Từ sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Âu Lãnh Thiên và bà nội của anh, Giai Tuệ đã suy nghĩ rất nhiều.
Trước giờ, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ cưới anh và sinh cho anh một đứa con, cô chỉ biết mình là tình nhân của anh, một cô tình nhân bí mật được anh tìm đến mỗi lúc cần, chỉ biết an phận để anh không phải chán ghét.
Bởi thế, mỗi lần thân mật với anh xong cô đều dùng thuốc tránh thai, cô không muốn sinh con ra, nhưng lại không thể cho nó một gia đình trọn vẹn.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô biết anh yêu cô, biết anh hy sinh cho cô rất nhiều vì thế cô muốn làm một điều gì đó cho anh.
Và cô muốn đó là sinh cho anh một đứa con.
* * *
Âu Lãnh Thiên từ công ty trở về.
Bước vào phòng, căn phòng bây giờ tối om.
Âu Lãnh Thiên đưa tay định bật đèn lên, bỗng nhiên anh ngửi được một mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí, không nồng nặc như mùi nước hoa mà mùi hương ấy rất dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Ngay giây tiếp theo, anh cảm nhận được, một thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi của anh.
Âu Lãnh Thiên bị khựng lại bởi vì nụ hôn bất ngờ này, tay anh vẫn còn để trên công tắc đèn mà chưa bật lên.
Bàn tay nhỏ nhắn của Giai Tuệ nhanh nhẹn cởi áo vest của anh xuống, tiếp theo là chiếc cà vạt ở trên cổ, rồi đến cúc áo sơ mi, từng cúc, từng cúc đều được cô tháo ra.
Cạch.
Đèn được bật sáng.
Âu Lãnh Thiên nắm lấy bàn tay hư hỏng đang lần mò tìm kiếm khóa quần của anh.
“Em làm gì vậy hả? Nữa đêm nữa hôm lại qua phòng, sàm sỡ anh!”
Đèn bỗng sáng làm Giai Tuệ có hơi giật mình, cộng thêm lời nói của anh nữa làm mặt cô đỏ bừng cả lên.
“Em..
á!”
Đột nhiên, Âu Lãnh Thiên lật ngược tình thế, ép cô vào tường, tay anh chống lên tường chiếm thế thượng phong.
Giai Tuệ bây giờ chẳng khác gì một con thú nhỏ bị giam trong lòng của kẻ săn mồi to lớn.
“Em có biết, em đang đùa với lửa không?” Âu Lãnh Thiên cắn nhẹ vào cổ của Giai Tuệ để lại một dấu đỏ nhàn nhạt, giọng nói đầy tà mị gót vào tai cô khiến đầu óc cô trở nên mụ mị.
“Em..
em muốn sinh cho anh một đứa con.” Giọng của Giai Tuệ rất nhỏ, cô không dám nói lớn vì rất ngại, dù sao da mặt của cô cũng đâu có dày được như của anh, nhưng Âu Lãnh Thiên vẫn có thể nghe rõ được từng câu từng chữ của cô.
Lúc này, anh mới để ý nhìn xuống chiếc váy mà cô đang mặc, chiếc váy hai dây bằng lụa, rất mỏng, mỏng đến mức có thể nhìn thấy rõ được đường cong cơ thể của cô ở phía sau lớp vải ấy, cổ áo chữ V khoét sâu, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy rảnh ngực gợi cảm nửa kín nửa hở của cô, thậm chí cô còn không mặc áo ngực nên những gì mờ ám nhất đều phơi bày ra ngoài, lọt vào tầm mắt của anh.
“Tại sao? Tại sao đột nhiên lại muốn sinh con cho anh? Không phải em nói em sắp ký hợp đồng để trở thành ca sĩ sao, nếu sinh con cho anh làm sao em có thể làm ca sĩ được?”
“Hôm trước..
em có nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và bà..
nên em đổi ý rồi, em không muốn trở thành ca sĩ nữa..
em sẽ..”
Giai Tuệ đang nói thì bị anh ngắt lời.
“Nếu em nghe được anh và bà nói chuyện thì em cũng đã nghe được câu trả lời của anh rồi mà có phải không?” Lúc này giọng của anh rất nghiêm nghị mang chút kiên định.
“Nhưng anh đã làm rất nhiều chuyện cho em rồi, em cũng muốn làm việc gì đó cho anh.”
“Giai Tuệ, em không cần phải làm gì cho anh cả, chỉ cần em được hạnh phúc đã là đủ với anh rồi!”
Âu Lãnh Thiên nói một cách rất cứng rắn rồi xoay người bỏ đi.
“Thiên!” Giai Tuệ chạy theo, ôm chầm lấy anh từ phía sau, níu anh lại, giọng nói có chút nài nỉ, van xin: “Anh đã nói là chỉ cần em muốn gì thì anh điều sẽ làm cho em có phải không? Hôm trước, em đã kể cho anh nghe về ước mơ của em, nhưng em vẫn còn một ước mơ khác nữa, từ rất lâu rồi mà chưa kể cho anh nghe..
Ước mơ của em chính là anh..
em muốn được ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh, nhìn thấy anh mỗi ngày..
Hiện giờ mẹ của anh vẫn chưa chịu chấp nhận em, nếu em mang thai không chừng bà ấy sẽ vì cháu của mình mà chấp nhận em thì sao? Một khi mẹ của anh chấp nhận em, thì em mới có thể sống bên cạnh anh đường đường chính chính cả đời được chứ..
Chẳng lẽ anh muốn suốt đời này em phải ở trong nhà anh với tư cách là em gái nuôi của anh thôi sao?”
Âu Lãnh Thiên xoay người lại, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của người con gái trước mặt.
Cô gái ấy đột ngột đặt lên môi anh một nụ hôn, chiếc lưỡi không xương mềm mại luồn lách qua từng kẽ răng của anh, khích thích anh, khiến con mãnh thú trong người anh không ngừng gào thét, muốn vồ lấy con mồi bé nhỏ yếu ớt đang không biết tự lượng sức mình mà thách thức anh.
Lúc nào cũng vậy, anh không bao giờ khống chế được bản thân mình khi ở bên cô và lần nào cũng phải chào thua một cách thảm bại.
Anh kéo cô sát vào người anh, đáp lại nụ hôn của cô, anh từ từ cởi bỏ chiếc váy Giai Tuệ đang mặc trên người.
Ngay lập tức, cơ thể mềm mại, trắng nõn của người con gái ấy phơi bày ra trước mặt anh, bàn tay anh chạm vào lả lướt, xoa nắn làn da thịt mềm mại ấy.
Giai Tuệ thật sự rất giống một cây kẹo bông gòn, nhìn rất đẹp, chạm rất mềm, còn khi cắn vào thì sẽ ngọt đến tận tim.
“Em muốn thật sao?”
Giai Tuệ gật đầu với anh.
Âu Lãnh Thiên bế cô lên giường.
Hai cơ thể hòa quyện vào nhau, anh chậm rãi thả từng nụ hôn lên cơ thể mềm mại của cô.
Hơi thở của Giai Tuệ càng lúc càng nặng nề, bàn tay luồng vào tóc anh, từng nụ hôn của anh như đang thiêu đốt lấy cơ thể cô, khiến toàn thân cô tê dại trước sự dịu dàng này.
Anh không ngừng luân động đâm sâu vào cơ thể nhỏ nhắn bằng vật nam tính của mình, không quá mạnh bạo, nhưng đủ khiến cô gái phải bật ra những âm thanh rên rỉ yêu kiều dưới thân anh.
“Giai Tuệ, đây là con đường em chọn, sau này không được hối hận đâu đấy!”
Đạt đến cao trào anh bắn hết chất lỏng nóng hổi vào người cô.
Giai Tuệ không chịu nổi sự kích thích lên đến cực hạn này, đôi mắt mơ màng phủ đầy một lớp sương mờ, tay cô bám chặt lên vai anh, bị anh từ từ dẫn dắt khiến cô đắm chìm vào bể dục vọng không lối thoát..