Chu Thận Chi bàn bạc lại với cô và đưa ra quyết định rằng Thẩm Điềm sẽ đi làm trở lại trước.
Thẩm Điềm vòng tay qua cổ ôm lấy anh: “Chồng ơi, cơ mà năm nay anh vừa được thăng chức làm phó giáo sư, nghỉ thai sản nhiều tháng như vậy có sợ không?”
Chu Thận Chi dùng một tay ôm lấy cô, cười nói: “Sợ gì chứ? Không lẽ phó giáo sư rồi thì không quan tâm tới gia đình mình nữa à?”
Thẩm Điềm vừa nghe vậy, ừ cũng đúng nhỉ.
Viện nghiên cứu và phát triển của Lê Thành vừa mới được xây dựng vào năm ngoái, tăng mạnh hợp tác với gia tộc ở Bắc Kinh như Giang Thị, Hứa Thị và Ôn Thị. Chu Thận Chi ngay lập tức được đề bạt trở thành giáo sư.
Nhưng anh vẫn chưa nhận vậy nên trong viện giữ cho anh chức danh phó giáo sư.
Mà hơn nữa Thẩm Điềm còn phát hiện ra Chu Thận Chi không chỉ đơn giản là một thành viên trong sở nghiên cứu, hình như anh vẫn còn có một chức vị bí mật khác. Năm ngoái hệ thống an toàn GF xảy ra vấn đề, anh đi Bắc Kinh ba tháng hơn mới trở về. Thẩm Điềm tất nhiên là sẽ không đi hỏi anh những vấn đề này, tự cô biết là được rồi, biết được rằng chồng của cô vô cùng ưu tú là được.
Vậy nên cô cũng phải cố gắng làm việc để trở thành một người ưu tú hơn.
Ngày phải trở lại đi làm.
Chẳng dễ gì Chu Cẩm Nguyệt để cho ba mẹ mình ngủ một giấc ngon đến vậy, cô bé ngủ từ lúc hai giờ sáng đến bảy giờ sáng hơn. Ăn xong bữa sáng, Thẩm Điềm bước vào phòng ngủ để thay quần áo, ngày hè ánh nắng mặt trời vô cùng chói chang, Thẩm Điềm mặc một bộ áo dây có vest khoác ngoài, chiếc váy chấm gối, tóc búi thành một búi gọn và bước ra ngoài.
Chu Thận Chi liếc mắt nhìn qua, động tác anh chợt khựng lại.
Anh chống tay lên mặt, anh bế Chu Cẩm Nguyệt trong lòng, đôi mắt sâu xa.
Thẩm Điềm có chút căng thẳng đứng trước mặt anh, hỏi anh: “Có mập quá không anh?”
Yết hầu Chu Thận Chi chuyển động: “Không có, rất là đẹp.”
“Thật không?” Đôi mày Thẩm Điềm nhướng lên, vậy thì cô yên tâm rồi. Cô tiến lên trước, cúi đầu hôn Chu Cẩm Nguyệt: “Bé cưng à, mẹ đi làm nha.”
Chu Cẩm Nguyệt siết chặt nắm tay, đôi mắt sáng long lanh nhìn cô, bập bẹ hai tiếng, như đang bảo rằng hãy đi đi!
Thẩm Điềm cười tít mắt, chọt nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó thì ngước mắt nhìn Chu Thận Chi, sắc mặt Chu Thận Chi mệt mỏi, chăm chú nhìn cô chẳng động đậy. Thẩm Điềm tiến sát sang đó hôn lên làn môi mỏng của anh.
Người con trai đó cụp mi xuống, đón nhận lấy trọn đôi môi cô.
Hai vợ chồng họ hôn nhau.
Chu Thận Chi rất thích hôn Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm cũng rất thích được anh hôn, khi vừa rời khỏi Thẩm Điềm thở gấp, đôi mắt ửng hồng, tim của cô đập nhanh không ngừng, cô thật sự rất thích dáng vẻ này của anh. Chu Thận Chi giơ tay chạm lên môi của mình, nói: “Đi làm vẫn là nên cố gắng mặc quần đi nhé.”
Thẩm Điềm khựng lại.
Cô nhìn xuống đôi chân của mình: “Mập có phải không?”
Chu Thận Chi nói: “Không phải mập mà là đẹp quá rồi.”
Thẩm Điềm được khen.
Gương mặt càng đỏ hơn, cô đứng thẳng người, xoay một vòng: “Thật á!”
Chu Thận Chi bất lực.
Vừa nhìn đồng hồ thì thấy thời gian chẳng còn nhiều nữa rồi, Thẩm Điềm phải nhanh chóng ra ngoài thôi. Chu Thận Chi bế Chu Cẩm Nguyệt lên, tiễn cô vào thang máy, Thẩm Điềm thay đôi cao gót rồi bước ra ngoài chợt quay người lại: “Chồng ơi, em đi đây.”
Chu Thận Chi bế Chu Cẩm Nguyệt tựa vào cửa, gật gật đầu: “Đi làm cố lên.”
Dáng vẻ của anh mệt mỏi. Thẩm Điềm mỉm cười rồi lại tiến lên trước, hôn lên cằm của anh, Chu Thận Chi nhướng mày, anh chăm chú nhìn cô: “Đi nhanh đi, còn không chịu đi thì anh không cho em đi nữa đâu.”
Thẩm Điềm mỉm cười hí hửng.
Lùi về sau một bước, cô bắt tay với con gái mình, sau đó thì vội vã bước vào trong thang máy đang mở cửa, ngay lúc này trong thang máy cũng có vài người đang chuẩn bị đi làm.
Sau khi cô bước vào thì vẫn vẫy tay với Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi cầm lấy bàn tay nhỏ của con gái mình lên để vẫy tay với cô. anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen, dáng người cao ráo tựa vào cửa trông rất uể oải nhưng vẫn rất đẹp trai.
Cửa thang máy đóng lại.
Vài người bên trong thang máy cũng liếc nhìn Thẩm Điềm.
Có một cô gái kiều diễm với lớp trang điểm khá đậm cười nói: “Đó là chồng chị sao?”
Thẩm Điềm khựng lại đưa mắt nhìn cô gái đó, cô gật đầu: “Phải.”
“Woa chồng của chị đẹp trai quá đi.” Cô gái đó cười tít mắt, Thẩm Điềm cũng nở nụ cười gượng, lễ phép trả lời: “Cảm ơn.”
“Này là chị ra ngoài đi làm á hả?”
Thẩm Điềm đáp lời: “Đúng rồi nè.”
“Không ngờ chồng chị chịu ở nhà trông con đó hả?” Cô gái đó cảm thấy tò mò, hoặc có thể người ở trong thang máy này đề thấy tò mò. Người con trai bế cô con gái đứng ở trước cửa nhà tiễn vợ đi làm, cảnh tượng này đúng là có hơi mới mẻ.
Thẩm Điềm nghe vậy, cười nói: “Ở nhà đều là do anh ấy chăm cả.”
“Vậy thì chắc chị giàu có lắm nhỉ?” Cô gái đó lại hỏi tiếp, Thẩm Điềm sững người, cô liếc nhìn cô gái đó, trong phút chốc chợt hiểu ra tại sao đối phương lại hiếu kỳ như vậy rồi.
Cô bỗng mím chặt môi, cố nặn ra một nén cười gượng.
Cô gái đó nhìn thấy cô mỉm cười.
Thì chẳng hiểu tại sao cô lại cười: “Ủa sao vậy chị?”
Lúc này vừa hay thang máy cũng đã đến tầng trệt, Thẩm Điềm bước ra khỏi thanh máy, mỉm cười quay người lại: “Không phải đâu nè, chồng chị cũng khá là giàu đó.”
Những người ở trong thang máy ai nấy cũng nhìn theo cô.
Nhưng biểu cảm trên mặt hiển nhiên là không tin điều đó.
Thẩm Điềm lại mỉm cười, xách theo chiếc túi của mình bước ra khu dân cư. Cô đi lên chiếc ô tô của mình lái về tòa cao ốc của công ty xuất bản, cô lấy điện thoại ra với đôi mắt cong cong.
Soạn tin nhắn.
Thẩm Điềm: Chu Thận Chi, người ta toàn nghĩ là em nuôi anh không đấy.
Chốc sau.
Anh gửi đến một tin nhắn thoại.
Giọng nói thanh trong, uể oải: “Vậy hả? Thế anh cũng đang mong lắm đây.”
Thẩm Điềm cũng gửi tin nhắn thoại đi.
“Chị nuôi em trai, lẽ thường tình mà.”
“Thẩm Điềm Điềm, về đây rồi anh sẽ xử em!”
Thẩm Điềm bật cười khoái chí, nhanh chóng buông điện thoại xuống, sự hồi hộp của việc đi làm cũng tan mất. Cô bước lên bậc thềm và đi vào đại sảnh, bắt đầu ngày đầu tiên trở lại làm việc sau kỳ nghỉ thai sản.
Năm ngoái trước khi cô có thai thì cô cũng đã được thăng chức lên làm phó chủ biên. Tiêu Mộng tụt lại phía sau cô một bước, trở thành cấp dưới của cô, Tiêu Mộng không cam chịu làm cấp dưới của cô nên được điều đến bộ phận khác.
“Bùm…”
Vừa bước chân ra khỏi thang máy, phấn vàng và ruy băng màu bắn lên khắp mặt và đầu của cô. Cô trợ lý nhỏ dẫn theo những người khác cười tít mắt nói: “Hoan nghênh phó chủ biên quay trở lại làm việc!”
“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Thẩm Điềm sững người, chốc sau mới chợt bừng tỉnh, cô cười nói: “Cảm ơn.”
Cô đưa mắt nhìn những gương mặt thuộc với nụ cười trên môi này.
Trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
Cô đã thành công trở về lại nơi làm việc của mình rồi!
Hai ngày sau đó, Chu Thận Chi cũng đi làm, Chu Cẩm Nguyệt đã cai sữa mẹ, hai vợ chồng bọn họ đi làm nên sẽ đưa cô bé đến nhà bà nội vào sáng sớm. Tòa nhà của bà nội chỉ cách tòa nhà này của bọn họ hai phút mà thôi. Vừa sáng ra, Thẩm Điềm đã bước lên trước thắt cúc áo sơ mi lại cho Chu Thận Chi, Chu Thận Chi nhìn cô và rồi đặt nụ hôn lên trán cô.
Đôi mắt Thẩm Điềm cong cong.
“Chúc mừng chồng của em đã đi làm trở lại.”
Chu Thận chi mỉm cười, cài xong cúc áo anh bèn nắm tay cô ra bên ngoài, hai vợ chồng họ bước vào thang máy. Thật trùng hợp, bên trong thang máy lại bắt gặp cô gái kiều diễm với lớp trang điểm đậm kia.
Cô ta nhìn thấy Chu Thận Chi bước vào chợt thấy rất kinh ngạc.
Thẩm Điềm ho khụ hai tiếng, ngước mắt nhìn Chu Thận Chi.
Anh đặt tay vào trong túi quần, góc nghiêng trông rất lạnh lùng.
Cô gái kia không kiềm được mà ghé vào Thẩm Điềm: “Chồng của chị đưa chị đi làm đấy à?”
Thẩm Điềm ngập ngừng toan mở miệng đáp rằng anh ấy đi làm.
Thì Chu Thận Chi bỗng ngoảnh đầu, liếc nhìn cô gái đó rồi kéo Thẩm Điềm sát lại gần anh một chút, anh thờ ơ nói: “Phải, tôi đưa cô vợ phú bà của mình đi làm đấy.”
Cô gái kia: “…”
Cô ta đã nói rồi mà!
Thẩm Điềm kinh ngạc, cô nhìn Chu Thận Chi và vẫn muốn nói gì đó.
Nhưng trong đôi mắt Chu Thận Chi lại dâng lên nụ cười nhìn qua cô, bảo cô im lặng.
Thẩm Điềm cố nhịn cười.
Chu Thận Chi!
Anh hay thật đó!
Sắp đến tầng trệt.
Cô gái đó đắn đo một lúc rồi lại ghé sát vào Thẩm Điềm, hỏi cô: “Chồng của chị còn anh em gì khác không?”
Thẩm Điềm sắp cười chết mất thôi.
Bước ra khỏi thang máy, Chu Thận Chi nắm tay cô đến lái xe, hai người đi thẳng đến bên cạnh chiếc xe vừa mua chưa được bao lâu. Cô gái đó cũng đến để lấy xe, cô ta liếc mắt nhìn thấy logo của xe hai người họ.
Phút chốc im bặt.
Sau khi lên xe, Thẩm Điềm cứ cười mãi, cô nhìn qua Chu Thận Chi: “Anh còn có anh em gì không?”
Chu Thận Chi lái chiếc xe ra ngoài, di chuyển chiếc vô lăng: “Em nói xem?”
Thẩm Điềm bật cười hí hửng.
Chốc sau.
Cô kể chuyện này cho Tào Lộ nghe.
Tào Lộ ở đầu bên kia bật cười lớn: Chắc cô ta cũng muốn nuôi một người chồng giống như của anh đấy.
Thẩm Điềm: Chứ sao nữa.
– ——-
Thời gian thấm thoát trôi, Chu Cẩm Nguyệt đã hơn ba tuổi, cũng nên đi học mẫu giáo rồi. Mà năm nay, chân của bà nội Giang Lệ Viên cũng bắt đầu đi lại bất tiện hơn, Chu Thận Chi mua cho bà nội một chiếc xe lăn thông minh.
Hôm Chu Cẩm Nguyệt vào mẫu giáo là ngày 1 tháng 9. Cả nhà đều bận rộn, vừa mới sáng, Chu Thận Chi đã ngồi xổm xuống cài cúc áo đồng phục cho Chu Cẩm Nguyệt.
Thẩm Điềm đứng ở sau lưng của cô bé để tết tóc cho cô.
Chu Thận Chi cài cúc xong thì đặt khuỷu tay lên trên đầu gối, nhìn Chu Cẩm Nguyệt: “Không được khóc có biết chưa?”
Chu Cẩm Nguyệt đút hai tay vào trong túi quần, lẩm bẩm nói: “Còn lâu mới khóc.”
Chu Thận Chi nhướng mày: “Được, ba tin con.”
Thẩm Điềm khẽ giọng hỏi: “Có muốn ăn chút gì không nè?”
Chu Cẩm Nguyệt ngoảnh đầu: “Ông ngoại bảo là sẽ làm bánh chẻo cho con ăn.”
“Ồ.” Thẩm Điềm mới sực nhớ ra, cô mỉm cười: “Vậy đợi chút nữa trên đường ăn một ít nhé.”
Chu Thận Chi đứng dậy, đeo đồng hồ vào.
Bắt lấy chiếc cặp của Chu Cẩm Nguyệt, nói: “Trong trường có đồ ăn, chút nữa không được ăn nhiều bánh chẻo quá đâu.”
Chu Cẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn ba của mình, “ồ” đáp một tiếng.
Thẩm Điềm cũng đứng dậy, cô búi tóc cho Chu Cẩm Nguyệt xong rồi. Hai vợ chồng kiểm tra lại một chút, không còn sót lại gì nữa, thế là Thẩm Điềm mang giày vào cho Chu Cẩm Nguyệt và sau đó thì nắm tay cô bé.
Chu Thận Chi xách theo chiếc cặp, cả gia đình ba người ra khỏi cửa.
Bởi vì Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh đều đang đợi ở dưới lầu nên xuống lầu thì đi thẳng về phía cổng khu dân cư luôn. Trường mầm non là một ngôi trường chỉ ở gần đây thôi, rất gần vậy nên đi bộ đến đó là được. Chu Cẩm Nguyệt nhìn thấy bà cố, bà nội, ông nội, ông ngoại, bà ngoại thì trong phút chốc vui mừng chạy về phía của bọn họ.
Hai bím tóc đong đưa ở phía sau.
“Ông nội, bà nội, bà cố…”
“Ông ngoại, bà ngoại…”
Giọng nói của cô bé mềm mại, giòn tan vô cùng dễ nghe, mấy người lớn trong nhà được cô bé cất tiếng gọi đều cảm thấy trái tim như muốn tan ra. Vu Mi khom người xuống bế hẳn cô bé lên.
Trịnh Tú Vân lập tức gắp bánh chẻo đút cho cô ăn.
Giang Lệ Viên cười tít mắt nhìn cô bé, hỏi cô: “Tóc mẹ tết cho con đấy à?”
Chu Cẩm Nguyệt hai má phồng lên, cô bé khẽ gật đầu.
“Đồng phục thì sao?”
“Ba mặc cho con đó!”
“Úi chà, cục cưng ơi!” Giang Lệ Viên sờ lên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé. Chu Thận Chi nắm tay Thẩm Điềm, chợt mỉm cười rồi tiến về phía trước.
Thẩm Điềm đẩy xe lăn của bà nội Giang Lệ Viên, cả nhà đông đủ bước đi về phía trường mầm non. Cả gia đình đông người như vậy, Chu Cẩm Nguyệt là nhỏ tuổi nhất nên được cưng chiều nhất.
Cô bé ríu rít bảo đảm với Vu Mi rằng cô sẽ học hành thật chăm chỉ và sẽ quen được thật nhiều bạn nhỏ khác. Đôi mày Vu Mi cong lên, cười nói: “Tốt, vậy về nhà bà nội sẽ khích lệ con bằng món quà khai giảng nha.”
Chu Cẩm Nguyệt: “Cảm ơn bà nội!”
Chu Hải Quân nhìn cô bé và mỉm cười: “Ông nội cũng có quà đó.”
“Woa…” Chu Cẩm Nguyệt dang tay ra để cho Chu Hải Quân bế mình, Chu Hải Quân đón lấy cô bé. Và thế là cứ như vậy, Chu Cẩm Nguyệt được thay phiên bế trong vòng tay của người lớn ở đó.
Thẩm Điềm kiễng gót nói vào tai Chu Thận Chi: “Con gái anh tinh mắt ghê.”
Chu Thận Chi khẽ cúi đầu xuống nghe cô châm chọc con gái của mình, anh mỉm cười: “Không phải do em sinh nó à.”
Thẩm Điềm đẩy anh một cái.
Rất nhanh sau đó thì đi đến cổng của trường mẫu giáo. Lượng xe qua lại đông đúc, công thêm người lớn trong nhà đứng ở cổng rất đông, cầm lấy thẻ học sinh rồi cho những đứa trẻ giao đến tay giáo viên.
Chu Thận Chi và Thẩm Điềm cũng đã tham gia buổi họp phụ huynh một lần trước khi khai giảng bèn nhận ra giáo viên của Chu Cẩm Nguyệt, thế là Chu Thận Chi bế Chu Cẩm Nguyệt qua.
Thẩm Điềm xách theo chiếc cặp của cô bé và đưa cho cô đeo vào, đưa đến cổng trường.
Giáo viên của Chu Cẩm Nguyệt nhìn thấy thẻ học sinh thì đón Chu Cẩm Nguyệt sang, Chu Cẩm Nguyệt bước xuống đất, đeo chiếc cặp trên lưng, ngỡ ngàng nhìn Thẩm Điềm và Chu Thận Chi.
Vào lúc giáo viên nắm tay cô bé để dắt cô vào.
Thì Chu Cẩm Nguyệt đột nhiên gào khóc lên, cô bé quay đầu vươn tay ra: “Ba ơi, mẹ ơi…”
Những bạn nhỏ khác bên cạnh cũng bắt đầu gào khóc theo. Thẩm Điềm vốn tưởng rằng cô bé sẽ ngoan ngoãn, cô giật mình bất giác tiến về trước, Chu Thận Chi giữ eo cô lại, dẫn cô đi: “Khóc chắc chắn sẽ khóc mà, mấy ngày là hết.”
Thẩm Điềm quay người lại nhìn.
Đôi mắt cũng đỏ ửng theo.
Chu Thận Chi nâng cằm cô, im lặng một lúc, chốc sau anh giơ tay lên lau đi nước mắt của cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Thích ứng là được mà.”
Đôi mắt Thẩm Điềm đỏ hoe.
Liếc nhìn anh.
Sau đó, cô phát hiện bà nội Giang Lệ Viên cũng khóc.
Bà rất lo lắng, hỏi: “Tiểu Cẩm Nguyệt sẽ quen chứ hả? Có khi nào con bé sẽ khóc mãi luôn không, hay là cứ không chịu phối hợp với cô giáo thì phải làm sao.”
Chu Hải Quân nhỏ giọng đáp: “Mẹ, con nít mà, đều sẽ phải đi học. Đây chỉ là bước đầu tiên trong cuộc đời của cháu nó thôi.”
“Haizz, không nỡ tí nào cả.”
Thẩm Điềm nghĩ bụng.
Con cũng vậy.
Sau đó thì người lớn trong nhà đều quay trở về, Thẩm Điềm và Chu Thận Chi thì đi làm. Thẩm Điềm bưng một ly cà phê trên tay bước vào phòng làm việc còn Chu Thận Chi thì lái xe đến viện nghiên cứu.
Vị trí của viện nghiên cứu cách đại học Lê Thành không xa.
Anh bước xuống xe đi vào trong viện nghiên cứu, anh thay ra chiếc áo blouse trắng. Tiểu Tùng nhanh chóng đưa tài liệu cho anh, Chu Thận Chi nhận lấy xấp tài liệu và tiến hành họp.
Một cuộc họp kéo dài hơn một giờ đông hồ.
Anh đi ra từ trong phòng họp rồi trở về phòng làm việc, đứng bên cạnh bàn lật xem tài liệu, chốc sau, anh cầm điện thoại lên gửi tin nhắn wechat cho Thẩm Điềm.
Zsz_: Đang bận sao?
Thẩm Điềm: Ừm.
Zsz_: Vẫn còn khóc hả?
Thẩm Điềm: Vẫn nhớ con bé lắm.
Zsz_: Buổi tối dẫn con bé ra trung tâm mua sắm dạo nhé.
Thẩm Điềm: Được đó!
Nhìn thấy ngữ khí lộ rõ sự hưng phấn của cô, khoé môi Chu Thận Chi cong lên, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều. Anh soạn tin nhắn.
Zsz_: Thế thì không được suy nghĩ nữa, biết chưa.
Thẩm Điềm: Ok, chồng nha!
– ——-
Thẩm Điềm đặt điện thoại xuống, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Cô rất lo lắng cho tình hình của Chu Cẩm Nguyệt ở trong trường, nhất là khi cô bé vừa bước vào đã gào lên bật khóc. Ngay lúc này cô bỗng nhận được một chiếc video, là do bà nội Giang Lệ Viên gửi qua.
Bà nội Giang Lệ Viên lại đi đến trường.
Trốn hẳn ở bên ngoài lan can nhìn vào lớp mẫu giáo của Chu Cẩm Nguyệt.
Bà nội: Lớp mầm non không ra ngoài, cửa vẫn đóng chặt.
Thẩm Điềm mở ra xem, đúng thật là không nhìn thấy có người đi ra từ trong lớp, cô soạn tin nhắn: Bà nội, chắc hôm nay có rất nhiều bạn nhỏ khóc, giáo viên quá bận rộn nên không sắp xếp hoạt động ngoại khoá đấy ạ.
Bà nội: Haizz! Bà vẫn muốn nhìn thấy con bé.
Bà nội: Đúng là lo cho con bé thật đấy, có phải là con bé sẽ khóc mãi không.
Thẩm Điềm: Không đâu ạ, giáo viên sẽ dỗ thôi.
Bà nội: Lúc trước A Chi đi học, bà còn không lo lắng vậy mà sao đến lúc Tiểu Cẩm Nguyệt đi bà lại lo lắng thế không biết.
Thẩm Điềm: Bà nội, lúc trước anh ấy học mẫu giáo chưa từng khóc sao ạ?
Bà nội: Không có, chỉ giữ nguyên nét mặt vậy mà đi học thôi.
Thẩm Điềm tưởng tượng gương mặt nghiêm túc lúc nhỏ của Chu Thận Chi một lúc bèn bật cười, tâm trạng cũng theo đó mà thoải mái hơn.
Có điều bà nội Giang Lệ Viên không thể đợi ở bên ngoài lan can đó quá lâu, thế nên khoảng tầm mười giờ hơn bà đã về nhà. Thẩm Điềm vừa làm việc vừa nhớ đến con gái.
Ba giờ hơn buổi chiều.
Chu Thận Chi đến đón cô.
Thẩm Điềm xin nghỉ khoảng tầm một giờ, sau đó cô rời khỏi công ty xuất bản, cô bước lên xe và thắt dây an toàn vào. Chu Thận Chi chống tay lên mặt liếc nhìn cô rồi mới khởi động xe.
Thẩm Điềm lẩm bẩm, ghé sát qua: “Nè chồng, có phải anh cũng không nỡ không?”
Ngón tay thon dài của Chu Thận Chi xoay trên chiếc vô lăng, chiếc cằm với đường nét rõ ràng, anh nói: “Có một chút nhưng con bé trước sau gì cũng phải bước qua chặng đầu tiên này.”
Thẩm Điềm nghĩ bụng.
Cũng đúng.
Hai vợ chồng đã đến trước cổng của trường mầm non từ lâu nhưng vì cổng của trường vẫn chưa mở nên Chu Thận Chi bèn xuống xe trước, đi chỉnh lại ghế ngồi dành cho bé nhỏ ở ghế sau.
Thẩm Điềm ngoảnh đầu.
Nhìn gương mặt với đường nét sắc sảo của anh, hôm nay anh mặc áo sơ mi đen trông vô cùng điển trai.
Trên người của anh vẫn còn lại một chút cảm giác của một anh thiếu niên.
Hoặc có thể là vì nguyên nhân của công việc, ai lại ngờ được rằng, con gái của cô và anh đã ba tuổi rồi chứ, cũng đã đi học rồi.
Chu Thận Chi đóng cửa lại đi đến ghế phụ, anh tựa lưng vào xe và nhìn cô, ngữ điệu uể oải: “Nhìn gì đấy?”
Thẩm Điềm vội ngồi thẳng người lại, cũng quay sang nhìn anh: “Nhìn anh chứ gì.”
Chu Thận Chi giơ tay ra sờ lên gương mặt cô: “Lại trêu anh à.”
Đôi mắt Thẩm Điềm cong cong.
“Em đang nghĩ là con gái của chúng ta cũng đã đi học rồi.”
Chu Thận Chi nhướng mày.
Ừm một tiếng.
Anh ghé sát đến hôn lên môi của cô.
“Mà chúng ta vẫn còn trẻ.”
Thẩm Điềm gật đầu.
“Ừm, chúng ta vẫn còn trẻ.”
Một lúc sau, cổng trường mầm non mở ra, các bạn nhỏ xếp hàng bước ra ngoài, Thẩm Điềm xuống xe được Chu Thận Chi nắm tay và đi qua đó. Hai vợ chồng nhìn thấy Chu Cẩm Nguyệt đang đeo chiếc cặp trên lưng, có hơi ủ rũ đi ra ngoài, Thẩm Điềm và Chu Thận Chi nhìn nhau, Thẩm Điềm có chút lo lắng.
“Con bé bị sao vậy?”
Giọng nói Chu Thận Chi trong vắt: “Đợi chút nữa hỏi thì biết ngay.”
Anh cầm thẻ học sinh tiến lên trước, giọng nói dễ nghe: “Chu Cẩm Nguyệt.”
Những phụ huynh khác cũng bất giác ngước mắt nhìn anh, vừa cao lại vừa đẹp trai, cô giáo mở cổng trường mầm non đỏ hết mặt, cô ấy có chút căng thẳng: “Chu Cẩm Nguyệt sao ạ? Lớp mấy ạ.”
Chu Thận Chi nhìn cô con gái của mình: “Lớp mầm 2.”
Giáo viên trường mầm non lập tức gọi với: “Chu Cẩm Nguyệt, lớp mầm 2.”
Giáo viên dẫn lớp nhanh chóng dắt Chu Cẩm Nguyệt ra ngoài, Chu Cẩm Nguyệt bây giờ mới nhìn thấy Chu Thận Chi và Thẩm Điềm: “Ba ơi, mẹ ơi…”
Cô bé vẫy cả hai tay, biểu cảm như vừa được giải thoát. Cô bé trông rất giống Thẩm Điềm, rất đáng yêu, các thầy cô đều rất thích, giáo viên dắt tay cô ra đến cổng.
Chốc sau.
Chu Thận Chi cúi người bế cô bé lên.
Thẩm Điềm tiến lên trước gỡ cặp của cô bé xuống, cả nhà ba người rời khỏi cổng trường. Thẩm Điềm nắm tay của cô bé và hỏi cô: “Có vui không?”
Chu Cẩm Nguyệt bĩu môi.
“Không vui gì cả, ngày mai con không đi học nữa đâu.”
Thẩm Điềm nghe vậy bèn nhìn Chu Thận Chi.
Sắc mặt Chu Thận Chi lãnh đạm không tiếp lời, sau khi lên xe, anh thắt dây an toàn cho Chu Cẩm Nguyệt: “Tối hôm nay dẫn con ra ngoài ăn cơm, được không?”
Chu Cẩm Nguyệt nghe vậy đôi mắt chợt sáng lên, gật đầu mạnh mẽ: “Dạ được, dạ được, dạ được ạ.”
Khoé môi Chu Thận Chi cong lên, xoa đầu con gái của mình.
Cửa xe được đóng lại.
Thẩm Điềm cũng ngồi ở ghế sau, tựa vào chỉnh lại cổ áo của Chu Cẩm Nguyệt.
Chu Thận Chi khởi động chiếc xe chạy đi, gương mặt anh điển trai, các phụ huynh ở đó vẫn còn nhìn theo chiếc xe. Chiếc xe chạy về hương trung tâm thương mại, Thẩm Điềm nắm tay cô con gái, hỏi cô bé xem hôm nay đã ăn những gì rồi, cô bé có ăn hết cơm hay không.
Chu Cẩm Nguyệt lẩm bẩm: “Không ngon như ba nấu.”
Thẩm Điềm khựng lại: “Ba đã bao giờ nấu mấy món đó đâu, sao con lại biết được là không ngon như ba nấu?”
“Không có sao ạ.”
Thẩm Điềm: “…”
Chu Thận Chi kéo chiếc kính hậu qua, nhìn Chu Cẩm Nguyệt, ngữ khí chậm rãi: “Sau này đều do cô nấu cơm, ba không nấu nữa.”
Chu Cẩm Nguyệt “hả” lên một tiếng bất ngờ, tủi thân nhìn Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi lạnh lùng hừ một tiếng.
Chu Cẩm Nguyệt: “…”
Cô bé vội quay sang nhìn Thẩm Điềm: “Mẹ ơi, mẹ coi ba kìa!”
Thẩm Điềm chớp mắt.
Cô quát nhẹ: “A Chi.”
Chu Thận Chi siết lấy vô lăng, nghe thấy câu này yết hầu của anh di chuyển, anh nhìn tình hình giao thông trên đường: “Vợ à, giờ em đừng nói gì nữa.”
Thẩm Điềm khựng lại.
Được thôi.
Em không nói nữa.
Cô biết rằng anh đang dạy con gái.
Chu Cẩm Nguyệt có chút ương ngạnh, còn có chút tự cho mình là nhất, ai bảo cô bé là người nhỏ nhất trong nhà, cả nhà ai cũng chiều chuộng cô.
Cô bé bảo cơm ở trường mầm non không ngon, còn lấy ra so sánh với cơm Chu Thận Chi nấu, rõ ràng là đang chống cự lại các mặt ở trường mầm non. Nhưng trước lúc trường mầm non khai giảng, đã mời phụ huynh ăn thử qua các món ăn mà các bé sẽ ăn, đó toàn là những món ăn dinh dưỡng được điều chỉnh thích hơn cả rồi, tuyệt đối không có chuyện không ngon ở đây.
Chu Cẩm Nguyệt khoanh tay lại, bĩu môi, vẫn luôn tức giận.
Đến trung tâm thương mại.
Cô bé lại ngoan ngoãn đi xuống, đôi mắt đảo nhìn cái bảng hiệu xung quanh trung tâm thương mại, ánh sáng ngập tràn trong đôi mắt.
Thẩm Điềm trông thấy bèn mỉm cười.
Biểu cảm rất tức giận nhưng cơ thể thì lại rất thành thật.
Cô nắm tay của Chu Cẩm Nguyệt.
Chu Thận Chi khoác tay qua eo của cô, Chu Cẩm Nguyệt đi theo bước chân của mẹ, đôi mắt liếc nhìn qua gương mặt với đường nét sắc sảo nhưng rất lạnh lùng của ba mình, cô bé lại bĩu môi, ngoảnh đầu đi nơi khác.
Cả nhà ba người họ bước vào trung tâm thương mại.
Chu Cẩm Nguyệt kéo Thẩm Điềm đi lên lầu bốn chơi, kết quả vừa lên cô bé đã nhìn thấy một con gấu bông lớn, lập tức chạy sang đó, đôi mắt cứ chăm chú nhìn, Thẩm Điềm bỗng sững người, cô cúi xuống nói: “Bé cưng à, trong nhà đã có một con rồi, mua thêm nữa thì năng lắm.”
Chu Cẩm Nguyệt dường như muốn tìm chút cảm giác rằng mình có hiện diện ở đây.
Cô quay người khoanh tay lại, lẩm bẩm nói: “Con muốn mua con này!”
Thẩm Điềm khựng lại.
Cô nhìn Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi đút tay vào túi quần, uể oải cúi đầu ấn điện thoại, anh ngước mắt lên liếc nhìn Chu Cẩm Nguyệt: “Con nói lại lần nữa xem.”
Chu Cẩm Nguyệt vẫn chưa thôi, cô bé lẩm bẩm nói: “Con muốn mua con này!”
Ngữ khí Chu Thận Chi thản nhiên.
“Vậy con đi hỏi ông chủ xem, lấy con thế chấp ở đây xem người ta có chịu hay không!”
Chu Cẩm Nguyệt không dám tin vào tai mình.
Ba lại xấu xa như vậy.
Cô oà lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất: “Con vẫn muốn mua con này mà!!!”
Thẩm Điềm nhanh chóng tiến lên trước bế cô lên.
Chu Thận Chi lại ôm eo cô lại, giữ cô ở bên cạnh mình, anh xổm ngồi xuống, chăm chăm nhìn Chu Cẩm Nguyệt: “Chu Cẩm Nguyệt, có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng, con như thế này ba rất tức giận đấy.”
Chu Cẩm Nguyệt nhìn vào đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi.
Trong đôi mắt khẽ nhướng lên kia rất lạnh nhạt, cô bé chớp chớp mắt, vô thức nhìn qua Thẩm Điềm, Thẩm Điềm ra hiệu cho cô bé hãy đứng lên, Chu Cẩm Nguyệt do dự một lúc.
Chỉ đành ngoan ngoãn đứng lên từ dưới sàn, sau đó phủi phủi chiếc mông của mình, lẩm bà lẩm bẩm đứng nguyên tại chỗ.
Vô cùng quật cường.
– ——-
[Tác giả có điều muốn nói]
Woa.