Ái Triêm ngồi một mình trong văn phòng tổng tài, trầm mặc gần một tiếng đồng hồ.
Cô nghĩ không ra tại sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này.
Kỳ thật trước kia, khi Ái Triêm thích anh, cảm thấy anh cái gì cũng tốt.
Tính tình Trần Minh luôn luôn bá đạo, nhưng cô không hề coi đó là nhược điểm của anh.
Lúc cô mới mười lăm tuổi vừa đến thành phố N.
Đối với thành phố to lớn tràn ngập tò mò, nên Trâm Chi thường đưa cô ra ngoài đi dạo phố, làm quen với những người bạn của cô ấy.
Có một lần Trâm Chi hẹn bạn cùng lớp cùng nhau đi ca hát karaoke.
Ái Triêm chỉ điện thoại thông báo cho dì giúp việc trong nhà, không gọi điện cho Trần Minh.
Đến khi về nhà, cô đã bị người đàn ông lòng dạ hẹp hòi kia nhốt ngoài cửa biệt thự.
Hơn một giờ, anh mới chậm rãi cho người đến mở cửa.
Cô vừa mới vào phòng thì đã bị anh chất vấn:
-Tối nay đã đi đâu?
Khi đó Ái Triêm vừa mới tới biệt thự, bản thân là kẻ ăn nhờ ở đậu, lại phạm lỗi, rất sợ Trần Minh nên thành thật khai báo hành tung.
Trần Minh nghe xong thật sự rất tức giận, lập tức lập cho Ái Triêm một trận giáo huấn làm cô sợ xanh mặt.
Còn phạt cô một tháng không được đi đâu ngoài giờ đến lớp.
Năm đó Ái Triêm là cô bé tuổi dậy thì ngây thơ trong sáng, cảm thấy Trần Minh nói cái gì cũng đúng, hơn nữa cô với anh có quan hệ đặc biệt như thế, cho nên cái gì cũng đều nghe theo anh.
Nội tâm còn cảm thấy Trần Minh quan tâm cô, tâm trạng vui vẻ không thôi.
Cho đến nay cô đều sống dưới mi mắt của anh.
Cho dù anh đi công tác, ở nước ngoài tạm trú một năm, nhưng mọi việc cô làm anh đều biết rất rõ, biết cô ở đâu, biết cô làm gì.
Nhưng cứ anh đi công tác vừa trở về là có thể nhìn thấy cô.
Nhiều năm trôi qua như vậy, thẳng đến khi cô càng ngày càng lớn, càng hiểu rõ đạo lý, càng thấy rất nhiều chuyện không phải do cô tình nguyện là được.
Cô đã bỏ qua cả tôn nghiêm và lòng tự trọng của mình để ở bên anh.
Nhưng còn anh thì sao? Trên phương diện tình cảm, giữa cô và anh cũng không có điểm đặc biệt nào đáng nói!
Ai nói Trần Minh cột cô vào bên người là vì yêu cô, vì muốn tốt cho cô, khẳng định Ái Triêm sẽ không tin.
Anh chỉ là đang không cam tâm.
Không cam tâm bản thân anh bị vị hôn thê không danh tiếng như cô từ bỏ.
Không cam tâm một người kiêu ngạo như anh lại chấp nhận thua cuộc trước cô.
Sau khi bình tĩnh lại, Ái Triêm mơ hồ ý thức được hành vi của Trần Minh.
Nếu không phải bởi vì hai từ “chia tay” này xuất phát từ phía cô, cô cũng chưa từng được ngồi riêng tư ở cùng một chỗ với anh quá ba ngày, mà hiện tại, lấy thái độ quyết tâm để cô dưới tầm mắt của Trần Minh mà nói, anh có khả năng muốn trói cô bên cạnh anh đến ba đời ba kiếp.
Ái Triêm cảm thấy thật bực bội, nhưng đang không có đối sách.
Cô bị nhốt ở văn phòng tổng tài, cơm ba bữa đương nhiên có người đúng hạn đưa đến.
Cả một ngày trời buồn bực, cô bấm hết kênh này đến kênh khác trên tivi cũng không xem vào một chút nào đành ném điều khiển lên ghế đứng dậy, muốn đi tìm Trần Minh lấy lại điện thoại.
Vệ sĩ đứng ngoài cửa nhìn thấy Ái Triêm ló đầu ra, dường như bị cảnh báo có nguy cơ.
-Cô chủ, cô không thể đi ra ngoài.
Ái Triêm bị nhìn chằm chằm có cảm giác khó chịu.
Cô đây là đang bị giam lỏng.
Anh quyết tâm không cho cô rời khỏi mình thật rồi.
Ái Triêm hít sâu một hơi cố bình tĩnh không để mình nổi nóng:
-Tôi không có ra ngoài, chỉ muốn tùy tiện đi loanh quanh một chút.
Ngồi một chỗ cả ngày sẽ rất chán.
Nếu các anh sợ có thể đi theo tôi.
Ái Triêm không nhìn vệ sỹ nữa, trực tiếp đi ra.
Sau khi vòng tới vòng lui một hồi chán chê, bèn lại máy tự động pha cho mình tách cà phê, tìm được một phòng trà nước, có lẽ là dùng để tiếp khách đến liên hệ công việc, cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô tìm một góc trên sofa, dựa vào nó, một bàn tay vô thức cầm muỗng quấy tách cà phê trên bàn, mùi cà phê làm ý thức của người ta vừa tỉnh táo vừa trầm mê, một tay khác chống cằm mơ màng sắp ngủ.
Giày cao gót gõ dẫm loạn trên mặt đất, âm thanh truyền đến từ xa đến gần.
Cô nửa mê nửa tỉnh ngửi được hương vị của nước hoa, ý thức của Ái Triêm thanh tỉnh được đôi chút, nghe được một cuộc nói chuyện.
-Các cô có ai nhìn thấy cô gái được đưa tới phòng chủ tịch không?
Câu hỏi này lọt vào tai làm cho cô thanh tỉnh hoàn toàn.
Là đang nói về cô sao? Ái Triêm đột nhiên có tinh thần hơn hẳn, mở mắt, dỏng tai nghe.
-Ý cô nói là cái vị cả ngày hôm nay ở trong văn phòng không lộ mặt đó sao?
-Ừ.
Không nói cô ấy thì còn nói ai?
Nói xong còn tạm dừng một chút, cô gái kia hạ thấp giọng:
-Ngay cả vị hôn thê trẻ con sống trong biệt thự của chủ tịch, cũng chưa từng được ở trong phòng đó.
-Ừm.
Tôi nghe nói vị hôn thê kia…!bỏ đi rồi.
-Ai mà biết bỏ đi hay bị đuổi.
-Ừm, cũng khó trách chủ tịch quang minh chính đại đưa người mới đến văn phòng.
-Chỉ tội cho vị chính thất kia.
Không biết đã trôi dạt nơi đâu rồi.
Nói xong mọi người đều thở dài.
Một khoảng lặng.
Ái Triêm vểnh tai một lát, hết chuyện rồi, cũng không có gì thú vị.
Cô bưng cái ly từ trong góc đi ra.
Các người đẹp đang tám chuyện thấy cô lạ mặt, ánh mắt liếc nhìn trên dưới đánh giá, cách ăn mặc lỗi thời của cô, ở công ty chắc không phải nhân vật lớn nào cả.
-Này.
Tôi nhìn cô rất lạ mặt.
Cô ở bộ phận nào thế?
Ái Triêm chỉ chỉ trên lầu:
-Tôi ở tầng 12 á.
Tôi…!là nhân viên mới.
Ánh mắt của những người đẹp sáng lên, tầng 12??? Không phải là văn phòng của chủ tịch.
Cả ba người nhìn nhau một cái, tươi cười tiến lên:
-Em gái, em là người mới đúng không?
Ái Triêm xoa xoa tách cà phê, cũng cười cười lấy lòng, rồi gật gật đầu:
-À…!vừa đến hôm nay ạ.
Các người đẹp lộ ra biểu cảm thú vị, lại tiếp tục trò chuyện.
-Này em gái.
Hôm nay em có nhìn thấy người phụ nữ trong văn phòng chủ tịch không?
Ái Triêm gật gật đầu:
-Ừm.
Có gặp.
Ánh mắt mọi người sáng lên:
-Em thấy cô ấy thế nào? Hả?
Thấy Ái Triêm chần chừ, một người còn hối thúc:
-Nói nhanh lên! Tụi chị tò mò chết được.
Ái Triêm khiêm tốn:
-Ờ..
em thấy cũng giống mọi người thôi.
Nói xong đối diện với vài ánh mắt hoài nghi, cô thêm một câu:
-Còn không đẹp bằng các chị ngồi đây đâu.
Các mỹ nhân cười không khép miệng được, một người đẹp chép miệng:
-Vậy thì thật đủ đáng thương cho vị hôn thê chính thức kia.
Cửa nhà hào môn thực sự cũng không dễ bước vào.
Đang bát quái đến hăng say, ngoài cửa truyền đến âm thanh cửa bị mở ra.
Vĩnh An tiến vào, ánh mắt nhìn quanh một vòng, dừng trên người Ái Triêm, ngữ khí không kiêu không nịnh mà nói:
-Cô chủ, chủ tịch xong việc rồi, đang tìm cô.
Các người đẹp vây quanh Ái Triêm một vòng ý thức được tình cảnh nguy hiểm, bị ánh mắt Vĩnh An quét tới dọa sợ:
-Đang trong giờ làm việc lại ở trong phòng nghỉ bát quái? Các cô đây là muốn nghỉ làm có phải không?