Khi tỉnh lại Tống Bảo chỉ thấy đầu óc choáng váng, chung quanh ồn ào náo động quấy nhiễu y khó chịu.
Y tự hỏi rõ ràng mình uống thuốc chuột mà sao lại đau đầu thế chứ.
Dù sao y cũng ngu ngốc hết nửa đời, là phế vật cực kỳ vô dụng, hại người hại mình, chi bằng tự kết liễu đời mình rồi xuống lòng đất đền tội cho xong.
“Nương nương, ngài phải bảo trọng phượng thể chứ ạ!”
“Phiền chết……” Tống Bảo muốn chết cũng không được nên tức giận mở mắt ra, “Đừng ồn nữa, ta đang bận…… Cật Hảo? Hát Hảo?”
Cật Hảo và Hát Hảo là người hầu khi y làm nương nương trong cung, là tiểu thái giám bệ hạ phái đến cho y sau khi cưới, từ vương phủ theo vào cung. Y vẫn cho rằng hai người này là tai mắt cài vào bên cạnh mình nên luôn tỏ vẻ không ưa, sau khi ly hôn xuất cung cũng chẳng gặp lại nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy hai người này khiến y hết sức kinh hãi.
“Sao các ngươi lại ở đây?!”
“Nương nương ngài bị đụng choáng rồi sao! Mau mau mau! Truyền thái y đi!”
Cật Hảo sợ run người, Hát Hảo đành phải nghiêm mặt nói với hắn: “Nương nương không phải đụng cột mà là đụng đậu hũ, không làm phượng thể bị thương được đâu.”
Lúc này Cật Hảo mới thở phào nhẹ nhõm: “Nương nương ngài đừng đùa tiểu nhân nữa, hôm nay là ngày trọng đại của bệ hạ và ngài nên tuyệt đối không được phạm sai sót gì đâu ạ!”
“Ngày trọng đại?”
Tống Bảo choáng váng ôm đầu, bị trâm hoa trên mũ phượng làm đau tay mới phát hiện đầu mình đau là vì chiếc mũ phượng đồ sộ này.
Y cúi đầu thấy trên người mình không phải áo vải mà là lễ phục triều hội của Hoàng hậu.
“Trời ạ!”
Nước mắt Tống Bảo lập tức rơi lã chã, khóc như hoa lê đẫm mưa.
Cuộc sống cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý của y đã trở lại rồi sao!
“Ngày đại hỉ ngài đừng khóc chứ ạ!” Cật Hảo thấy bộ dạng này của y lại nhảy dựng lên, “Bệ hạ sắp đến rồi, tuyệt đối không được bỏ lỡ giờ lành đâu ạ!”
“Ừ ừ ừ, ta không lỡ ta không lỡ!”
Tống Bảo lau mặt rồi vội vàng đi ra cửa, chân nam đá chân chiêu vấp phải bậc cửa lao thẳng ra ngoài rồi đâm sầm vào ngực người đi tới.
“Á!”
Mũi miệng Tống Bảo đau ê ẩm, vừa ngẩng khuôn mặt tèm lem lên thì thấy ngay gương mặt lạnh lùng tràn đầy chán ghét của Đường Cảnh Hạo nhìn mình trừng trừng.
“Bệ…… hạ.”
Sao người này vẫn đáng sợ thế chứ.
Huhuhu, lại càng muốn khóc hơn.