Edit + Beta: Cù lão bản
Đêm khuya mây đen gió lớn, rất thích hợp để giết người phóng hỏa. Lương Hiểu Tài cùng Tô Vấn Thanh mỗi người một cái xẻng sắt, hự hự hự đào mồ đào mả.
(Cù: từ hồi Tài ca xuyên tới giờ hết hự hự xới đất tới hự hự nhổ rau dại, giờ lại hự hự đào mồ mả, tính ra cái số anh vất vả ghê gớm:>)
Tô Vấn Thanh chỉ chính xác một chỗ, nói bên trong nhất định có sổ sách, lúc trước hắn từng nhìn thấy có người chôn. Kết quả Lương Hiểu Tài cùng hắn đào sâu hơn nửa thước mà một con giun còn không thấy chứ nói chi là sổ sách.
Lương Hiểu Tài “Hừm” một tiếng thọc xẻng vào trong đất: “Có phải tên tiểu tử nhà ngươi nhớ lộn không?” Hắn không tin tới lúc này rồi mà Tô Vấn Thanh còn dám nói dối với hắn.
Tô Vấn Thanh cũng gấp, bởi vì thời điểm hắn bị chôn hi vọng lớn nhất lúc đó của hắn đó là có thể tìm được sổ sách rồi trốn chạy. Hơn nữa hắn quả thật cũng nhớ Thái quân sư có đem đồ vật chôn trong một nấm mồ ở phía sau núi, đặc điểm nơi chôn sổ sách hắn cũng đã cố nhớ thật kỹ.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, rồi lại nhìn khu đất dưới chân một chút, cuối cùng chỉ cánh tay hướng về một nơi nào đó án chừng: “Mấy ngày trước quả thật ta có nhìn thấy Thái quân sư mang người đến địa phương này, còn đem nơi này đào ra. Lúc đó bọn họ không phải là đến chôn người.”
Lúc này Lương Hiểu Tài không biết nghĩ đến cái gì: “Đến, ngươi đứng ở vị trí này.”
Tô Vấn Thanh không biết Lương Hiểu Tài định làm gì, nhưng bây giờ Lương Hiểu Tài có cho hắn một dao hắn cũng không dám hàm hồ một tiếng. Bởi vì hắn biết rõ, nếu như không phải vừa nãy người che mặt này giúp hắn chỉ sợ lúc này hắn đã tắt thở.
Lương Hiểu Tài không quản này kia kia nọ, hắn nhắm nhắm hướng Tây Bắc, cũng chính là phương hướng lúc hắn chạy tới đây, sau đó đứng ở một nơi nào đó nói: “Tô Vấn Thanh, ngươi lại lùi ra sau ba bước.”
Tô Vấn Thanh nghe theo.
Lương Hiểu Tài nói: “Qua bên trái của ngươi đi năm bước, rồi lùi thêm năm bước.”
Lần thứ hai Tô Vấn Thanh vẫn nghe theo. Đợi hắn đứng ngay ngắn xong Lương Hiểu Tài mới trở lại chỗ ban đầu hắn đứng.
Tô Vấn Thanh hỏi: “Ngài làm gì thế?”
Lương Hiểu Tài lạnh lùng nhếch môi, miếng vải đen làm nổi bật cặp mắt sắc bén như kiếm: “Thời điểm ngươi bị lôi tới đây thì cái tên cầm đuốc đã loanh quanh ở nơi này rồi. Giữa đêm khuya trông coi bãi tha ma, là muốn trông coi cái gì đây?”
Tô Vấn Thanh nghĩ cũng đúng đấy, không có chuyện gì ai lại chạy ra trông coi bãi tha ma vào buổi tối? Không sợ người chết nhảy ra rượt chạy sao? Hắn vội vàng cầm cây đuốc đang cắm trên đất giơ lên chiếu sáng cho Lương Hiểu Tài quan sát.
Lương Hiểu Tài chú ý ở khu đất này nhìn qua thì chỗ nào cũng như chỗ nấy, đều từng bị đào qua, đều cách hai mét là một nấm mồ. Thế nhưng có một nấm mồ lại khác một chút so với mấy cái khác. Rõ ràng nhìn thì thấy không khác mấy, thế nhưng giẫm lên là có thể cảm giác được. Những nấm mồ khác giẫm lên đều cảm thấy rất cứng, song chỉ có chỗ nấm mồ này đất xung quanh thì cứng, càng vào giữa lại càng xốp.
“Đào chỗ này.” Lương Hiểu Tài nói xong liền bắt đầu động xẻng.
Hiện tại Tô Vấn Thanh chính là thiên lôi sai đâu đánh đó, hắn cùng Lương Hiểu Tài hợp sức đào, độ sâu còn chưa tới ba mươi centimet đã thấy trong hố có một hộp gỗ hình chữ nhật. Hộp gỗ rất nặng, Lương Hiểu Tài tha hộp gỗ ra, thời điểm mở hộp còn quay miệng hộp sang hướng khác, miễn cho có độc hay ám khí gì đó.
Sự thực chứng minh, hắn cả nghĩ quá rồi. Không có độc khí hay ám khí gì cả, bên trong hộp gỗ có chừng mười quyển sổ sách, mỗi quyển đều rất dày. Lương Hiểu Tài nhờ Tô Vấn Thanh lật xem thử, Tô Vấn Thanh nhận lấy nhìn sơ qua một chút, có chút vui mừng nói: “Quá tốt rồi! Chính là thứ này!”
Xem ra tiểu tử này biết chữ.
Lương Hiểu Tài một mặt nghi ngờ thân phận Tô Vấn Thanh, một mặt lấy một tấm vải lớn bọc lại toàn bộ số sổ sách, chỉ chừa lại hai quyển bỏ vào trong ngực. Lương Hiểu Tài ngẩng đầu nhìn Tô Vấn Thanh một chút, biết rõ mang theo người này sẽ khá là phiền toái, nhưng cũng không nói là không cho theo.
Tô Vấn Thanh quả nhiên lò tò đi theo ân nhân. Hắn cũng rất thức thời, không có hỏi đông hỏi tây, chỉ là khi phát hiện phương hướng Lương Hiểu Tài đang đi liền khiếp sợ nhìn Lương Hiểu Tài, nói cho hắn biết: “Ân nhân, bên kia là doanh trại đó! Sao ngài còn về đó làm chi? Nguy hiểm lắm a!”
Hắn hoàn toàn tín nhiệm năng lực của Lương Hiểu Tài, thế nhưng vạn nhất thì sao?
Lương Hiểu Tài nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn dùng hai cái chân để chạy?” Hắn cũng không dư thời gian thế đâu. Vì không muốn bị người khác bắt được đằng chuôi nên lúc hắn rời Hổ Đầu Quan không có mang theo Dạ Phong. Ban đầu hắn ngồi xe ngựa, chạy đến trấn khác mới tìm ngựa cưỡi, “Đúng rồi, ngươi biết cưỡi ngựa không?”
Tô Vấn Thanh nói: “Ngài muốn đi trộm ngựa?”
Lương Hiểu Tài nói: “Trộm cái gì mà trộm? Cái này kêu là ‘mượn’! Ngươi không phải là người của Thiết Tí quân sao? Người trong doanh xài ngựa trong doanh thì có làm sao à?”
Tô Vấn Thanh cảm thấy tựa hồ cũng có đạo lý, vì vậy mặc dù có chút bận tâm vẫn gật đầu.
Lương Hiểu Tài trực tiếp dẫn người chạy về phía chuồng ngựa.
Hắn là một tên to gan, hơn nữa lúc trước hắn trộm thức ăn đã tranh thủ bỏ độc vào rượu và thịt. Tuy rằng không chắc những người kia có trúng độc hay không, thế nhưng chỉ cần có ăn có uống hắn trộm ngựa sẽ đơn giản hơn nhiều. Đương nhiên, không đơn giản cũng phải làm. Thời điểm đến chuồng ngựa hắn đè Tô Vấn Thanh lại: “Chờ ở đây.”
Tô Vấn Thanh không dám nói gì, chạy vào đống cỏ cho ngựa ăn gần đó trốn. Hắn nhìn thấy ân nhân đi vào chuồng ngựa. Bên trong chuồng có một tên nhân công, người kia chính là người chải lông cho ngựa. Hắn nhìn thấy ân nhân của hắn lặng lẽ tiếp cận, đồng thời từ trong ngực móc ra một cái khăn. Hắn đang nghĩ khăn này để làm gì a, chỉ thấy ân nhân mạnh mẽ vồ tới bịt lấy miệng mũi người kia!
Chỉ chốc lát sau tên chăn ngựa ngất đi, ân nhân của hắn nhìn bốn phía một chút, chọn bốn con ngựa, tháo hết dây cương cả bốn con. Cũng không biết tại sao cả bốn con đều ngoan ngoãn không làm khó, ân nhân cứ đơn giản như vậy dắt ngựa đi ra.
Lương Hiểu Tài cũng cảm thấy thật thần kỳ. Đối với hắn Dạ Phong rất thành thật thì thôi đi, sao mấy thớt ngựa này cũng thế? Hay là nói bởi vì khứu giác của ngựa cực kỳ tốt cho nên có thể nhận ra trên người hắn có mùi của Mã vương? Dạ Phong chính là Mã vương của thảo nguyên a. (Cù: tui thấy anh mới là Mã vương ấy)
Tim của Tô Vấn Thanh cũng nhảy lên đến cuống họng, so với khi bản thân trộm màn thầu còn căng thẳng hơn nhiều. Mãi đến tận lúc Lương Hiểu Tài thuận lợi dắt ngựa rời khỏi chuồng xa thật xa hắn mới dám thở ra một hơi.
Hắn “Phù” một tiếng: “Lá gan của ngài cũng quá lớn rồi a!” Chuyện này nếu như bị phát hiện thì chính là tội chết đó! Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là mãi mãi không có ngày báo được thù!
Lương Hiểu Tài lười nói với hắn những chuyện này, dứt khoát xoay người lên ngựa. May mắn rượu thuốc Hoắc Nghiêm Đông thoa cho hắn hiệu quả rất tốt, ít nhất hiện giờ cổ tay vẫn còn sưng chút nhưng đã hết đau, bằng không lúc lên ngựa sẽ bị ảnh hưởng.
Cuối cùng hai người một đường hướng về phía Đông Nam chạy, được chừng nửa chén trà liền triệt để ra khỏi phạm vi quản hạt của Thiết Tí quân. Lương Hiểu Tài thậm chí còn không cần chú ý gì nhiều, bởi vì phòng ngự của Thiết Tí quân vô cùng lỏng lẻo, không nghiêm mật giống như Hổ Đầu quân. Nếu là ở Hổ Đầu quân hắn muốn đi vào doanh trại mà không để cho người chú ý tới đã là một vấn đề khó khăn, càng đừng nói là trộm ngựa bỏ chạy.
“Ân nhân, ngài tính đưa số sổ sách này đến chỗ nào?” Thời điểm chạy đến bờ sông, xác định xung quanh không có ai Tô Vấn Thanh nhịn không nổi hỏi ra miệng.
“Người phạm sai chính là Đại thống lĩnh Thiết Tí quân, vậy sổ sách tự nhiên phải đưa đến thượng cấp của hắn.” Lương Hiểu Tài cố ý nói, “Sao?”
“Vậy, vậy chẳng phải là tốn công vô ích hay sao?” Bộ dáng Tô Vấn Thanh có chút nóng nảy, “Người mới nhậm chức Đại đô thống của Trấn Bắc quân chính là thủ hạ dưới trướng tam cữu công của Tiền Quang Tổ. Ngài đem sổ sách đưa cho hắn vậy có khác gì lấy bánh bao ném chó chứ?”
“Thật? Vậy theo ngươi phải đưa cho ai bây giờ?”
“Tất nhiên là đưa đến tay thánh thượng!” Tô Vấn Thanh nói, “Chỉ có như vậy mới có thể không có bất trắc gì.”
Lương Hiểu Tài dùng ánh mắt như nhìn tên ngớ ngẩn nhìn Tô Vấn Thanh. Ngươi làm như ta đây không biết đưa đến chỗ thánh thượng là tốt nhất hay sao? Thế nhưng hoàng cung có phải là doanh trướng của Thiết Tí quân đâu, thật sự cho rằng ta đây ba đầu sáu tay hả?
Tô Vấn Thanh thấy Lương Hiểu Tài không nói gì liền bổ sung thêm: “Ân nhân, Định Bá Hầu quyền cao chức trọng, nữ nhi của ông ta còn là phi tử cao quý trong cung, vạn nhất…”
Lương Hiểu Tài trực tiếp hỏi: “Ngươi có thể chạy vào cung đặt sổ sách lên ngự án của thánh thượng không?”
Tô Vấn Thanh nghẹn, lúc này như bị bóp lấy cuống họng không nói lời nào. Lương Hiểu Tài cho hắn một cái màn thầu: “Ngoại trừ thánh thượng, ngươi suy nghĩ thêm xem còn có ai có thể tin.”
Tô Vấn Thanh hai tay tiếp nhận màn thầu, suy nghĩ trong chốc lát: “Trung Dũng Hầu. Hắn cùng với Định Bá Hầu như nước với lửa, tính tình cương trực căm ghét phường a dua nịnh hót. Còn có Lục Vương gia Quảng Bình Vương. Quảng Bình Vương đã từng cứu mạng đương kim thánh thượng, hiện nay thánh thượng đối với Quảng Bình Vương kính trọng rất nhiều. Chỉ có điều…”
Lương Hiểu Tài hỏi: “Chỉ có điều như thế nào?”
Tô Vấn Thanh nói: “Quảng Bình Vương làm việc không chính không tà. Nếu như tâm tình tốt một chuyện nhỏ cũng sẽ quản đến cùng, nếu như tâm tình không tốt trời có sập cũng không đặt vào trong mắt.”
Những sự tình này Lương Hiểu Tài từng nghe Hoắc Nghiêm Đông nói đại khái, dù sao mục đích của hắn cũng là vì muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Thế nhưng tên Tô Vấn Thanh này làm sao mà biết được? Hắn cũng không tin một người dân thường sẽ biết những chuyện này. Hơn nữa tuy rằng giao lưu không nhiều, song cách nói chuyện của Tô Vấn Thanh so sánh với những người hắn từng gặp qua vẫn có chút bất đồng. Bao quát cả hành vi cử chỉ, ít đi chút sát khí nhà binh, lại nhiều hơn một tia văn nhân tao nhã.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lông mày Lương Hiểu Tài hơi nhíu, không chút dấu vết bày tỏ hoài nghi đối với Tô Vấn Thanh.
“Tại hạ Tô Vấn Thanh, tự Nhược Vân, nguyên quán An Nam. Vốn là một tiên sinh dạy học bình thường ở An Nam Thành, sau vì không cẩn thận đắc tội một học sinh nên bị đuổi khỏi An Nam Thành, là Phương Đại đô thống tại thời khắc tại hạ nguy nan nhất xuất thủ tương trợ. Ngày hôm nay Đại đô thống bị tiểu nhân hãm hại, thân ở trong thiên lao, tại hạ chỉ hận không thể…”
“Ngươi muốn giúp hắn lật lại án?” Lương Hiểu Tài thầm nói trong lòng đây quả thật là một người nặng tình nặng nghĩa.
“Tất nhiên là muốn a. Chỉ là tại hạ thấp cổ bé họng, muốn lật lại án nghe thì dễ làm thì khó.” Tô Vấn Thanh nói mãi đột nhiên thay đổi vẻ mặt ủ rũ, có chút kích động nhìn Lương Hiểu Tài: “Bất quá bây giờ thì khác! Có ân nhân, việc này có hi vọng!”
Lương Hiểu Tài muốn nói một câu có hi vọng cái rắm? Thế nhưng đối diện với cặp mắt tràn ngập trông mong hắn không oán trách nổi. Hắn tự nhận bản thân thỉnh thoảng cũng có hơi thiếu đạo đức, thế nhưng đối với loại người như thế này dù cho trong lòng cảm thấy suy nghĩ của đối phương có chút kỳ lạ nhưng vẫn không có cách nào bất kính với người ta.
Kính người này trọng tình trọng nghĩa, cũng kính hắn có khí tiết của người quân tử.
Lúc này Tô Vấn Thanh nói: “Chỉ cần có thể đem số sổ sách này bình an đưa đến tay Trung Dũng Hầu, coi như không thể cứu Phương Đại đô thống ra khỏi thiên lao cũng nhất định có thể trút giận thay cho ngài ấy!”
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi nói không sai, điều kiện tiên quyết là có thời gian.”
Không biết đám người Tiền Quang Tổ đến khi nào mới phát hiện có chỗ không đúng, nếu hiện giờ đã phát hiện vậy không bao lâu sẽ đuổi theo. Hiện tại hắn có thể coi như là đang dẫn theo một “đào phạm”, nếu quả thật bị truy đuổi vậy sẽ là một trận ác đấu.
Lương Hiểu Tài cưỡi một con ngựa, con còn lại để cho Tô Vấn Thanh: “Ta sẽ không chờ ngươi, nếu theo không kịp muốn đi đâu thì tùy ngươi.” Nói xong hắn “Giá!” một tiếng, thế mà lại chạy băng qua sông!
Bây giờ là buổi tối, sao nhìn rõ dưới sông là sâu hay cạn chứ?! Chỉ dựa vào chút ánh trăng vậy mà người phía trước ngay cả đầu cũng không thèm quay lại. Nhưng nếu hắn không nhanh lên thì không còn kịp nữa! Tô Vấn Thanh cắn răng một cái, dựa theo con đường Lương Hiểu Tài đã đi qua mà đuổi theo, chỉ chốc lát sau liền qua được bờ sông bên kia.
Thoải mái giục ngựa làm tốc độ đi đường của hai người được tăng lên, so với thời điểm rời khỏi Thiết Tí quân hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau. Tô Vấn Thanh thậm chí còn không dám chớp mắt, sợ chớp mắt một cái ân nhân đằng trước sẽ biến mất không ảnh!
Lương Hiểu Tài đương nhiên biết đến chạy quá nhanh rất nguy hiểm, thế nhưng thời điểm chia tay hắn không có nói với Hoắc Nghiêm Đông hắn sẽ chạy tới dưới chân thiên tử (Cù: dưới chân thiên tử = kinh thành) dạo một vòng. Vạn nhất trong vòng một tháng không kịp trở về, có lẽ cái tên đó sẽ nghĩ rằng hắn đã chết trên đường. Lúc đó đừng nói Hoắc Nghiêm Đông, phỏng chừng Quan Thải Y và Lý Thuận Liên cũng sẽ tăng huyết áp.
Quan trọng nhất là, hắn không có mang theo nhiều tiền như vậy!
Không ra khỏi nhà không biết khổ, vừa bước ra khỏi cửa một mình mới phát hiện hơn hai mươi lượng bạc không nhiều tí nào! So với đi du lịch ở thời hiện đại không sai biệt lắm. Ăn ngủ cũng tiền chạy tới chạy lui cũng tiền, cái quỷ gì cũng tốn tiền! Lương Hiểu Tài tính toán, lần này đi một chuyến hết bà nó tiền mua nhà luôn rồi.
Người nào đó rong ruổi trên đường, không biết Hoắc Nghiêm Đông cũng đang vì chuyện tiền nong mà lo lắng. Lúc Lương Hiểu Tài đi hành trang rất gọn gàng, y thậm chí còn không biết tiền Lương Hiểu Tài mang theo có đủ hay không, nhưng y lại không dám trực tiếp hỏi Quan Thải Y.
“Sao vậy? Lo lắng sao?” Biết người không biết tính, nhưng Dương Hách hiểu rõ tính tình Hoắc Nghiêm Đông. Hắn đã thấy tiểu tử này thất thần rất nhiều lần.
“Hắn đã đi ra ngoài năm ngày có thừa.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Cũng không biết có gặp phiền phức gì hay không.”
“Yên tâm. Ta thấy hắn chính là một người lanh lợi, sẽ tự chiếu cố mình tốt.”
Dương Hách cũng biết chuyến này Lương Hiểu Tài đi nhất định là nguy hiểm tầng tầng, thế nhưng lời như thế hắn không thể nói ra. Hắn cũng vạn vạn không nghĩ tới Lương Hiểu Tài sẽ làm như vậy. Rõ ràng còn chưa chính thức trở thành giáo đầu của Hổ Đầu quân bọn họ đấy.
Hoắc Nghiêm Đông không nói gì, trong lòng cũng không biết là làm sao, đợi mãi vẫn không có tin tức. Rõ ràng trong quá khứ cũng có những huynh đệ khác đi ra ngoài làm chút chuyện nguy hiểm, thân thủ bọn họ còn không bằng Lương Hiểu Tài nhưng y đều không có giống hiện tại, như đứng đống lửa như ngồi đống than. Mấy ngày gần đây y đã hiểu rõ cái gì gọi là “một ngày dài bằng một năm”.
Dương Hách thấy y vẫn luôn nhíu mày trầm mặc, vì giảm bớt bầu không khí liền nói: “Nói đến đây ta còn chưa từng thấy ‘em dâu’ dáng dấp ra sao đây. Xinh đẹp không? Ta thấy hắn tư thái ung dung eo lưng thẳng tắp a!”
Hoắc Nghiêm Đông liếc mắt trừng Dương Hách: “Mắc mớ gì đến huynh? Lần tới không có chuyện gì đừng có nhìn thân thể hắn!” Nói xong đi một mạch đến thao trường.
Dương Hách sững sờ đứng tại chỗ: “Hắc, tiểu tử không có lương tâm!”
(Cù: Đông ca từng kể chuyện Tài ca là nam và vì sao lại giả thành ‘vợ’ của mình cho Dương Hách, nhưng Dương Hách chỉ gặp Tài ca khi che mặt, vì thế Dương Hách mới hỏi trêu là ‘em dâu’ đẹp không, không ngờ bình dấm lại đổ )