Trên tay cậu cầm một hộp sữa, lắm lúc sẽ đưa lên uống.
Thẩm Điềm nhanh chóng uống ngay hộp sữa cùng loại với cậu và cứ thế đi theo sau lưng cậu bước vào trường.
Không có Trần Vận Lương cạnh bên ồn ào thì trông cậu có vẻ khó gần hơn rất nhiều, các bạn nữ đi ngang qua người cậu đều sẽ quay lại nhìn. Thẩm Điềm đưa tay lấy vụn bánh mì trên miệng.
Theo cậu rẽ bước lên cầu thang.
“Chu Thận Chi.” Tần Mạch đeo chiếc cặp trên vai, tay thì đang cầm bình nước màu hồng đứng ở hành lang gọi với cậu. Chu Thận Chi đáp một tiếng rồi bóp dẹp hộp sữa, đi cùng Tần Mạch vào hướng cửa sau.
“Sau buổi tự học tối hôm qua, các cậu đã đi đâu?” Tần Mạch ngẩng đầu nhìn cậu.
“Đi đánh bóng rổ.” Sáng sớm tinh mơ, giọng của cậu vẫn còn có chút khàn như chưa tỉnh hẳn.
“Trễ như vậy rồi còn đi đánh bóng rổ…” Tần Mạch mang theo sự dịu dàng ân cần hỏi han. Cậu ấy đưa tay bỏ ra đuôi tóc đang dính vào trong cổ áo, một khoảng trống lộ ra khiến cô nhìn thấy Thẩm Điềm ở phía sau.
Đúng lúc ánh mắt của Thẩm Điềm cũng đang nhìn Tần Mạch.
Hai người con gái nhìn nhau chằm chằm, Tần Mạch nhớ ra đây là bạn mới, cậu ấy nhìn Thẩm Điềm và nở nụ cười rạng rỡ. Phản xạ lúc này của Thẩm Điềm là giấu hộp sữa Yến Đường giống với Chu Thận Chi ra sau lưng của mình.
Cô chớp chớp mắt.
Cũng nở nụ cười lại với Tần Mạch.
Tần Mạch cười xong bèn thu tầm mắt về đi vào lớp học cùng Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi tránh người ra một chút để cho Tần Mạch bước vào trước, sau đó cậu mới ngồi vào.
Thẩm Điểm đứng đơ người vài giây, tay siết chặt lấy hộp sữa, bóp vài cái mới chịu bước vào lớp. Nhưng cô vẫn vô thức giấu hộp sữa vào bên hông.
Không biết là vì cớ gì nhưng cô vẫn muốn giấu nó đi.
Tần Mạch lấy đề thi thử ra miệng lẩm bà lẩm bẩm điều gì đấy, Chu Thận Chi thì đang tựa lưng vào ghế, từ tốn sắp xếp lại đống đề thi đang được đặt trên bàn, Thẩm Điềm đặt chiếc cặp của mình xuống rồi sau đó uống hết hộp sữa còn sót lại nhưng vẫn mang theo nó khư khư bên người.
Vừa quay người.
Người con trai đang sắp xếp đống đề thi trên bàn ở bên cạnh bỗng ngước mắt lên nhìn cô.
Cả người Thẩm Điềm cứng đờ.
Trong đầu hiện lên hình ảnh tối hôm qua cậu cầm điếu thuốc trên tay.
Học sinh đứng nhất lớp hút thuốc, còn giao du với đám côn đồ như Giang Cạnh Dã, đây có phải là bí mật của cậu ấy không?
Ngay lúc tâm trí của cô đang rối bời.
Chu Thận Chi đã thu ánh mắt của mình về.
Tâm trạng Thẩm Điềm như rớt từ trên cao xuống, một cảm xúc thất vọng nặng nề bao phủ lấy khắp người.
Cho dù bản thân học cùng lớp với cậu thế nhưng việc giao lưu với nhau lại chẳng mấy khi.
Cô đi đến thùng rác ở phía sau lớp, vứt hộp sữa vào. Sau đó cô trở về, lúc ấy Tần Mạch cũng vừa hay làm xong đề thi, Chu Thận Chi xoay người sang bên để chân ra ngoài cho Tần Mạch bước ra.
Thẩm Điềm vội vã đi về chỗ ngồi của mình.
Tào Lộ ngáp dài, vò đầu bứt tóc: “Điềm Điềm, cho tớ coi đề thi thử Toán của cậu nữa đi.”
Thẩm Điềm lấy đề ra và đưa cho Tào Lộ.
“Á người anh em…” Trần Vận Lương đột nhiên xông vào phòng học, chạy ngay đến bên cạnh của Chu Thận Chi, chắp tay lại và khom lưng xuống: “Xin lỗi xin lỗi bạn hiền, hôm qua hẹn hò vui quá, nữ thần của tớ bảo tớ đi mua quà sinh nhật cùng cậu ấy, khó khăn lắm, khó khăn lắm cô ấy mới nhớ đến tớ, tớ không thể không đồng ý được bạn ơi!”
Chu Thận Chi gác một tay lên ghế, trừng trừng nhìn Trần Vận Lương.
Chốc sau.
“Cút.”
Đôi chân dài vươn ra đạp một cái.
May thay Trần Vận Lương né được.
Nhưng lại té xuống bàn của Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm tay giữ lấy cây bút, ngơ người trong giây lát.
Trần Vận Lương tiếp tục tiến về phía trước, xin lỗi Chu Thận Chi: “Người anh em à, một lốp dự bị như tớ vốn đã không dễ dàng rồi, tớ giống như một viên gạch trong tay của cô ấy vậy, muốn chuyển đi đâu thì chuyển.”
“Trời mé!”
Các bạn ở cả phía trước lẫn phía sau đều cười rộ lên.
“Làm lốp dự bị thôi mà trông cậu có vẻ tự hào quá nhỉ?” Chu Thận Chi chống cằm, giễu cợt cười hỏi.
“Tự mình an ủi tâm hồn mình thôi chứ, cái loại đẹp trai như cậu làm sao hiểu được tâm trạng của bọn con trai bình thường như tụi tớ.” Trần Vận Lương bỏ cặp xuống, lấy đề thi ra rồi tiện tay bỏ luôn lên bàn của Thẩm Điềm.
“Bạn ơi, nộp giùm mình cái.”
Thẩm Điềm ngớ người.
Cô nhìn vào đề của Trần Vận Lương.
Đừng nhìn cậu ấy lúc nào cũng miệng mồm luyên thuyên như vậy nhưng đề thi của cậu ấy làm lúc nào cũng sạch sẽ. Hơn nữa mỗi một câu đều giải vô cùng chi tiết, khác hẳn với của cô. Đây chính là điểm khác biệt của đám học sinh lớp chuyên đấy ư?
Cô cũng cẩn thận sắp xếp lại chúng sau đó nộp cho người đại diện thu bài môn Toán của lớp – Hoàng Đan Ni.
Hoàng Đan Ni thẳng tay kéo lấy đề của Tào Lộ, nói: “Khỏi so bài nữa đi, so của Thẩm Điềm chẳng khác nào đang tự soi gương hả?”
Tào Lộ bĩu môi.
“Thế học bá các cậu cũng có cho tớ mượn đâu mà nói.”
Hoàng Đan Ni liếc nhìn bất lực.
“Mai đưa cho mà mượn.”
Vừa dứt lời liền quay lưng rời đi.
Tào Lộ ghé sát vào Thẩm Điềm.
“Tớ mới không thèm mượn của cậu ta, coi cậu ta ngạo mạn cỡ nào kìa! Hớ!”
Thẩm Điềm nghe xong lại có chút chạnh lòng.
“Tớ muốn thành tích của mình tiến bộ hơn.”
Tào Lộ liền nhìn sang cô.
“Vậy thì chăm nghe giảng vào, chúng ta có phải là Tần Mạch đâu mà được so bài với Chu Thận Chi.”
Thẩm Điềm chợt khựng lại.
“Bọn họ sẽ trao đổi đáp án với nhau hả?”
Tào Lộ: “Ủa tất nhiên, nhiều khi còn giảng đề cho nhau nữa cơ.”
Thẩm Điềm: “Ồ.”
Tốt thật.
– —–
Sau khi làm đủ trò với Chu Thận Chi xong Trần Vận Lương để lại cặp xách ngay ngắn, thân hình nặng nề ngồi vào chiếc ghế của mình, cậu ấy vịn tay quay lưng ra sau, nói: “Bạn Thẩm Điềm ơi, cậu giúp tớ nộp đề chưa vậy?”
Cô giữ chặt chiếc bàn, gật gật đầu: “Nộp rồi á, mà mấy câu đó cậu đều biết làm hết hả?”
“Hê hê, đó là chuyện đương nhiên, tớ đứng thứ ba của lớp này mà.”
Đôi mắt Thẩm Điềm chợt sáng lên.
Gương mặt của cô không phải thuộc hàng quá đỗi xinh đẹp nhưng thuộc loại càng nhìn càng thích, cộng thêm làn da trắng của cô nữa, đôi mắt khẽ cong, mỗi khi sáng lên lại có chút gì đó đáng yêu.
Lúc này trong tim Trần Vận Lương chợt như hân hoan.
Lại bày ra vẻ khoe khoang một chút.
“Cậu có gì mà không hiểu thì cứ hỏi tớ.”
Thẩm Điềm lập tức gật đầu.
“Hỏi cậu á? Thôi khỏi đi ạ, cũng đâu phải là tớ chưa hỏi cậu lần nào đâu mà, cậu càng giảng tớ càng rối, nếu mà cậu có thể nhờ được Chu Thận Chi giảng bài cho tớ thì tớ mới phục cậu.” Tào Lộ đã chung lớp với Trần Vận Lương hai năm rồi vậy nên tật xấu của cậu ấy Tào Lộ cũng biết rất rõ, vừa tô lại son vừa liếc mắt nhìn sang.
Trần Vận Lương: “…”
Chốc sau.
Cậu ấy chỉ tay vào Tào Lộ.
“Cậu đợi đó.”
Vừa dứt câu, cậu ấy liền quay người lên.
Tào Lộ thấy vậy bật cười.
Điều này làm cho Thẩm Điềm càng lo lắng hơn.
– ——
Hôm nay đồ ăn ở căn tin đặc biệt ngon hơn mọi khi, Thẩm Điềm và Tào Lộ lấy thêm một cái đùi gà, sau khi ăn xong thì vô cùng thỏa mãn trở về lớp, màn đêm đang dần buông xuống.
Mặt trời lộ ra một tia ánh dương màu vàng cuối cùng trong ngày.
Vị trí của Thận Chi vẫn còn đang trống, cậu vẫn chưa trở về, Thẩm Điềm lấy ra cuốn vở bài tập vừa mới đặt nó trên bàn thì chợt có một bóng người bước vào, sau đó xà xuống chiếc ghế ấy.
Thẩm Điềm có đôi phần ngơ ngác.
Cô ổn định lại nhịp thở, dựa vào những tiếng động nhỏ phát ra và bóng người của cậu mà phỏng đoán xem hiện giờ cậu đang làm gì.
“Chu Thận Chi!” một tiếng gọi cao vút phát ra từ trong lớp học.
Trần Vận Lương cầm theo sách vở, đặt mạnh xuống bàn của Chu Thận Chi, Chu Thận Chi dụi mắt, Trần Vận Lương cười nói: “Vừa đúng lúc tớ có mấy câu không biết giải lắm, hay là cậu giảng cho tớ đi? Tự học buổi tối mà, cũng đâu thể im như hến rồi mạnh ai nấy làm đúng không?”
Chu Thận Chi cầm lấy cuốn sách của cậu ấy, nhìn sơ qua một lượt: “Câu nào?”
Trần Vận Lương đưa tay chỉ lên mấy câu hỏi.
“Đây nè, đây rồi đây nữa.”
Chu Thận Chi bật cười giễu cợt.
“Hay quá ta, cái gì cũng không biết luôn.”
Làm cho Tần Mạch phải chống cằm thở dài một tiếng, cô ấy cười lên trông rất ngọt ngào và dịu dàng, không có tính công kích gì nhưng nghe rất hay. Trần Vận Lương nói: “Tất nhiên là không qua được cái đứa đứng nhất như cậu rồi.”
Cầm bút lên, Chu Thận Chi đặt cuốn sách đề ở trên bàn, bắt đầu ghi chú gì đó: “Nghe cho kỹ nha, tớ chỉ giảng một lần thôi…”
“Ok, ok.”
Trần Vận Lương vừa gật đầu vừa đưa tay gọi Tào Lộ và Thẩm Điềm sang. Tào Lộ tiếp nhận được tín hiệu từ cậu ấy, kéo theo Thẩm Điềm, lúc này tim của Thầm Điềm đập rất nhanh, cô cầm theo cuốn đề đứng dậy đi qua đó, Trần Vận Lương ra hiệu cho cô lấy theo ghế để ngồi nghe, cô do dự trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế ra ngồi ở chỗ lối đi giữa hai dãy bàn.
Ngồi xuống vô cùng nghiêm túc và cẩn thận.
Người con trai ấy bắt đầu giảng đề cũng có chút phát giác, đầu bút chợt dừng lại một giây và rất nhanh sau đó lại tiếp tục. Cậu vừa giải đề vừa giảng: “… Khi đó phương trình của đường thẳng A1A là y= {x+a} “
Vì để nghe rõ ràng hơn, Tào Lộ từ ghế chồm lên chen về phía trước, nửa cái mông thì vẫn ngồi trên ghế của Thẩm Điềm, Thẩm Điềm bị Tào Lộ chen ngả về trước.
Mà phía trước là cánh tay của Chu Thận Chi, thứ mà mũi cô ngửi được là mùi thơm nhè nhẹ của cậu.
Thẩm Điềm không muốn phải tiếp tục chen về phía trước, cô sợ sẽ đụng vào cậu nên luôn ngăn Tào Lộ lại, cố gắng thoát khỏi Tào Lộ.
Cậu viết xong câu một.
Tiếp tục giảng câu tiếp theo.
Đầu bút vừa chạm vào cuốn đề cậu chợt quay đầu.
Vừa đúng lúc hai cô gái kia đang dính vào nhau, âm thầm tranh cự, Thẩm Điềm bỗng nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của cậu, nhất thời thất thần, Chu Thận Chi: “Có chỗ nào không hiểu không?”
Thầm Điềm theo bản năng lắc đầu.
Tào Lộ giơ tay lên: “Tớ có.”
Động tác giơ tay lên này của cô ấy khiến cho cả người ép về phía trước, cũng khiến cho Thẩm Điềm ngả về trước hơn.
“Không hiểu chỗ nào?” Chu Thận Chi quay lại nhìn vào cuốn đề, cánh tay đang đặt trên bàn như cố tình dịch sang một bên, giống như thể cậu thừa biết bọn họ cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ đụng vào cậu.
Cậu đang tránh né.
Thẩm Điềm ngơ ngác nhìn cánh tay của cậu dịch chuyển.
Lắng nghe Tào Lộ đưa ra câu hỏi cho cậu.
Tâm trạng này không biết nên diễn tả thế nào cho đúng.
Nhưng giống như từ trên cao rớt xuống vậy.
Cô dùng sức né sang một bên, coi như vị trí đó nhường cho Tào Lộ. Tào Lộ chỉ tay vào cuốn đề, nói ra một đống câu hỏi, những chỗ mà Tào Lộ không hiểu cũng chính là chỗ mà Thẩm Điềm không hiểu.
Chu Thận Chi cũng khá là kiên nhẫn.
Ngay cả Tần Mạch cũng lắng nghe một cách nghiêm túc, Thẩm Điềm nhanh chóng ghi lại hết tất cả những lời mà cậu giảng vào trong cuốn đề, khi lật trang sách ra sẽ thấy ba chữ “Chu Thận Chi” mà cô vô ý viết vào.
Cô có chút hoảng.
Nhanh chóng gấp trang đó lại.
Viết đề để che lấp đi.
Được nghe cậu giảng hiệu quả hơn hẳn việc tự mình cuống cuồng mò mẫm. Lúc kết thúc, Tào Lộ cầm sách trên tay khom lưng xuống: “Cảm ơn Tần Mạch Mạch, cảm ơn anh mập, cảm ơn đại thần Chu Thận Chi.”
Hành động đó của Tào Lộ đã khiến cho Chu Thận Chi bọn họ bật cười.
Trần Vận Lương chống tay trên bàn, cười nói: “Quá khen quá khen.”
Tào Lộ trông thấy Thẩm Điềm ngơ ngác, cậu ta đụng nhẹ vào Thẩm Điềm, chốc sau cô mới hoàn hồn được. Rồi cô bỗng chợt nhớ ra gì đó, vươn người lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó là kẹo cao su đủ các loại màu sắc, cô đổ vào tay mình và đưa về phía trước.
Dưới ánh nhìn của mọi người, cô nói: “Kẹo này rất ngon, ngọt lắm là vị trái cây đó.”
Cô lấy hết can đảm, nhìn về hướng Chu Thận Chi.
“Cảm ơn cậu.”
Ánh mắt Chu Thận Chi đang nhìn cuốn đề thì ngước lên.
Trông thấy đống kẹo trên tay cô, cậu đưa tay ra, những ngón tay thon dài cầm lấy viên kẹo màu cam, bỏ vào miệng, nói: “Cảm ơn.”
Tần Mạch cũng mỉm cười: “Vậy tớ cũng ăn một viên.”
Cậu ta vươn tay, ngón tay sơn màu hồng nhạt cũng lấy đi một viên.
“Woa, cái kẹo này lúc trước tớ cũng thích ăn lắm.” Tào Lộ lấy hai viên, Trần Vận Lương cũng lấy hai viên, cả hai đều không hề khách sáo chút nào.
Còn sót lại một viên màu cam.
Thẩm Điềm đưa lên và ăn nó.
Trong lòng không hiểu sao lại có chút ngọt.
Cô ngồi xuống.
Vội liếc nhìn sang cậu.
Lúc cậu đang nhâm nhi viên kẹo thật sự rất đẹp.
Ngày mai,
Cô sẽ lại mang theo một ít nữa.
– ——
Sự vui vẻ ấy duy trì suốt đến khi tan học, chín giờ rưỡi tối, vầng trăng sáng treo trên màn đêm cao vút chiếu rọi. Thẩm Điềm đeo cặp sau lưng đi xuống lầu cùng Tào Lộ, Chu Thận Chi và Trần Vận Lương thì đi cùng nhau ở phía trước, dáng người cậu rất cao, có khi nhánh liễu sẽ lướt qua trên vai câu, Thẩm Điềm lại vô thức nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay cậu.
Cô muốn hỏi Tào Lộ.
Nhưng lại không dám.
Sau cùng vẫn im lặng.
Lúc này đây, bóng lưng cao cao ở phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía này.
Bước chân của Thẩm Điềm cũng khựng lại.
Bên dưới ánh đèn, từng hơi thở cũng dường như đang ngưng đọng.
Một bóng người mảnh khảnh chạy lướt qua cô, ánh mắt của người con trai kia như tìm được tiêu cự, rơi vào gương mặt của bóng người đó, sau đó cũng thu tầm mắt về, quay đầu đi.
Tần Mạch đeo theo chiếc cặp, đi đến ngay bên cạnh cậu.
Giây phút cậu ấy dừng lại.
Thì ra là đang đợi Tần Mạch.
Cơn gió nhẹ thổi qua, ba con người đi phía trước cuối cùng cũng ra khỏi cổng trường, Tần Mạch lên một chiếc Maybach màu đen, Tào Lộ đang khoác tay Thẩm Điền thầm thì: “Nhà Tần Mạch giàu lắm đấy, nghe bảo là một trong những tài phiệt của thành phố mình, ba của cậu ta kinh doanh khoáng sản, người ta đều gọi ba cậu ấy là ông chủ Môi.”
Thẩm Điềm há hốc mồm.
“Vậy Chu Thận Chi thì sao?”
“Cậu ấy à, gia cảnh có chút thần bí nhưng cũng không kém cạnh gì đâu, cậu xem đồ mà cậu ấy mặc này, xài này, đôi giày cậu ấy đang đi cũng là loại đắt tiền á.” Tào Lộ đưa ngón tay cái lên ra vẻ khen ngợi, nói: “Vừa đẹp, vừa giàu, thành tích học tập thì khỏi chê, đúng là hoàn hảo.”
Thẩm Điềm: “Đúng thật.”
…
Chiếc xe buýt của trường mở cửa.
Chu Thận Chi và Trần Vận Lương cùng bước lên xe của trường, bước vào bên trong, ánh sáng rực rỡ rơi vào nơi giữa đôi mày của cậu, cậu đeo chiếc tai nghe màu đen, khom người ngồi vào vị trí ghế ở dãy cuối cùng cạnh cửa sổ.
“Ê.” Trần Vận Lương chen vào, ngồi ngay bên cạnh của cậu, cậu ấy kéo cửa sổ của xe ra nhìn về phía hai nữ sinh đang đứng ở cổng trường, Vận Lương như nhớ ra gì đó.
Đột nhiên ngồi thẳng lên, dùng tay quạt quạt, cười nói: “Hôm nay tớ phát hiện Thẩm Điềm Điềm có chút đáng yêu.”
Chu Thận Chi đưa tay gác lên thành cửa sổ xe, cúi đầu bấm điện thoại, không trả lời.
Trần Vận Lương cũng bấm điện thoại và tiếp tục hỏi: “Cậu có thấy vậy không?”
Bỏ điện thoại xuống, Chu Thận Chi chỉnh lại tai nghe của mình, ấn nút nguồn và nhắm mắt lại, trái cổ khẽ động: “Không chú ý.”
Trần Vận Lương nhún nhún vai.
“Cậu ấy còn uống sữa giống với cậu cơ mà.”
Đối phương không trả lời.
Trần Vận Lương nghe tiếng nhạc truyền ra từ tai nghe của cậu, cộng với việc bây giờ cậu ấy đang nhắm mắt thì biết ngay cậu không hề hứng thú với chủ đề này, Trần Vận Lương hừ một tiếng rồi cũng đeo tai nghe của mình vào.
– ——-