo người nọ dính hết lên cơ thể, chúng tôi nhìn là biết ngay cơn mưa này rất lớn. Mặc dù trong tranh của cậu ấy có người, nhưng có thể thấy rõ ràng nhân vật chính không phải con người mà là cơn mưa này.]
[Ước gì ông trời cho tui thiên phú giống con trai tui!]
[Nhưng hình như 603 đã từ bỏ suất tuyển thẳng rồi, số lượng tuyển thẳng sẽ lấy từ vị trí thứ hai…]
[Thật hả?]
[Thật, không tin thì xem đi, bên quản lý đã làm sáng tỏ rồi. Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, suất tuyển thẳng của trường đứng đầu đấy, nói không cần là không cần, đây là thần tiên nào thế?]
[Có phải cậu ấy điên rồi không? Hay não có vấn đề?]
[Tui đính chính được không, từ lúc bắt đầu người ta đã nói chỉ vì sở thích thôi mà. Người ta giữ hạng nhất khối Trung học số ba, học viện hay trường đại học cả nước nằm đó cho cậu ấy chọn đấy nhé!]
[Người này là thần tiên, của tui.]
[Nhưng phải debut nhé.]
[???? Lầu trên vẫn kiên trì nhỉ?]
[Thím thì biết gì, với nhan sắc của cậu ấy thì nhất định phải debut. Trừ khi cậu ấy không ra khỏi cửa, nam thần giao đồ ăn còn hot cơ mà. Hôm nay tôi để lời này ở đây, 603, chờ lúc khai giảng đại học, cậu chắc chắn hot!]
[Cũng đúng, khai giảng đại học mỗi năm đều sẽ xuất hiện rất nhiều hot boy hot girl]
[…]
Diệp Lệnh Uý chẳng quan tâm đến việc này, cậu đang làm đề. Phí Lan lấy bút chạm cậu: “Bỏ thật à? Không phải em thích vẽ hả?”
“Vẽ tranh không nhất thiết phải vào học viện mới vẽ được, em muốn đến Thân Đại, học luật.”
Phí Lan: “Luật?”
Diệp Lệnh Uý chọt trán mình: “Kỹ năng xem lướt qua là nhớ rất hợp làm nghề này.”
“Nhưng cũng dễ thành tội phạm, mấy năm nay những vụ án luật sư toà án bị trả thù không chỉ xảy ra ngẫu nhiên, em nghĩ kỹ chưa?” Phí Lan cau mày, hắn không muốn Diệp Lệnh Uý rơi vào nguy hiểm, nhưng hắn tôn trọng ý kiến của cậu.
“Nghĩ kỹ rồi.” Diệp Lệnh Uý gật đầu, ánh mắt chắc chắn: “Em không thiếu tiền để dùng, em có niềm tin nào đó cực kỳ mãnh liệt là mình phải làm chuyện tốt.”
“Nhưng em vẫn muốn vẽ, anh hỏi Lý Kính đi, cậu ấy viết em vẽ, em với cậu ấy xuất bản sách, thế nào?”
Phí Lan ngừng một chốc rồi lập tức bật cười: “Sao cứ làm cùng cậu ta thế?”
Diệp Lệnh Uý rũ mắt, không nói nữa.
“…”
“Được rồi, đừng giả vờ.” Phí Lan không cười, từ tốn nói: “Nếu em thích, anh giúp em, muốn in bao nhiêu bản thì in bấy nhiêu, muốn tuyên truyền bao nhiêu thì anh tuyên truyền cho em bấy nhiêu.”
Diệp Lệnh Uý “ò” một tiếng: “Em như thế có phải rất giống kẻ ăn bám không?”
“Chẳng phải từ cái ngày em đưa sổ tiết kiệm cho anh thì em đã tính xong sẽ ăn của anh, uống của anh rồi à?” Phí Lan liếc Diệp Lệnh Uý, tổng kết: “Dối trá.”
Diệp Lệnh Uý nói thầm: “Tự anh đồng ý mà, không trách em được.”
“Trách anh.” Nụ cười của Phí Lan rất giả tạo.
“Hỏi em chuyện này, Diệp Kiều Kiều.” Phí Lan bỗng bắt đầu nói.
Diệp Lệnh Uý mò ra hộp socola từ trong bàn, cậu cạy mở hộp, bóc vỏ một viên ném vào trong miệng: “Chuyện gì?”
“Đón Tết, em đón ở đâu?”
“Cái này hả,” Diệp Lệnh Uý cau mày, mặc dù quan hệ của cậu với Diệp Sầm và Diệp Huyến không tốt lắm nhưng đón Tết chắc chắn phải đón ở nhà tổ, lúc về còn bịp được mấy bao lì xì to, ông cụ Diệp Tổ Mẫn còn có thể tự giúp cậu bịp nữa: “Em về nhà tổ đón Tết.”
Diệp Lệnh Uý tưởng rằng Phí Lan muốn cậu đến nhà họ Phí đón năm mới. Cậu không muốn lắm vì người nhà họ Phí quá nhạt nhẽo. Người ở nhà tổ của nhà họ Diệp nhiều, đông vui. Lưu Giai Nghệ cũng ở đó, cậu có thể bắn pháo hoa cùng Lưu Giai Nghệ. Lưu Giai Nghệ đã đặt xong mấy thùng pháo lớn rồi, hai người đã bàn sẽ tận dụng để dọa Diệp Huyến và Diệp Nguyên.
Không về thì tiếc lắm.
“Hết ngày ba mươi Tết thì em có thể đến tìm anh.” Diệp Lệnh Uý suy nghĩ, cậu vẫn không nỡ để Phí Lan ở nhà một mình cô đơn lẻ bóng trải qua cả một năm.
“Nhưng anh muốn đón giao thừa cùng em.” Phí Lan khẽ nói, giọng điệu của hắn rất chậm, tựa như đang suy xét tính toán gì đó: “Anh cùng em về nhà đón Tết, được không?”
Hết chương 87.