“Con biết giống ở điểm nào không? Là tính cách đó.
Tính cách của con bé rất kiên cường, mạnh mẽ dù gặp phải bao nhiêu khó khăn bủa vây vẫn lạc quan không hề chịu khuất phục.
Con bé chính là niềm tự hào của dì, là động lực để dì sống tiếp trên cuộc đời đầy rẫy đau thương này.”
Tô Nguyệt dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Con biết không? Con bé mới có tí tuổi đầu mà đã như bà cụ non vậy, dì đi đâu cũng phải dặn dì về nhà sớm vì trời tối rất nguy hiểm.
Mỗi ngày, dì đi làm về biết dì rất mệt nên con bé đã tự xuống bếp nấu ăn cho dì.
Hôm nay, con bé dặn dì về nhà sớm vì có nấu món mà dì thích nhưng xem ra..
dì không thể về sớm với con bé được rồi!”
Tô Nguyệt buồn bã, nhớ đến con lòng bà đau đến quặn thắt lại.
“Chắc dì rất yêu thương con mình phải không?”
Âu Lãnh Thiên đột nhiên lên tiếng, cậu cũng không biết vì sao lại hỏi một cậu vô nghĩa như vậy nữa vì có mẹ nào mà không thương con mình đâu.
“Ừ, con bé chính là người mà cô yêu thương nhất và con bé cũng rất yêu thương cô.”
Trên mặt Âu Lãnh Thiên lúc này hiện một nụ cười không quá tươi, môi cậu chỉ cong nhẹ lên.
Cậu cười một phần vì hạnh phúc lây với họ, phần còn lại chắc có lẽ là ganh tị vì cậu có làm như thế nào thì cũng chẳng thể có được thứ tình cảm ấy.
Bao phủ không gian nơi đây là một màn đêm u tối, tĩnh lặng và buồn bã nhưng tất cả đã ngay lập tức bị phá vỡ bởi tiếng hét lớn của Kiều Tùng Sơn.
Ông ta bước vào với vẻ mặt đầy giận dữ điên cuồng gào thét như một con thú hoang vừa xổng chuồng.
“Âu Thiên Bách, thằng khốn đó, nó định không cần con nữa rồi sao?”
Đột nhiên Kiều Tùng Sơn bước vào nắm lấy cổ tay đang bị trói của Âu Lãnh Thiên, lôi cậu ra ngoài.
Thấy hành động thô lỗ của ông ta Tô Nguyệt vộ ngăn lại vì sợ ông ta sẽ làm hại đến Âu Lãnh Thiên.
“Ông làm cái gì vậy? Ông định đưa thằng bé đi đâu? Không phải ông đã hứa với ba, mẹ nó là cho một ngày để suy nghĩ rồi sao?”
Kiều Tùng Sơn trừng mắt nhìn bà, vẻ mặt đầy đáng sợ.
“Suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ.
Ba của nó cho người vây quanh khắp nơi này rồi kìa.”
Kiều Tùng Sơn mạnh bạo kéo Âu Lãnh Thiên ra ngoài.
Cậu cố gắng chống cự nhưng cũng chẳng được gì vì cậu chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi làm sao có thể phản kháng lại với một tên cao to như ông ta.
“Âu đại thiếu gia, ba cậu không cần cậu nữa rồi.
Thật tội nghiệp cho cậu vì bị chính ba ruột của mình hại chết.
Xem ra như vậy cũng tốt cho cậu vì trước khi chết thấy được bộ mặt thật của ba mình.”
Kiều Tùng Sơn chỉa súng vào người Âu Lãnh Thiên.
Miệng không ngừng buông ra những lời nói mỉa mai châm chọc.
Âu Lãnh Thiên dường như chẳng bất ngờ hay hoảng sợ trước lời nói của Kiều Tùng Sơn, cậu chỉ đáp lại ông ta bằng một nụ cười đầy khinh thường.
Khinh thường người đàn ông ngu ngốc này đã dám đối đầu với ba cậu.
Nhưng cũng là khinh thường chính bản thân cậu vì vài phút trước cậu còn hy vọng rằng ông ấy sẽ từ bỏ tiền bạc, danh vọng để chọn cậu.
Bây giờ, thật sự cậu biết mình đã sai.
Người đàn ông đó ghét cậu và mẹ cậu còn không hết thì lấy gì mà cứu cậu chứ.
Tô Nguyệt cố gắng dùng hết sức lực yếu ớt của bà để kéo Âu Lãnh Thiên ra khỏi cái tên điên loạn kia, nhưng cả bà cũng không thể là đối thủ của ông ra.
Lúc này, trong đầu Tô Nguyệt chợt nhảy ra một ý định táo bạo.
Bà cúi xuống cắn thật mạnh vào tay của Kiều Tùng Sơn khiến cánh tay của ông ta rớm máu.
Kiều Tùng Sơn vì đau quá nên buông Âu Lãnh Thiên ra.
“Chạy đi!”
Tô Nguyệt hét lớn.
Hai tay ôm chặt lấy Kiều Tùng Sơn ngăn chặn mọi hành động của ông ta, khiến ông ta không thể đuổi theo Âu Lãnh Thiên.
Kiều Tùng Sơn vẫn không chịu buông tha cho Âu Lãnh Thiên, ông ta đẩy Tô Nguyệt ngã xuống đất, đưa cây súng lục trên tay nhắm thẳng vào Âu Lãnh Thiên đang chạy đằng trước.
Pằng..
Âm thanh hãi hùng vang lên giữa màn đêm u ám, khiến ai nghe được đều kiếp sợ.
Cuộc đời cậu chỉ ngắn ngủi đến như thế sao?
Cậu sẽ chết ở một nơi lạnh lẽo như này sao?
Nhưng dường như cậu cảm nhận được điều gì đó không đúng.
Âu Lãnh Thiên quay đầu lại nhìn về phía sau, cậu nhìn thấy Tô Nguyệt đang ôm một bên ngực của mình, gương mặt đầy đau đớn.
Máu từ vết thương chảy ra nhuộm đỏ cả bàn tay của bà.
Bà đã đỡ đạn cho Âu Lãnh Thiên.
Cậu không hiểu một người xa lạ như cậu tại sao bà lại dùng cả tính mạng để bảo vệ cho cậu chứ?
Âu Lãnh Thiên chạy lại đỡ lấy Tô Nguyệt đang nằm dưới đất.
“Tại sao..
tại sao dì lại cứu tôi chứ? Mở mắt ra đi! Dì không được chết, không phải dì nói là dì rất thương con gái mình sao, không lẽ dì định bỏ cô bé mà đi hay sao chứ?”
Hai tay Âu Lãnh Thiên run rẩy đỡ Tô Nguyệt, giọng nói đầy sự hoang mang, sợ hãi.
Tô Nguyệt yếu ớt nói.
“Tôi biết tôi là một người mẹ tồi, tôi đã cưới nhầm người để rồi con gái mình phải chịu khổ bởi ông ta vì thế tôi không muốn ông ta gây ra đau khổ cho người khác nữa.”
“Vậy là dì chọn cách hy sinh bản thân sao? Dì không nghĩ đến con mình sao chứ? Dì mất rồi thì lấy ai bảo vệ cô bé đó khỏi ông ta đây, thế nên dì có nghe rõ không dì phải sống!”
Âu Lãnh Thiên vừa nói vừa lay lay người Tô Nguyệt không cho bà ấy ngủ vì nếu bà ngủ lúc này thì bà cũng chẳng bao giờ có thể tỉnh dậy được nữa.
Tô Nguyệt biết được rằng, hôm nay bà sẽ không qua khỏi, bà sẽ chết.
Thực sự bà không sợ cái chết vì nó là quy luật của tạo hóa bà không thể trốn tránh được.
Nhưng đều bà sợ nhất bây giờ đó chính là con gái của bà, con bé phải sống làm sao khi không có bà đây.
Nghĩ đến đây hai hàng nước mắt của Tô Nguyệt rơi xuống, bà dùng hơi thở ít ỏi của mình để nói ra những lời cuối cùng.
“Con bé đang đợi tôi ở nhà..
nhưng tôi lại không về được nữa rồi..”
Tô Nguyệt trút hơi thở cuối cùng trên tay Âu Lãnh Thiên.
Vừa lúc này, người của Âu gia đã vào đến nơi để giải cứu cho Âu Lãnh Thiên.
Kiều Tùng Sơn thấy tình hình không ổn đã nhanh chóng trốn thoát trước khi người của Âu gia đến.
Từ khi được cứu trở về, Âu Lãnh Thiên ngày càng lạnh lùng, ít giao tiếp với mọi người xung quanh.
Không đêm nào là cậu không mơ thấy ác mộng.
Cậu mơ thấy một cô bé vóc dáng nhỏ nhắn đang tiến về phía cậu, nhưng cậu không tài nào nhìn rõ được mặt cô bé ấy.
Cô bé nhìn cậu bằng đôi mắt đầy oán trách, căm ghét đòi cậu phải trả lại mẹ cho cô.
Âu Lãnh Thiên từ nhỏ đã chứng kiến cảnh ba mẹ mình cãi nhau, họ không một ngày nào yên ổn cả.
Dù sống trong nhung lụa, giàu sang nhưng trong lòng cậu lại thật cô độc.
Hai từ gia đình đối với cậu thật quá xa xỉ.
Bởi vậy, khi thấy tình cảm của mẹ con Tô Nguyệt cậu rất ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ chính cậu lại gián tiếp cướp đi người mẹ của cô bé, chính cậu lại đánh đổ đi thứ cậu đang ngưỡng mộ.
Cậu không thể ăn ngon ngủ yên khi nhớ lại chuyện đó, dần dần trở thành tâm bệnh, khiến cậu không thể ngủ được vì khi nhắm mắt lại cậu sẽ nhìn thấy hình bóng cô gái đó.
Âu Lãnh Thiên biết cậu không thể trốn tránh mãi được, chỉ có cô bé đó mới có thể giúp cậu tháo gỡ được khúc mắt trong lòng.
Thế nên cậu quyết định sẽ tìm gặp cô bé đó.
Cậu muốn nói lời xin lỗi đến cô ấy, dù cô có oán trách hay chửi mắng cậu thì cậu cũng sẽ bằng lòng mà cam chịu.
Thậm chí nếu có thể cậu cũng sẵn sàng bù đắp cho cô, thay mẹ cô chăm sóc, bảo vệ cho cô.
Nhưng ý định còn chưa kịp thực hiện thì Hà Thu Cầm nhìn thấy bệnh tình của con trai ngày một nặng nên đã dẫn Âu Lãnh Thiên ra nước ngoài để điều trị.
Vậy là cậu đã bỏ lỡ cơ hội để tìm cô bé ấy, nhưng cậu không bỏ cuộc.
Nhất định một ngày nào đó cậu sẽ trở về thành phố này để tìm cô..