Lê Tiếu: “Cũng hơi hơi, có tiện không?”
Cô không hiểu biết nhiều về Honker Union, hầu hết những lời đồn về họ đều thông qua Lê Thiếu Quyền.
Một tổ chức mang đến cảm giác thần bí và vô cùng chính nghĩa như vậy, thế mà có liên quan với Thương Úc thật.
Thậm chí Lê Tiếu còn hơi hoài nghi, Lê Thiếu Quyền bỗng dung nhận được tư cách phỏng vấn, liệu có phải là nhờ Thương Úc hay không.
…
Mấy phút sau, Lê Tiếu theo Thương Úc và Vọng Nguyệt đến phòng máy chủ thông tin tầng 88.
Ngay từ lúc họ ra khỏi thang máy, xung quanh đã trở nên tối tăm.
Cả tầng dường như chỉ nghe được tiếng máy móc vận hành.
Nơi này không có nhân viên công tác, chỉ có người của bộ phận bảo vệ nghiêm túc giám sát.
Họ nhanh chóng tiến vào một phòng làm việc độc lập tối om, màn hình chiếu trên tường vẫn đang phát sóng hình ảnh thời gian thực.
Vọng Nguyệt đặt hai chai nước khoáng trước mặt họ rồi giải thích với Lê Tiếu: “Phỏng vấn hacker không cần lộ mặt.
Những người ứng tuyển chỉ cần online thao tác đồng thời với nhân viên kỹ thuật của chúng ta.
Thành tích trong top 3 thì được nhận.”
Lê Tiểu hiểu rõ, cầm chai nước khoáng, còn chưa mở ra thì thấy Vọng Nguyệt bấm hộp điều khiển từ xa, màn hình chiếu lập tức chia ra làm tám khung thao tác khác nhau.
Xem ra mục tiêu công kích là một loại tường lửa.
Lê Tiếu nhìn màn hình hiển thị tấm khung giống nhau, không hiện mã ID, nên tạm thời không nhìn ra khung nào là của Lê Thiếu Quyền.
Vọng Nguyệt nhìn thời gian, nói nhỏ mấy câu bên tại Thương Úc, thấy anh hơi gật đầu, liền truyền đạt mệnh lệnh cho kỹ thuật viên của hai bên tiến hành công kích và phòng ngự.
Người ứng tuyển công kích tường lửa, nhân viên Honker Union ở đối diện tiến hành phòng ngự.
Khi bắt đầu đối chiến, khung thông tin màu đen trên màn chiếu liên tục hiện lên đủ loại mã hiệu.
Lê Tiếu tập trung quan sát, nếu xét về tốc độ thì những người ứng tuyển không chênh lệch nhiều, trước mắt sàn sàn khó phân định.
Trong phòng thoáng yên ắng, Thương Úc ngồi cạnh Lê Tiếu chậm rãi quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô qua ánh sáng màn hình, nghiền ngẫm nhếch môi: “Em nhìn ra được gì?”
Lê Tiếu vặn chai nước khoáng trong tay, ánh mắt trong bóng tối lóe sáng: “Góc phải dưới, hàng ba là Lê Thiếu Quyền.”
Cô rất quen thuộc với chỉ lệnh thao tác và thủ pháp công kích của Lê Thiếu Quyền, nên có thể nhận ra được cái nào là của anh ta.
Thương Úc tán thưởng, anh nhếch môi vui vẻ bắt tréo chân, liếc mắt với Vọng Nguyệt, người sau ngầm hiểu mà nói: “Lần đầu chúng tôi chú ý đến Lê Thiếu Quyền là khoảng nửa tháng trước.”
“Lúc đó, anh ta hack được kho tin tức của Tập đoàn Diễn Hoàng với ý định đánh cắp thông tin của lão đại, tuy bị phát hiện nhanh chóng, nhưng quả thật không dễ dàng gì.”
Lê Tiếu thản nhiên vặn chai nước khoáng, liếc mắt liền thấy Thương Úc dù đang bận vẫn đang nhìn cô.
Hóa ra, sở dĩ Lê Thiếu Quyền được Honker Union chú ý là vì giúp cô điều tra tin tức của Thương Úc.
Chậc vô tình trồng liễu liễu lại xanh!
Lúc này, Vọng Nguyệt lại nhắc đến một chuyện: “Thật ra còn một lần nữa, lúc trước Lưu Vân từng lén tìm tôi, nói rằng danh bạ của cậu ấy bị đánh cắp một phần.”
“Sau đó tôi âm thầm truy lùng theo IP của đối phương, phát hiện là tài khoản của Lê Thiếu Quyền.”
“Thao tác của tên này thật lạ đời.
Người bình thường chẳng ai lại hao tâm tổn sức phục hồi lại một phần danh bạ không thể dùng.
Tôi đoán chắc tên đó bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.”
Cũng bởi thế, để đề phòng không may, điện thoại mà anh ta đưa cho đám Lưu Vân đều có lắp đặt hệ thống chống hack quyền hạn vĩnh viễn.
Lê Tiếu nghe Vọng Nguyệt nói thế thì chỉ chống cằm gật đầu, không đưa ra ý kiến.
Còn Thương Úc nhìn cô, ánh mắt sâu xa, mỉm cười không nói..