Nên cô cũng không tiện ngồi lâu, chỉ ngồi một lúc rồi đứng lên, sau đó thì đi ngắm nhìn xung quanh.
Căn nhà được bài trí một cách tinh tế, vật dụng trong nhà cũng được trang bị đầy đủ, dưới sàn nhà sạch bóng. Tầm mắt của Thẩm Điềm lướt sơ qua chiếc giường lớn ở gian giữa một lúc rồi nhìn sang nơi khác.
Chu Thận Chi đứng thẳng người, hỏi cô: “Còn muốn trang trí thêm gì nữa không? Bây giờ vẫn còn kịp đấy.”
Thẩm Điềm nhìn anh.
Lắc đầu.
“Không có, ở đây khá tốt.”
Thận Chi đưa tay vào túi quần, khẽ cười.
“Vậy thì được rồi.”
Hai người lại đi vòng quanh nhà một lần nữa, Thẩm Điềm mở khung cửa sổ phòng bếp ra, căn phòng này rất to cũng rất sạch sẽ nữa. Cô do dự một hồi lâu, quay đầu nhìn anh: “Cậu biết nấu ăn không?”
Chu Thận Chi ngồi đặt tay lên thành sofa, cúi đầu ấn điện thoại, vừa nghe dứt câu anh bèn ngước mắt nhìn cô: “Biết nấu một số món đơn giản.”
Thẩm Điềm nghe vậy.
Mỉm cười nói.
“Ồ, vậy cái phòng bếp này cũng được coi là có ích rồi.”
Anh buông điện thoại xuống, khẽ nhướng mày.
“Điềm Điềm không biết nấu ăn sao?”
Thẩm Điềm lắc đầu.
Chu Thận Chi nhìn cô một lúc.
Cười nói.
“Ừ, cũng đúng. Nghe nói mẹ vợ làm tiểu long bao ăn rất ngon.”
Tai của Thẩm Điểm tức khắc đỏ bừng.
Anh ấy đang nói gì vậy.
Mẹ! vợ!
Trịnh Tú Vân nghe thấy chắc cũng phải ấn huyệt nhân trung mất!
Cô ấp úng nói: “Mẹ tớ cũng chỉ làm được món đấy, ba tớ mới giỏi cơ, món gì ba cũng biết làm.”
Chu Thận Chi nghe vậy.
Gật gật đầu.
“Chú là một người ba tốt.”
Tốt hơn rất nhiều so với người ba kia của anh.
Thẩm Điềm mỉm cười nói: “Ừ, ba tớ rất tốt.”
Đây là cảm giác từ tận đáy lòng của cô.
Chu Thận Chi khẽ nhếch môi cười.
Anh nhìn xuống đồng hồ: “Buổi trưa Điềm Điềm có việc gì không?”
Thẩm Điềm ngẩn người.
Cô trả lời: “Tớ đi thăm thầy.”
“Thế đi ăn cơm đã, ăn xong tớ đưa cậu về.” Anh nói xong bèn đứng dậy đi về phía cửa.
Thẩm Điềm vội theo sau.
Hai người bước ra khỏi cửa, Chu Thận Chi ấn gì đó ở trên ổ khoá thông minh ở cạnh cửa một lúc rồi lách người ra, nói với cô: “Cậu đưa mặt vào đi.”
Thẩm Điềm ồ lên một tiếng.
Sau đó đứng vào.
Cô nhìn vào ống kính.
Trong ống kính xuất hiện gương mặt của cô.
Anh đang ở ngay bên cạnh, Thẩm Điềm có chút ngại, trong khi đợi ghi nhận mặt của cô, cô khẽ mỉm cười để khiến cho gương mặt của mình trong đó sẽ xinh hơn một tí.
Và hình ảnh được ổ khoá xác nhận là ánh mắt long lanh, môi khẽ mỉm cười và đôi mắt cong cong của cô.
Khi đến lượt Chu Thận Chi, cũng chính là gương mặt như vậy, anh cụp mi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô rồi bấm xác nhận.
Thẩm Điềm ở bên cạnh đưa tay bịt mặt lại.
Cảm thấy lúc nãy bản thân mình đang cười cái gì vậy.
Càng ngượng hơn.
Khi anh quay người lại.
Thẩm Điềm lập tức buông tay xuống theo anh đi vào thang máy.
Anh nhìn cô.
Cười hỏi.
“Muốn ăn gì nào?”
Thẩm Điềm trả lời.
“Gì cũng được hết.”
Chu Thận Chi hiện lên nét cười nhẹ.
“Vậy tớ quyết định nhá.”
Cuối cùng, anh dẫn cô đến một nhà hàng Nhật, ăn sushi băng truyền. Sau khi ăn trưa xong, anh lái xe đưa cô về siêu thị, anh đỗ xe ngay bên vệ đường và Thẩm Điềm bước xuống.
Ai ngờ được anh cũng xuống xe theo cô, Thẩm Điềm nhìn anh.
Chu Thận Chi mỉm cười, nói: “Tớ đi chào hỏi cô chú đã.”
Tai cô lại khẽ đỏ ửng.
Ồ lên một tiếng.
Về mặt lễ nghi.
Anh ấy rất rành.
Sau khi chào hỏi với Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh xong thì anh cũng đi về. Anh ngồi trên ghế lái, tay xoay vô lăng, tay đặt lên cửa xe rồi chạy đi. Thẩm Điềm đứng tiễn anh trước của siêu thị.
Trịnh Tú Vân ho lên một tiếng.
Cô lập tức hoàn hồn.
“Mẹ, thiệp cưới đâu ạ?”
Sắc mặt Trịnh Tú Vân không mấy thân thiện nhìn cô rồi cầm thiệp cưới đặt trên bàn, nói: “Hộp quà ở bên đó, đừng quên mang đi.”
“Dạ vâng.”
Thầm Điềm đi ra giá hàng cầm lấy hộp quà, sau đó mang theo thiệp cưới đi ra ngoài.
Thầy Thịnh Nguyên là giáo sư của học viện Mỹ thuật, thầy ở hoa viên Trác Việt. Tiểu khu ở đây chủ yếu là nơi sống của các nhân tài. Thẩm Điềm báo ra tên họ rồi vào, cả người thầy Thịnh Nguyên dính đầy mực bước ra mở cửa và nhìn thấy cô.
Thầy sờ vào chòm râu của mình: “Sao đột nhiên lại đến thế?”
Thẩm Điềm cười nói: “Con đến thăm thầy ạ.”
Sau khi bước vào cửa.
Thẩm Điềm nhìn thấy bút lông đang đặt ở trên bàn.
“Thầy đang viết chữ ạ.”
“Không có gì nên luyện một chút đó mà, sư mẫu của con vừa ra ngoài rồi. Con tự pha trà đi nha.”
Thẩm Điềm dạ đáp lời.
Đặt hộp quà và thiệp mời xuống.
Thầy Thịnh Nguyên xắn chiếc quần đang dính đầy mực, nhìn thấy chiếc thiệp cưới bèn vội cầm lên, mở ra rồi bất ngờ nói: “Kết hôn à?”
Tay Thẩm Điềm đang cầm lá trà chợt dừng lại, gật gật đầu.
Thịnh Nguyên nhìn vào cô học trò nhỏ của mình.
“Con mới bây lớn? Mới đi làm được một năm thôi đã kết hôn à?”
Thẩm Điềm cười gượng.
Thịnh Nguyên vẫn chăm chăm nhìn cô học trò của mình chợt nhớ đến lúc cô còn học đại học. Mấy đứa con trai xếp hàng dài theo lưng cô nhưng cô chẳng ưng một ai.
Thịnh Nguyên lại nhìn vào tên của người con trai in trên thiệp mừng.
“Chu Thận Chi?”
“Học sinh của Liêu Ngạn?!”
Thẩm Điềm đưa mắt nhìn lên.
“Thầy quen anh ấy sao?”
Thịnh Nguyên nói: “Tất nhiên là biết rồi, sao các con lại đột nhiên muốn kết hôn vậy?”
Thẩm Điềm ngẩn người, cô vừa pha trà vừa kể cho thầy nghe cụ thể câu chuyện. Thầy là người quan trọng nhất của cô mà đến giờ này cô mới nói, thật sự có một chút áy náy.
Sau khi thầy Thịnh Nguyên nghe xong.
Thầy cũng hiểu hết mọi chuyện.
Thầy gấp chiếc thiệp mừng vào.
Đặt lên bàn.
“Thầy chúc phúc cho con, nhưng mà Thẩm Điềm này, con nên biết rõ mục đích mà cậu ta cưới con.”
Thẩm Điềm cười đáp: “Dạ con rõ chứ ạ.”
Thịnh Nguyên thở dài: “Cậu ta nổi tiếng không chỉ vì thành tích của mình mà còn vì vận đào hoa của cậu ta nữa. Các con kết hôn, thầy sợ vận đào hoa này của cậu ta vẫn còn.”
“Con phải đặt biệt lưu tâm.”
Thẩm Điềm gật đầu “Thầy cứ yên tâm đi ạ.”
Thịnh Nguyên trông thấy phản ứng của học trò mình như vậy, ông cũng biết rằng trong lòng cô đã có tính toán nên cũng chẳng nói gì thêm. Suy nghĩ của thầy Thịnh Nguyên cũng giống như Trịnh Tú Vân vậy, lúc đại học cô không yêu một ai là vì thời niên thiếu cô đã gặp được một người quá đỗi ưu tú. Nghĩ đến con gái nhà họ Tần cùng con gái nhà họ Quan theo đuổi mãnh liệt như thế thì cũng đủ để biết được cậu trai này là ước mơ của biết bao người con gái.
Mà người con trai khiến cho người khác nhưng nhớ đến vậy đáng lý nên có một cuộc tình thật nồng nhiệt. Hoặc là đã từng yêu một cô gái nào đó khắc sâu vào trong ký ức, ai ngờ được cuối cùng lại lựa chọn bước vào cuộc bình dị như vậy.
Thịnh Nguyên bưng chén trà lên, nhấp môi: “Thẩm Điềm, con giống hệt như chén trà này vậy, càng uống càng thanh ngọt.”
Thẩm Điềm ngẩn người.
“Sao thầy lại đột nhiên nói như vậy?”
Thịnh Nguyên chỉ cười không nói, ông khẽ vuốt râu.
Chẳng bao lâu. sư mẫu đã về. Bà nhìn thấy Thẩm Điềm, lập tức bảo muốn xuống bếp làm cho cô một bữa thật ngon. Thẩm Điềm cười tít mắt khoác tay sư mẫu.
“Dạ vâng.”
– —–
Sau khi ăn cơm tối xong.
Rời khỏi nhà thầy, Thẩm Điềm quay về siêu thị, đi về xem có việc gì cần giúp hay không.
Trịnh Tú Vân đang gọi điện thoại cho bà nội Giang Lệ Viên, bà nội ở đầu dây bên kia trò chuyện mặt mày hồng hào, Trịnh Tú Vân trả lời bà rất vui vẻ, bà rất đỗi tôn trọng bà nội.
Thẩm Điềm lấy thiệp cưới mời đồng nghiệp ra rồi ôm lấy Trịnh Tú Vân, sau đó bèn đi về nhà.
Tào Lộ vừa ăn xong đồ ăn gọi bên ngoài, ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Vừa nhìn thấy cô bước vào thì vội vã ôm chầm lấy cô.
“Ôi Điềm của tớ, hôm nay có chuyện gì không?”
Thẩm Điềm ngồi xuống sofa với Tào Lộ, tựa vào cậu ấy nói: “Đi xem nhà mới.”
“Nhà mới trông như thế nào?” Hai mắt Tào Lộ sáng lên.
Thẩm Điềm nói ra trên của tiểu khu.
Tào Lộ bất ngờ thốt lên một tiếng: “Chu đại ca giàu thật sự!”
Thẩm Điềm gật đầu.
“Tớ còn không ngờ tới mà.”
Tào Lộ vỗ vỗ vào Thẩm Điềm.
“Tốt thật.”
Thẩm Điềm mỉm cười.
“Ừ.”
– —–
Thứ hai, trước ngày Thẩm Điềm chính thử xin nghỉ một ngày, cô đi đến công ty xuất bản một chuyến.
Cô mang thiệp cưới phát cho mọi người, sau đó gửi một số văn kiện vào email, chuẩn bị mang công việc về nhà làm. Cửa phòng làm việc của cô vang lên cạch một tiếng rồi bị đẩy ra.
Chủ biên Trần và Tiểu Diệp bước vào.
Chủ biên Trần kinh ngạc nhìn Thẩm Điềm.
“Tiểu Điềm! Chồng của em là Chu Thận Chi à! Sao lúc trước em không nói!”
Thẩm Điềm ngơ ngác, cô cũng đoán được là sẽ xảy ra tình huống thế này, cô ngẩng đầu nhìn chủ biên Trần, nói: “Lúc đầu em cũng chưa chắc là có thể kết hôn với anh ấy hay không. Nếu nói rồi đến sau lại không thành, chẳng phải là khó xử lắm sao.”
Chủ biên Trần nghe Thẩm Điềm nói như vậy.
Ngẩn người một lúc.
Tiểu Diệp tiến lên trước, ánh mắt như phát sáng: “Vậy bây giờ xác định rồi đúng không ạ? Vậy cuộc phỏng vấn với ảnh, chị Thẩm có thể giúp em không?”
Thẩm Điềm có chút do dự.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô lại để thiệp cưới phát cho đồng nghiệp cuối cùng.
Tiểu Diệp nói: “Chẳng trách ngày hôm đó, ảnh nhìn thấy tụi mình xong thì bảo cái người trợ lý kia sang chào hỏi bọn mình. Thì ra là do trong team của chúng ta có chị Thẩm Điềm!”
Thẩm Điềm cười gượng, chống cằm: “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Tiểu Diệp nói tiếp: “Trùng hợp cái gì chứ, chắc chắn là vì chị rồi. Trời ơi, chị Thẩm Điềm giấu kỹ quá chừng…”
Chủ biên Trần nhìn thấy Tiểu Diệp nói càng ngày càng nhiều, chị ấy kéo Tiểu Diệp ra, tiến lên trước vỗ vào vai Thẩm Điềm: “Chúc phúc cho em nha, chuyện phỏng vấn cậu ấy là chuyện của bên tạp chí Time. Em không cần phải áp lực, chuẩn bị hôn lễ cho thật tốt đi, trở thành một cô dâu thật đẹp là được.”
Trong lòng Thẩm Điềm cũng nhẹ đi phần nào.
Gật đầu.
“Cảm ơn chủ biên Trần.”
Cô hy vọng cuộc sống và công việc sẽ tách riêng ra với nhau.
Chu Thận Chi có chấp nhận phỏng vấn hay không.
Cô cũng không phải là người quyết định.
Tiểu Diệp vẫn có điều muốn nói.
Nhưng bị chủ biên Trần kéo đi.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, chủ biên trừng mắt nhìn Tiểu Diệp, Tiểu Diệp tức khắc im lặng: “Chủ biên, có phải em vừa làm sai gì không?”
Chủ biên Trần giải thích: “Lúc ở trụ sở nghiên cứu, Thẩm Điềm không hề nói ra mối quan hệ với Chu Thận Chi, điều này chứng minh em ấy không muốn cuộc sống trộn lẫn vào công việc. Sau đó chúng ta nói muốn phỏng vấn Thận Chi, em ấy cũng không có biểu hiện muốn giúp đỡ hay tiến cử, thái độ em ấy như vậy chưa đủ rõ ràng sao. Em xem bộ dạng bắt ép người ta giúp đỡ thế kia, coi hợp lý không!”
Tiểu Diệp ngơ ngác một lúc.
Bất chợt phản ứng.
“Đúng ha.”
Rồi cô ấy ảo não: “Vậy để em đi xin lỗi chị ấy.”
“Không cần đâu, trông em ấy không để bụng đâu. Đi thôi, sau này đừng mắc sai lầm như vậy nữa. Nghe tổng biên tập nói, bản sách thiếu nhi mà em ấy làm bán rất chạy, hơn nữa còn nhận được nhiều lời khen từ trang web chính. Em ấy giỏi lắm đấy.”
“Wow, dạ đúng rồi, em cũng nghe nói.” Tiểu Diệp cùng chủ biên Trần đi vào phòng làm việc: “Nhưng mà, chị Thẩm cũng khiêm tốn quá đi thôi. Có thể kết hôn với người như thế, nếu đổi lại là Tiêu Mộng của tổ 1 thì chắc là mang đi chiếu cáo thiên hạ luôn rồi.”
Chủ biên Trần đẩy cửa phòng làm việc ra.
Nói: “Khiêm tốn một chút cũng tốt.”
Tiểu Diệp dạ đáp.
Nhưng trong lòng của cô ấy vẫn có chút lấn cấn.
Thật ra nói một tiếng cũng không thành vấn đề mà nhỉ?
Tại sao lại không nói.
– —–
Thẩm Điềm mang công việc về nhà xử lý.
Kỳ nghỉ phép năm của Thẩm Điềm chính thức được bắt đầu.
Nhưng những ngày sắp tới lại là những ngày bận rộn nhất. Bà nội Giang Lệ Viên và mẹ của Chu Thận Chi – Vu Mi thường xuyên đến nhà và siêu thị nhà Thẩm Điềm.
Vì con gái sắp phải kết hôn mà quãng thời gian này ở siêu thị Thẩm Xương Minh luôn đưa ra ưu đãi giảm 98%.
Vài người hàng xóm nghe thấy Thẩm Điểm sắp kết hôn cũng thường xuyên đến siêu thị tán dóc. Bọn họ cũng có dịp nhìn thấy người bên nhà trai, như là bà nội hay Vu Mi, cuối cùng là thấy được nhân vật chính Chu Thận Chi.
Gương mặt của bọn họ lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Thẩm Điềm cũng được thấy ba của anh – Chu Hải Quân. Tuy dáng dấp của ông thấm mùi đất gió nhưng trên gương mặt ông vẫn mang theo nét cười hiền hoà, trông rất đẹp.
Ông đem đến cho Thẩm Điềm một chiếc vòng tay màu đen thuần.
Ông ấy nói đây là Hắc Diệu Thạch.
Nhưng loại này không giống với loại ở trên thị trường.
Chiếc vòng trên tay Thẩm Điềm có chút phát sáng, vô cùng đẹp. Thẩm Điềm sờ vào nó rồi lại bất giác nhìn sang chiếc nhẫn của Chu Thận Chi. Chu Hải Quân cười nói.
“Đó là vật gia truyền của nhà bác, nhẫn bình an.”
Thẩm Điềm ngẩn người.
Thì ra là vật gia truyền.
Chu Thận Chi dựa vào cạnh bàn, đang lắng nghe bà nội dặn dò, anh ngước mắt nhìn qua Thẩm Điềm, nhẹ nhếch môi: “Thế em nghĩ là gì?”
Thẩm Điềm bèn đơ cứng.
Lỗ tai bừng đỏ.
Cả hai nhà đều nhìn về phía Thẩm Điềm.
Cô ấy càng ngượng hơn.
Cô lập tức lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Bà nội nhẹ nhéo mặt Thẩm Điềm: “Điềm Điềm đáng yêu quá đi.”
Lần trước bà nội thấy bạn thân của Thẩm Điềm – Tào Lộ làm như thế, cảm thấy rất thú vị vậy nên bà cũng học theo Tào Lộ.
Thẩm Điềm: “…”
– —–
Ngày hôn lễ chính thức được diễn ra.
Là ngày 8 tháng 7.
Nơi xuất giá vốn được sắp xếp là căn nhà ở khu nội thành cũ nhưng Thẩm Điềm xin được xuất giá từ căn phòng ở tầng hai siêu thị. Căn phòng này là căn phòng cô đã ở từ tiểu học đến cấp ba.
Cũng là căn phòng đứng lên có thể nhìn thấy con hẻm nhỏ. Nơi đây càng là nơi cô có được chiếc máy tính đầu tiên, là nơi cô viết nhật ký, đến nay, cuốn nhật ký vẫn được khoá trong ngăn tủ.
Đêm trước ngày rước dâu.
Tào Lộ đến ở cùng Thẩm Điềm, hai chị em họ thẫn thờ trong gian phòng.
Thẩm Xương Minh cắt trái cây mang lên.
Qua một lúc Trịnh Tú Vân cũng lên xem bọn họ. Bà khoanh tay nhìn cô con gái, nhìn vào chiếc tủ được khóa từ cấp ba, bà nói: “Mang chìa khoá cho mẹ, để khỏi làm mất.”
Thẩm Điềm nương theo ánh mắt của mẹ ồ lên một tiếng, cô từ đầu nằm lấy chìa khoá ra rồi đưa cho Trịnh Tú Vân.
Trịnh Tú Vân cầm lấy, nói: “Con yên tâm, mẹ không mở ra đâu.”
Thẩm Điềm gật đầu.
“Con tin mẹ.”
Trịnh Tú Vân nhìn cô sau đó quay lưng đi xuống lầu.
Tào Lộ đưa tay kéo kéo ngăn tủ, sau đó nhìn qua Thẩm Điềm: “Thì ra bí mật của cậu ở đây à, lúc trước tớ ngủ ở nhà cậu tớ còn nghĩ là sao cái tủ này lại khoá nhỉ!”
Thẩm Điềm cười cười rồi ôm chiếc gối tựa vào sofa.
Tào Lộ nói: “Ngày mai bọn họ đến phá, cái tủ này phải giấu cho kỹ vào. Bằng không, bí mật của cậu phải công khai cho công chúng đấy.”
Thẩm Điềm nói: “Ngày mai các cậu cũng phá là được.”
“Hừ hừ.” Tào Lộ hừ lên vài tiếng, ngày mai cậu ấy là phù dâu, tiết tấu do cậu ấy khống chế. Hai chị em một lúc sau đều lên giường, dựa vào nhau trò chuyện hồi lâu rồi cũng ngủ thiếp đi.
Nhưng Thẩm Điềm cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.
Cô chỉ nhớ rằng lúc mình vừa muốn chìm vào giấc ngủ thì bị Tào Lộ kéo dậy. Thợ trang điểm cũng tranh thủ vào khi trời còn chưa sáng để trang điểm cho họ. Sau khi cô dâu trang điểm gần xong.
Lưu Ni Ni, Diệp Sai và Chu Lượng Lượng cũng đến.
Bọn họ là nhóm chị em.
Bây giờ Chu Lượng Lượng đã là một y tá làm việc tại Việt Thành. Lần này cậu ấy đặc biệt xin nghỉ phép đến, vừa đến vào lúc bảy tám giờ tối hôm qua. Cậu ấy khoanh tay nhìn Thẩm Điềm đang được thợ trang điểm hí hoáy.
Cậu ấy chọt nhẹ vào vai cô.
“Cậu gả cho Chu Thận Chi thật à!”
Thẩm Điềm mỉm cười, không trả lời.
Lưu Ni Ni ở bên cạnh bật cười đáp: “Tất nhiên rồi.”
Chu Lượng Lượng đưa ngón tay cái về phía Thẩm Điềm.
Mặt trời từ từ ló dạng, giờ lành đã đến.
Phần trang điểm của Thẩm Điềm và nhóm chị em của cô cũng đã hoàn thành. Thẩm Điềm tay cầm hoa ngồi ở cạnh giường, Tào Lộ và Chu Lượng Lượng hai người họ ghé tai vào cửa nghe tiếng động. Chẳng mấy chốc, Tào Lộ hưng phấn thốt lên: “Đến rồi, đến rồi kìa…”
Tiếp theo tiếng bước chân cũng kéo đến.
Giọng nói của Trần Vận Lương cũng vang lên rất lớn: “Mở cửa đi, tụi tớ đến đón cô dâu đây.”
Tào Lộ hỏi: “Sao không thấy chú rể đâu?”
Một giọng nói thanh trong, trầm thấp mang theo nét cười truyền đến.
“Ở đây.”
Tào Lộ chống hông: “Chu đại ca, cho mình thấy chút thành ý thì mình sẽ cho các bạn vào.”
Chu Thận Chi nhướng mày.
“Tất nhiên.”
Dứt câu.
Bao lì xì được đưa vào từ bên dưới khe cửa, mấy cô gái cúi người xuống nhặt, vô cùng thích thú. Tào Lộ thì vẫn chưa xong, cô gõ cửa nói: “Muốn vào thì đơn giản thôi.”
“Chu Thận Chi, hát đi!”
Trần Vận Lương hứ lên một tiếng.
“Muốn chú rể của tụi tớ hát ư, được thôi! Muốn hát bài gì nè, hôm nay cho các cậu chọn luôn!”
Tào Lộ cười tít mắt: “Thì hát bài hát mà cậu lấy ra mấy câu thơ trong đó để đăng lên trang cá nhân đi!”
Tim Thẩm Điềm chợt đập mạnh.
Vô thức nhìn về phía cánh cửa.
Cô biết bài hát này.
Nổi gió rồi.
Thời đại học cô có nghe qua.
Nhưng không hiểu tại sao câu hát xuất phát từ nơi anh, cảm giác lại hoàn toàn khác.
Thì là… ngọt ngào hơn.
Tào Lộ gõ cửa: “Bắt đầu nào.”
Ở bên ngoài yên tĩnh một vài giây, tiếp đó, giọng ca từ từ được cất lên nhưng lại là do Trần Vận Lương cùng bạn nam khác hát với nhau.
“Suốt chặng đường này thoáng bước thoáng dừng chân, men theo dấu chân phiêu bạt của chàng thiếu niên. Khoảnh khắc khi rời khỏi trạm xe ấy chợt có chút do dự. Chợt mỉm cười khi nỗi cồn cào không thể tránh được dẫu đã đến quê nhà.”
“Và bầu trời ở Nagano vẫn ấm áp như thế, cơn gió thổi đến một thuở xa xưa…”
Tào Lộ quay đầu nhìn về Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm ngơ ngác, cười trừ.
Tào Lộ nhướng mày định cắt ngang bọn họ. Tuy rằng nghe cũng rất hay nhưng không phải Chu Thận Chi hát! Nên không tính!
Giây sau.
Giọng hát trầm thấp của Chu Thận Chi vang lên, anh hát tiếp: “Từ khi tôi biết đến thế gian này, mọi thứ đều khiến tôi lưu luyến. Trông về chân trời tựa như đang ngay trước mặt, cũng cam tâm tình nguyện xông pha đến đó một lần. Nay tôi đã đi khắp thế gian này, lòng vẫn không thôi lưu luyến. Vì chứng kiến biết bao góc cạnh của năm tháng cuộc đời, thế nhưng lại không cẩn thận sa vào nụ cười của em.”
“Tôi từng lạc bước trong sự rộng lớn này của thế gian, cũng đắm chìm trong những chuyện hoang đường, chẳng phân biệt thật giả, chẳng thiết đấu tranh cũng chẳng sợ chê cười.”
“Thanh xuân của tôi đã từng trao hết cho cô ấy, ngón tay cũng từng đánh lên những nốt tình ngày hạ, tất cả sự rung động nơi con tim không thể đợi duyên phận định đoạt…”
Anh ấy đã thay đổi câu cuối.
Câu gốc là.
Tất cả sự rung động nơi con tim cũng chỉ có thể xem duyên phận mà thôi.
Mà giờ đã biến thành.
Tất cả sự rung động nơi con tim không thể đợi duyên phận định đoạt.
Cầu thang ở đây vô cùng nhỏ, căn phòng này cũng không có cách âm, thế nên giọng hát của anh vang lên cực kỳ hay.
Giọng hát vừa được cất lên.
Có ngưng có nghỉ.
Sau đó Trần Vận Lương nhân lúc bọn họ đang mất cảnh giác bèn lập tức xoay tay nắm cửa, bất thình lình cả nhóm người ào đến đẩy cửa ghé vào.
Tào Lộ và Chu Lượng Lượng vội vã bước lùi về sau.
“Các cậu!” Tào Lộ chỉ vào bọn họ.
Trần Vận Lương đắc ý cười, cậu ấy còn tròn trĩnh thế kia, Vận Lương khoác vai Chu Thận Chi, nói: “Hát, bọn tớ cũng hát cho các cậu nghe rồi, cũng nên mở cửa đi chứ, làm lỡ việc anh em tớ lấy vợ rồi.”
Trên tay Chu Thận Chi cầm bó hoa hồng, khẽ nhếch môi cười.
Anh nhìn vào Tào Lộ và Chu Lượng Lượng.
“Cực cho các cậu rồi.”
Sau đó, đôi chân dài bước vào trong phòng.
Hôm nay anh mặc cả một bộ vest màu đen, chiếc áo làm tôn lên đôi vai dài của anh. Thẩm Điềm nhìn thấy anh đang đi đến trước mặt mình, cô bèn hồi hộp nắm chặt bó hoa.
Chu Thận Chi đưa tay về phía cô.
“Đi nào.”
Bàn tay thon dài của anh đang ở trong tầm mắt.
Thẩm Điềm nhìn một lúc và khi cô chuẩn bị đưa tay ra.
Thì lúc này.
Trong nhóm người không rõ là ai, hét lớn: “Hôn một cái đi!!!”
Tim Thẩm Điềm như ngừng đập.
Trần Vận Lương đua theo hét lớn: “Hôn một cái! Hôn một cái! Hôn một cái!”
Âm thanh của bọn họ hệt như gió bấc ập đến vậy, hùng hồn thổi đến. Thẩm Điềm đưa mắt nhìn lên có chút hoang mang rồi lại đưa mắt nhìn về người con trai trước mặt. Mà những âm thanh này cứ không thôi thúc ép, ép đến mức người ta không biết làm thế nào! Cũng không biết nên phản ứng ra sao!
Thẩm Điềm nhìn thấy Tào Lộ đang hét lớn trong nhóm người, cô bèn ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Tào Lộ.
Chu Thận Chi cũng nhìn qua bọn họ một lát.
Khẽ nhướng mày.
Sau đó anh nhìn sang Thẩm Điềm, vài giây sau, ngón tay thon dài đang đeo chiếc nhẫn giơ lên nâng lấy cằm của cô. Thẩm Điềm không kịp phòng bị đưa mắt qua nhìn vào anh.
Khoé môi Chu Thận Chi khẽ cong lên, cúi đầu rồi đặt làn môi mỏng mang theo sự ấm nóng hôn lên trán cô.
A!
!!!!!
– —–
[Tác giả có điều muốn nói]
Bán Tiệt Bạch Thái: Trời đất mẹ ơi!!! Aaaaa!!!