Hoàng Đan Ni đối với thái độ phản đồ của Tào Lộ cũng nguôi ngoai không ích. Đoán chừng cũng có rất nhiều bạn muốn được nghe giọng hát của cậu. Cả lớp tận dụng thời gian tự học buổi tối và thời gian nghỉ trưa để cùng nhau luyện tập.
Nhưng mà, Thẩm Điềm từ đầu đến cuối đều chẳng nghe thấy cậu hát được nửa câu, lúc luyện tập là do Tần Mạch hát chính.
Ngày mười tháng chín.
Ngay cả bà Trịnh Tú Vân cũng cảm nhận được không khí ngày hôm nay, vừa thấy cô con gái mình ra khỏi cửa với đôi bàn tay không, bà nhăn mặt nhíu mày: “Hôm nay không phải là ngày Nhà Giáo sao? Không mang theo quà để tặng thầy cô à?”
“Dạ mang rồi, mang rồi.” Thẩm Điềm thức dậy trễ, chỉ kịp ăn vài miếng cơm nắm do ba làm, vội lau miệng rồi đi.
Trịnh Tú Vân đứng ngay trước cửa chăm chăm nhìn cô.
Thẩm Điềm chạy như bay đến trường.
Trên lớp mọi người đang vừa cầm sách trên tay vừa ngân nga hát, Thẩm Điềm vội đi về chỗ ngồi của mình. Cô lén nhìn sang Chu Thận Chi đang khoanh tay tựa lưng vào ghế nói chuyện với Trần Vận Lương.
“Chào buổi sáng, Thẩm Điềm Điềm.” Trần Vận Lương vừa gặp cô bèn cười tươi chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Cô đáp lời Trần Vận Lương, đặt cặp sách xuống ghế xong bỗng ngẩn ngơ một lúc rồi nhìn sang Chu Thận Chi: “Chào buổi sáng.”
Chu Thận Chi ngước nhìn lên: “Chào buổi sáng.”
Tim của Thẩm Điềm bất chợt đập nhanh liên hồi, cố giả vờ bình tĩnh rồi thu ánh mắt của mình về, sau đó lấy bài tập của mình ra. Trong lòng có đôi chút ngọt ngào vì cuối cùng cô cũng có thể bắt chuyện được với cậu rồi.
Cho dù đó chỉ là một lời chào buổi sáng.
Kế bên bỗng có một bóng hình lướt qua, Tào Lộ ngồi xuống ghế nằm trườn lên trên bàn thở hổn hển: “Lúc sáng tớ xem nhầm giờ, thật sự luôn á! Suýt nữa thì trễ rồi.”
Thẩm Điềm lấy khăn giấy đưa cho cô.
Tào Lộ gấp gáp lau mồ hôi trên mũi rồi liếc nhìn cậu bạn vô cùng đẹp trai bên hàng xóm.
Cậu ấy hạ giọng nói: “Buổi tốp ca tối nay, cậu nói xem cuối cùng là cậu ta có hát hay không?”
Thẩm Điềm ngồi thẳng người không dám quay sang nhìn như Tào Lộ, cô nhỏ giọng nói: “Chắc sẽ có mà.”
Xem ra không chỉ có mỗi một mình cô cảm thấy tò mò và trông đợi.
Tào Lộ bĩu môi: “Tớ lại nghĩ cái này là do Tần Mạch không thể nào thu phục được lòng dân nên cố ý lấy Chu Thận Chi trấn áp tụi mình.”
Thẩm Điềm mím chặt môi.
“Cậu ấy có phải thần thú đâu… trấn áp cái gì chứ.”
Tào Lộ bật cười: “Nếu cậu ta là thần thú cậu có tình nguyện bị cậu ta trấn áp không?”
Hai bên tai Thẩm Điềm thoáng chút đỏ ửng.
Cô lấy đề thi vội dúi vào tay Tào Lộ.
– —-
Các khoá cùng với các lớp khác vui vẻ cười đùa, hôm nay phòng làm việc của thầy cô cũng không ít học sinh đi vào ghé thăm.
Lớp 1 mua cho thầy cô mấy món quà nhỏ như vé xem phim, Tiêu Dao Hoàn,… khiến cho thầy cô khóc cười không xong thế mà bên lớp chuyên lại chẳng có động tĩnh gì.
Ngoài mặt yên ắng là thế.
Bên trong Tần Mạch vẫn cùng với vài ban cán sự trong lớp ra vào phòng làm việc của thầy.
Màn đêm dần buông xuống, màn đêm của mùa thu như thể sẽ kéo dài hơn so với mùa hạ. Thẩm Điềm và Tào Lộ cầm theo chai nước bước vào chỗ ngồi, các bạn khác cũng đang trong tâm trạng khá hồi hộp.
Thẩm Điềm mở chai nước ra.
Tay trơn quá.
*Bịch*…
Chai hồng trà rơi xuống đất, cô vội vàng cúi người xuống nhặt lên nhưng ai có ngờ được rằng chai nước kia lại lăn sang chân của Chu Thận Chi chứ.
Cô có chút khựng lại.
Nam sinh kia trông thấy vậy cúi người xuống, bàn tay thon dài nhặt chai hồng trà lên, Thẩm Điềm phắt ngồi thẳng lưng, Chu Thận Chi mở nắp chai nước ra rồi đưa lại cho cô.
Thẩm Điềm ngơ ngác.
Chu Thận Chi: “Nè.”
Thẩm Điềm chợt hoàn hồn, nhanh chóng nhận lại chai nước, cô cầm sát phần dưới của chai để không đụng vào cậu.
“Cảm ơn.”
Chu Thận Chi vốn chẳng để tâm, cậu tựa lưng vào ghế.
Lúc này Tần Mạch bước vào lớp, cả lớp hồi hộp đứng dậy. Thẩm Điềm đem chai hồng trà nhét vào trong hộc bàn, sau đó có một bạn nam vội chạy lên, công tắc đèn chợt tắt.
Cả lớp chìm trong màn đêm tối mịt.
Ngay sau đó Trần Vận Lương dẫn theo Triệu Tuyên Thành, Tăng Dịch, Trương Anh đi vào lớp. Triệu Tuyên Thành lập tức nói: “Chuyện gì vậy? Tự học mà tắt đèn làm cái gì thế…”
Thầy còn chưa dứt câu.
Các bạn trong lớp mở flash điện thoại và giơ lên.
Ánh sáng hợp thành một hình trái tim, sáng lấp lánh, cảnh tượng đẹp đến lay động. Ngay đến lời nói của Triệu Tuyên Thành cũng bị nghẹn lại, trong màn đêm Thẩm Điềm quay đầu nhìn về hướng của Chu Thận Chi.
Cậu đang tựa lưng vào ghế, khoanh tay lại, chốc sau cậu buông một tay xuống rồi cầm bút lên, đôi mắt nhìn lên cao mang theo vài phần tản mạn.
Cậu gõ hộp bút xuống bàn vài cái.
*Cách* một tiếng.
“Vẫn…”
“…nhớ người đã từng hứa với tôi rằng sẽ không bao giờ để tôi không thể tìm thấy người…”* Giọng hát của nam sinh ấy trầm ấm lại trong veo như ngần vang lên, giây phút ấy Thẩm Điềm mới hiểu ra.
Những gì Tần Mạch nói…
Đều là sự thật.
Cậu ấy hát rất hay.
Nhịp tim cô đập nhanh một cách mất kiểm soát, lắng nghe cậu gõ hộp bút theo nhịp, hát lên từng câu từng chữ.
“Thế nhưng người lại sải cánh bay theo đàn chim di trú về phương Nam, bay về nơi xa xôi ngút ngàn…” Tất cả mọi người đều chìm đắm trong giọng hát của cậu, “Tình yêu như…” bỗng lỡ mất một nhịp.
Nhưng Tần Mạch vẫn có thể dẫn mọi người hát tiếp câu này.
“Tình yêu như cánh diều đã đứt dây…”
Thẩm Điềm tiếp tục vẫy điện thoại, câu hát cùng với ánh đèn hoà vào nhau. Các thầy cô vừa kinh ngạc vừa cảm động, trái tim đã làm xong Thẩm Điềm buông điện thoại xuống, các bạn khác lại tiếp tục giơ lên đến khi hoàn thành bài hát.
“Thầy cô nhất định phải luôn vui vẻ ạ!”
Cô Trương Anh che miệng lại, đôi mắt ửng đỏ.
– —
Bên ngoài lầu dạy học.
Rất nhiều học sinh học tiết tự học đang chuẩn bị ra về. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng hát từ lầu học truyền đến, đua nhau quay đầu lại xem thì chợt thấy phía bên lớp chuyên đang ngập trong ánh đèn lấp lánh.
Tiếng hát xuyên qua màn đêm đen.
Vô cùng hay.
Trần Ấp xách cặp của mình trên tay, phụt cười một tiếng.
“Cái thằng Chu Thận Chi đang giả bộ đứng đắn à.”
Vài nam sinh hay đánh bóng rổ chung với nhau bật cười thành tiếng, Trần Ấp cười nhạt sờ lên khóe môi, hất chiếc cặp lên vai dẫn theo một đám nam sinh đi khỏi.
– —
Bụp!
Đèn sáng lên rồi.
Cả lớp ai nấy đều xoa xoa cổ tay, thở hổn hển nhìn lên thầy cô. Cô dạy Anh văn Trương Anh xinh đẹp của chúng ta cũng khóc rồi, tâm trạng của Triệu Tuyên Thành và Tăng Dịch thì có hơi phức tạp, rất lâu sau đó Triệu Tuyên Thành mới bước lên bục giảng, thầy nói: “Bản tình ca Tây Hải là bài hát định tình của thầy và vợ thầy, các em hát rất hay.”
“Thầy cảm ơn các em.”
“Nhưng mà điều khiến cho thầy rất ngạc nhiên là…”
“Chu Thận Chi, em hát rất hay.” Thầy đưa mắt nhìn sang cậu.
Chu Thận Chi xoay bút.
“Quá khen.”
Các bạn trong lớp đều bật cười, Trương Anh lau đi nước mắt, nói: “Một món quà rất đặc biệt, cô rất thích.”
Tăng Dịch vuốt vuốt râu của mình.
“Nhưng mà đừng có quên tuần sau là kỳ thi tháng đó.”
Cả lớp: “…”
Đột nhiên có một bạn dùng tiếng địa phương nói: “Hiểu rầu nè!”
“Hahaha…”
Tăng Dịch gõ lên bàn vài tiếng, nói: “Nhưng mà buổi tự học của tối ngày mai có thể mở phim lên cho tụi em xem.”
“Woa ~”
“Thầy vạn tuế!”
Cuộc sống cấp ba vội vã và khô khan, những lúc học tập mệt mỏi như thế này thả lỏng một chút cũng đủ để khiến cho con người ta cảm thấy vui vẻ. Triệu Tuyên Thành nhìn vào đồng hồ, thầy nói cũng đã muộn rồi mọi người về nhà đi.
– —-
Sau khi thầy cô rời đi, các bạn còn lại trong lớp lần lượt giơ ngón tay cái lên tán thưởng Tần Mạch.
Đôi mắt Tần Mạch cong cong, mỉm cười vui vẻ.
Tào Lộ chạm nhẹ vào cánh tay Thẩm Điềm một cái, Thẩm Điềm quay qua nhìn Tào Lộ, cả hai đều cười lên. Thật ra làm cho người khác vui vẻ thì bản thân mình cũng sẽ trở nên vui vẻ. Cô đeo cặp vào, len lén nhìn người con trai đã rời khỏi lớp.
Chợt có một bóng người nắm lấy chiếc cặp rồi chạy theo Chu Thận Chi.
“Đợi tớ với!”
Tần Mạch vội đuổi theo.
Trần Vận Lương gõ bàn của Thẩm Điềm vài cái: “Đi thôi, Thẩm Điềm Điềm.”
Thẩm Điềm ngẩng lên mặt nở nụ cười rồi đi cùng với Tào Lộ, hai người hớn hở đi theo bước chân của Trần Vận Lương xuống cầu thang. Nhưng bây giờ học sinh cũng đã về gần hết rồi.
Đèn cảm ứng cũng chỉ còn mỗi chiếc đèn màu cam ở trên đỉnh đầu này thôi.
Chu Thận Chi đeo trên vai chiếc cặp, rẽ qua rẽ lại, ánh mắt vô cùng tản mạn.
“Cậu ta hát hay thực sự luôn á, thật là bất ngờ! Tớ làm bạn cùng lớp năm lớp 11 với cậu ta mà tớ còn chưa từng nghe qua.” Tào Lộ không kìm được mà cảm thán bên tai Thẩm Điềm.
“Thượng đế mở cho cậu ta nhiều cánh cửa thật đấy!”
Nhịp tim của Thẩm Điềm không cách nào khống chế mà đập nhanh hơn nữa.
Hai tay của Trần Vận Lương chắp ra sau gáy, bước ra khỏi phòng học thì ngước lên nhìn vầng trăng ở trên cao, nói: “Thật là sảng khoái, Tần Mạch Mạch à có phải cậu nên mời tụi này đi ăn khuya ăn không?”
Tần Mạch quay người lại mỉm cười, ánh mắt cong cong, ngày hôm nay cậu ta trông rất xinh đẹp.
Cậu ta liếc nhìn xuống phòng học số ba đang khép hờ cửa, nói: “Các cậu chơi trốn tìm đi, ai không bị tìm thấy tớ sẽ thực hiện một nguyện vọng của người đó.”
Ánh mắt Tào Lộ sáng bừng lên.
“Thật không?”
Tần Mạch chắp tay ra sau lưng gật đầu.
Trần Vận Lương trước giờ không sợ trời không sợ đất, ở đâu có náo nhiệt ở đó có Vận Lương. Cậu ta chạy lên trước khoác vai Chu Thận Chi: “Đi, đi trốn nào, chúng ta còn phải bào ái nữ của ông chủ Môi nữa chứ.”
Ánh mắt đào hoa của cậu nhướng lên.
“Chút nữa chúng ta bị nhốt trong trường thì sao?”
“Cậu sợ à?” Trần Vận Lương không dám tin.
Chu Thận Chi nhếch miệng, cậu nói: “Sợ chứ.”
Nói là nói như thế nhưng cậu lại cùng Vận Lương đi về hướng mấy phòng học phía trước, cậu nói: “Tần Mạch Mạch, đếm đi.”
“Được.” Gương mặt Tần Mạch Mạch chợt ửng đỏ, quay người lại, chiếc váy của cậu ấy khẽ đong đưa. Khó lắm mới được trông thấy cậu không mặc đồng phục, cậu che mặt lại: “Tớ bắt đầu đếm đấy nhé, Thẩm Điềm, Tào Lộ các cậu cũng mau đi trốn đi.”
Tào Lộ kéo theo Thẩm Điềm.
“Đi.”
“Tớ đang nghĩ xem chút nữa sẽ ước gì với Tần Mạch Mạch.”
Thẩm Điềm bị kéo về phía trước.
Lúc đầu cô có chút hoang mang.
Sao! mà! đột! nhiên! lại! chơi! trò! chơi! rồi?
Nhưng có điều sự nỗ lực mấy hôm nay của Tần Mạch không hề uổng phí, lấy được một bảng thành tích thật đẹp, cậu ấy vui vẻ cũng là điều dễ hiểu.
Đi đến trước cửa phòng đa phương tiện, Tào Lộ trốn vào bụi cây phía trước, Thẩm Điềm cũng chen vào nhưng sau đó phát hiện ở đó chỉ trốn được một người mà thôi, cô nói: “Để tớ đổi chỗ khác.”
Tào Lộ “ừ” một tiếng đồng ý.
“Trốn kỹ vào, cố lên~!”
Thẩm Điềm bật cười, cô vội chạy vào trong phòng đa phương tiện, nghe thấy tiếng của Tần Mạch ở bên ngoài, cô xoay hết một vòng cuối cùng quyết định nấp sau cánh cửa lớn.
Cô hít một hơi thật sâu, cơ thể nép sát vào bên tường, mới vừa luồng vào thì đột nhiên cô khựng lại, mùi thơm của hoa quế nhè nhẹ bay vào mũi cô. Ngay khoảnh khắc ấy, cô sững sờ.
Sau đó vội quay đầu.
Chu Thận Chi đang tựa lưng vào tường, tay bỏ vào trong túi quần, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, cậu quay sang nhìn cô.
Tim của Thẩm Điềm đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Xin lỗi, tớ…”
“Suỵt…” Ngón tay thon dài của cậu khẽ đặt lên môi mình, thản nhiên tựa lưng vào tường. Ra hiệu với cô đừng lên tiếng.
Thẩm Điềm im lặng.
Nhìn vào cánh cửa ngay trước mặt, tâm can cứ đập nhanh từng hồi.
Ở cái không gian nhỏ hẹp này, nơi đâu cũng ngập tràn hương thơm của cậu.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Tần Mạch, chốc xa chốc gần. Nhưng cậu ấy chắc sẽ không bước vào phòng đa phương tiện đâu bởi vì Tần Mạch đã phát hiện ra Tào Lộ trốn phía sau bụi cây.
Tiếng kêu la thảm thiết của Tào Lộ vang lên.
Tào Lộ biết Thẩm Điềm đã vào phòng đa phương tiện bèn chỉ cho Tần Mạch đi đến phòng khác để tìm Trần Vận Lương.
Tay của Thẩm Điềm ướt đẫm mồ hôi.
Ngay thời khắc mà đầu óc của cô đang loạn hết cả lên.
Không ngờ cô lại nghĩ đến việc nếu như thắng trò này cô sẽ ước gì.
Cô ấy muốn phương thức liên lạc của Chu Thận Chi.
Không biết bọn họ có tìm thấy được Trần Vận Lương hay chưa. Tiếng bước chân của bọn họ vừa đi xa thì không nghe quay trở lại. Thẩm Điềm ngước mắt lên lén nhìn người con trai đang tựa lưng ở bên trong.
Có lẽ cậu đã đợi khá lâu.
Lấy điện thoại ra xoay trên tay.
Chiếc nhẫn ở ngón út lúc ẩn lúc hiện.
Thẩm Điềm chà tay vào quần để lau đi mồ hôi ở lòng bàn tay.
“Chu Thận Chi.”
Cậu nhướng mày, nhìn sang.
“Hử?”
Giọng nói của cô cực nhỏ, run run.
“Cậu hát hay thật đấy.”
Chu Thận Chi: “Cảm ơn.”
Giọng nói vừa dứt, bên ngoài cửa đã truyền lại tiếng bước chân, chốc sau, cánh cửa bị kéo ra, Trần Vận Lương giơ điện thoại lên, ánh đèn từ flash điện thoại chiếu vào.
“Kiếm được các cậu rồi nhé!”
Thẩm Điềm vội đưa tay lên che mắt vì đột ngột gặp ánh sáng.
Tần Mạch gấp gáp nhìn Thẩm Điềm, Tào Lộ chạy đến ôm lấy cánh tay của Thẩm Điềm: “Mau cảm ơn tớ đi, tớ giúp các cậu trốn đến tận bây giờ đấy! Các cậu thắng rồi!”
Thẩm Điềm ngước mắt lên cười nói: “Cảm ơn, cực kỳ cảm ơn!”
Bước ra khỏi phòng đa phương tiện, ánh đèn bên ngoài cũng sáng hơn được một chút. Trần Vận Lương bật cười: “Không nhờ Tào Lộ làm lá chắn cho các cậu thì làm sao mà các cậu thắng được?”
Tay Chu Thận Chi vẫn bỏ vào trong túi quần, đi xuống bậc thang.
“Thắng là thắng, đừng có tìm lý do cho thất bại của cậu.”
“Hay ta!”
Trần Vận Lương lại khoác lấy vai của cậu.
Tần Mạch quay đầu nhìn sang Thẩm Điềm.
“Cậu muốn điều ước gì?”
Thẩm Điềm khựng người.
Bởi vì ánh mắt của Tần Mạch nhìn cô, vô cùng nghiêm túc thế nên câu hỏi Chu Thận Chi có QQ hay không cô cũng không thể hỏi.
Cô chỉ cười nói: “Tớ muốn mọi người lập một nhóm QQ, có lúc có câu đề nào đó tớ không hiểu tớ cũng có thể hỏi mọi người.”
Tào Lộ giơ tay.
“Cái này tán thành.”
Tuy rằng ngay từ lần trước hai người họ có thân mật với Tần Mạch một chút nhưng cậu ấy cùng Thẩm Điềm vẫn chưa dám chủ động hỏi bài bọn họ.
Tần Mạch nở nụ cười.
“Cái này đơn giản, Thẩm Điềm Điềm đưa ID cho tớ, về tớ sẽ kết bạn với cậu.”
“Được.” Cô viết ra ID của mình rồi đưa cho Tần Mạch.
Sau khi Tần Mạch nhận lấy.
Cả hàng người đi về phía ngoài, ông bảo vệ ở cổng cũng đã cầm đèn pin trên tay tìm đến.
Bước chân của mọi người nhanh hơn, rảo nhanh ra khỏi cổng trường dưới sự thúc giục của ông bảo vệ. Chu Thận Chi cùng với Trần Vận Lương đã lỡ mất chuyến xe của trường, phải đi gọi taxi.
Tần Mạch đi đến đứng bên cạnh trạm xe buýt, cậu ấy nhìn Chu Thận Chi cũng không biết đã nói gì với cậu.
Có lẽ đang hỏi xem nguyện vọng của cậu là gì.
Thẩm Điềm nhìn một lúc rồi lại thôi, giữ chặt quai cặp đi về nhà.
Vẫn chưa đi đến cửa.
Đã trông thấy Thẩm Xương Minh và Trịnh Tú Vân đứng trước cửa đợi cô, nhìn thấy cô trở về, Trịnh Tú Vân liếc mắt: “Còn tưởng là chị bị thầy phạt đứng rồi đấy.”
Nói xong.
Bà quay người đi vào nhà.
Thẩm Xương Minh cầm lấy cặp của cô, nói: “Sau này tan học thì về nhà sớm nha chưa! Nếu mà có chuyện gì khác thì cũng phải nhắn cho ba một tiếng.”
“Ba ơi để ba phải lo rồi.”
“Không sao, thật ra là mẹ còn lo hơn đấy.”
Thẩm Điềm “dạ” đáp một tiếng.
Cô nhìn Trịnh Tú Vân rồi chạy qua ôm lấy bà, bị Trịnh Tú Vân đẩy ra.
“Đi đi đi, đi tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai không cần phải đi học à?”
Thẩm Điềm: “…”
Cô nựng mặt Trịnh Tú Vân một lúc rồi nhanh nhảu chạy đi.
Trịnh Tú Vân: “…”
– —
Sau khi tắm xong, Thẩm Điềm cũng sấy xong mái tóc của mình, tay cô một bên gắp mì lạnh một bên mở máy tính ra, đăng nhập vào tài khoản.
QQ của cô tên là “Điềm Điềm chính là ngọt ngào” **
Phía dưới có một bạn mới.
Thẩm Điềm lập tức mở ra.
Tần Mạch Mạch thật sự kết bạn với cô rồi.
Sau khi cô đồng ý.
Không lâu sau đó, hàng tin nhắn của cô lại xuất hiện thêm một nhóm QQ, Thẩm Điềm thêm Tào Lộ vào, QQ của Tào Lộ tên “Uống một ngụm cam lộ” ***
Của Trần Vận Lương còn đơn giản hơn.
“Vận Lương đẹp trai”
Người cuối cùng chính là Chu Thận Chi.
Ảnh đại diện QQ của cậu có chút tối, tay cậu đang xoa đầu của một chú mèo màu trắng, có để lộ ra chiếc nhẫn đen của cậu một ít.
Tên QQ của cậu là “Sz”
– —–
[Tác giả có điều muốn nói]
Nói thật, tớ cũng muốn kết bạn với QQ của cậu ấy.
Hahaha, tớ đi đây!
[Chú thích]
*Bài hát của cả lớp hát tặng thầy cô do Thận Chi hát chính là bài “西海情歌” (Bản tình ca Tây Hải)
**Tên nữ chính “Điềm Điềm” phát âm giống với từ “ngọt” trong tiếng Trung.
***Cam lộ nghĩa là “giọt sương ngọt mát” ý chỉ điềm lành.