Ngày hôm sau thức dậy, không biết Tưởng Mộ Thừa đã đi đâu.
Tôi chẳng buồn quan tâm anh ta, cứ thế hớn hở nhảy xuống giường.
Mở lại bảng tìm kiếm, treo ở đầu bảng là dòng chữ: 【Kiên quyết tẩy chay tiểu tam, Giản Dao cút khỏi làng giải trí vĩnh viễn! 】
Trong số những anti-fans còn có thủy quân được người đại diện của tôi thuê để tẩy trắng.
Đến lúc này rồi, ai cũng không thể ngăn tôi chết được!
Cầm điện thoại lên, tôi liên tiếp đăng 3 bài gieo rắc thù hận lên Weibo:
【Vâng, tôi đã cố tình tát Đan Y Y đấy. Cô ta dám tơ tưởng người đàn ông tôi thích thì tôi để cô ta trả giá đắt!】
【Tưởng Mộ Thừa không thích tôi ư?Tôi vẫn cứ thích chiếm lấy anh ta đấy. 】
【Nếu Đan Y Y còn dám dây dưa với Tưởng Mộ Thừa, tôi sẽ không nương tay với cô ta đâu!】
Câu chữ đều nhảy vọt qua điểm mấu chốt của người đọc.
Ngay cả người đại diện cũng chẳng buồn quan tâ m đến tôi: “Hết thuốc chữa, cô hết cứu được rồi.”
Tôi gửi tin nhắn cho An Kỳ:【Không phải chỉ bị mắng bỏ nghề thôi sao, chuyện nhỏ. Tiền chấm dứt hợp đồng tôi sẽ trả, còn cho anh một bao hồng lớn. Coi như tôi hổ thẹn với sự vất vả bồi dưỡng nhiều năm qua của anh.】
Qua thật lâu người đại diện mới rep lại.
Hơn nữa còn điên cuồng lắc đầu: 【Không!!】
【Giản Dao, cô có biết cô may mắn lắm không?】
【Coi Weibo của ảnh đế Tưởng Mộ Thừa đi, cậu ta mới lên tiếng thừa nhận, còn đăng cả giấy đăng ký kết hôn lên nữa!】